Tinh Thần Châu

Chương 1017: Bàng quan

Bên bờ bên kia Minh Hà, Đinh Tương một mình ứng phó mấy trăm tới hơn một ngàn tuyết quái thì lại càng khổ không nói nổi, đại lượng tuyết quái do băng phách màu lam hình thành chen chúc mà đến, còn có đại lượng từ trên đang lao xuống, quả thực vây quanh hắn rối loạn thành một đoàn.
 
Nhưng những điều này cũng không tính là gì, thân hình hắn thật nhanh, chưởng xuất nhấp ảnh, hầu như một chưởng liền phách vỡ một con, tuy rằng không còn thời gian bóp nát băng phách của chúng, nhưng bằng vào tu vi Đại Tiên hậu kỳ của hắn miễn cưỡng cũng có thể óng phó xuống tới. Thế nhưng từ khi trăm con tuyết quái trong mắt nổi lên hồng quang tham gia vào vây công, hắn còn suýt chút khóc vang.
 
Những con tuyết quái trong mắt hiện lên hồng quang hắn không cách nào một chưởng phách toái, vừa giao thủ liền phát hiện...Những con tuyết quái có băng phách màu lam bất quá chỉ có tu vi mình Thánh cấp, thế nhưng những con tuyết quái trong mắt nổi hồng quang nhưng đều có tu vi cấp bậc mình Tôn, so sánh với tu vi của hắn cũng không kém quá xa. Nhiều lắm hắn chỉ khả năng dùng một chưởng đẩy lui bọn chúng, gắng sức hơn một chút có thể bị hắn đánh ra vết rạn, thế nhưng chỉ cần bọn chúng lăn một vòng trên mặt đất, lập tức liền khôi phục như lúc ban đầu, căn bản đánh không thương, đánh không chết, còn nhiều đến như vậy!
 
Thử nghĩ có cả trăm tuyết quái như thế vây quanh Đinh Tương quần ẩu, hơn nữa gần ngàn con tuyết quái băng phách màu lam chen chúc lao đến, hạ tràng của hắn sẽ thế nào? Trong tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, Đinh Tương quần áo tả tơi, toàn thân vết thương buồn thiu nguy trong sớm tối. Hiện tại hắn vô cùng hối hận! Bị ma quý ám ảnh cùng hai người này chạy tới nơi này làm gì a!
 
Tràng diện quần ẩu điên cuồng như vậy, đứng bên ngoài đã không còn nhìn thấy bóng người của Đinh Tương, chỉ có thể nhìn thấy tuyết quái không ngừng bị đánh văng ra, còn có tiếng đánh nhau kịch liệt cùng tiếng rống giận của Đinh Tương mới có thể đoán được Đinh Tương còn sống, còn chưa bị giết chết.
 
Bên bờ kia Minh Hà Dược Thiên Sầu cùng Thận Vưu nhìn thấy da đầu tê dại, thực sự nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển thật không thể cân đo! Mấy đại lão gia xem cô nương nhà người ta bề ngoài dễ khi dễ, kết quả người ta càng uy, mấy đại lão gia cùng nhau xông lên cũng không đủ cho người ta giải quyết, cô nương người ta chỉ cần đứng yên mà nhìn kịch diễn.
 
"Chúng ta.., chúng ta...Thận Vưu ở bên cạnh ấp úng vài tiếng, con mắt nhìn Minh Hà trước mặt, đang hàm súc nhắc nhở Dược Thiên Sầu, chúng ta có nên chạy trước hay không.
 
Tu vi của hắn trong Minh Hà Thủy tộc không tính là cao, thế nhưng có thể sống thời gian dài như vậy cũng không phải là may mắn. Trọng yếu nhất là nếu đánh không thắng ngàn vạn lần không nên cố chấp, lúc tới thời gian nên nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nên chạy thì bỏ chạy, mặt mũi thứ này cũng không có giá trị, tuyệt không nên làm ra chuyện sính anh hùng, đây là tuyệt chiêu bảo mạng của hắn.
 
