Người ta đã nói thẳng thắn như vậy, ba người hiển nhiên là cũng bất hảo hỏi thăm thêm cái gì, lấy Thận Vưu dẫn đầu liền sôi nổi cáo từ rời đi. Ba người ngoan ngoãn bước ra khỏi sân bên trong tiểu viện, Dược Thiên Sầu một lần nữa xuất ra phi hành thôi, ba người nhanh chóng lao lên, vẫn là Thương Vân Tín khu sử phi hành thôi.
Trước khi đi, ba người vẫn còn hướng Diêm Bà Bà đứng trong sân tiểu viện mà hành lễ cáo từ, ngay trước khi phi hành thoi bay đi, Dược Thiên Sầu quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt trong lúc vô thức đảo qua phần mộ bên trái đỉnh ní, dường như đã nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở trên bia mộ. Lúc này, chỉ thấy hắn khẩn trương kinh hô: "Đợi một chút! Lão Thương mau dừng lại."
Đang muốn gia tốc phi hành thoi bay đi, Thương Vân Tín khẽ quay đầu lại, tức giận trầm giọng nói: "Ngươi còn muốn làm cái gì nữa? Đừng hô loạn lên như thế, ngươi không nhớ đây là cái địa phương gì sao?"
Dược Thiên Sầu ánh mắt đảo qua hai nấm mồ nằm trên đỉnh núi, rõ ràng nhìn thấy trên tấm bia mộ bên tay trái viết: "Thái Thúc Chính Chi Mộ! Nữ nhi, Thái Thúc Tuyên khấu lập."
Còn trên bia mộ tay phải thì viết: "Nguyệt Thần Chi Mộ! Vong thê khấu lập."
"Thái Thúc Chính....Thái Thúc Tuyên...Không phải nơi này chỉ mai táng những vị thần cổ đại thôi sao? Phần mộ của Thái Thúc Chính như thế nào cũng nằm trong này?" Dược Thiên Sầu ngưng thần ngắm nhìn, nhíu mày trầm tư một phen, theo sau lại lắc đầu tự nhủ: "Có vẻ như là trùng hợp tên họ mà thôi."
Lúc này mới hướng Thương Vân Tín phất tay nói: "Không có chuyện gì đâu, chúng ta mau đi thôi."
Hai người đứng gần nhau như vậy, Thương Vân Tín hiển nhiên là rõ ràng nghe thấy hắn lẩm bẩm cái gì, có chút hồ nghi nhìn về phía bia mộ của Thái Thúc Chính, đồng thời song chưởng cũng điều khiển phi hành thoi, thế nhưng lúc này ở phía dưới đã truyền lên thanh âm của Diêm Bà Bà: "Thong thả hãy đi!"
Ba người nghe vậy thì không khỏi giật mình cả kinh, còn tưởng rằng tiếng kinh hô thất thanh lúc trước của Dược Thiên Sầu đã chọc giận Diêm Bà Bà, lúc này Thận Vưu liền cười khổ nhìn xuống phía bên dưới chắp tay nói: "Xin Diêm Bà Bà nguôi giận! Hắn mới tới nơi này không hiểu quy củ lắm, xin Diêm Bà Bà hãy rộng lòng tha thứ."
Cũng không có biện pháp ah! Nếu Dược Thiên Sầu mà xảy ra chuyện gì bất trắc, thì bản thân hắn cũng không hay ho theo, cho nên mới phải ra sức giải vây.
"Kẻ không biết thì không có tội, ta không tức giận!" Diêm Bà Bà hai mắt trở nên sáng ngời hữu thần, nâng tay lên chỉ thẳng đến phía Dược Thiên Sầu, nói: "Thế nhưng ngươi lại có thể biết được Thái Thúc Chính và Thái Thúc Tuyên, lão bà ta đúng là có chút kinh ngạc, nếu không ngại thì mau xuống đây cùng lão bà ta hảo hảo tâm sự một phen đi."
"Đã nhắc ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ rồi, ngươi lại không thèm nghe, giờ thì tốt rồi!" Thương Vân Tín phẫn nộ truyền âm phàn nàn nói.
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngập ngừng nhìn sang phía Thận Vưu, có vẻ như đang hỏi xem có nên đi hay không? Thận Vưu cũng đang nghiền ngẫm dụng ý của Diêm Bà Bà, nhưng lúc này Diêm Bà Bà đã muốn thuấn di xuất hiện ở trước phần mộ bên tay trái đỉnh núi, hướng lên không trung vẫy tay nói: "Đừng lo lắng quá nhiều, nếu ta còn thích đánh đánh giết giết thì đã không ở đây canh giữ phần mộ rồi, mau xuống đây cùng lão bà ta tâm sự, ta có mấy lời muốn hỏi nhà ngươi."
