Tinh Thần Châu

Chương 1010: Tiểu Nguyên hóa rồng

Vì sao lại như thế? Vấn đề này sợ rằng chỉ có nhân tài đã từng vượt qua Dược Long Môn mới có thể giải đáp nổi. Theo diễn cảm trên gương mặt xám xịt của Ly Quảng thì không khó để tìm ra đáp án. Nhưng lúc này không một ai chú ý tới hai người bọn hắn, mà ánh mắt đều quẳng ném về con rồng ở trên không trung kia.
 
"Grào..." Lúc này chỉ thấy con cự long kia hung hăng vươn đầu lên, nhe hàm răng nanh sắc bén gầm lên một tiếng, thanh âm rung trời, dưới mặt nước dòng Minh Hà không ngừng chao đảo.
 
Sau một tiếng hét dài, đầu cự long mới uốn lượn thân hình, giống như viên đạn lên nòng bình thường, hung hăng lao vút lên bầu trời đêm. Một cơn cuồng phong mạnh mẽ thổi qua, khiến cho Dược Thiên Sầu đứng ở trước Hóa Long Môn thân hình chao đảo, Tiểu Nguyên thì gắt gao ôm chặt vào người hắn.
 
Lúc này toàn thân đầu cự long bao phủ một tầng quang mang vàng óng, giống như lâu ngày mới được thoát khốn bình thường, rung đùi đắc chí, tận tinh vui chơi thỏa thích ở trên bầu trời đem đen nhánh, khí thế kinh người, vô cùng uy phong.
 
Trong bầu trời đêm, cường giả cũng vô pháp ẩn giấu thân mình, kim quang tản mát khắp nơi, sôi nổi hiện thân ra tránh né, lúc này chúng nhân ở bên dưới mới kịp nhìn thấy, không ngờ trên không trung còn ẩn giấu nhiều người như vậy. Bất quá cũng lơ đễnh, người ta cũng không làm chuyện gì, lẳng lặng trên không trung xem náo nhiệt cũng không có sai.
 
Đầu cự long du lãm khắp tứ phương tám hướng, ngay cả địa phương thư sinh cùng Ngân giáp Tiên Quân ẩn thân cũng không có ngoại lệ.
 
Chứng kiến phi long lao tới, thư sinh khẽ vung tay lên, trực tiếp đem đầu phi long kéo sang một bên. Phi long uốn lượn thân hình mà bay qua, cho nên hai người vẫn ẩn trốn ở trong bầu tròi đêm như cũ, không có hiện ra ở trong tầm mắt của chúng nhân bên dưới.
 
Sau khi tận tình vui chơi thỏa thích, phi long mới đường hoàng quẫy đuôi lao xuống phía Minh Hà, lấy Hóa Long Môn làm trung tâm, rất nhanh mà bay múa vòng quanh, thân hình to lớn nhưng vô cùng linh hoạt. Theo sau mới đáp xuống trước Hóa Lông Mồn trên không trung, khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm vào hai người đứng trên đỉnh núi. Lúc này bốn phương tám hướng mới dần dần bình phục lại vẻ tĩnh lặng nguyên bản. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Dược Thiên Sầu ngay lập tức đã cảm giác được có điều bất thường, tiến hai bước lên phía trước, thấy sau lưng trầm trọng. Lúc này quay đầu lại nhìn Tiểu Nguyên đang ôm ngang vai mình, nói: "Tiểu Nguyên, nguwi mau buông tay ra, chuyện nên giúp ta đã giúp ngươi rồi. Hiện giờ cũng vô pháp giúp ngươi. Tiểu Nguyên mau buông tay ra, ta cần phải đi xuống."
 
"Không! Ta sợ lắm." Tiểu Nguyên hoảng hốt nhìn đầu cự long khủng bố trên không trung, liều mạng bám chặt vào Dược Thiên Sầu không buông.
 
"Ta kháo! Ngươi mau buông tay, muốn hại chết lão tử hay sao?" Dược Thiên Sầu thiểu chút nữa đã ra tay động thủ, nhưng hai người quen nhau hồi lâu nhiều ít cũng đã có một chút cảm tình, lúc này liền hướng xuống phía dưới nhìn Ly Quảng, giận dữ quát: "Ly Quảng lão nhân, ngươi mau nhắc nhở con của ngươi, lão tử coi như đã giúp các ngươi một ân tình rồi. Mau kêu con ngươi buông tay ra!"
 
"Dược ca ca! Ta sợ thật mà!" Lúc này Tiểu Nguyên gào khóc nói.
 