Nhưng lần này hắn muốn một mình chạy cũng không được, ở trong thân thể bị Dược Thiên Sầu hạ cấm chế, không được Dược Thiên Sầu đồng ý, chạy cũng chỉ còn con đường chết. Cho nên muốn thiện ý nhắc nhở Dược Thiên Sầu một chút, chúng ta có nên bỏ chạy trước hay không, bởi vì hắn cảm giác được Dược Thiên Sầu cũng không phải là người có cốt khí cóng rắn, từ cách đứng nhìn bàng quan là có thể nhìn ra nhân phẩm của hắn không phải người tốt gì.
 
"Đối đãi làm sao lại có thể bỏ mặc bằng hữu trong nguy nan mà không để ý!" Dược Thiên Sầu liếc mắt cảnh cáo hắn, quay đầu lại cũng không nói gì thêm. Đạo lý nói thật không sai, nhưng cũng không thấy hắn nhìn thấy bằng hữu chịu khổ mà chịu ra tay giúp đỡ.
 
Kỳ thực hắn nhìn thấy tình cành này cũng rất muốn chạy, nhưng nếu hắn muốn chạy trốn chỉ là chuyện trong phút giây, không vội ở nhất thời. Muốn chạy cũng phải nhìn thấy Thương Vân Tín treo rồi mới chạy, bởi vì hiện tại Thương Vân Tín chỉ bị nhốt lại, đòn sát thủ đại uy lực chân chính còn chưa xuất ra.
 
Hắn đã từng tận mắt chứng kiến tam kiếm họp nhất Bạt Kiếm Thức của Thương Vân Tín, uy lực quả thật giống như vũ khí hạt nhân bạo tạc, nếu Thương Vân Tín rút ra một kiếm cuối cùng, những tuyết quái kia chỉ như gà đất chó ngói, căn bản không kham nổi một kích, cho nên còn chưa tới thời gian bỏ chạy.

 
Đúng lúc này, Đinh Tương bị một đám tuyết quái vây quanh quần ẩu thành đại bánh bao, bỗng nhiên từ bên trong phát ra một tiếng rống giận khàn cả tiếng: "Tiềm Long Thăng Thiên! ", hiển nhiên đã không còn chịu đựng được nữa muốn liều mạng.
 
Ờ giữa trung trơng do tuyết quái vây kín thành đại bánh bao, đột nhiên một đạo bạch sắc quang trụ bạo phát tận trời, "phanh" toàn bộ tuyết quái đang nhào tới liền bị đánh bay, uy lực thật sự lớn đến kinh người, sóng xung kích ngay cả hai người bên bờ sông Minh Hà bên kia cũng bị bức lui vài bước. Cả người Đinh Tương hầu như đã bị biến thành trần trụi, sưu một tiếng lẻn lên không trung, cái gì cũng không để ý, xông ra lập tức hướng viễn phương bỏ chạy.
 
Nhưng làm hắn nghĩ không ra chính là hơn trăm con tuyết quái bị hắn rống giận đánh bay lăn lóc ngay tại chỗ, lập tức biến thành những con tuyết điêu cực lớn, vỗ cánh hóa thành từng đạo bóng trắng nhanh chóng đuổi theo. Gần ngàn con tuyết quái băng phách màu lam học theo, lăn ngay tại chỗ, trong tích tắc một mảnh tuyết điêu bao trùm trời đất lên không, toàn bộ hướng theo Đinh Tương đang bỏ chạy đuổi tới...
 
Chậc chậc! Không xong! Xem ra phỏng chừng lão Đinh chạy không thoát! Dược Thiên Sầu lắc đầu thổn thức, cùng Thận Vưu liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự suy nghĩ giống nhau.
 
Thận Vưu phiền muộn, ngươi không ra tay giúp người ta, lại không chạy trốn, lẽ nào chờ người ta làm thịt hai tên gia hỏa kia, sau đó rảnh rỗi xuất thủ thu thập chúng ta?
 
Hắn hướng Minh Hà quyệt quyệt miệng, ý tứ đơn giản như muốn nhắc nhở, chúng ta thật sự cần phải đi, đợi thêm lát nữa sẽ phiền phức. Dược Thiên Sầu chắp hai tay sau lưng, thiết cốt ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng, thẳng tắp đứng yên không nhúc nhích, biểu lộ thái độ.
 
