Tinh Thần Biến

Chương 626: Thần Vương Vẫn Lạc


Dịch thuật: khinhkhonghoc

"Điều này, điều này là… không có khả năng, không có khả năng!" Chu Hoắc sắc mặt trắng bệch. Thời khắc này không gian đã đông kết, không còn có chút dao động nào nữa, rõ ràng hắn biết đây là sự thật, chỉ là hắn vẫn không thể chấp nhận.
Cho dù tỉnh táo như Chu Vô Luyến trong mắt cũng hoảng sợ.
"Phụ thân, đây, đây là không gian đống kết?" Chu Nhiên toàn thân ngây ngốc đứng cạnh Chu Vô Luyến.
"Tên Tần Vũ này…" Tả Thu Lâm nhìn về phía Tần Vũ, trong nhất thời cũng không nói ra lời.
Trong khi Tần Vũ thi triển chiêu này, toàn trường ngoại trừ Khương Lập đã biết trước, còn lại mọi người đều bị chấn động.
Không gian đống kết!
Trong Thần vương chỉ có Thánh Hoàng mới có thể thi triển không gian đông kết!
Các Thánh Hoàng sở dĩ địa vị tôn sùng, bởi vì không gian đông kết, loại thần thông này khiến cho các thần vương đều cảm thấy sợ hãi, vô số năm trở lại đây các Thánh Hoàng thông qua trấn tộc linh bảo có thể gián tiếp đống kết không gian, cũng vì chiêu này bọn họ có thể xem như là đỉnh giả trong các thần vương. Thần thông đống kết không gian ngay cả mạnh như Tu La thần vương cũng không thể thi triển được.
Cơ hồ tất cả các thần vương đều có nhận định không gian đống kết chỉ có bát đại Thánh Hoàng mới có thể thi triển được.
Nhưng…
Bây giờ thần thông không gian đống kết này lại xuất hiện trên người Tần Vũ!
"Các ngươi chuẩn bị tốt lắm." Tần Vũ trên mặt nở nụ cười tàn khốc, đơn thủ vung lên, Tàn Tuyết thần thương liền xuất hiện trên tay.
Chu Hoắc sắc mặt âm trầm như nước trong hàn đàm (hàn đàm chi thủy), mục quang u lãnh nhìn Tần Vũ cười lạnh: "Tần Vũ, ngươi đích xác là một kỳ tích sáng tạo giả, chỉ là không gian đống kết này chỉ để chúng ta không thể thuấn di thôi, cho dù không thuấn di, chẳng lẽ ngươi có thực lực giết chúng ta?"
Không thuấn di, chỉ dựa vào tốc độ cùng với công kích.
Tần Vũ muốn giết tứ đại thần vương cũng không phải là sự tình đơn giản.
"Hơn nữa…" Chu Hoắc thần thức tản khai, chỉ trong chốc lát liền kéo dài tới Lôi Phạt Thành. Thần thức của Chu Hoắc trực tiếp tiến nhập chỗ ở của phụ thân Lôi Phạt Thiên Tôn.
"Có đôi khi, kết cục ra ngoài liệu định của con người." Chu Hoắc trên mặt xuất hiện một nụ cười nhạt.
Chu Hoắc, Chu Nhiên, Chu Thông mấy người bị rung động bởi vì ngay từ đầu Tần Vũ thi triển ra không gian đống kết đã khôi phục lại tự tin nguyên như trước, Lôi Phạt Thành tứ đại thần vương đằng sau còn có một vị thiên tôn. Lôi Phạt Thiên Tôn!
Thiên tôn xuất thủ, kể cả Tu La thần vương cũng trong nháy mắt biến thành tro bụi.
"Thực là quá ngạo mạn, Tần Vũ, Tây Bắc Thánh Hoàng này để ta đối phó!" thanh âm khàn khàn vang lên, đồng thời Tả Thu Lâm liền bay lên
Tần Vũ quay về Tả Thu Lâm thân thủ dừng lại cười nói: "Tả Thu Lâm tiền bối, bốn người bọn chúng, giao cho ta là đủ rồi."
"Cuồng vọng!"
Chu Hoắc, Chu Thông cơ hồ đồng thanh quát, còn Chu Nhiên cùng Chu Vô Luyến cũng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Đống kết không gian, chỉ khiến người ta không thể thuấn di, phi hành thì có thể, muốn một người giết bốn người đơn giản là nằm mơ.
