"Nghiêm Thù nhi tử Nghiêm Thác?" Phí Đức Nam vô cùng kinh ngạc nói: "Nghiêm Thác chịu cho nhi tử bảo bối đến Yêu Quỷ Vực thí luyện?"
"Có bỏ được hay không là chuyện nhà bọn hắn, ta cũng không xen vào. Bất quá chính mồm Nghiêm Thù nói với ta, hắn cũng muốn đi, nghĩ đến không giả. Ta và hắn có cừu oán, điều này ngươi cũng biết. Cùng đi Yêu Quỷ Vực với hắn ta sợ dữ nhiều lành ít." Dược Thiên Sầu vừa nói vừa dùng tay làm ra động tác như bẻ cổ răng rắc.
Phí Đức Nam trầm mặc, nếu như Nghiêm Thù thực sự muốn ở Yêu Quỷ Vực đưa Dược Thiên Sầu vào chỗ chết, thật đúng không phải là việc khó, bằng tu vi Kết Đan hậu kỳ muốn giết đệ tử tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, căn bản không cần phí lực. Huống chi ở tại Yêu Quỷ Vực chỉ chết một đệ tử, ai có thể nói được rõ ràng là ai giết.
"Dược Thiên Sầu, thí luyện Yêu Quỷ Vực lần này, tuy Vạn Phân Viên so ra còn kém các mạch khác, nhưng cũng từ Nguyên Anh, Kết Đan, Trúc Cơ kỳ chọn một đệ tử đi tham gia. Ba người này ngươi đều nhận thức, khi tới Yêu Quỷ Vực theo sát ba người, bằng tu vi Kết Đan kỳ của Nghiêm Thù cũng không làm gì được ngươi." Phí Đức Nam vuốt râu trầm ngâm nói.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, ngươi nói một đống chính là ta đang chờ lời này, tuy rằng hắn không sợ Nghiêm Thù, nhưng có thêm vài giúp tay so với không có vẫn tốt hơn. Hắn đứng lên, cười hì hì nói: "Vậy phiền phức Phí trưởng lão tốn nhiều tâm tư, ta về trước làm chuẩn bị." Nói xong nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài.
Thời gian nhoáng qua, đối với việc Dược Thiên Sầu phải đi Yêu Quỷ Vực, tâm tình của ba người trong Ô Thác Châu khác hẳn nhau. Quan Vũ biết tỷ lệ đệ tử đi Yêu Quỷ Vực cao bao nhiêu, mơ hồ có chút lo lắng, nhưng cũng không nói gì. Trần Phong đối với lão đại rất có lòng tin, ở trong lòng hắn lão đại không gì làm không được, sùng bái phi thường mù quáng. Bạch Tố Trinh chỉ một câu nói, gặp phải nguy hiểm gọi ta đi ra.
Trước đại điện Luyện Đan Các, mười lăm đệ tử ở các tu vi đang chờ xuất phát, quanh thân vây quanh một đám đệ tử quan sát. Quan Uy Vũ vốn rất ít xuất hiện lại đang đứng trên bậc thang, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chư vị đệ tử, tuy rằng đã nhiều lần gặp trường hợp như vậy, nhưng hắn vẫn tránh không được có chút cảm khái, số người này đi rồi không biết sẽ còn bao nhiêu người còn sống trở về.
Ánh mắt nhìn quét một phen, đồ đệ Dược Thiên Sầu đang trốn ở tổ năm người Trúc Cơ kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, đối với những người khác mà nói, lại lộ hình dạng bộp chộp nhất. Tâm tính không tệ! Quan Uy Vũ tán dương gật đầu, hướng mọi người phất tay nói: "Đi, theo ta đi Bồng Lai Các."
Quan Uy Vũ dẫn đầu lăng không bay lên, sau đó mười lăm tên đệ tử, mười lăm thanh trường kiếm cùng ra khỏi vỏ. "Xoát, xoát, xoát…" Khí thế kinh người, trong nháy mắt đạp kiếm theo sau Quan trưởng lão.
