Tinh Thần Châu

Chương 182: Cảnh báo trường minh

Bạch Tố Trinh đi tới từng bước một, lúc này tạo thành áp lực lớn lao cho Lưu Trường Thanh, đây là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ! Phất trần trong tay hắn lại xoay chuyển một vòng không kẽ hở.
 
Bạch Tố Trinh cầm Thanh Minh Kiếm trong tay gia trì thêm một phong ấn, ném vào trong túi trữ vật, phòng ngừa nó lại bị thần thức của đối phương liên hệ. Sau đó gương mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Lưu Trường Thanh đang trốn bên trong phất trần, thân ảnh uyển chuyển màu trắng đột nhiên biến mất trước mắt mọi người.
 
Vừa xuất hiện trở lại, Bạch Tố Trinh đã giống như một con bướm màu trắng, lâng lâng di động trên không trung. Hai cánh tay ngọc mở rộng ra, bạch y di động, dây lụa buộc mái tóc bay đi, nhất thời mái tóc đen không gió tự động, bay phấp phới chung quanh. Hai móng vuốt dần dần biến dài, ở giữa hai móng vuốt đều có hắc sát quấn lấy, mười ngón càng lúc càng dài hơn một thước.
 
Dưới ánh lửa thiêu đốt trên mặt đất phụ trợ, lúc này nhìn Bạch Tố Trinh giống như một nữ ma đầu. Cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ đã muốn động thủ, Lưu Trường Thanh khẩn trương tới cực điểm, cũng không biết trấn sơn pháp bảo của Thanh Quang Tông Bạch Ất Phất Trần rốt cục có thể chống đỡ được hay không.
 
"A!" Trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một tiếng kêu khẽ, thanh chấn tứ phương. Thân hình Bạch Tố Trinh chuyển ngoặt, đầu dưới chân trên quơ móng vuốt xé gió bay xuống, đột nhiên hắc sát trên mười móng vuốt bắn ra, hình thành một đạo hắc mang hình trùy, sau đó điên cuồng quyển động hướng những sợi tơ trắng vọt tới.
 
Một đen một trắng trong nháy mắt va chạm, kích lên một cỗ gió lớn cường đại, đem liệt hỏa thiêu đốt bên dưới mặt đất trong nháy mắt tắt lịm, cơn gió lướt qua, những vật thể đang nóng rực than hồng lại lần nữa bốc cao ánh lửa thiêu đốt. Bốn người Dược gia may là có người che chở, bằng không ba người phàm phu tục tử không bị thương mới là kỳ lạ.
 
"Phác phác phác phác…" Hắc mang nhảy vào, ngàn vạn những sợi tơ trắng lúc này như muốn bao vây Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh xoay chuyển trong đó, hắc mang tụ tập cùng một chỗ quấy chuyển xung quanh.
 
"Đoạt đoạt đoạt đoạt…" Hắc mang giống như chiếc kéo sắc bén, chỉ cần đụng tới phất trần liền cắt đoạn. Không bao lâu, tơ trắng tung bay, những sợi tơ vốn đang phấp phơi cũng chỉ còn dư lại không bao nhiêu.
 
Lúc này Lưu Trường Thanh sợ đến hồn phi phách tán, nghĩ không ra trấn sơn pháp bảo của Thanh Quang Tông không đỡ được một lần công kích chính diện của người ta. Hắn vốn không biết móng vuốt đeo trên tay Bạch Tố Trinh chính là chí bảo của Hồ tộc, cho dù là tu sĩ bình thường đeo vào trong tay, cũng đã có thể đánh vỡ núi đá, huống chi do chính một cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ sử dụng. Nếu như hắn cũng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, có lẽ còn có thể chống đỡ một trận.
 
Bạch Ất Phất Trần nằm trong tay Lưu Trường Thanh, lại đụng phải Bạch Tố Trinh, pháp bảo phòng ngự thượng phẩm đỉnh cấp cứ như vậy đã bị phế bỏ, không thể không nói là một chuyện thật đáng tiếc, bởi vì pháp bảo nằm trong tay hắn không có cơ hội phát huy đúng với uy lực vốn có của nó. Mạng của Lưu Trường Thanh nguy tại sớm tối, cũng không còn quản tới chuyện gì, phất trần trên tay hướng Bạch Tố Trinh bắn ra ngoài, tay áo lại vung lên, bốn đạo tử quang bắn về bốn phía, lúc này hình thành quang mạc màu tím hình cung tròn, bao phủ hắn bên trong, sau đó lại phóng xuất một thanh phi kiếm hộ trên đỉnh đầu.
 
