Tinh Thần Châu

Chương 1136: Chuẩn bị chiến tranh (1)

Hai người đang thần tình xám xịt, nghe vậy thì không khỏi vui sướng ngất ngây, nhất tề khom lưng hành lề nói: "Đa tạ Ma Quân đã thành toàn!"
 
Khai mở phong ấn Ma giới, đầu tiên song phương ước hẹn trước địa điểm cùng thời gian. Trước tiên khai mở một thông đạo dẫn đến Ma giới, nhưng tình thế lúc này cũng không thể theo Kim Thái và Bạch Khải làm chủ, thêm việc Dược Thiên sầu đã trốn thoát, sợ hắn sẽ tiết lộ bí mật này. Vì thế hai người toan tính chuẩn bị tìm địa phương xác nhận xong, sau đó mới liên hệ với Tam Dạ Ma Quân.
 
Sau khi Bạch Khải và Kim Thái rời đi, chiếc gương khổng lồ trong Ma Cung tự nhiên cũng biến mất. Tam Dạ Ma Quân nhìn sang Yến Truy Tinh nhàn nhạt cười: "Dược Thiên sầu có thể trốn tránh nhất thời, nhưng sẽ vô pháp trốn tránh cả đời. Sau khi chúng ta trùng lâm tam giới, muốn vây bắt hắn cũng Chẳng phải là chuyện gì hao tốn công phu. Đến lúc đó còn không phải tùy ý cho người xử trí hắn sao?"
 
"Dạ!" Yến Truy Tinh cung kính đáp: "Ma Quân minh giám! Là Yến Truy Tinh đã thất thố rồi."
 
Tam Dạ Ma Quân không khuyên nhủ hắn thêm cái gì nữa. Mà bỗng nhiên giương mắt hổ nhìn ra phía ngoài cửa cung, trầm giọng nói: "Người đâu!"
 
Thanh âm cuồn cuộn mười phần trung khí vang vọng ra bên ngoài, đoàn huyết vân bao trùm trên nóc nhà bắt đầu chậm rãi chuyển động.
 
"Có thủ hạ!" Lý công công nháy mắt xuất hiện ở bên trong đại sảnh nghe lệnh.
 
Tam Dạ Ma Quân hăng hái phất tay nói: "Truyền lệnh xuống, mau chóng triệu hồi ba mươi sáu vị Đại Ma Vương tức tốc đến Ma Cung, có chuyện tình quan trọng cần phải thương nghị!"
 
"Dạ!" Lý công công lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi....
 
Cơ sở ngầm dưới lòng đất trong Thần Khư Cảnh, hai người Dược Thiên sầu bất ngờ hiện thân. Đại Minh Luân ngắm nhìn quang cảnh bốn phía xung quanh, hữu khí vô lực nói: "Nguy hiểm quá.., nguy hiểm quá!"
 
Lúc này biểu tình của Dược Thiên sầu như đưa đám, chắp tay sau lưng cúi đầu đi xung quanh, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Chúng nhân đi qua nhìn thấy hắn hành lễ, nhưng hắn chỉ phất phất tay xua như đuổi ruồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
 
Đại Minh Luân thấy hắn không yên lòng, thì can mày nói: "Ngươi trêu chọc đến Phó cung chủ Ma giới từ bao giờ thế?"
 
Trong ngữ khí Mang theo tia oán trách, trách hắn nếu đắc tội với Phó cung chủ Ma Cung rồi, mà còn bám theo Kim Thái và Bạch Khải đi câu thông với Tam Dạ Ma Quân làm aì. Đây Chẳng phải là tự rước họa vào thân ư?
 
"Mẹ kiếp! Ngày trước tên kia bị ta đánh cho phải chạy trốn sang Ma giới. Quỳ mới biết hắn có thể hỗn lên làm Phó cung chủ Ma Cung, theo ta thấy Phó cung chủ Ma Cung này cũng Chăng đáng giá tiền. Là người hay là chó đều khi dễ được hắn." Dược Thiên Sầu phun ra một ngụm oi bức nói.
 