Dược Thiên Sầu nghe vậy, liền cười sang sảng, chắp tay nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Theo sau lắc mình xuống trước phần mộ bên tay trái, đứng dưới bia mộ cao bảy tám thước, trông hắn có vẻ dị thường nhỏ bé, điều này khiến cho toàn thân hắn có điểm không được tự nhiên.
"Chẳng hay Diêm Bà Bà muốn hỏi vãn bối chuyện gì?" Dược Thiên Sầu cung kính nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Diêm Bà Bà bước tới gần bia mộ, nâng tay lên sờ ba chữ nhỏ "Thái Thúc Tuyên" nằm ở dưới góc tấm bia, trầm ngâm một hồi, theo sau mới nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước ngươi tự xưng mình tên là Dược Thiên Sầu đi?"
"Bà Bà quả nhiên là minh mẫn, vãn bối mới chỉ thuận miệng nói ra tên của mình, thế nhưng Bà Bà đã nhớ rất kỹ." Dược Thiên Sầu vô cùng sợ hãi than, chắp tay nói: "Không sai! Tên vãn bối đúng là Dược Thiên Sầu."
Hai người còn lại đứng trên phi hành thoi, nghe vậy thì không khỏi lộ ra hình dáng ghê tởm.
"Hậu sinh miệng lưỡi trơn tru, lão bà ta đây còn chưa đến mức vừa nghe tên đã quên ngay được." Diêm Bà Bà thu cánh tay ở trên tấm bia mộ về, cẩn thận đánh giá Dược Thiên Sầu hồi lâu sau, nói: "Mới chỉ có tu vi Tiểu Tiên sơ kỳ, chẳng biết ngươi đã tu hành bao nhiêu năm, mà có được thành tựu như hiện giờ?"
Thấy đối phương có thể liếc mắt nhìn thấu tu vi của mình, Dược Thiên Sầu không khỏi kinh hãi, ngoan ngoãn khai báo: "Năm tháng tu hành dường như trôi qua rất nhanh, vãn bối tiến vào con đường tu hành, bất tri giác đã muốn hơn bốn mươi năm rồi, tu vi còn tầm thường như thế này, thật đúng là vô cùng hổ thẹn!"
"Mới tu luyện hơn bốn mươi năm mà đã có tu vi Tiểu Tiên sơ kỳ?" Diêm Bà Bà có vẻ kinh ngạc dị thường, lại không khỏi cao thấp đánh giá hắn, nói: "Làm sao có thể tu luyện nhanh như thế được chứ, ta nhìn tư chất căn cốt của ngươi cũng không phải đến mức thượng thừa, hay là dùng thêm linh đan gì đó sao?"
Thận Vưu cùng Thương Vân Tín đồng dạng cũng có vẻ như dị thường kinh ngạc, chỉ trong vài thập niên ngắn ngủi mà có khả năng từ phàm nhân bước vào Tiểu Tiên sơ kỳ, đích xác là nhanh đến mức khó tin.
"Bà Bà minh giám." Dược Thiên Sầu nhanh chóng dựa theo lời của đối phương, ngây ngô cười nói: "Một thân tu vi của vãn bối, đúng là đã dựa vào linh đan để mạnh mẽ thăng tiến đột phá lên cảnh giới này, mấy thứ như Đại Phá Cấm Đan, Tẩy Tủy Đan cùng Thăng Tiên Đan đều từng ăn qua, rồi mới miễn cưỡng có được tu vi như ngày hôm nay."
Diêm Bà Bà phơi bày ra diễn cảm đã hiểu nguyên nhân trong đó, theo sau có chút tiếc hận nói: "Tu vi thăng tiến cố nhiên là rất nhanh, nhưng nóng vội quá, căn bản là sẽ tổn thương đến thân thể, thành tựu trong tương lai sẽ bị hạn chế, trừ phi ngươi gặp được cơ duyên, thì mới lên được tới Thần giới, còn nếu không thì quên đi!"
Sau khi chỉnh đốn thần sắc, Diêm Bà Bà liền quay về vấn đề chính, khẽ cau mày nói: "Ngươi bước vào con đường tu hành bất quá mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy chục năm, như thế nào lại biết Thái Thúc Chính và Thái Thúc Tuyên? Theo ta biết được, Thái Thúc Chính năm xưa tuy rằng uy danh hiển hách, nhưng từ sau khi chết ở trên tay Ma Thần, dưới sự cật lực che giấu của Ma Đạo, trong tam giới thường có rất ít người biết đến sự tồn tại của Thái Thúc Chính. Coi như ngươi ngẫu nhiên nghe được từ trong miệng người khác đi, nhưng Thái Thúc Tuyên nữ nhi của Thái Thúc Chính, căn bản là không sinh ra ở hạ tam giới, vậy làm sao ngươi, một người ở hạ tam giới lại biết được Thái Thúc Tuyên đây chứ?"