Phần còn lại của phất trần tự nhiên không thể gây thương tổn được Bạch Tố Trinh, bị nàng phất tay văng ra. Quang mạc màu tím bên dưới nàng cũng rất tinh tường, chính là Tử Quang Khốn Ma Trận đã giam cầm nàng suốt hai trăm năm tại cấm địa Thanh Quang Tông, bất quá thứ này làm sao có thể ngăn trụ nàng.
 
Nhưng đây cũng là thứ cuối cùng mà Lưu Trường Thanh còn có thể dựa vào. Bạch Tố Trinh vung một trảo bắn qua, quang mạc màu tím rung động, cả người nàng không cần tốn nhiều sức xuyên phá vào. Lưu Trường Thanh kinh hãi, phi kiếm liền bắn tới.
 
"Đinh đương." Phi kiếm nghênh đón móng vuốt trong nháy mắt bị bóp nát thành mảnh vụn, năm đạo hắc mang bắn ra, đem Lưu Trường Thanh bao phủ bên trong.
 
Lưu Trường Thanh sợ đến tay chân nhũn ra, muốn chạy không đường, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa mắt, trong nháy mắt không còn tri giác. Bạch Tố Trinh giơ móng vuốt trực tiếp hái luôn đầu của hắn xuống, xem thần tình như mới làm xong một chuyện bé nhỏ không đáng kể, đôi mắt sáng quét nhìn quang mạc màu tím, một tay trảo huy động, hắc mang trực tiếp bắn vào trong đất quấy mạnh, quang mạc màu tím đột nhiên biến mất, Tử Quang Khốn Ma Trận cứ như vậy bị nàng mạnh mẽ phá hủy.
 
Một cái lắc mình, tiếu ảnh màu trắng xuất hiện ngay bên người Dược Thiên Sầu, đem đầu của Lưu Trường Thanh ném xuống dưới chân hắn. Lúc này Dược Thiên Sầu đã đứng lên, ngoại trừ sắc mặt còn có chút trắng bệch, nhìn không ra còn có vấn đề gì khác, hiển nhiên là có quan hệ tới công hiệu thần bí bất minh của Kim Châu, Quan Vũ vẫn còn nằm bên kia!
 

"Bại hoại!" Dược Vô Sầu chạy tới dùng một cước đá đầu của Lưu Trường Thanh văng tới ngay dưới chân mẫu thân, kết quả làm chân mình phát đau, ôm chân nhảy tưng tưng kêu loạn. Một cái đầu còn chảy đầy máu tươi, lại lăn lóc tới ngay bên người, hình dạng chết không nhắm mắt, Tiết Nhị Nương nhìn xuống thấy thứ này, lập tức nghiêng đầu sang một bên nôn mửa. Dược Trường Quý cũng thầm phun ra một hơi thở, cuộc đại chiến hôm nay rốt cục để hắn mở rộng thêm tầm mắt, hiện tại hắn mới hiểu được vị trí cùng thế giới của nhi tử đã không còn là điều nằm trong sự tưởng tượng của hắn.
 
Dược Thiên Sầu nhìn bóng người xa xa lén lút trốn trong chỗ tối nhìn lén, đều là bách tính ở gần bên, nhíu mày nói: "Động tĩnh ở đây huyên náo quá lớn, làm không tốt Thanh Quang Tông sẽ tìm đến. Chúng ta phải mau chóng rút lui khỏi." Hắn lập tức hô lớn: "Tập hợp!"
 
Hơn ba trăm người dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp cùng một chỗ, cả Quan Vũ còn đang hôn mê cũng đang được hai gã liên trưởng đỡ lấy. Dược Thiên Sầu nhìn Dược Trường Quý nói: "Phụ thân, đều là nhi tử không tốt, dẫn họa về đến trong nhà. Bất quá nơi đây tạm thời không thể ở lại, con phải đưa mọi người đến địa phương an toàn."
 