Lôi Phạt Thành, trong một tòa trang viên u tĩnh, tử bào ngân phát lão giả sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chắp tay nhìn phương đông, mục quang tựa hồ xuyên qua không gian, không một chút bị hạn chế.
"Không gian đống kết? Tên Tần Vũ này quả nhiên không tồi nha." Lôi Phạt Thiên Tôn nhướng mày một cái thấp giọng nói, giữa mi tâm một nốt hồng đậu đỏ tươi cũng sáng rực.
Trầm mặc một lát.
Lôi Phạt Thiên Tôn nhẹ giọng nói: "Yểm nhi… các ngươi bốn người nhanh chóng li khai khu vực không gian đống kết, một lát… mười vạn dặm xung quanh Mê Vụ Thành, đều trở thành lịch sử của thần giới."
Âm thanh quỉ dị của Lôi Phạt Thiên Tôn vang lên bên tai Chu Hoắc, Chu Nhiên, Chu Thông, Chu Vô Luyến bốn người, âm thanh này đương nhiên chỉ có bốn người bon họ nghe được, Tần Vũ cùng mọi người đều vô pháp nghe thấy.
"Ân? Hình như có chuyện xảy ra?" Tần Vũ trong lòng khẩn trương, vừa rồi xảy ra sự tình gì căn bản Tần Vũ không thể biết rõ ràng.
Lúc này Tần Vũ còn không hiểu đó là thời gian pháp tắc cùng không gian pháp tắc kết hợp lại thành một loại thần thông.
"Nhị đệ, tam đệ, Nhiên nhi, chúng ta trước tiên li khai!" Chu Hoắc trong mắt hiện lên một tia hỉ ý.
"Xem Tần Vũ lần này chết chắc!" Chu Thông đáy lòng chứa đầy oán khí với Tần Vũ, bất cứ ai cũng không bằng.
Lời Lôi Phạt Thiên Tôn vừa nói, bọn họ đều nghe hiểu được…rất hiển nhiên phụ thân bọn họ lần này quyết định là muốn biến xung quanh mười vạn dặm Mê Vụ Thành thành tro bụi!
Vung tay ra thiên địa sụp đổ đấy là thực lực của thiên tôn.
Thần vương tại trước mặt thiên tôn chỉ là đứa bé mà thôi. Lôi Phạt Thiên Tôn nói muốn xuất thủ hủy diệt toàn bộ khu vực mười vạn dặm tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
"Tẩu!"
Chu Hoắc, Chu Vô Luyến, Chu Thông, Chu Nhiên bốn người hóa thành bốn đạo lưu quang, trực tiếp hướng phía tây bay đi.
"Tần Vũ, muốn giết chúng ta, cáp cáp, nằm mộng!" Chu Thông cười to ẩn chứa nộ ý vang khắp thiên địa, mà lập tức..
"Tiểu Vũ." Khương Lan từ trong Mê Vụ Thành bay ra liền nói, "Mau đuổi theo." Khương Lan bản thân đã muốn xuất phát, nhưng Tần Vũ mỉm cười với Khương Lan: "Lan thúc, không cần vội."
"Không vội? Chẳng lẽ tốc độ phi hành của người nhanh hơn bọn chúng, khu vực vạn dặm bọn chúng rất nhanh sẽ bay ra khỏi!" Khương lan có chút vội vàng.
Tần Vũ nhìn xa xa bốn người đã rất nhanh biến mất trong mắt.
"Định!"
Tần Vũ nhẹ giọng nói một tiếng.
Chỉ thấy Chu Thông, Chu Nhiên, Chu Hoắc, Chu Vô Luyến bốn người đều như nhau dừng ở giữa không trung, căn bản không thể di động tiếp, tình huống này khiến Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Khương Lan đều chấn kinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đây là, thời gian tĩnh chỉ?" Khương Lan mấy người nhìn về phía Tần Vũ.
Cảnh tượng này với thời gian tĩnh chỉ vô cùng giống nhau, thời gian tĩnh chỉ cũng đồng dạng khiến mọi người đều không thể di động.
"Lan thúc, chẳng lẽ các người không biết… không gian đống kết bất quá là đống kết không gian lực mà thôi!"
