Tinh Thần Châu

Chương 1110: Cổ Lão Sâm Lâm

Khi nhận được truyền âm của Dược Thiên Sầu xong, Đại Minh Luân cũng hiểu rõ, nếu tình huống không an toàn, thì cũng không nên dây dưa ở đây thêm nữa. Nhưng vừa nghe thấy lời Minh Giới Thánh Nữ nói, thì hắn liền kêu Dược Thiên Sầu tạm hoãn, tùy thời cơ mà làm ra quyết định!
 
Kim Thái nghe vậy, mày kiếm không khỏi giương lên, nhìn chằm chằm vào Minh Giới Thánh Nữ, sát khí nồng đậm nói: "Con tiện nhân không biết xấu hổ! Thực cho rằng ta không dám giết ngươi ư?"
 
Bạch Khải nhíu mày, thân hình chắn ngang ở trước người Kim Thái, lạnh lùng nói: "Kim Thái, ngươi muốn làm gi? Bây giờ không phải thời gian xảy ra tranh chấp nội chiến."
 
"Giết ả thì sẽ nội chiến ư?" Kim Thái trành mắt lạnh nhìn Bạch Khải, nói: "Hay là ngươi vì ả mà sẽ trở mặt cùng ta? Bạch Khải! Ngươi bao che cho ả tiện nhân này nhiều năm như vậy, đối nói ả luôn luôn cung kính thì thể nào? Minh Hoàng Cung và Tiên Cung của hai chúng ta, nói sụp đổ liền đã sụp đổ, còn muốn cung phụng thêm à tiện nhân này nữa là có dụng ý gi?"
 
"Cho tới hôm nay, ta đều chưa từng mong muốn Kim Thái ngươi và những người khác sẽ cung kính ta. Những lời ngươi vừa nói, ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên đâu." Minh Giới Thánh Nữ thản nhiên đứng lên, xoay người nhìn về phía cuối chân trời, mang theo hình dáng vân đạm phong khinh, nhàn nhạt nói: "Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là muốn quay về Tiên giới, tìm người nào đó giúp các ngươi thoát khỏi khốn cảnh này. Kim Thái! Nếu ngươi dám xuống tay đối với ta, đừng nói không tìm được kẻ ngươi đang muốn tìm, mà ngươi còn sẽ chết không có đất chôn thây."
 
"Chỉ dựa vào ngươi?" Kim Thái khinh thường hừ lạnh, ánh mắt thoáng liếc nhìn Bạch Khải, thấy Bạch Khải đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Minh Giới Thánh Nữ, không giống là như đã tiết lộ cho nàng biết tin tức hai người đang muốn đến cổ Lão Sâm Lâm, trong lòng cũng thoáng rùng mình, liền nhanh chóng buông tha ý niệm hung hăng càn quấy trong đầu.
 
Minh Giới Thánh Nữ quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Không tin, ngươi cứ đụng tới ta thử xem."
 
"Được rồi! Lúc này mọi người nên cùng nhau đồng tâm hiệp lực, đừng vì chút tiểu sự mà bất hòa tranh khí." Bạch Khải là người am hiểu tính tình của Kim Thái, nhanh chóng đứng ra giảng hòa. Mà Kim Thái cũng chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, theo cái thang Bạch Khải đưa ra mà bước xuống, không thèm quan tâm đến chuyện tình về Dược Thiên Sầu thêm nữa.
 
Những người khác cũng im lặng không phát biểu ý kiến gì, Bạch Khải đảo mắt nhìn Dược Thiên Sầu ngồi im không nhúc nhích, không thấy hắn có điểm nào trông giống như là thủ hạ của Minh Giới Thánh Nữ cả. Bất quá vẫn quay đầu hướng Nhiếp Tiểu Thiến vung tay nói: "Ngươi khu sử phi hành thoi, đến cổ Lão Sâm Lâm ở Tiên giới."
 