Dược Trường Quý gật đầu, nhìn nhìn Dược phủ đã biến thành phế tích, đây đều là gia nghiệp mình đã dùng hơn nửa cuộc đời mới giành về được a! Hắn có điểm tiếc hận than thở: "Cha hiểu được, chỉ là bên ngoài còn sản nghiệp thật lớn, nguyên bản muốn lưu cho hai huynh đệ con, hôm nay xem ra đều phải bỏ hết rồi!"
 
"Lưu lại núi xanh không sợ hết củi đốt. Phụ thân, thỉnh tin tưởng nhi tử, tương lai chúng ta nhất định còn có gia nghiệp càng lớn hơn. Về phần sản nghiệp bên ngoài cũng không cần phải bỏ, không ngại cho họ hàng Dược gia cho rồi, xem như phụ thân cống hiến cho người trong gia tộc. Cha xem được không?" Dược Thiên Sầu hỏi.
 
Dược Trường Quý tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng đành gật đầu cam chịu, dù sao so với việc ném bỏ cũng tốt hơn.
 
"Tỷ tỷ mang mẫu thân và đệ đệ của ta về Phiêu Miểu Cung trước, sau đó ta trở về." Dược Thiên Sầu nói, thần thức đem ba người bao phủ, trong nháy mắt đưa họ trở về Kim Châu. Sau đó lại chuyển hơn ba trăm thủ hạ cùng về. Theo tu vi hắn càng ngày càng cao thâm, mỗi lần chuyển người hoặc vật qua lại thế giới hiện thực cùng Ô Thác Châu cũng càng ngày càng nhiều.
 
Dược Trường Quý nhìn thấy trợn tròn mắt há hốc, Dược Thiên Sầu làm xong, lại nhìn hắn nói: "Phụ thân, hiện tại con đưa cha đến chỗ họ hàng, để giao tiếp sản nghiệp cho bọn họ." Dược Trường Quý gật đầu, hai cha con vội vã rời đi…
 
Thanh Quang Tông.
 
Phía trên đại điện Thanh Quang Tông có treo một chiếc chuông lớn, đang lúc đêm khuya, chiếc chuông đột nhiên dưới tình huống không người gõ, lại bỗng nhiên "thùng thùng đông" liên tục ba tiếng vang dài, thanh âm vang vọng toàn bộ Thanh Quang sơn. Toàn bộ Thanh Quang Tông nhất thời sôi trào lên, những người giật mình tỉnh giấc đều hướng đại điện Thanh Quang Tông bay đi.
 
Vì sao lại khiến động tĩnh lớn như vậy? Thật sự chiếc chuông kia không tầm thường, lịch đại chưởng môn Thanh Quang Tông đều sẽ dùng chính bổn mạng nguyên thần của mình uẩn dục một ngụm cảnh báo vào trong đó, đặt vào trong chuông ngay đại điện, giả như từ chức chưởng môn lui xuống, thì ngụm uẩn dục đó sẽ tiêu hủy. Chiếc chuông này tương liên với bản thể chưởng môn, giả như chưởng môn đi về cõi tiên hoặc ngoài ý muốn bỏ mình, chiếc chuông sẽ vang lên ba tiếng cảnh báo, miễn cho đường đường chưởng môn nhất phái chết đi lại không người hay biết. Mà hôm nay ngụm uẩn dục kia lại đối ứng với Lưu Trường Thanh, đột nhiên vang lên giữa đêm khuya, đúng là vô cùng bất tường.
 
Bên ngoài đại điện vây một đám người, bỗng nhiên từ sau núi bay tới hơn ba mươi người, xẹt qua đỉnh đầu mọi người, trực tiếp thiểm vào đại điện Thanh Quang. Mười mấy trưởng lão bên trong nhìn thấy những người này đều nhượng ra không gian, cùng nhau hành lễ. Trong lúc nhất thời toàn bộ đại điện Thanh Quang vô luận là ai cũng đều vô cùng yên tĩnh, không có một người nào nói chuyện.
 
Hai lão giả dẫn đầu, già hơn những lão nhân phía sau một ít, hai người này tên là Thanh Nô và Thanh Phó, chính là hai tu sĩ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của Thanh Quang Tông, nguyên bản có năm người, ba người đã ngã xuống trong trận quyết chiến với Huyết Ma Cung. Thanh Nô nhìn quanh bốn phía, trầm giọng hỏi: "Lưu Trường Thanh không ở Thanh Quang Tông?"
 