Tần Vũ vừa mới nói xong, liền thuấn di biến mất trước mắt Khương Lan cùng mọi người.
Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong ba người đầu óc quay cuồng.
Vận dụng không gian đến công kích, uy lực vô cùng lớn chỉ là thần vương đều biết thuấn di, một chiêu này đã không có tác dụng, nhưng hiện tại…Tần Vũ thi triển không gian đống kết, các thần vương không cách nào thuấn di được!
Không gian đống kết, đống kết chính là thần giới không gian lực.
Tân vũ trụ không gian lực lại không chịu ảnh hưởng, Tần Vũ giống như vậy sử dụng tân vũ trụ không gian lực áp bách tứ đại thần vương. Tứ đại thần vương thực lực tuy không kém nhưng hiện tại không cách nào thuấn di, đối mặt vô cùng vô tận không gian lực áp bách, bọn họ cũng rất khó phản kháng.
"Bất hảo!"
Trong Lôi Phạt Thành Lôi Phạt Thiên Tôn sắc mặt chợt biến, mặc dù hắn cũng không thể hiểu được Tần Vũ vì sao dưới tình huống này còn có thể thuấn di, chỉ là hắn biết…
Nếu hắn còn không xuất thủ, các con của hắn đều sẽ chết…
"Hanh, cho dù người là cái gì thiên tài, đi chết đi!" Lôi Phạt Thiên Tôn hồng đậu giữa mi tâm càng thêm đỏ rực, chỉ thấy hắn đơn thủ một chưởng xuất ra, trong miệng nhẹ giọng nói: "Nhất Khí Bát Nguyên".
Nhất Khí Bát Nguyên!
Lúc trước lục đại Thánh Hoàng liên thủ đối phó Tần Vũ, công kích mạnh nhất cũng chỉ là nhất khí lục nguyên, thậm chí bát đại Thánh Hoàng liên thủ công kích mạnh nhất cũng chỉ là nhất khí bát nguyên, nhưng thiên tôn có thể dễ dàng thi triển xuất ra nhất khí bát nguyên.
Lúc trước lục đại Thánh Hoàng đồng thời đống kết không gian.
Dưới công kích nhất khí lục nguyên đều rung động, nhất khí bát nguyên…dựa theo ý nghĩ Lôi Phạt Thiên Tôn phá khai đống kết không gian giết chết Tần Vũ là rất dễ dàng.
Tần Vũ một lần thuấn di đã xuất hiện trước mặt tứ đại thần vương.
"Ngươi, Tần Vũ, ngươi như thế nào còn có thể sử dụng không gian lực!" Chu Hoắc khó có thể tin được, lớn tiếng hỏi, tam đại thần vương còn lại trong mắt khiếp sợ, phẫn nộ, bất đắc dĩ cùng với hận ý.
Bị không gian lực áp bách đứng yên, bốn người đều rõ ràng, đây không phải thời gian tĩnh chỉ mà là không gian áp bách!
Nhưng rõ ràng không gian bị đống kết, Tần Vũ như thế nào lại sử dụng được không gian lực? Thật sự rất mâu thuẫn!
"Đừng nghĩ, các ngươi không nghĩ ra đâu, ta tiễn các ngươi một đường, từ hôm nay trở đi, Lôi Phạt Thành sẽ không còn thần vương." Tần Vũ tay cầm Tàn Tuyết thần thương trực tiếp tiến đến Chu Thông, người biểu đạt hận ý rõ ràng nhất.
Vung ra một thương bình thường, tốc độ cũng không nhanh.
Nếu là trước kia, Chu Thông có vô số phương pháp để tránh né, nhưng lúc này Chu Thông bị không gian lực áp bách đứng yên không cách nào di động, chỉ có thể trơ mắt nhìn một thương đâm tới hắn.
"Bồng!"
Một đạo tiếng nổ rất lớn vang lên.
Chỉ thấy xa xa Mê Vụ Thành to lớn có năng lượng kinh khủng ba động, cho nên trong chốc lát Mê Vụ Thành biến thành hư phế, vô tận bổn nguyên lực hướng xung quanh tám hướng tràn ngập tản ra. Mênh mông bổn nguyên khí tức, Tần Vũ cảm nhận được vô cùng rõ ràng, ngay cả đống kết không gian đều bị một trận rung động.