"Chuyện đã tới nước này, chúng ta cũng không thể làm chủ." Đại Minh Luân liếc mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh, cảm khái thôn thức nói: "Xem ra tạm thời đành phải trốn ở trong Thần Khư Cảnh, tránh né tai họa này. May mắn trong khoảng thời gian ngắn Thần Khư Cảnh sẽ vô pháp xuất nhập. Chúng ta tạm thời an toàn, nhưng chúng sinh tam giới, e là sẽ gặp nạn!"
 
"Mẹ nó! Kim Thái, Bạch Khải hai gã súc sinh này...Không được! vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta phải nhân cơ hội ngăn cản bọn hắn." Chăng hiểu Dược Thiên sầu nhớ ra cái gì đó, trực tiếp hắng giọng nhìn bốn phía hô loạn: "Trương Bằng....Trương Bằng....Trương Bằng...."

 
Theo sau, Dược Thiên sầu thuận tay túm lấy một gã thủ hạ vừa đi qua hành lễ, gấp giọng nói: "Mau kêu Trương Bằng tới đây gặp ta."
 
Gã thủ hạ kia nhìn thấy Dược Thiên sầu khẩn trương như vậy, liền vội vàng đáp ứng, nhanh chân chạy đi.
 
Nghe thấy thanh âm náo loạn của Dược Thiên sầu. Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng từ chỗ sâu nhất trong cơ sở ngầm, vọt ra. Ngay lập tức, Vi Xuân Thu mở miệng trách cử: "ồn ào cái gì, ngươi vội đi đầu thai chuyển kiếp ah!"
 
Dược Thiên sầu biểu tình vẫn xám xịt như cũ, chắp hai tay sau lưng đi lòng vòng chung quanh. Lúc này Đại Minh Luân mới đem chuyện xảy ra, kể cho Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng nghe. Đồng dạng, sau khi nghe xong hai người đều hít sâu một ngụm lành khí, không nghĩ qua Kim Thái và Bạch Khải sẽ điên cuồng tới trình độ này. Muốn khai mở thông đạo dẫn tới Ma giới, để cho Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh quần ma trùng lâm tam giới.
 
Chỉ chốc lát sau, Trương Bằng nhanh chóng từ bên ngoài phóng vào, hành lễ nói: "Sư phụ...."
 
Không chờ hắn nhiều lời vô nghĩa. Dược Thiên sầu mắt lộ tinh quang, lạnh lùng nói: "Mau ra lệnh cho mọi người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tùy thời chờ lệnh!"
 
Trương Bằng giật mình, theo sau vội vàng hành lễ nói: "Dạ!"
 
Trên mặt bày ra diễn cảm vô cùng hưng phấn, như cơn nắng hạn lâu ngày gặp được mưa rào. Cho nên không thèm nói hai lời, nhanh như chớp chạy đi.
 
Vi Xuân Thu đứng bên cạnh, liền lắc đầu bước tới nói: "Chỉ bằng vào đám thủ hạ của ngươi, muốn đối kháng cùng quần ma..E là…" Nói còn chưa Dứt lời, thì đã phát hiện không còn trông thấy bóng dáng của Dược Thiên sầu đâu nữa....
 
Nhân gian, bên trong cảnh nội Hoa Hạ quốc, trong tòa thần miếu trên sườn núi ở tổng đà của Hồng Bang cùng Thanh Bang, bỗng nhiên vang lên thanh âm của Dược Thiên Sầu: "Hồng Thất, cổ Thanh Vân đâu. Mau đi ra cho ta!"
 
Một bóng thân ảnh nghe thấy tiếng nói, liền từ bên trong sương phòng chạy ra, vội vàng hướng Dược Thiên sầu hành lễ: "Sư phụ! Sao ngài lại tới đây?"
 
