Tinh Thần Châu

Chương 1169: Thần long khóc

Nguyên bản các loại cấm chế trong mộ cốc đã hoàn toàn bị phá hủy, Dược Thiên Sầu sử dụng Kim Quyết và Thổ Quyết nhanh chóng tìm thấy môn khẩu cấm địa Thanh Hỏa, sau khi chứng kiến không gian dưới lòng đất vẫn hoàn hảo xong, hắn cũng không thu dọn đất đá ngổn ngang ở trước cửa môn khẩu, mà sử dụng Kim Quyết và Thổ Quyết, trực tiếp đem môn khẩu phong bế.
 
Bởi vì nơi này từ nay về sau.., sẽ không còn là Yêu Quỷ Vực nữa, sớm muộn gì cũng có phàm nhân tìm đến, hắn không muốn người khác phát hiện ra nơi này, làm ra những chuyện tình quấy nhiễu cho nhân gian Tu chân giới.
 
Sau khi xâm nhập vào trong cấm địa, nhìn thấy ngọn lửa màu xanh vẫn thiêu đốt bừng bừng ở chỗ cũ, Dược Thiên Sầu cảm khái rất nhiều, không nghĩ qua mình khai mở Yêu Quỷ Tru Tiên Trận, lại khiến cho Ma Thần Dạ và Bàn Long đại thần xuất hiện, thậm chí còn kéo theo cả đại thần Nghệ tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say.
 
Vừa gặp qua ba nhân vật này, cho nên Dược Thiên Sầu cũng không còn cảm thấy sợ hãi, đối với con Thần Long đang bị nhốt bên dưới lòng đất nữa. Hắn yên lặng bước vào trong đoàn Thanh Hỏa, đi tới trước hố đen đang phun trào ra từng cột lửa màu xanh biếc, cẩn thận liếc nhìn xuống dưới hai lần, sau đó mới trực tiếp nhảy xuống.
 
Dược Thiên Sầu ngựa quen đường cũ, đi xuyên qua thông đạo đang phun trào Thanh Hỏa, chẳng bao lâu sau trước mắt đã hiện ra dòng sông dung nham đang sục sôi cuồn cuộn.
 
Trên dòng dung nham nóng bỏng, chín đóa Thanh Sắc Liên Hoa đang lưu chuyển ở trên mặt sông, từng luồng Thanh Hỏa theo chín đóa Thanh Sắc Liên Hoa dũng mãnh phun trào ra. Trong đó có một đóa Liên Hoa hoàn toàn nở rộ, xung quanh mơ hồ tản mát ra quang mang nhàn nhạt, trên đài sen, tiểu hài tử khoảng bốn năm tuổi, toàn thân trần truồng vẫn đang nằm ngủ như cũ.
 
Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử năm xưa, Dược Thiên Sầu chỉ liếc mắt một cái, thì đã nhận ra nó, nhiều năm trôi qua nhưng nó vẫn chẳng hề lớn thêm tí nào. Dược Thiên Sầu cười xấu xa, loáng đi xuống, dừng ở trên đài sen màu xanh biếc, khẽ dùng chân đá vào mông tiểu hài tử, lớn tiếng quát: "Béo tiểu tử, ta đã quay trở lại rồi."
 
Tiểu hài tử rất không tình nguyện thức giấc, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đừng làm ồn, muốn dọa chết người ta hay sao, thật vất vả mới ngủ được...."
 
Vừa nói đến đây thì nó đã mơ hồ cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, đôi chân mày nhỏ nhíu lại, hai cánh tay mập mạp vươn lên dụi mắt, hai mắt còn đang ngái ngủ mông lung mở ra.
 
Không mở mắt ra thì thôi, vừa mở mắt liền đã trông thấy một khuôn mặt mang theo nụ cười xấu xa đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt này đã khắc sâu ấn tượng ở trong lòng của nó, nhất thời nó hoảng hốt nhảy dựng lên, không nói hai lời đạp cho Dược Thiên Sầu một cước, lập tức nhảy thẳng xuống dòng dung nham đang sôi sùng sục, vươn cánh tay béo mập chỉ vào Dược Thiên Sầu quát tháo: "Ngươi là tên trộm hỏa, ngươi quay lại đây làm gì?"
 
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, phát hiện ra béo tiểu tử này, tuy rằng dung mạo không biến hóa, nhưng cung cách nói chuyện đã lão luyện hơn trước đây rất nhiều rồi. Lúc này liền khoanh tay cười nói: "Mau đi kêu gia gia của ngươi ra đây, chuyển cáo rằng ta muốn nói chuyện với hắn!"