Cổ Lão Sâm Lâm? Dược Thiên Sầu luôn luôn duy trì cảnh giác nghe vậy cũng không khỏi ngần ra, lập tức liên tưởng đến trưởng giả thần bí trong miệng Vi Xuân Thu đã từng nhắc qua. Thầm nghĩ, chẳng lẽ Kim Thái là muốn tìm gia gia của Lục nhi tương trợ hay sao? Nghĩ đến đây, hắn cũng không còn muốn vội vàng rời đi thêm nữa.
 
Nhiếp Tiểu Thiến ngắm nhìn Kim Thái, thấy chủ từ không phàn bác, liền mau chóng đáp ứng, thay cho An Cao, đích thân đứng ra khu sử phi hành thoi. Nhất thời phi hành thoi, liền hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc lao vút đi.
 
Trên phi hành thoi không người nào nói chuyện, Minh Giới Thánh Nữ như có suy nghĩ, nghiêng đầu sang ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, còn Thanh Nương ngồi bên tay khác thì không dám làm trò trước mặt Tiên Đế, vì thế đành phải ngồi lùi dần về phía sau, không cùng hai người kia chen lấn thêm nữa.
 
Sóng vai ngồi cùng Minh Giới Thánh Nữ, Dược Thiên Sầu truyền âm dò hỏi: "Bọn hắn muốn đến cổ Lão Sâm Lâm tìm người nào vậy?"
 
"Không biết." Minh Giới Thánh Nữ dứt khoát trả lời.
 

"Ách." Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa đã mắc nghẹn, buồn chán nói: "Ngươi không phải đã suy tính ra, bọn hắn muốn đến Tiên giới, tìm người hỗ trợ thoát khốn cảnh này hay sao?"
 
"Ta chỉ suy tính ra một chút mà thôi. Nếu như biết rõ tâm tư bọn hắn đang muốn làm gì, hoặc là biết bọn hắn muốn tìm người nào, vậy ta đây chẳng phải là sẽ nắm giữ vận mệnh của người khác trong tay hay sao?" Minh Giới Thánh Nữ nhìn Dược Thiên Sầu hỏi ngược lại: "Hay là thuật nắn xương của ngươi có thần kỳ như thế?"
 
Tuy rằng ngoài miệng nàng luôn không thừa nhận bản lĩnh xem bói của Dược Thiên Sầu, nhưng lời này không thế nghi ngờ là đã chứng minh, nàng cũng tin tưởng rồi.
 
Dược Thiên Sầu thoáng chần chừ một lúc, sau đó ánh mắt rơi vào tấm màng sa che mặt của nàng, tò mò dung nhan đằng sau không hiểu là sẽ có cái dạng gì. Lập tức trâng tráo nói: "Đó là tự nhiên, nếu ngươi để cho ta sờ mặt ngươi, ta liền có thể suy tính ra ngươi đang nghĩ gì, hoặc muốn tìm ai."
 
Tuy Dược Thiên Sầu đang hồ ngôn loạn ngữ, nhưng bởi vì lúc trước đã từng bị Dược Thiên Sầu đoán trúng qua, nên Minh Giới Thánh Nữ cũng không dám đáp ứng. Thoáng trầm ngâm hồi lâu sau, nàng chuyển mắt nhìn về phía Kim Thái cùng Bạch Khải, thản nhiên nói: "Một khi ngươi đã thần cơ diệu toán như vậy, thì đâu cần phải dò hỏi ta, trực tiếp tìm hai người bọn hắn suy tính, chẳng phải là sẽ biết bọn hắn đang muốn tìm ai hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu trợn mắt, buồn bực đáp: "Ta nói này Thái Thúc Tuyên, ngươi cảm thấy Bạch Khải cùng Kim Thái sẽ cho ta sợ mặt ư?"
 
"Ta không phải Thái Thúc Tuyên, ngươi kêu tên nhầm rồi." Minh Giới Thánh Nữ mau chóng phản ứng, khiến cho pháp môn thần tướng của Dược Thiên Sầu không có địa phương để phát huy.
 