"Ân?"
Tần Vũ tay cầm trường thương vẫn như cũ xuất ra, đồng thời sắc mặt hơi đổi, lập tức điều động không gian lực áp bách đến, "Lôi Phạt Thiên Tôn công kích? Uy lực thật mạnh, hắn muốn phá hủy Mê Vụ Thành, hơn nữa còn muốn phá hư không gian đống kết, nhưng hắn đã tính sai rồi."
"Xuy.."
Xuyên thấu xương đầu huyết nhục, thanh âm rất rõ ràng, trường thương trực tiếp đâm vào trong ngực Chu Thông, vô số đạo kình khí trực tiếp theo đầu thương phát ra dọc theo cơ thể trực tiếp vào trong óc, trực tiếp phá vỡ linh hồn nguyên anh, chân linh cũng đồng dạng bị cắn, phá nát không thể phá hơn được nữa.
"Nhị đệ!"
"Nhị ca!"
"Nhị bá!"
Chu Hắc, Chu Vô Luyến, Chu Nhiên đều đau khổ hô lên
"Tần Vũ, ta Lôi Phạt Thành cùng ngươi thế bất lưỡng lập!" Chu Hoắc hình dáng điên cuồng.
"Chẳng lẽ trước đây chúng ta có quan hệ tốt lắm sao?" Tần Vũ điềm nhiên cười nói, Chu Hoắc cùng mấy người nhất thời ấp úng.
"Phụ thân!"
Chu Hoắc trong lòng đau khổ kêu lên, vì sao cha hắn thân là thiên tôn còn không có đến giết chết Tần Vũ, cứu bọn hắn?
Cầm Tàn Tuyết thần thương, Tần Vũ lại phi thân đến bên cạnh Chu Vô Luyến, mỉm cười nói: "Có phải là nghi hoặc Lôi Phạt Thiên Tôn vì sao không cứu các ngươi?"
"Đáng tiếc, ta sẽ không nói cho các ngươi biết."
Tần Vũ lại tiếp tục xuất một thương.
"Không có khả năng, cho dù bảy vị Thánh Hoàng liên thủ đống kết không gian, cũng chống không được nhất khí bát nguyên, chỉ có bát đại Thánh Hoàng đồng thời xuất thủ, tập kết bát đại bổn nguyên lực liên hợp đống kết không gian, đống kết không gian mới đạt tới cực đại, Tần Vũ này chẳng lẽ có thể khống chế được bát đại bổn nguyên lực?"
Lôi Phạt Thiên Tôn đã tính sai.
Nguyên vốn tưởng một chiêu tất thắng không thể nghi ngờ, thế nhưng không thể phá được đống kết không gian của Tần Vũ?
"Thông nhi, phụ thân sẽ vì con báo thù" Lôi Phạt Thiên Tôn lần thứ nhất tính sai đã tổn thất một nhi tử, nhưng lần này, Lôi Phạt Thiên Tôn lấy ra vũ khí mạnh nhất của mình – Thiên tôn linh bảo Nguyên Tội Kiếm.
Một thanh cự kiếm rộng chừng bằng bàn tay xuất hiện trong tay Lôi Phạt Thiên Tôn, một loại kinh khủng ba động truyền đến.
Cự kiếm vung lên..
Không gian chỉ chấn động nhẹ rồi nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Đối mặt trường thương của Tần Vũ đâm đến, thế nhưng Chu Vô Luyến trên mặt lại có một tia cười giải thoát: "Đã chết, đã chết sao, cũng bất tất như vậy đau khổ, chỉ là, ta vĩnh viễn không chờ được đến ngày nến cháy hết."
"Phốc xích."
"Bồng!" Chu Vô Luyến toàn thân phát ra một loại ba động kinh khủng.
Tự bạo!
Thần vương tự bạo!
Tần Vũ bản thân phòng ngự còn xa mới bằng phân thân của mình, hôm nay hắn không dám ở gần chịu công kích thần vương tự bạo. Tần Vũ lúc này liên tục thuấn di lùi lại.
"Bất hảo."
Tần Vũ sắc mặt đột nhiên đại biến.
"Xuy!"