 
"Hừ!" Béo hài tử khinh thường lắc đầu, theo sau từ trong dòng dung nham nóng chảy bơi lên, tựa hồ như đang nói vì sao ta phải nghe theo lời ngươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao!" Dược Thiên Sầu cười một tiếng xấu xa, vươn ngũ trảo ra, hung hăng đem tiểu hài tử đang bơi dưới dòng dung nham, cách không nhiếp lên, một tay bóp chặt cổ nó, cười hắc hắc nói: "Lá gan không nhỏ, dám đá ta, hôm nay phải cho ngươi nếm mùi giáo huấn mới được!"
 
Béo hài tử bị bóp chặt cổ, đến mức cả khuôn mặt non nớt đỏ bừng, trong con ngươi tràn đầy biểu tình hoảng sợ. Theo sau, chỉ thấy Dược Thiên Sầu phất tay, trực tiếp đem nó ném thẳng vào dòng dung nham. Béo hài tử vừa chìm vào dòng dung nham, liền ngoi lên hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó lặn xuống, cả người biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng.
 
Dược Thiên Sầu thu hồi vẻ tươi cười trên khuôn mặt, khoanh tay mà đứng yên lặng cảnh giác ngắm nhìn bốn phía. Không bao lâu sau, trên mặt dòng dung nham bắt đầu dậy sóng, những tia quang ba lăn tăn càng lúc càng nhiều, đồng tử trong mắt Dược Thiên Sầu cấp tốc co rút lại, tâm tình đã trở nên khẩn trương hơn.
 
Đột nhiên, trong dòng dung nham cuồn cuộn bất ngờ dâng lên hai chiếc sừng dữ tợn. "Oanh!" dung nham bắn tung tóe ra khắp nơi, một chiếc đầu rồng cự đại trực tiếp lao ra, ẩn hiện bên dưới dòng dung nham là những đoạn thân mình lân giáp. Đứng ở trên đầu rồng, béo hài tử chỉ xuống phía dưới, lớn tiếng nói: "Gia gia! Chính là hắn, hắn lại chạy tới đây khi phụ con."
 
Hỏa Long cự đại phun ra một ngụm chân khí nóng bỏng, thân mình khổng lồ như một con trường xà uốn lượn rướn lên cao, hai chiếc cự trảo uy vũ lộ ra, đồng thời thanh âm kim thiết "đinh đương" cũng vang lên. Nhìn kỹ, thì có hai chiếc vòng kim sắc đang khóa ở trên cổ tay.
 
"Nhân loại, sao ngươi dám đến nơi này, mạo phạm chúng ta?" Hỏa Long cự đại theo trong lỗ mũi phun ra hai ngọn hỏa diễm hiển lộ uy nghiêm, thanh âm như sấm rền quanh quẩn ở trong hang động: "Ngươi có biết hậu quả khi mạo phạm đến tôn nghiêm của Long tộc chúng ta hay không?"
 
Nói dứt lời, cặp song trảo cự đại hung hăng bóp chặt vào, có chút hương vị như đang dọa nạt người ta bình thường.
 
Dược Thiên Sầu cảm nhận được long khí đang bức đến phía mình, thoáng thích ứng trong chốc lát, sau khi bình ổn lại tâm tình, mới kiên trì ngẩng đầu nhìn vào đôi long nhãn sáng ngời hữu thần kia, đạm nhạt cười nói: "Trước khi vào đây, ta đã gặp qua Bàn Long đại thần."
 
Những lời này vừa nói ra, chân khí áp bức khủng bố trên người Hỏa Long nhất thời đã giảm xuống, làm cho toàn thân Dược Thiên Sầu thoải mái hơn không ít, hiểu rõ đem lão tổ tông của đối phương mang ra làm lá chắn đã phát sinh hữu dụng. Thầm nghĩ, Bàn Long đại thần quả nhiên không hổ danh là chí tôn của Long tộc.

 
Hỏa Long yên lặng ngắm nhìn Dược Thiên Sầu thêm một hồi, sau đó chậm rãi trầm xuống dòng dung nham, béo hài tử đứng trên đỉnh đầu thấy vậy, nhất thời nóng nảy nói: "Gia gia! Ngài mau giúp con đánh hắn ah! Mau giúp con đánh hắn ah!"
 
Nhưng thân hình khổng lồ đã hoàn toàn chìm vào trong dòng dung nham, béo hài tử lóp ngóp bơi trên mặt sông dung nham mấy vòng, liên tục hô "gia gia" nhưng không thấy có phản ứng gì. Theo sau, khẽ liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu đứng trên đài sen một cái, rồi buồn bực lặn xuống dòng dung nham.
 