Thận Vưu nhìn hắn, thần tình co quặp, nếu không phải bị hắn hạ cấm chế, thật muốn đi qua đá hắn hai cước lại bỏ chạy...
 
Nhưng dáng dấp thiết cốt ngạo nghễ của Dược Thiên Sầu, trong lúc vô ý rơi vào trong mắt Thương Vân Tín đang mệt mỏi ứng phó, nhất thời chẳng khác gì một hình ảnh một tên chơi bời lêu lổng chỉ biết bàng quan, lúc này liền giận dữ hét: "Dược Thiên Sầu, ngươi xem náo nhiệt gì, ta chết ngươi cũng không sống được, mau tới trợ giúp ta một tay, để ta xuất thủ thu thập bọn chúng."
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy sửng sốt, âm thầm xuy một tiếng, trong lòng chẳng đáng nói, cho dù ngươi chết một vạn lần, ta vẫn có thể bỏ chạy, sống được rất tốt.
 
Hắn đưa mắt nhìn năm tên băng giập chiến sĩ màu đen đứng bên người thiếu nữ nhìn chằm chằm, lúc này bất đắc dĩ nhún vai, hướng bên kia cao giọng hô: "Lão Thương, không phải ta không muốn giúp ngươi a! Nếu ta giúp ngươi chi bằng hại ngươi! Thân thể của ta không khả năng ứng phó nổi năm tên khác, nếu ta đi ra, dù ngươi qua được một cửa này, cũng không qua được một cửa của Tiên Đế, dù sao chỉ còn con đường chết. Ngươi nên bình tĩnh ứng chiến, chậm rãi tim kiếm thời cơ chiến đấu có lợi đi! Ngươi cũng thấy đấy, tình huống nguy cấp đến như vậy, Dược Thiên Sầu ta vẫn đỉnh thiên lập địa đứng yên chỗ này, nào có cử động một mình bỏ chạy? Ngươi xem xem Đinh Tương, chỉ để ý chính mình mà chạy trối chết, người như thế sớm muộn sẽ gặp báo ứng!"
 
"Thối lắm!" Bị vây khốn, Thương Vân Tín vừa đau khổ ứng phó vừa tranh thủ đưa mắt nhìn năm tên băng giập chiến sĩ màu đen, trong lòng hiểu được Dược Thiên Sầu nói có đạo lý, nếu Dược Thiên Sầu đi qua tương trợ, năm tên băng giập chiến sĩ màu đen kia khẳng định sẽ xuất thủ đối phó Dược Thiên Sầu, bằng tu vi của Dược Thiên Sầu chỉ cần vài chiêu sẽ xong đời, mình đúng là nhất thời không cách nào phân thân đi cứu hắn.

 
Nhưng hắn thật sự chịu không nổi hình dạng nhàn nhã đi chơi của Dược Thiên Sầu, nhịn không được giận tím mặt nói: "Ngươi xem mắt lão phu mù sao, nếu như Đinh
 
Tương không chạy sẽ chết ngay tại đây rồi!"
 
"Phanh!" Một tiếng vang lên nặng nề, sau đó tiếng kêu rên của Thương Vân Tín truyền đến, hắn bị Dược Thiên Sầu làm tức giận đến phân tâm, một thoáng sơ xuất đã bị một gã băng giáp chiến sĩ đá trúng vai một cước, thiếu chút nữa là đá trúng đầu, lúc này liền ngậm miệng không nói hết sức chuyên chú đối địch.
 
"A! Lão Thương, ngươi không sao chứ!" Dược Thiên Sầu mở miệng làm như thân thiết nói, hình như một cước kia giống như đá trúng trên người hắn.
 
"Câm miệng cho ta!" Thương Vân Tín lần thứ hai rống lên một tiếng, lại thật sự đặt quyết tâm không nói nữa, nói thêm gì đi nữa, không bị đánh chết cũng sẽ bị tức chết.
 
Dược Thiên Sầu quay nhìn Thận Vưu bất đắc dĩ nhếch môi, ra vẻ đang nói hảo tâm không hảo báo, chợt nghe xa xa truyền đến thanh âm thê lương của Đinh Tương kêu cứu: "Dược Thiên Sầu, mau tới cứu ta!"
 