"Ta khái! Là ngươi cuống quýt muốn lão tử đem ngươi lên đây. Hiện giờ còn nói là sợ, sớm biết như vậy thì lên đây làm gì?" Dược Thiên Sầu vươn tay lên ôm đầu, chứng kiến con cự long nằm trước Hóa Long Môn khẽ dịch chuyển. Lúc này liền thất kinh nói: "Mau buông tay ra, một mình ngươi sợ, vẫn tốt hơn là cả hai chúng ta đều hoảng sợ!"
 

"Dược ca ca! Ta sợ lắm!" Tiểu Nguyên khóc hu hu nói. Cuối cùng dường như đã nghĩ thông suốt chuyện tình gì đó, hai mắt ngấn nước nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược ca ca! Bất quá ta không cần hóa rồng nữa, ngươi mau dẫn ta xuống bên dưới đi!"
 
"Ngươi muốn đi xuống, xuống địa ngục ah! Ta không ngăn cản ngươi đâu, đừng bám lấy ta nữa!" Dược Thiên Sầu chụp đầu Tiểu Nguyên nói. Nào ngờ Tiểu Nguyên hai tay còn ôm chặt hơn, oa oa khóc: "Cả người ta mềm nhũn ra rồi, không nhúc nhích được.
 
"Thúi lắm! Còn nhiều khí lực ôm ta chặt như thế cơ mà! Mau buông tay ra!" Dược Thiên Sầu có điểm nóng nảy nói.
 
"Tiểu Nguyên, nói hươu nói vượn gì thế?" Lúc này Ly Quảng ở phía dưới mới nổi giận, lớn tiếng quát: "Mau buông Dược Thiên Sầu ra."
 
Mùn tràng cảnh náo nhiệt hồi lâu, Thương Vân Tín lắc đầu thổn thức không thôi. Người này dường như đi tới chỗ nào, thì nơi đó liền phát sinh ra chuyện. Hiện giờ chạy đến Minh Giới còn làm ra động tĩnh lớn như thế này. Chỉ sợ sau ngày hôm nay, Tiên mình nhị giới sẽ không có người nào không biết đến danh hào của Dược Thiên Sầu ah!
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu nhìn nhìn Ly Quảng, theo sau lại nhìn Tiểu Nguyên đang ôm vai mình, hắn chẳng thèm quản Lý Quảng nghĩ như thế nào nữa. Lúc này trừng mắt lườm Tiểu Nguyên nói: "Đây chính là ngươi nói muốn đi xuống đó. Sau này đừng có oán trách ta?"
 
Cũng không quản Tiểu Nguyên có đáp ứng hay không, Dược Thiên Sầu xoay người một tay nhấc bổng Tiểu Nguyên lên.
 
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, thì đã nghe thấy cuồng phong gào thét bên tai. Bốn phía kim sắc quang mang trài dài thành một đoàn, đây chính là phi long đã bay xuống, đem thân hình khổng lồ bao vây xung quanh hai người.
 
Chúng nhân trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, cảm giác rằng lần này chỉ sợ Dược Thiên Sầu sẽ bị Ly Cung tứ thái từ cấp cho rất nhiều phiền toái. Đột nhiên, thân hình khổng lồ của phi hành chợt co rút lại thành một đoàn quang cầu, bao trùm lên hai người. Lúc này chỉ nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm kinh hô của Dược Thiên Sầu: "Tiểu Nguyên, đừng ôm ta nữa, mau buông tay ra! Ta kháo a.., a.., a "
 
Thanh âm thê lương của Dược Thiên Sầu vừa truyền ra, thì đã thấy một bóng thân ảnh từ trong quang cầu lưu ly hung hăng văng ra bên ngoài, đây không phải Dược Thiên Sầu thì còn có thể là ai. Chỉ thấy hắn roi trúng toa xe thiên mã, khóe miệng vương máu tươi, nằm úp sấp không hề nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, cũng không biết còn sống hay là đã chết mất rồi.
 
Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, không biết vừa rồi ở bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bất quá chuyện này không khó phỏng đoán, bằng vào tu vi của Tiểu Nguyên, thì khẳng định là không thể nào đá văng ra ngoài như thế. Chỉ sợ là con phi long hóa thành quang cầu lưu ly kia giờ chứng mà thôi.
 
Lúc này không người nào dám phóng lên đỉnh núi kiểm tra xem Dược Thiên Sầu còn sống hay không, nhưng cũng không ít người muốn dùng thần thức thăm dò điều tra, bất quá rất nhanh liền phát hiện, thần thức căn bản là không thể tới gần Hóa Long Môn, bời vì xung quanh tòa Hóa Long Môn có một luồng chân khí hùng hậu ngăn trở thần thức tiến vào thăm dò.
 
Ly Quang đã phóng xuất thần thứe tiến lên thăm dò, nhưng sau khi phát hiện ra không thể xâm nhấp, lúc này có điếm hối hận thở dài nỗi: "Minh Hà Hắc Lý bộ tộc chúng ta mắc nợ hắn rát nhiều ah!"