Thấy một màn này, Dược Thiên Sầu nghẹn họng trân trối, sững sờ nguyên tại chỗ, khẽ vươn tay lên gãi đầu tự vấn lòng, còn chưa đến mức vừa đem danh hào của Bàn Long đại thần ra, đối phương liền xấu hổ không dám đi ra gặp người ư? Ít nhất ngươi cũng phải chất vấn xem chuyện này là thật hay giả đi chứ?
 
Đột nhiên, trên dòng dung nham xuất hiện một đoàn hồng quang lóng lánh, một lão nhân đầu tóc toàn thân đỏ rực hiện ra, chỉ riêng nơi cổ tay thì vẫn bị hai sợi dây xích màu kim sắc trói buộc. Rất nhanh đoàn hồng quang trên mặt sông cũng nhanh chóng thu liễm vào trong cơ thể của hắn.
 
Lão nhân kéo sợi dây xích bay đến trên đài sen, cùng đứng đối mặt với Dược Thiên Sầu, khi Dược Thiên Sầu nhìn thấy sợi dây xích trên cổ tay của lão nhân, thì mới kịp phản ứng, lão nhân này hẳn là do con Hỏa Long cự đại vừa rồi hóa thân thành.
 
Dược Thiên Sầu vừa định cả gan buông lời dò hỏi, thì đối phương đã khẽ thở dài một tiếng, dùng ngữ khí xấu hổ nói: "Ta cũng cảm nhận được, ở bên ngoài đã khai mở Yêu Quỷ Tru Tiên Trận, Bàn Long lão tổ cũng giá lâm, ta cảm ứng được chân khí chí tôn vô thượng của lão tổ, nhưng ta không có mặt mũi đi gặp ngài, đành phải trốn ở dưới này im lặng không dám lên tiếng. Bằng vào tu vi của lão tổ, khẳng định cũng cảm ứng được ta đang ở dưới này, nhưng ngài không kêu gọi ta, nhất định là thầm trách ta làm mất thể diện Long tộc, không muốn tái kiến ta!"
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, thầm nghĩ hóa ra là thế, cảm tình hắn đã biết Bàn Long đại thần pháp giá thân lâm, đang muốn cáo mượn oai hùm, nương theo danh hào của Bàn Long đại thần hỏi thăm vài chuyện, thì đã thấy lão nhân há miệng khóc rống lên "ô ô", khóc đến nỗi lão lệ tung hoành, vô cùng thương tâm ah!
 
Cả hang động ngầm bên dưới mộ cốc tràn ngập tiếng khóc như sấm rền của lão nhân, Dược Thiên Sầu đứng ngay phía đối diện với lão nhân, rốt cuộc thì hắn mới hiểu được, cái gì gọi là tiếng khóc đinh tai nhức óc. Béo hài tử ở dưới dòng dung nham, trộm ló đầu nhìn ra, thấy một màn này thì hai mắt tròn xoe, không hiểu vì sao gia gia lại đứng khóc trước mặt tên hỗn đản kia?
 
"Khụ khụ!"
 
Dược Thiên Sầu xấu hổ ho khan vài tiếng, an ủi nói: "Ngươi đừng khóc nữa ah! Rốt cuộc thì ngươi đã gặp phải chuyện ủy khuất gì, hãy nói cho ta nghe một chút xem nào."
 
Không đề cập tới hai chữ "ủy khuất" còn thôi, vừa nhắc đến hai chữ "ủy khuất" thì lão nhân càng khóc tê tâm liệt phế hơn. Đứng ở trên đài sen giậm chân khóc nói: "Ngày trước ta mắc mưu của tên vương bát đản Dạ Thiên Không, tên vương bát đản đó lừa ta thật khổ, hại ta không hoàn thành được nhiệm vụ mà Bàn Long lão tổ giao phó. Hơn nữa còn bị nhốt ở trong này hơn mười vạn năm qua, mất hết tôn nghiêm của Long tộc vô thượng...."
 
Dược Thiên Sầu đau răng bưng bít lỗ tai, hắn đang muốn hỏi xem, nhiệm vụ mà Bàn Long đại thần giao phó rốt cuộc là cái chuyện gì, nhưng tiếng khóc của đối phương càng lúc càng đinh tai nhức óc, căn bản là không thể nào cùng người khác trao đổi. Lúc này liền tức giận gào rít nói: "Khóc cái đầu mẹ ngươi! Còn khóc nữa, Bàn Long đại thần đúng là bị ngươi làm cho mất hết thể diện! Cả Long tộc cũng đều bị ngươi đánh mất tôn nghiêm...."