Giống như dao cắt giấy, một đạo kiếm khí trong suốt cực nhanh chém đống kết không gian, đống kết không gian không ngừng tán khai.
"Công kích thật khủng bố!" Tần Vũ trong lòng rung động, bản thân linh hồn dung hợp bát đại bổn nguyên lực, đống kết không gian đã đến mức cực hạn, nhưng công kích của đối phương như thể đã tới trình độ này.
Hơn nữa đạo kiếm khí này chính là hướng Tần Vũ chém đến, dưới tình huống đống kết không gian bị cắt, kiếm khí không ngừng làm cho nó yếu đi.
"Tán!"
Tần Vũ cũng không lùi bước, không ngừng phát động tân vũ trụ không gian lực chống lại kiếm khí, trong quá trình ngăn cản, kiếm khí này cũng đang không ngừng làm cho nó yếu đi.
Một đạo kiếm khí, chém vào đống kết không gian tiêu hao phần lớn không gian lực của Tần Vũ cuối cùng cũng hết, trong lòng Tần Vũ cũng thở dài một trận, một đạo kiếm khí thế nhưng công kích lực kinh khủng như vậy, Tần Vũ khẳng định, công kích lực so với Tàn Tuyết thần thương còn kinh khủng hơn. Tần Vũ còn không biết… lực công kích kinh khủng so với Tàn Tuyết thần thương nguyên nhân không chỉ vũ khí là thiên tôn linh bảo mà bản thân đối phương chính là thiên tôn.
"Phụ thân!"
Chu Nhiên thống khổ, phụ thân hắn Chu Vô Luyến tự bạo chết đi!
"Chạy mau!" Chu Hoắc một trảo chụp lấy hắn, trực tiếp thi triển thuấn di đào tẩu, lúc này không chạy thì chạy lúc nào? Hiện giờ Lôi Phạt Thành đã mất đi hai đại thần vương, tổn thất lớn như vậy trước nay chưa từng có.
Tần Vũ, đã trở thành một ác mộng của Lôi Phạt Thành.
"Lôi Phạt Thiên Tôn sao?" Tần Vũ tâm ý vừa động, Khương lập, Khương Lan, Tả Thu lâm, Dịch Phong mọi người đều bị Tần Vũ thu vào trong tân vũ trụ. "Tối thiểu, muốn cảm thụ thực lực thiên tôn một lần nữa!"
Không hề lo lắng, Tần Vũ lúc này có chút háo hức để thử lại.
Trong Lôi Phạt Thành,
"Yểm nhi!"
Lôi Phạt Thiên Tôn chỉ cảm thấy con mắt tối sầm, đáy lòng hắn yêu quí nhất là tam nhi tử thế nhưng đã chết, Chu Yểm đã chết!
"Tần Vũ."
Lội phạt thiên tôn tay giữ Nguyên Tội Kiếm, dĩ nhiên không để ý gì cả chỉ muốn ra tay.
Đột nhiên lúc này…
"Oanh long long…"
Thiên địa chấn động, hồng vân phiên thiên, kim quang soi sáng thiên địa, một cỗ rung động con người, thiên địa chấn động vang lên, lúc này, toàn bộ mọi người thần giới đều dừng lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ thấy một tòa sơn phong cực lớn lơ lửng từ trên hồng vân chậm rãi hạ xuống.
"Sư đệ, theo qui tắc, thiên tôn sơn phủ xuống chờ tân đích thiên tôn sinh ra, đệ chỉ có cơ hội xuất thủ một lần, mà cơ hội đó đệ đã hứa cấp cho Khương Phạm, như hôm nay thiên tôn sơn phủ xuống, nếu bây giờ ra tay đối phó với Tần Vũ…đó là vi phạm qui tắc, ta có thể thay đại sư tôn chấp hành thiên quy, trực tiếp giết ngươi! "
Một đạo nhân ảnh đã xuất hiện tại trước mặt Lôi Phạt Thiên Tôn, nhân ảnh dần dần hiện rõ, đích thị là người tuổi trẻ tóc vừa bạc vừa vàng. Mái tóc dài màu bạc buộc phía sau ót, giống như ba cái chỏm đầu màu đen của mũ quan.
Lôi Phạt Thiên Tôn thấy người vừa đến, sắc mặt đại biến, lúc này cung kính cúi người nói: "Đại sư huynh!"