Vượt qua lãnh thổ Minh giới, tiến sang Tiên giới, bởi vì phải tránh né những con đường không an toàn, thế nên dù là Nhiếp Tiểu Thiến đích thân khu sử phi hành thoi với tốc độ cực nhanh, thì cũng phải mất suốt nửa tháng thời gian. Rốt cuộc phi hành thoi mới trốn vào một địa phương tràn ngập cây cối rậm rạp, cũng chính là mục đích chuyến đi lần này của mấy người, cổ Lão Sâm Lâm nằm trong Mộc Tiên châu.
 
Tuy còn đang ở bên ngoài cổ Lão Sâm Lâm, nhưng khắp nơi đã có thể trông thấy bóng cây đại thụ rợp trời, vài người Ồm đều không xuể, rừng rậm mênh mông, ánh mặt trời xuyên thấu qua những khe lá, chiếu xuống thưa thớt, bốn phía xung quanh dây leo chằng chịt, dưới mặt đất phủ đầy lá úa, mỗi khi bước chân đi, đều nghe thấy những tiếng kêu soàn soạt.
 
Sau khi đáp xuống bên dưới, đám người liền phóng thần thức ra thăm dò tình huống xung quanh, cũng biết cây cối bên trong cổ Lão Sâm Lâm nhiều như kiến cỏ, nên không kỳ quái bao nhiêu. Cuối cùng ánh mắt nhất tề đều rơi vào người Kim Thái, trừ bỏ Dược Thiên Sầu ra, tất cả mọi người đều không biết Kim Thái đang muốn tìm kiếm người nào.
 
"Kim Thái! Ngươi nói người kia đang ở địa phương nào đây chứ?" Bạch Khải phiêu phù là là trên không trung, chân không chạm đất, thản nhiên dò hỏi.
 
"Hẳn là chỉ nằm trong cánh rừng này thôi." Kim Thái mắt lóe tinh quang nhìn chằm chằm vào trong rừng rậm. Theo sau kêu Nhiếp Tiểu Thiến đưa cho hắn mười khối ngọc phù, cùng để trong lòng bàn tay, chỉ thấy mười đạo lưu quang màu kim sắc theo trong bàn tay hắn trào xuất ra, phân biệt tiềm nhấp vào trong mười khối ngọc phù. Lúc này, chỉ thấy hắn khẽ vung tay lên, mười khối ngọc phù phân chia ra, bay tới trước mặt mười người.
 
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Kim Thái đang muốn làm gì, khẽ vươn tay ra đón lấy ngọc phù ở phía trước. Bạch Khải cau mày nói: "Kim Thái, đây là ý gì?"
 
Kim Thái khoát tay, chỉ bốn phương tám hướng, bình thản nói: "Mọi người cùng nhau chia ra tìm kiếm bên trong cổ Lão Sâm Lâm, nếu như tìm thấy một lão nhân
 

Ừong tay cầm mộc trượng, thì đó chính là người chúng ta đang tìm kiếm, lập tức bóp nát khối ngọc phù trong tay truyền tin tức cho ta."
 
Đám người Nhiếp Tiểu Thiến thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn chặp tay hành lễ nói: "Tuân lệnh pháp chỉ của Tiên Đe!"
 
Bạch Khải thần tình ảm đạm nhìn Kim Thái, trầm giọng hỏi: "Kim Thái, ngươi đang làm trò quỷ gì vậy, ngay cả bản thân ngươi cũng không biết người kia ở đâu, mà còn dẫn ta đến đây tìm kiếm sao? Cổ Lão Sâm Lâm rộng lớn như thế, muốn tìm một người trong này thì có khác nào đang mò kim đáy biển đâu chứ? Ngươi kêu chúng ta phải tìm như thế nào đây?"
 
Lúc này, Kim Thái chỉ hờ hững đáp: "Hay là ngươi có biện pháp tốt hơn sao?"
 
"Ít nhất so với phương pháp ngu xuẩn này của ngươi còn muốn tốt hơn." Bạch Khải hai mắt băng sương nhìn bốn phía xung quanh nói: "Trong cổ Lão Sâm Lâm có rất nhiều yêu ma quỷ quái, chỉ cần lùng bắt mấy tên, dĩ nhiên có thể truy ra tung tích kẻ mà ngươi đang muốn tìm kiểm."
 