Bóng thân ảnh này chính là Hồng Thất, trong tay còn đang cầm theo một bầu rượu, ngoài miệng bóng loáng mở màng, trên tay cũng vấy mờ. Khi đang nói chuyện còn phả ra mùi rượu nồng nặc, nhân sinh những ngày tháng qua, khăng định là vô cùng thỏa mãn.
 
"Cổ Thanh Vân đi đâu rồi?" Dược Thiên sầu quét thần thức ra, thăm dò bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của cổ Thanh Vân đâu, liền dò hỏi.
 
Hồng Thất cười hì hì đáp: "Lần trước triệu tập toàn bộ tu sĩ nhân gian cấp phát hoàn đan xong, cổ Thanh Vân tính toán, phải đem tu sĩ nhân gian ghi thành một danh gách đãng ký. Vạn nhất sau này xảy ra sự tình, có thể phương tiện chạy đến tuần tra. Hiện giờ hắn đang chăm nom việc này."
 
"Hảo! Làm tốt lắm, ta quả nhiên đã không có nhìn lầm người." Dược Thiên sầu tán thường một câu, sau đó mới nhìn thấy hình tượng của Hồng Thất, hai mắt trợn trừng lên, hung hăng đá cho Hồng Thất một cước, chỉ hận như không thể rèn sắt thành thép, tức giận quát: "Ăn! Chỉ biết ăn thôi, ngươi là thùng cơm ah! Ngày sau cần phải học hỏi từ Cố Thanh Vân một chút đi."

 
Hồng Thất nhanh chân lùi ra vài bước, quăng bầu rượu trong tay xuống, vuốt miệng, cười làm lành nói: "Sư phụ, tìm chúng ta có chuyện gì không?"
 
Nhắc đến chuyện này, biểu tình của Dược Thiên sầu liền trầm xuống, mắt lộ hung quang nói: "Mau kêu cố Thanh Vân ra đây, hai các ngươi hạ lệnh cho toàn bộ tu sĩ nhân gian tập trung đến Tụ Bảo Bổn Thiên Hạ thương hội. Nếu có kẻ bất tuân, thì hãy giết chết không tha!"
 
Hồng Thất biểu tình trở nên nghiêm túc hơn, rõ ràng dứt khoát hồi đáp: "Sư phụ! Cả tu chân giới nhân gian có trên trăm vạn tu sĩ ah! Dù sao ngài cũng phải cấp cho thêm một ít thời gian đi! Trong khoảng thời gian ngắn, sợ là vô pháp triệu tập đông đủ."
 
"Cấp thêm thời gian ư? Không phải ta đã nói là mau chóng rồi sao?" Dược Thiên Sầu nghe vậy liền trở mặt, diễn cảm thanh sắc câu lệ, chỉ vào mũi Hồng Thất mắng: "Ngươi học được phép cỏ kè mặc cả từ khi nào thế. Hồng Bang và Thanh Bang nuôi dường nhiều người như thế để làm gì? Có đi làm ngay không, nếu tu sĩ nào bất tuân, hãy giết chết ngay lập tức cho ta."
 
"Dạ!" Hồng Thất da đầu run lên, đáp: "Ta sẽ đi ngay!"
 
Nào ngờ vừa chuyển thân, đã thấy sư phụ hô lớn: "Đợi chút! Ta còn chưa nói xong mà ngươi đã gấp cái gì."
 
Hồng Thất nhanh chóng quay về, ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu nhìn Dược Thiên Sầu chờ lệnh.
 
"Có chuyện này ta muốn ngươi và cổ Thanh Vân đích thân đi làm một chuyến. Không được xảy ra sơ suất gì đó." Dược Thiên sầu trầm giọng nhắc nhờ.
 
Hồng Thất nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nhiều ít có điểm khẩn trương dò hỏi: "Chuyện gì?"
 