Không ít đệ tử vây xem lắc đầu thở dài, tán thán những người kia ra đi lại có mấy người quay về? Còn có chút đệ tử nhìn thấy chư vị tiền bối đạp kiếm đi, lộ ra vẻ mặt sợ hãi cùng ước ao, những người này đại khái đều là đệ tử chưa đạt Trúc Cơ kỳ, sẽ không lo lắng việc chư vị tiền bối đi tới nơi hung hiểm, mà chỉ ước ao bọn họ có thể ngự kiếm phi hành. Đứng ở trên ngọn núi nào, sẽ chém củi ở núi đó, lời này rất có đạo lý.
Trong đám người, ba người Lăng Phong nhìn theo Dược Thiên Sầu bay sau cùng, cảm thán không ngớt, cộng thêm phiền muộn, lúc nào mình có thể thành đệ tử kiệt xuất?
Trước đại điện Bồng Lai Các, Quan Uy Vũ dẫn người đến nơi đã thấy không ít người, lục tục còn có người đang đến, nhất mạch nhất mạch đứng ngay địa phương của mình, trước mặt các mạch đều có chủ sự trưởng lão đang đứng. Dược Thiên Sầu quay đầu quan sát bốn phía, ở đây ước chừng có hơn ba bốn trăm người, mà nhất mạch Tu Chân Các có đông người nhất, đứng một đống thật to, chỉ sợ chiếm phân nửa nhân số.
Trên bậc thang đại điện có hơn mười vị trưởng lão đang đứng, chưởng môn Phùng Hướng Thiên đứng ngay giữa, sắc mặt trịnh trọng đảo qua mọi người, một vị trưởng lão ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, hắn gật đầu. Vị trưởng lão kia từ trong túi trữ vật lấy ra một tiểu la bàn cỡ, đánh ra một đạo bạch quang, ném ra phía trước. La bàn trong nháy mắt biến thành bàn ăn lớn gác ngay trước đại điện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Vị trưởng lão kia chắp tay với trưởng lão chủ sự các mạch, làm một thủ thế như thỉnh.
Lúc này Tu Chân Các động trước, trưởng lão chủ sự dẫn đệ tử của mình hướng la bàn đi đến. Dược Thiên Sầu nghểnh đầu nhìn tới, rất muốn nhìn xem đang làm gì? Đáng tiếc người quá nhiều, chặn đường nhìn của hắn.
Cho đến phiên Luyện Đan Các, mới giải được sự quan tâm của Dược Thiên Sầu. La bàn lớn giống như một cái trống to, mặt trên rậm rạp đường cong qua lại như bàn cờ, bốn hướng đều có bàn tay cỡ như một lỗ tai. Lúc đến gần, vị trưởng lão liên tục nhắc nhở các đệ tử đặt tay lên chỗ đó, đưa vào một lũ thần thức, đưa vào xong, bên trong sẽ hiện lên một đạo bạch quang. Dược Thiên Sầu theo lời hoàn thành, thầm nghĩ, đây là thứ gì vậy?
Mỗi lần bốn người cùng đưa vào thần thức, mấy trăm người hoàn thành chưa tới một canh giờ. Vị trưởng lão đánh ra pháp quyết thu la bàn, sau đó lại có chín trưởng lão từ chỗ chưởng môn đi xuống bậc thang, mười trưởng lão đứng thành một hàng, cùng hướng chưởng môn hành lễ.
Theo Dược Thiên Sầu phỏng chừng, hiện tại hẳn nên tới lúc nói chuyện, ai biết Phùng Hướng Thiên vẫy tay, liền lấy ra một thuyền nhỏ đánh pháp quyết ném lên không trung, thuyền nhỏ đón gió trướng lên, trong mấy lần nháy mắt, một con thuyền lớn hiện trên bầu trời, phía dưới đen một mảnh.