Hạ tam giới?
Dược Thiên Sầu ngẩn ngơ một hồi, theo sau mới hiểu ra, trước kia cái gọi là tam giới chính là muốn ám chỉ Ma giới, Tiên Giới cùng Minh giới, bất quá từ sau khi Ma giới bị phong ấn, mọi người thuận miệng nên vẫn do nhân gian thay thế Ma giới, kêu thành tam giới như hiện giờ. Tóm lại, bất kể là tam giới trước kia hay tam giới hiện giờ, chỉ sợ ở trong mắt những người Thần giới, đều tên là hạ tam giới mà thôi, bởi vì bọn hắn là Thần giới cao cao tại thượng ah!
"Thái Thúc Tuyên? Ta căn bản là chưa từng nghe nói qua, vừa rồi chỉ là ngạc nhiên khi nhìn thấy tên trên tấm bia mộ này thôi." Dược Thiên Sầu ngẩn ra, chỉ vào phần mộ kết tinh màu đỏ sậm nói: "Nói như vậy, bên trong phần mộ này, quả thật đúng là Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính, người năm xưa nổi danh cùng Ma Thần sao?"
Diêm Bà Bà gật đầu: "Xem ra ngươi cũng biết vài chuyện tình, coi như là có lịch duyệt đi! Không sai, người đang yên nghỉ trong phần mộ này đúng là Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính, người năm xưa nổi danh tề Ma Thần."
"Không đúng nha." Dược Thiên Sầu gãi đầu: "Ta nghe nói thời gian Vạn Yêu Chi Tổ chết ở trong tay Ma Thần, dường như cũng chưa thành thần cơ mà, làm sao thi thể của hắn sẽ được mai táng ở trong khu nghĩa trang này? Nơi đây không phải địa phương chuyên dùng để mai táng Thần hay sao?"
"Chuyện này liên lụy đến Thần giới, nội tình quá mức phức tạp, đối với ngươi cũng quá xa xôi, nói cho ngươi nghe cũng chẳng có bất kỳ nghĩa lý gì." Diêm Bà Bà khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ta vốn muốn hỏi thăm ngươi về Tuyên nha đầu, nếu ngươi đã không biết nó thì thôi vậy, ngươi cứ đi làm việc của các ngươi thôi!"
Dứt lời Diêm Bà Bà xoay người muốn ly khai.
Dược Thiên Sầu cũng không muốn nán lại đây thêm nữa, nhưng hiện giờ Bạch Tố Trinh đang tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh, công pháp còn sót lại của Thái Thúc Chính, nếu nàng xảy ra chuyện gì vạn nhất thì phải làm sao bây giờ? Nếu đã có người biết rõ ràng chuyện này, thì tự nhiên là muốn hỏi thăm rồi. Vì thế Dược Thiên Sầu liền vội vàng cất cao giọng nói: "Xin Diêm Bà Bà hãy dừng bước!"
Diêm Bà Bà xoay người nhíu mày: "Nói cho ngươi nghe cũng chẳng có ích gì, cần gì phải cưỡng cầu chứ! Đây không phải là chuyện tình mà một cái tiểu đạo sĩ trong hạ tam giới như ngươi nên biết, mau rời đi thôi, chớ nên quấy rầy sự thanh tĩnh của người đã khuất, chọc giận ta!"
Mẹ nó! Ngươi kêu lão tử xuống đây nói chuyện, giờ còn nói ta đang quấy rầy sự thanh tĩnh của người đã chết, đây là đạo lý gì! Dược Thiên Sầu tuy trong lòng chán ngấy, nhưng ngoài mặt vẫn thành khẩn chắp tay nói: "Bà Bà muốn hỏi thăm, chính là Thái Thúc Tuyên đã thông qua Chư Thiên Kết Giới này đi ra ngoài hay sao?"
Diêm Bà Bà đang bước vào tiểu viện, thì lúc này chợt dừng bước, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng băng sương nói: "Nói như thế là ngay từ đầu ngươi đã biết Tuyên nha đầu, vừa rồi là ngươi cố tính giấu diếm ta?"
Lời này vừa nói ra, Thận Vưu cùng Thương Vân Tín đứng ở trên phi hành thoi không khỏi lo lắng khẩn trương lên, trong lòng thầm mắng Dược Thiên Sầu đúng là cái thứ ăn no rửng mỡ, tìm chuyện phiền phức vào người....