 
Hoàng hậu đứng bên cạnh Ly Quảng chỉ thoáng nhìn qua Dược Thiên Sầu mà thôi, theo sai liền chăm chú quẳng ném vào khối quang cầu đang phiêu phù ở trên không
 
Trung kia. Là mẫu thân, hiển nhiên nàng phải đem con mình đặt ở vị trí đầu não, ngoài Tiểu Nguyên ra, thứ gì đều không có trọng yếu bằng.
 
Chóng kiến hết thảy chuyện này, Thương Vân Tín trong lòng cũng nhộn nhạo lên, hắn đồng dạng đã phóng xuất ra thần thức kiểm tra, nhưng không mang lại một chút kết quả nào. Bất quá trong lòng hắn phi thường cầu mong Dược Thiên Sầu cứ như thế chết đi.
 
Bởi phương pháp tử vong cổ quái như thế, chẳng quản Tiên Đế là người không biết nói lý lẽ, cũng không thể nào trách tội lên trên đầu của hắn được nữa!
 
Lực chú ý của mọi người rất nhanh liền đã tập trung lên trên khối quang cầu lưu ly kia, đối với bọn hắn mà nói, Dược Thiên Sầu sống hay chết đều không thành vấn đề.
 
Nhưng khi khối quang cầu kia dần dần co rút lại, cơ hồ xấp xỉ hình thể của Tiểu Nguyên xong, thì đột nhiên lại bọc phát ra hào quang vạn trượng. Đợi sau khi cường quang chói mắt thu liễm xuống, một con tiểu hắc long dài chừng mười thước, liền giương nanh múa vuốt trôi nổi ở trên không Hóa Long Môn. "Hống..." Nó hướng lên bầu trời đêm vô tận mà phát ra một tiếng gầm thị uy, thanh âm không nhỏ, nhưng lại có điểm hương vị thê lương cô độc.
 
Nhóm Ly Cung Thủy Tộc, trừ bỏ hai vợ chồng Ly Quảng cùng nhóm công chúa thái tử ra, toàn bộ những người khác đều hướng về phía Hóa Long Môn mà quỳ xuống, cảm xúc có vẻ phi thường kích động.
 
"Hống.., hống..." Hai con tuấn mã kéo bảo liễn nhất thời rống lên, dường như đang triệu hoán cái gì đó. Con tiểu hắc long đang phiêu phù trên không trung, cả người chợt phát ra quang mang, hóa về hình dáng nguyên bản, chậm rãi đáp xuống đỉnh núi, nhìn đám người ở phía dưới khóc ô ô nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, ca ca, tỷ tỷ, ta phải đi rồi."
 
"Tiểu Nguyên..." Đám người Ly Cung hoàng tộc nhịn không được thất thanh kinh
 
Hô.
 
Tiểu Nguyên lau nước mắt, thì hai con tuấn mã đã kéo bảo liễn tới trước mặt hắn, hắn xoay người bước lên xe ngựa, ngồi bên cạnh thân hình đang nằm thơi thóp của Dược Thiên Sầu, khóc ô ô nói: "Dược ca ca, ta đi một mình sợ lắm, ta mang ngươi cùng đi nha."
 
Lời này vừa nói rạ, đám người bên dưới thiếu, chút nữa đã ngất xỉu, cả đám trợn mắt há mồm nhìn lên không trung...Hắn muốn mang theo Dược Thiên Sầu đi cùng hay sao?
 
Thương Vân Tín chân mày không ngừng run rẩy, như thế càng tốt hơn, Dược Thiên Sầu sống chết chưa rõ, cứ như thế ly khai đi, Tiên Cung càng không có lý do để trách tội chính mình.
 
Hai con tuấn mã không hề phản đối, giống như hẳn là phải mang theo Dược Thiên Sầu đi cùng, nhất tề hí vang, bốn vó đạp xuống thiên không, lao vút lên, kéo bào liễn bay quanh một vòng trên đầu của Hóa Long Môn, lao vút vào trong vầng quang mang màu tím lưu ly.
 
Hai người bọn hắn đều đi rồi sao? Chúng nhân đứng bên dưới quan sát níu hết cả lưỡi. Nhưng lúc này trên không trung đã truyền xuống thanh âm hồi tỉnh của Dược Thiên Sầu: "Ui chao, mẹ nó, đau chết ta rồi! Ách.., ta như thế nào lại ngồi trên cỗ thiên mã này? Tiểu Nguyên, đây là ý gì?"
 
Lúc này chỉ thấy Tiểu Nguyên đang ngồi chồm hỗm, ôm cổ Dược Thiên Sầu, ai ô nói: "Tiểu Nguyên đi một mình sợ lắm, Dược ca ca, ngươi cùng đi với Tiểu Nguyên nha!"