"Hừ!" Kim Thái hừ lạnh: "Biện pháp thông minh của ngươi, bản thân ta đã dùng qua nhiều rồi, căn bản là vô dụng thôi. Lão gia hỏa kia hành tung ở trong cổ Lão Sâm Lâm xưa nay vẫn luôn thần bí. Không chừng, ngay cả đám Yêu thụ ngàn năm cũng không biết sự tồn tại của lão ở trong nơi này ah!"
 
Bạch Khải nghe vậy thì không khỏi trầm ngâm, bỗng nhiên trên mặt dâng lên vẻ ngoan tâm, đanh thép nói: "Thời khắc phi thường phải dùng biện pháp phi thường, không quản nhiều thêm nữa, chúng ta mau đốt cánh rừng rậm này thôi, chung quy là sẽ có thể bức hắn xuất đầu ra ngoài."
 
"Đốt Cổ Lão Sâm Lâm?" Kim Thái hai mắt lấp lánh tinh quang, châm biếm nói: "Biện pháp này cũng không sai, bất quá đến lúc đó coi như bức hắn đi ra, hắn chẳng những không giúp đỡ chúng ta, tương phản còn lấy mạng của hai chúng ta luôn ah!"
 
Nghe vậy, lúc này Bạch Khải mới nhớ ra, người mà bọn hắn đang tìm chính là Mộc Linh trong ngũ đại tinh linh do thiên địa sơ khai dưỡng dục ra. Ờ trong địa bàn của Mộc Linh đốt cháy cây cối, không đem đối phương chọc giận mới là quái sự!
 
Thấy Bạch Khải không lên tiếng, Kim Thái khẽ liếc mắt nhìn mấy người dặn dò: "Các ngươi phân tán ra tìm kiếm, càng nhiều người tìm thì càng có hy vọng!"
 
Nói dứt lời, thân mình hóa thành lưu quang phóng thẳng vào trong rừng rậm. Nhóm người Tiên Cung, thấy chủ tử đã dẫn đầu tiên phong, vì thế liền tòng mệnh tản ra bốn phương tám hướng, trước khi đi Thanh Nương muốn nói gì đó cùng Dược Thiên Sầu, nhưng rốt cuộc vẫn đành phải buông tha, xoay người quay đầu bay vào trong rừng rậm.
 
Nào ngờ, tiến vào trong rừng rậm chưa được bao lâu, thì Nhiếp Tiểu Thiển đã phóng tới bên người nàng, hiển nhiên Nhiếp Tiểu Thiến lo lắng nàng lịch duyệt nông
 
Icạn, một mình tìm kiếm trong cổ Lão Sâm Lâm sẽ gặp nguy hiềm, vì thế hai mẹ con dắt tay nhau cùng đi.
 
"Đại Minh Luân! Tu vi ta yếu kém, hai chúng ta sẽ hợp thành một nhóm, phiền toái ngươi chiếu cố nhiều hơn." Dược Thiên Sầu vừa cười vừa kéo tay áo Đại Minh Luân nhắc nhở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
IĐại Minh Luân cũng rất hào phóng, gật đầu tán thành.
 
Hai người đang muốn dắt tay nhau rời đi, thì đã nghe thấy Minh Giới Thánh Nữ lên tiếng: "Ngưu Hữu Đức! Ngươi là thủ hạ của ta, muốn chiếu cố cũng là ta chiếu cố cho ngươi ah."
 
Theo sau, nàng nhanh chân bước tới gần bên người Dược Thiên Sầu.
 
Bạch Khải trôi nổi trên mặt đất, nhìn ba người cười lạnh, thản nhiên chen ngang: "Kim Thái đã đi khuất xa rồi, ba người các ngươi còn muốn diễn trò ở trước mặt ta nữa soa? Dược Thiên Sầu, chúng ta đã lâu không gặp rồi nhỉ?"