Dược Thiên sầu chắp hai tay sau lưng, nhãn tình bỗng nhiên quẳng ném về phương xa, trong đầu xuất hiện hình dáng của một hòn đảo. Chỉ thấy biểu tình của hắn dữ tợn nói: "Hãy mau đem mẫu thân và muội muội của Yến Truy Tinh, giấu vào một nơi an toàn, đừng cho bất luận kẻ nào biết các ngươi đang giấu nàng ở đâu. Nói không chừng, đến thời khắc mấu chốt có thể sẽ dùng tới. Nếu kẻ nào dám ngăn cản, cứ việc giết thẳng tay, không cần băn khoăn do dự. Quan trọng là phải bắt được hai người đó...Đã nhớ kỹ lời ta nói chưa?"
 
Nghe vậy, Hồng Thất mới thở phào một hơi, nguyên lai chính là chuyện này. Theo sau vỗ ngực cam đoan nói: "Sư phụ hãy yên tâm! Sở Trường của Hồng Bang và Thanh Bang chính là làm những chuyện như thế này. Ta sẽ đích thân chạy tới Phù Tiên Đảo."
 
"Nếu làm không xong, thì ngươi đừng có khóc." Dược Thiên sầu "hừ" lạnh, rồi tiêu thất ngay tại chỗ.
 
Thấy sư phụ đã ly khai, thần kinh đang căng thẳng của Hồng Thất mới dám buông lỏng xuống, níu lười thốt ra lời: "Ai da! Bằng vào tu vi của sư phụ bây giờ, mà còn gây ra động tĩnh lớn như thế, Chăng biết là đã xảy ra chuyện gì nữa ah! Mầu thân và muội muội của Yến Truy Tinh? Chẳng lẽ Yến Truy Tinh lại xông ra hồ nháo ư?"
 
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, không tìm thấy đáp án chính xác nhất. Cho nên Hồng Thất cũng không dám chậm trễ thời gian, vội vàng chạy đi làm việc....
 
Mê Huyễn Tiên Thành, trên không trung tràn ngập sương mù, tuy rằng Tiên Cung đã sụp đổ, nhưng chỉ có riêng thế lực Tiên Cung là suy sụp, cùng những môn phái khác không hề tạo thành ảnh hưởng lớn lao, chăng qua cũng chỉ là thay đối người chấp chưởng nhất giới mà thôi.
 
Dược Thiên sầu xuyên qua tầng mây mù bao phủ, di chuyển trên không trung, quẳng ném ánh mắt ngắm nhìn tòa Mê Huyễn Tiên Thành vẫn phồn hoa như trước, trong lòng không khỏi cười lạnh, tai họa sắp xảy ra đến nơi rồi mà vẫn còn không hề hay biết. Theo sau, ánh mắt tìm kiếm vị trí phân đà của Tuyệt Tình Cung, phát hiện ra nơi ngày xưa bị mình phóng hòa thiêu hủy, tuy đã được dọn dẹp nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu xây dựng trở lại.
 
Nhìn sang phải một chút...Lại trông thấy vị trí ngày trước của Liên Minh Thương Hội, lúc này đã dựng lên một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Phát hiện này, làm cho Dược Thiên sầu minh bạch hết thảy, tòa cung điện này e rằng đang thuộc quyền sờ hữu của Tuyệt Tình Cung. Nếu không, với tình hình trước mắt mà nói, sẽ không một ai dám chiếm hữu vùng đất phong thủy trù phú như thế này.
 
Hắn lấy ra một xấp giấy, hai tay bung ra, nhất thời từng tờ giấy trắng như hoa tuyết tung bay xuống dưới Mê Huyền Tiên Thành. Dược Thiên sầu muốn dùng phương pháp rải truyền đơn này để loan tin.
 
Bấy nhiêu đó còn chưa xong, theo sau hắn cấp tốc phi hành rải khắp mọi nơi, rồi mới biến mất ở giữa không trung. Khi tái xuất hiện thì đã đứng ở dưới chân núi Thiên Hạ thương hội. Hắn muốn quan sát xem, động tĩnh do mình gây ra sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền như thế nào....