Chỉ thấy Phùng Hướng Thiên lại đánh ra một đạo pháp quyết, dưới thuyền lớn nứt ra một tấm bảng khoác lên trước đại điện, hình thành thang lầu đi lên trên thuyền. Chưởng môn Phùng Hướng Thiên hướng mười vị trưởng lão gật đầu, trong đó năm vị dẫn đầu đi lên thuyền, năm vị khác canh giữ ngay cửa thang.
Tu Chân Các đã đi, đệ tử các mạch cũng lần lượt lên thuyền. Trước khi Dược Thiên Sầu lên thuyền, thâm tình đưa mắt nhìn sư phụ, sau đó quay đầu đi lên. Tới trên thuyền mới phát hiện, diện tích của thuyền lớn cực kỳ, có trưởng lão hướng dẫn họ tự ngồi khoanh chân theo nhất mạch của mình, dù chiếc ghế cũng không có, cứ để trần như vậy, hắn vừa vặn ngồi dựa vào vách thuyền.
Thẳng đến khi cả năm vị trưởng lão kia cũng đi lên, tuyên cáo tất cả mọi người đều đã lên, làm Dược Thiên Sầu có chút buồn bực chính là, hắn vốn định nghe thử những thủ lĩnh của thời đại này sẽ nói chuyện gì để gia tăng tinh thần, đáng tiếc từ đầu tới cuối Phùng Hướng Thiên chưa từng phun ra một chữ, uy nghiêm của chưởng môn bảo trì thật tốt.
Đợi khi cảnh sắc quanh thân có biến hóa, tất cả mọi người liền biết thuyền đã trên đường bay đi Yêu Quỷ Vực, trong lúc nhất thời có không ít người thần tình trở nên nghiêm chỉnh lên. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Nghiêm Thù đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía trái đằng trước, lại quay đầu tìm ba nữ đệ tử của Vạn Phân Viên, phát hiện ba người ngồi phía sau, ra vẻ bên cạnh còn có một nữ tử nhìn có chút quen mặt, nhớ không nổi gặp qua nơi nào.
"Toàn sư huynh, đó là đệ tử của Quan sư huynh sao?" Một trưởng lão truyền âm nói với một trưởng lão bên cạnh. Trưởng lão được xưng Toàn sư huynh nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang vô tâm dựa lên vách thuyền ngủ, khóe miệng còn mơ hồ nhỏ nước dãi. Những đệ tử khác, tu vi cao thì nhắm mắt dưỡng thần, tu vi thấp thần tình có chút bất an, hiển nhiên có chút sợ với việc đến Yêu Quỷ Vực, bất quá đây cũng là thường tình của con người, đại khái đều là đệ tử mới đi ra lịch lãm lần đầu. Nhưng tiểu tử kia không khỏi cũng quá mức đi thôi! Không ngờ còn đang ngủ, còn chảy nước dãi, lẽ nào hắn không hề lo lắng chút nào?
Toàn trưởng lão cười khổ nhìn Dược Thiên Sầu lắc đầu, lần đó hắn ở Luyện Đan Các cũng là một trong những trưởng lão đến xem Dược Thiên Sầu luyện đan, thế nào lại không nhận ra hắn, bèn quay đầu truyền âm: "Tôn sư đệ! Chính do Quan sư huynh giao phó chúng ta chiếu cố Dược Thiên Sầu."
"Ha ha, tiểu tử này có điểm ý tứ, thật không hổ là thân truyền đệ tử của Quan sư huynh." Tôn trưởng lão cười nói.
Lời một vầng thái dương vừa mọc lên, một trưởng lão đứng ngay đầu thuyền đưa tay chặn lại ánh mặt trời chói mắt, nhìn ra xa viễn phương, chỉ thấy xa xa chân trời mây mù che phủ, cùng ánh mặt trời không hề hợp nhau, hắn xoay người lại, nhìn mọi người trên thuyền, trầm giọng quát: "Yêu Quỷ Vực ngay phía trước, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu