"Tam Muội Chân Hỏa?" Dược Thiên Sầu sừng sốt, tên này quả thực quá quen thuộc, lập tức liền kịp phản ứng thất thanh kinh hô: "Ngươi nói là Tam Muội Chân Hỏa?"
"Không sai! Chính là Tam Muội Chân Hỏa uy chấn tam giới được xưng là không gì không phá được, Kim Thái cũng không nghĩ tới Hỏa Đức lão tặc lại có thể luyện thành Tam Muội Chân Hỏa, không cần thận thiếu chút nữa bị hắn đánh thành trọng thương, vì thể mới để cho hắn chạy trốn tới Minh giới." Tuyết Hoàng căm giận nói.
Luôn luôn nghe nói Tam Muội Chân Hỏa lợi hại, đáng tiếc luôn luôn chưa từng được kiến thức quạ, Dược Thiên Sầu cố nhẫn nại cảm xúc kích động, truy hỏi: "Sau đó thì sao? Hỏa Đức tiên quân kia trốn đi đâu vậy?" Hắn nhất thời nóng ruột, lại muốn tìm Hỏa Đức tiên quân lĩnh giáo huyền bí của Tam Muội Chân Hỏa.
Tuyết Hoàng liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Đã chết!"
"Ách.., đã chết? Sao lại chết rồi sao..." Nói nói tới đây, Dược Thiên Sầu lập tức phát hiện lời nói của minh có vấn đề, lúc này xấu hổ xua tay giải thích: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ là nghe nói Tam Muội Chân Hỏa rất lợi hại, chỉ sợ hắn không phải dễ dàng bị giết chết như vậy!"
May mắn thái độ tốt bụng trước đó của hắn, nên Tuyết Hoàng bình phục cảm xúc, trầm giọng chậm rãi nói: "Hỏa Đức sau khi chạy đến Minh giới, Kim Thái cũng truy sát tiến vào, hai người đánh một trận tại Minh giới, nhưng Hỏa Đức ý vào sự lợi hại của Tam Muội Chân Hỏa, trong khoảng thời gian ngắn Kim Thái cũng không có biện pháp làm gì hắn. Nhưng dù sao Minh giới cũng là lãnh địa của Minh Hoàng, hai người gây ra động tĩnh lớn như vậy, rốt cục kinh động Minh Hoàng. Nếu như là người khác, có lẽ Minh Hoàng sẽ không đích thân ra tay can dự, nhưng Minh Hoàng nhìn thấy Kim Thái nháo sự ngay trong lãnh địa của mình, lập tức giận dữ mắng mỏ Kim Thái, ngay đương trường ra tay chống lại Kim Thái, kết quả lại để cho Hỏa Đức tiên quân nhặt được cái mạng bỏ chạy."
Một bên Tuyết Hậu ôm nữ nhi, bi phẫn nói: "Phu thê ta luôn luôn không tranh sự đời, ai ngờ những người đó tranh đấu lại chạy tới chỗ của chúng ta. Lúc Hỏa Đức lão tặc không còn đường để trốn, khi tới Đại Tuyết sơn liền đánh chủ ý lên người chúng ta, muốn nhờ băng phách huyền binh trên tay chúng ta đối kháng Kim Thái. Phu thê chúng ta luôn luôn không tham dự tranh đấu của Tiên Minh hai giới tự nhiên là không chịu đáp ứng, nhưng không ngờ đối phương ra tay, Tam Muội Chân Hỏa trời sinh có thể khắc chế chúng ta, chúng ta vốn không phải là đối thủ của hắn, kết quả bị hắn cướp lấy Linh Lung khi ấy còn quá nhỏ."
"Súc sinh kia quả thực đã mất sạch nhân tính!" Tuyết Hoàng nắm chặt hai tay, hai mắt lãnh liệt nói: "Lúc ấy Linh Lung chỉ là một tiểu hài, hắn lại nhẫn tâm gieo vào trong người nó một luồng Tam Muội Chân Hỏa, dùng thứ này đến áp chế chúng ta."
Dược Thiên Sầu thổn thức im lặng, không tốt làm ra lời đánh giá. Thử nghĩ Hỏa Đức tiên quân dĩ nhiên là không đúng, nhưng mặc cho ai lâm vào tinh trạng đó cũng sẽ bất cứ giá nào, con thỏ nóng nảy còn nhảy lên cắn người! Nếu hai phu thê ngươi bị người ép tới bước đường đó, vì bảo mạng chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy.
Tuyết Hậu lã chã rơi nước mắt nói: "Ngay lúc chúng ta khó khăn lựa chọn, vừa lúc gặp chưởng môn Vong Tình của Tuyệt Tình cung, hiểu được sự tranh chấp giữa chúng tạ, liền nói với Hỏa Đức tiên quân, nói sẽ giúp hắn cùng nhau đối phó Kim Thái. Cuối cùng thừa dịp hắn thả lỏng cảnh giác, sử dụng Bạt Kiếm Thức đã giết chết Hỏa Đức tiên quân, cứu Linh Lung."
"Ách." Dược Thiên Sầu nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói: "Hỏa Đức tiên quân là bị chưởng môn Vong Tình của Tuyệt Tình cung giết chết?"
Thấy hai phu thê gật đầu, lúc này Dược Thiên Sầu đã hiểu, chẳng thể trách những người trong Tiên giới đến đây đều gặp xui xẻo, chỉ riêng đối với người của Tuyệt Tình cung là tha đi, thì ra là vì vậy. Nhưng suy nghĩ lại, trong lòng lại rùng minh, Hỏa Đức tiên quân có khả năng chạy thoát khỏi tay Tiên Đế, bổn sự khẳng định không nhỏ, người bình thường dù muốn đánh lén hắn cũng không dễ dàng như vậy, chưởng môn Vong Tình của Tuyệt Tình cung thật sự không thể nào dò xét, Tiên Đế trung kỳ dám đánh lén Tiên Đế hậu kỳ, bằng vào phần này đảm lượng quả thật người bình thường không thể so sánh, chẳng thể trách có thể đem Tuyệt Tình cung chống đỡ thành Tiên giới đệ nhất đại phái.
Hắn nghĩ Hỏa Đức tiên quân đã chết, không khỏi hơi có chút mất mát, nhưng ánh mắt trong lúc vô ý liếc lên Tuyết Linh Lung, nhất thời ánh mắt sáng lên nói: "Hiện giờ thương thế của công chúa vẫn chưa khỏi hẳn, hay là luồng Tam Muội Chân Hỏa do Hỏa Đức lão tặc gieo trong người Linh Lung công chúa vẫn còn tồn tại?"
Tuyết Hậu ảm đạm nói: "Tam Muội Chân Hỏa không sinh không diệt, trừ phi có người hấp thu nó đi ra, nếu không sẽ không tắt. Phu thê ta vô năng, nhìn thấy nữ nhi chịu khổ vẫn không cách nào trừ tận gốc, chỉ đành tận lực giảm bớt thống khổ này."
Lông mày Dược Thiên Sầu nhíu lại, có chút tâm động sờ cằm hỏi: "Nói cách khác, các ngươi có biện pháp áp chế Tam Muội Chân Hỏa, không biết là biện pháp gì?" Nhưng lời này vừa thốt ra, lập tức khiến cho hai phu thê cảnh giác, đều cảm giác hôm nay quá cảm xúc nên nói hơi nhiều, lại tiếp tục giữ kín, thu liễm vẻ bi thống trên mặt, không nói tiếp. Tuyết Hậu ôm lấy nữ nhi của mình, không lạnh không nhạt khuyên Dược Thiên Sầu nên đi nghỉ ngơi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Dược Thiên Sầu cảm giác được bên trong này chỉ sợ liên lụy tới bí mật gì đó, biết hỏi tiếp cũng không được gì, lúc này cười chấp tay với người một nhà này, xoay người đi vào trong Băng cung.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu "Anh" đau đớn, nhìn lại, chỉ thấy trên người Tuyết Linh Lung hiện lên một tầng sáng mờ, hai mắt nhắm nghiền, ngã xuống trong lòng mẫu thân. Gương mặt Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu đại biến, dù nhìn cũng không nhìn Dược Thiên Sầu, song song ôm Tuyết Linh Lung lắc mình bay vào trong nội cung.
Dược Thiên Sầu một mình một người yên lặng đứng trên băng nhai thêm chốc lát, sờ cằm âm thầm nói: "Chẳng lẽ thương thế Tam Muội Chân Hỏa phát tác?" Hắn chặp tay sau lưng đi lại bồi hồi trên băng nhai thêm một lát, cân nhắc nếu nhân cơ hội tìm hiểu một chút về Tam Muội Chân Hỏa, đối với tương lai mình dung hợp Tam Muội Chân Hỏa mới có lợi. Nếu không không biết một chút nào về nó, chỉ sợ đến lúc đó không lần mò được cửa vào...
Hạ quyết tâm, Dược Thiên Sầu lắc mình đi tới cửa Băng cung, theo sau phóng nhẹ bước chân chậm rãi đi vào trong. Bên trong Băng cung thiểm lên màu xanh ngọc như sao chổi, làm cho người ta tâm khoáng thần di, Dược Thiên Sầu đi đến đại đường thoáng do dự ngừng một chút, cuối cùng cắn chặt răng, kiên trì hướng thâm cung đi vào.
Theo thông đạo hậu đường đi thêm mấy chục thước, gặp được một bậc thang rộng chừng ba thước vờn quanh đi lên, hai bên cũng không còn lối đi khác, lại khống chế bước chân đi tới, chủ yếu vì sợ làm cho chủ nhân hiểu lầm. Thông đạo đi lên này ít nhất cao tới trăm thước, cũng không biết gia đình này làm ra thang lầu dài như vậy làm gì, sau khi tới tầng chót, phát hiện là một đại đường cao chừng mười thước hình vòm, đại đường trước mặt chỉ có một nửa bên dưới lầu, nhưng theo bốn vách băng tầng điêu khắc hoa văn có thể thấy được, rõ ràng có loại cảm giác gia đinh ấm áp.
Một hành lang kéo dài ở hai đầu đại đường hình tròn trung gian, đứng chính giữa hướng hai bên nhìn một chút, hai bên hành lang đều có cửa vào, cũng không biết gia
Đình kia đang ở gian phòng nào. Hắn đang do dự có nên thả thần thức đi tìm hay không, chợt phát hiện trong lối vào một gian phòng ở hành lang bên phải sáng lóng lánh khác thường, lúc này đi tới...
Đi tới giữa cửa, phát hiện cũng giống như phòng phía dưới, mặc dù không có cửa, nhưng cũng thiết kể theo kiểu khúc chiết, không thể liếc mắt liền có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Hắn muốn trực tiếp xông vào xem, lại sợ gây ra sự phiền toái không cần thiết, hai phu thê khẳng định đang chữa thương cho nữ nhi. Hắn suy nghĩ một thoáng bèn đi tới vách tường đối diện cửa vào phòng khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống...Vài giờ sau, trước mặt đột nhiên truyền tới thanh âm âm trầm của Tuyết Hoàng: "Ngươi xông vào tới nơi đây làm gi?"
Dược Thiên Sầu mở mắt nhìn, thấy gương mặt Tuyết Hoàng hơi có chút tái nhợt, hơn nữa ánh mắt nhìn mình đầy vẻ âm mai, có cảm giác như sắp bùng nổ, lúc này đứng lên chắp tay nói: "Ta đoán Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu đang chữa thương cho Linh Lung công chúa, sợ có người sẽ tự tiện xông vào nơi đây, cho nên canh giữ ở đây giúp các ngươi hộ pháp, xem như giúp chút sức đi! Mong rằng Tuyết Hoàng không nên hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý tứ gì khác."
"Hộ pháp?" Tuyết Hoàng hừ lạnh một tiếng, biểu lộ không tin. Kỳ thật hai người họ cũng đã sớm nghe được thanh âm Dược Thiên Sầu đi lên, nhưng đang thời khắc quan trọng chữa thương cho nữ nhi, thật sự không thể phân tâm ngăn cản, chỉ sợ Dược Thiên Sầu sẽ nhân cơ hội gây sự, như vậy nữ nhi của họ liền nguy hiểm. May mắn Dược Thiên Sầu bồi hồi một trận tại cửa, lại ngồi xuống không nhúc nhích, biểu lộ không có địch ý, nhưng cũng làm hai phu thê lo lắng đề phòng một trận, Tuyết Hậu lại hối hận không nên dẫn bọn người này trở về đây.
Đúng lúc này, Tuyết Hậu tái nhợt đi ra, trầm giọng nói: "Hộ pháp thì không cần, ngươi không nên xông vào đây, xem thể diện của Vong Tình, ta cũng không khó khăn ngươi, mang theo người của ngươi cùng nhau cút đi!"
Mẹ nó! Trở mặt vô tình, mệt cho lão tử trước đó còn đem ngươi thổi phồng như đóa hoa! Dược Thiên Sầu oán thầm một trận, nếu đặt ở ban đầu, hắn khẳng định ước gì rời đi ngay, nhưng Tam Muội Chân Hỏa thật sự có lực hấp dẫn đối với hắn, hiện tại hắn lại không muốn đi.
Gương mặt hắn hơi có chút ngưng trọng nói: "Vốn ta còn đang suy nghĩ, có lẽ ta có biện pháp trị được thương thế của lệnh ái, nghĩ đến thử xem, nhưng.., nếu Tuyết Hậu đã đem lời nói đến tình trạng này, ta không còn lời nào để nói, cáo từ!" Hắn chắp tay, đi nhanh ra ngoài. Hai phu thê nghe vậy liếc nhìn nhau, tuy rằng ngay từ đầu không tin hắn có thể trị được thương thế của nữ nhi, nhưng vẫn là có hi vọng! Cho dù là hi vọng mong manh bọn họ cũng muốn thử một chút...
"Chậm đã!" Tuyết Hoàng nâng tay lên tiếng nói. Trong lòng Dược Thiên Sầu cười lạnh, thật khi dễ sự khách khí của lão tử đối với các ngươi là không công?
Hắn làm như không hề nghe thấy, cứ bước đi tới. Vẻ mặt Tuyết Hậu co rút, cắn cắn môi, thuấn di ngăn ngay trước mặt Dược Thiên Sầu, cúi người hành lễ nói: "Vừa rồi là thiếp thân lỗ mãng, nói nhiều chỗ đắc tội, xin tiên sinh đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, đừng để trong lòng." Tình thương của người mẹ từ xưa tới nay luôn vĩ đại, vì an nguy của nữ nhi, há lại không bỏ xuống được chút mặt mũi.
Lúc này Tuyết Hoàng cũng lắc minh lướt đến, hướng Dược Thiên Sầu chặp tay nói: "Tiên sinh vừa mới nói có biện pháp chữa khỏi thương thế của nữ nhi ta, không biết là thật hay giả?" Hắn cũng sửa xưng hô thành tiên sinh.
"Hiền khang lệ không nên khách khí, ta chỉ là có lẽ, phải thử xem xem, cũng không thể cho sự cam đoan nhất định." Dược Thiên Sầu cười nhàn nhạt, tay phải đưa ra, bàn tay mở ra, một đoàn thanh sắc hỏa diễm đột nhiên bốc lên trong lòng bàn tay...