Không ai trả lời, trên thực tế cũng không ai biết chưởng môn rốt cục đi đâu. Thanh Phó nhìn chiếc chuông đánh ra một đạo pháp quyết, thân chuông nổi lên thanh quang, hiện ra bản đồ núi non của Hoa Hạ đế quốc, một đạo bạch quang cỡ nắm tay đang đứng tại một vị trí đột nhiên dần dần lờ mờ, cho đến tiêu tán không gặp, phảng phất như đang nói cho mọi người…Ta đi! Vĩnh biệt!
 
Bạch quang kia đại biểu cho cái gì? Trong lòng tất cả mọi người biết rõ ràng, chưởng môn Lưu Trường Thanh đã chết! Thanh Phó nhìn chằm chằm chiếc chuông lớn, mặt trầm như nước, quay đầu lại nói với Thanh Nô: "Sư huynh! Là Yến Tử Thành."

 
"Di!" Trong số những trưởng lão có người kêu lên một tiếng sợ hãi. Thanh Phó quay phắt đầu lại nói: "Có phải ngươi biết cái gì?"
 
Mọi người đều nhìn về phía tên trưởng lão kia. Tên trưởng lão kia chính là một trong hai trưởng lão đi tra xét mang về thi thể của đám người Ngô Bảo Như hôm qua, tên là Mộc Vân.
 
"Gặp qua lão tổ!" Mộc Vân đi tới hành lễ, sắc mặt có điểm do dự không biết có nên nói hay không, hiểu ra chưởng môn đã chết là một đại sự, có chút nói lung tung sẽ xảy ra vấn đề lớn. Thanh Phó nhíu mày nói: "Ngươi biết cái gì thì cứ nói, không ai truy cứu trách nhiệm của ngươi."
 
"Dạ!" Có Thanh Phó bảo chứng, Mộc Vân suy nghĩ kỹ một phen nói: "Hôm qua ta và sư đệ mang về thi thể của nhóm người Lưu Chính Quang, chưởng môn từng một mực chắc chắn do Dược Thiên Sầu làm, mà ta từng nhớ kỹ ngày xưa khi chưởng môn đưa Dược Thiên Sầu gia nhập Thanh Quang Tông từng nói qua, Dược Thiên Sầu chính là người của Yến Tử Thành, chưởng môn có phải…"
 
"Chính là đệ tử nay đã gia nhập Phù Tiên Đảo, sau đó ở Bách Hoa Cốc đánh Lưu Chính Quang?" Thanh Phó hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Mộc Vân gật đầu nói: "Đúng vậy!"
 
"Hừ!" Thanh Nô đứng một bên nhìn quanh bốn phía cười lạnh nói: "Một đám vô liêm sỉ, cẩu đông tây chỉ biết mưu cầu lợi nhỏ, không cầu đại đạo, từ chưởng môn đến trưởng lão, từ trên xuống dưới, sinh sôi đem bổn môn đệ tử đẩy vào môn phái khác, thật đúng là lợi hại! Ta nghe nói đệ tử kia thiên phú cực cao, không được mười năm tu vi đã đột phá tới Kết Đan kỳ, giả như cho hắn thêm thời gian vài chục năm, tu chân giới lại xuất hiện thêm một nhân tài, đệ tử ưu tú như vậy Thanh Quang Tông không ngờ không dung nổi hắn, thiên lý ở đâu? Hừ! Nếu tiếp tục thế này, Thanh Quang Tông sớm muộn sẽ bị hủy trên tay các ngươi, thực sự là tức chết ta thôi!"
 
"Sư huynh, hiện tại không phải thời gian nói chuyện này, then chốt là phải tìm về hai kiện pháp bảo trấn phái của bổn môn, ngươi lưu lại trấn thủ, ta dẫn người đi xem." Thanh Phó khuyên giải an ủi một câu, nhìn về phía mọi người nhíu mày nói: "Những người trụ phía sau núi, mười người đi theo ta!" Hắn dẫn đầu bay ra Thanh Quang đại điện, sau đó lại có mười người bay theo. Gọi là "trụ phía sau núi" chính là những tiền bối tu vi Độ Kiếp kỳ ở lại sau Thanh Quang sơn để tĩnh tu.
 