Ách...Là thanh âm của Đinh Tương, hắn còn sống? Dược Thiên Sầu có chút vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một đám bóng trắng đuổi theo Đinh Tương đã trần trụi chạy ngược trở về. Nhất thời sắc mặt Dược Thiên Sầu đại biến, mắng to một tiếng "Kháo", người này chạy tới cầu cứu đúng là không sai, nhưng đây không phải tìm phiền toái cho lão tử sao?
 
Gương mặt Thận Vưu hiện lên thần sắc hoảng loạn, kéo kéo tay áo Dược Thiên Sầu, ra vẻ đang nói, ta biết ngươi cũng không phải chính nhân quân tử gì, không cần tiếp tục giả vờ, chúng ta mau nhanh chạy thôi!
 
Hai người không biết Đinh Tương thật sự đã cùng đường, bởi vì trước đó tu vi tổn hao quá lớn, tốc độ trên không trung căn bản không thể chạy thoát khỏi sự truy sát của đám tuyết điêu kia, chạy được ra khỏi diện tích của tuyết vực. Bởi vì trên không trung càng phải bận tâm việc phòng hộ càng nhiều, hầu như đẩy chính mình rơi vào tử cảnh. Khi cùng đường nhớ tới còn có một Dược Thiên Sầu và Thận Vưu còn đang nhàn rỗi, tuy rằng biết tu vi của hai người không cao, cơ hội có thể cứu được chính mình thật sự quá nhỏ, nhưng nhiều ít cũng có chút rơm rạ cứu mạng có đúng không? Vì thế chuyển hướng bay tới...
 
Nhìn tuyết điêu bao trùm cả trời đất đuổi theo Đinh Tương đang chạy trần truồng trên không trung lao tới, lúc này Dược Thiên Sầu chỉ tới phương hướng của Thương Vân Tín, nhìn Đinh Tương la lớn: "Đinh Tương, mau nhanh vọt tới chỗ Thương Vân Tín, hiện tại hắn vừa lúc không thể thoát thân ra tay, xem như ngươi sáng tạo cho hắn một tia cơ hội, hắn có thể thoát thân liền sẽ xuất ra tam kiếm hợp nhất Bạt Kiếm Thức của Tuyệt Tình cung, tu vi của ta không cứu được ngươi, chỉ có Thương Vân Tín mới có thể cứu ngươi!"
 
Hầu như hắn đã tê thanh hò hét, hắn đang lo lắng Đinh Tương kéo theo tai họa đang bao trùm bầu trời kia chạy tới chỗ này. Đinh Tương đang hoảng sợ chạy trốn tóc tai bù xù nhìn Dược Thiên Sầu đang phất tay bảo hắn mau tránh ra, thật sự sắp khóc, ta đã tới nước này...Nhưng hắn biết Dược Thiên Sầu nói có lý, hắn cứu không được chính mình, có thể cứU Minh cũng chỉ có Thương Vân Tín. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Vì mạng sống! Đinh Tương liếc mắt nhìn đám tuyết điêu đang đuổi theo, không chút do dự lắc mình bắn về phía Thương Vân Tín, "Hải!" Hắn mạnh mẽ rống lớn một tiếng, chuần bị tận toàn bộ lực lượng sáng tạo cho Thương Vân Tín một tia cơ hội để xuất thủ, sau đó hắn có thể bảo hộ chính mình.
 
Thương Vân Tín nghe tiếng tinh thần rung lên, Đinh Tướng nếu khả năng tới tương trợ thực sự không thể tốt hơn. Nhưng ý nghĩ của hai người mặc dù thật tốt, thế nhưng hiện thực thật tàn khốc, năm tên băng giập chiến sĩ bên người thiếu nữ lập tức lóe ra hai người, chặn ngay trước mặt Đinh Tương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đinh Tương.
 
Đinh Tương liền phát mộng, băng giập chiến sĩ có thể bức Thương Vân Tín thành như vậy, tu vi cũng không cần nói, tùy tiện lấy ra một người hắn cũng không khả năng ứng phó, huống chi lại tới hai người...