Mười một người trống rỗng bay nhanh, theo tốc độ phi hành của bọn họ, từ Thanh Quang Tông đến Yến Tử Thành bất quá chỉ trong mấy canh giờ. Tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ, còn cần ngự kiếm phi hành, tới Nguyên Anh kỳ có thể lăng không bay lượn, là bay lượn mà không phải phi hành, tốc độ xa xa không bằng phi hành, thông thường tu sĩ Nguyên Anh kỳ chỉ ngự kiếm phi hành. Chỉ khi tới tu vi Độ Kiếp kỳ mới có khả năng không dựa vào phi kiếm hay pháp khí, lăng không phi hành thời gian dài, tới Độ Kiếp hậu kỳ tự nhiên càng thêm cao thâm, trong cự ly ngắn có thể trực tiếp thuấn di.
 
Sau mấy canh giờ bay nhanh như điện chớp, trời đã tảng sáng, mười một người tới Yến Tử Thành, lăng không đứng thẳng nhìn xuống. Bên trong thành có một tòa kiến trúc lớn còn đang bốc khói, khói đặc cuồn cuộn nổi lên, dị thường dễ thấy, không ít người còn đang lấy nước cứu lửa, tránh lan sang những căn nhà khác. Thanh Phó chỉ vào địa phương kia quát: "Xuống phía dưới!"
 
Mười một người bay xuống giữa phế tích, với tốc độ bọn họ tự nhiên sẽ không để những phàm phu tục tử bên ngoài nhìn thấy. Rất nhanh, bọn họ tìm được đầu cùng thân thể Lưu Trường Thanh nằm hai nơi. Đối với việc này, Thanh Phó chỉ nhàn nhạt liếc mắt, khi một người cầm lấy cây phất trần trụi lủi đi tới, vùng lông mày Thanh Phó cau chặt lại, Bạch Ất Phất Trần quý giá nhất ở những sợi tơ, nếu như không có sợi tơ còn có thể được cho là pháp bảo sao? Cuối cùng toàn bộ mọi người tản ra chung quanh tìm kiếm, nhưng thủy chung không tìm được nơi hạ lạc của Thanh Minh Kiếm.
 
"Tỉ mỉ tìm kỹ lại một lần!" Thanh Phó hạ lệnh cho mọi người, nhìn quanh bốn phía, khi tòa nhà này còn hoàn hảo thì hiển nhiên quy mô không nhỏ, cũng không phải nhà của người bình thường. Hắn thuấn di trực tiếp xuất hiện bên ngoài đường lớn, từ chỗ tối đi ra, bên đường đứng mấy lão giả, hiển nhiên do tuổi tác lớn, không thể giống như thanh niên giúp đỡ cứu lửa. Thanh Phó đi đến, hướng một lão giả chắp tay cười nói: "Lão hỏa kế, là nhà ai vậy? Sao lại bị đốt thành như thế?"
 
Lão giả hồi lễ, quan sát Thanh Phó từ trên xuống dưới, nói: "Lão ca chỉ sợ không phải người địa phương phải không? Nếu không sao không biết thủ phủ Dược gia của bổn thành?"
 
"Ta chỉ mới tới nơi này, bất quá cũng cửu ngưỡng đại danh của thủ phủ Yến Tử Thành." Thanh Phó đưa mắt nhìn phủ đệ, hỏi: "Đây là Dược gia sao?"
 
"Ai nói không phải chứ! Ai! Dược gia luôn thích làm vui lòng người khác, không nghĩ tới gặp họa như vậy, nghe nói đêm qua…" Lão giả quay đầu, nhất thời ngây ngẩn cả người, rõ ràng có một lão đầu đang nói chuyện với mình, thế nào trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi? Chẳng lẽ do mình hoa mắt? Lão giả dùng sức nhu nhu mắt.
 
Trở lại trong phế tích, mọi người vây quanh, biểu thị không tìm được, Thanh Phó gật đầu, quét mắt nhìn vẻ đổ nát thê lương bốn phía, trầm ngâm một phen, chậm rãi nói: "Trở về thôi!" Mười một người lập tức bay lên không bỏ đi.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu