Tinh Thần Biến

Chương 495: Tu La hải: Ngộ Long


- Khương Lan? - Nam tử áo xám khẽ cau mày, lẩm bẩm mấy tiếng.
Ba huynh đệ Tần Vũ nhìn nhau, rồi lại nhìn nam nhân thần bí này. Bọn họ hoàn toàn chấn động trước thực lực quá kinh khiếp của ông ta, không một ai dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
- Ngươi là đồ đệ của Khương Lan?
Nam tử áo xám nhíu mày nhìn Hầu Phí:
- Ngươi không nói bừa chứ?
Hầu Phí vừa nghe xong thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra đại danh của sư tôn rất hữu dụng.
- Phải, sư tôn ta là Khương Lan, ta đã có sư tôn nên không thể bái sư nữa, người không thể mang ta đi được!
Hầu Phí nói một mạch, hắn thật sự không muốn rời xa hai huynh đệ của mình.
Tần Vũ, Hắc Vũ chỉ còn biết im lặng chờ đợi.
- Ha ha, tiểu hầu tử này, không cần phải quanh co! Bất kể ngươi có phải là đệ tử của Khương Lan hay không ta cũng phải đưa ngươi đi. Cho dù ngươi là đồ đệ của hắn ta, lại không có một chút bản lĩnh nào của lão cả, vậy mà còn bảo là sư đồ cái gì? Ta sẽ thay Khương Lan dạy dỗ ngươi, không chừng ông ta còn phải cảm ơn ta nữa.
Mặt ông ta hiện lên một nụ cười.
Nét mặt Hầu Phí nhăn nhó khổ sở. Đúng là hắn chưa lĩnh hội chút thần thông nào của Lan thúc.
Tần Vũ lúc này đã có chút bực tức:
- Tiền bối, Hầu Phí là huynh đệ của tại hạ, ba huynh đệ tại hạ cùng phi thăng lên thần giới, lẽ nào ngài nỡ chia cách chúng ta?
Nam tử áo xám thản nhiên:
- Trong thiên hạ vốn không có chuyện gì viên mãn cả. Tên Hầu Phí này, từ khi tu luyện Kinh Thiên Nhất Côn coi như đã có duyên sư đồ với ta. Được lắm, đợi khi tiểu hầu tử này đại thành ta sẽ để cho nó gặp các ngươi!
Nói rồi ông ta phẩy tay một cái, thân thể Hầu Phí liền bị đông cứng lại.
Nước mắt Hầu Phí tuôn rơi, trừng trừng nhìn ông ta mà chẳng nói được lời nào, chỉ có thể phản kháng bằng ánh mắt.
- Cứng cỏi lắm! Ta rất thích...!
Nam tử áo xám mỉm cười bước ra phía cửa sổ tửu lâu bay đi, thân hình Hầu Phí cũng tự nhiên bay theo sau ông ta. Hai người Tần Vũ, Hắc Vũ toan đuổi theo nhưng phía trước như có một bức màn trong suốt ngăn họ lại.
- Tiền bối, muốn tìm Hầu Phí thì chúng ta phải đến đâu? - Tần Vũ vội la lên.
Thần bí nhân lúc này đã bay qua cửa sổ, Hầu Phí lơ lửng ngay sau. Ông ta quay đầu cười nói:
- Muốn tìm Hầu Phí thì hãy đến Tu La Hải!
Vừa nói xong, nam tử áo xám liền biến thành một luồng sáng mang theo Hầu Phí bay vút về phía chân trời. Hai luồng sáng trong chốc lát đã mất hút.
- Tu La Hải, Tu La Hải? - Tần Vũ trầm ngâm.
Hắc Vũ nhắc nhở:
- Đại ca, xung quanh chẳng còn thấy bóng dáng họ nữa rồi, chớ lo nghĩ nhiều nữa. Thực lực người đó quá mạnh, muốn giết chúng ta chỉ cần một chớp mắt, vả lại ông ta hiểu biết về cấm địa truyền thừa của Viên Hầu tộc như vậy, có lẽ là tiền bối của tộc ấy, chắc chắn không làm hại con khỉ đó đâu!
Tần Vũ thẫn thờ gật đầu. Điều này sao hắn không hiểu! Hơn ba mươi thiên thần, sức mạnh nghiêng trời như vậy mà gặp ông ta chỉ chớp mắt là bất động hết. Bọn họ so với một thực lực như vậy chỉ là những kẻ thấp kém thôi.
- Nghe khẩu khí người này, rõ ràng có biết Lan thúc!
Tần Vũ hối hận thở dài một tiếng:
- Vừa nãy chỉ nghĩ đến Phí Phí, lại quên hỏi tiền bối này quen biết Lan thúc ở đâu?
- Đại ca, đừng nghĩ nhiều nữa, hãy ra khỏi tửu lầu này trước đã! - Hắc Vũ kéo Tần Vũ định rời đi.
Vừa mới xuống cầu thang ra đến ngã tư đường, Tần Vũ và Hắc Vũ đã thấy bốn người Hình Viễn, Tử Vân cùng song thân Tử Vân đang đợi họ.
- Tần Vũ, vừa rồi có chuyện gì vậy? Hầu Phí đâu? Không xảy ra việc gì chứ?
Hình Viễn vội vàng hỏi.
Bốn người họ đứng ngay trước tửu lâu, nhưng vừa rồi thần bí nhân và Hầu Phí lại bay ra từ cửa phổ phía sau nên không ai nhìn thấy cảnh tượng đó.
Tần Vũ trấn an:
- Không có chuyện gì đâu! Đó là một vị tiền bối của Hầu Phí tìm hắn có chuyện quan trọng.
- Vậy thì ta yên tâm rồi!
Hình Viễn cười ngại ngùng:
- Tần Vũ, vừa rồi chúng ta xuống lầu mới thấy không có các vị, cứ lo các vị có chuyện gì. Có điều thực lực của người đó quá mạnh, chúng ta không dám trở lên, hy vọng đệ chớ buồn lòng!
Tần Vũ bật cười:
- Chuyện này không thể trách huynh được! Hình Viễn huynh, đệ và Hắc Vũ không về Phù Giác thôn nữa, sau này huynh cũng không cần tìm đệ. Nếu có chuyện gì chúng ta sẽ tự tìm mọi người, địa chỉ của huynh đệ đã biết rồi.
- Không trở về à? Đệ cũng mua nhà ư?
Hình Viễn thắc mắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Vũ đến bên cạnh Hắc Vũ liền lập tức đáp lời:
- Không đâu, chúng ta ra ngoài thành!
- Chiếm đất xưng vương hả? - Hình Viễn hạ giọng đoán mò.
đầu cười:
- Không phải là chiếm đất xưng vương! Đệ chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh tu luyện một thời gian. Lúc trước vào Phù Giác thôn chẳng qua đệ muốn hiểu thêm tình hình chung của thần giới.
Lúc này, những sự việc trong phạm vi Úy Trì thành, Tần Vũ hầu như đã hoàn toàn thông hiểu.
- Ồ! Vậy khi tĩnh tu bên ngoài các vị hãy cẩn thận, coi chừng bị bọn cường đạo phát hiện! - Hình Viễn dặn dò.
Tần Vũ, Hắc Vũ chỉ mỉm cười. Trong Khương Lan Giới, cường tặc nào có thể phát hiện được chứ ?

-----------------
Chia tay cả nhà Hình Viễn, huynh đệ Tần Vũ và Hắc Vũ ra khỏi Úy Trì thành phía cửa đông, men theo đường lớn đi thẳng về hướng ấy. Con đường này sau khi chạy thẳng về hướng đông một ngàn dặm thì phân thành mấy nhánh. Tần Vũ và Hắc Vũ tùy ý chọn một lối, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được một nửa, nhìn trước sau không thấy bóng dáng ai, hai huynh đệ liền biến mất khỏi con đường.
Vừa vào không gian tầng thứ hai của Khương Lan Giới, Tần Vũ gọi ngay Phúc bá lại.
- Chủ nhân, có chuyện gì vậy? - Phúc bá khẽ khom người nói.
Tần Vũ hỏi ngay:
- Phúc bá, đến Thần giới lâu như vậy ta mới biết có bát đại Thánh Hoàng, những thần vương khác đều chưa nghe qua. Hôm nay ta vừa gặp một cao thủ, có lẽ là thần vương ở Tu La hải. Ngươi có thể nói Tu La hải ở đâu không?
- Tu La Hải? - Phúc bá kinh ngạc.
Hắc Vũ đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe.
- Phúc bá, ngươi biết Tu La Hải ư?
Trong lòng Tần Vũ thầm vui mừng:
- Ngươi biết thì hãy mau mau nói cho ta đi!
Phúc bá lộ vẻ khó xử:
- Chủ nhân, lão chủ nhân từng dặn ta, khi thực lực của tân chủ nhân còn yếu, tốt nhất không nên gây hấn với những thế lực lớn, thậm chí cả biết đến cũng không nên biết, như vậy là tốt nhất!
Tần Vũ lắc đầu mỉm cười, Xa Hầu Viên nghĩ thật quá cẩn trọng.
- Có điều chủ nhân đã hỏi thì ta nói.
Phúc bá cung kính:
- Thần giới chủ yếu chia ra hai phe phái lớn, một là các thế lực vốn ở thần giới, còn bên kia là các phi thăng giả.
- Ồ!
Mắt Tần Vũ sáng lên:
- Thế lực vốn có ở thần giới chính là cư dân cư ngụ tại đó phải không?
Phúc bá gật đầu:
- Tám đại thế lực thâm căn cố đế ở thần giới chính là bát đại Thánh Hoàng. Họ vốn sinh ra và tồn tại ở thần giới.
Tần Vũ khẽ gật đầu.
- Ngoài tám thế lực lớn này, trong nhiều năm trở lại đây, những người phi thăng từ hạ giới càng lúc càng đông. Cũng xuất hiện một số nhân vật anh hùng, cuối cùng hợp nhau lại sinh ra ba đại thế lực của phi thăng giả từ hạ giới.
Phúc bá chậm rãi nói tiếp:
- Ba thế lực này lần lượt là Tu La hải, Huyết Yêu sơn và Song Vực đảo!
- "Tu La Hải, Huyết Yêu Sơn, Song Vực Đảo." - Tần Vũ ghi nhớ ba cái tên ấy vào trong đầu.
Phúc bá lại tiếp tục:
- Lão chủ nhân năm xưa từng đánh giá, ba thế lực phi thăng này mỗi thế lực đều có thể sánh ngang với một trong bát đại Thánh Hoàng!
Trong lòng Tần Vũ đã hiểu ra, nói cho cùng thì thế lực của những phi thăng nhân vẫn còn yếu nhược. Số đại thế lực của họ mới có ba, trong khi thế lực vốn có tại thần giới đã là tám, rõ ràng không thể bằng.
Trong lòng hắn than thầm:
- Bát đại Thánh Hoàng thâm căn cố đế, truyền thừa một ức hai nghìn vạn tỷ năm, ba thế lực lớn này đã phát triển đến như họ thật là điều không tưởng!
- Có điều trong ba thế lực Tu La hải, Huyết Yêu sơn và Song Vực đảo, lão chủ nhân từng nói qua, thế lực mạnh nhất chính là Tu La hải! - Phúc bá nói một cách trịnh trọng.
Tần Vũ không khỏi có đôi chút ngạc nhiên.
- Chủ nhân, người còn nhớ bản đồ sơ lược của thần giới không? - Phúc bá cười hỏi.
Tần Vũ gật đầu:
- Thần giới chủ yếu là một lục địa rất rộng lớn, khu vực trung ương của lục địa này có một vùng nội hải, bao quanh đại lục này là đại dương vô biên.
Nói đến đây, trong đầu hắn hiện ra một cảnh tượng – một chiếc bánh hình khuyên nổi trên mặt nước, chiếc bánh chính là lục địa thần giới, khoảng trống ở giữa là nội hải, và mặt nước chính là đại dương mênh mông!
- Đúng, vùng nội hải này còn có một cái tên khác, Tu La hải! - Phúc bá cười nhẹ.
Tần Vũ kinh ngạc:
- Nội hải chính là Tu La hải?
Trước đó hắn còn cho rằng đó là một cái hồ lớn.
Phạm vi của nội hải hóa ra rất lớn, tính về diện tích có lẽ chiếm khoảng một phần tám toàn bộ lục địa thần giới.
- Bát đại Thánh Hoàng thần giới chia nhau trấn tám vùng: Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc, Đông Bắc, vùng chính giữa chính là Tu La hải! Huyết Yêu sơn bị kẹp giữa hai thế lực lớn là Bắc cực Thánh Hoàng và Tây Bắc Thánh Hoàng. Cuối cùng là Song Vực đảo lại nằm trên một hòn đảo giữa đại dương bên ngoài lục địa thần giới. - Phúc bá nói một mạch.
Trong đầu Tần Vũ hiện rõ vị trí của các thế lực này, nghĩ đến những điều Phúc bá vừa nói. Tu La hải hóa ra lại là thế lực mạnh nhất trong ba thế lực lớn nhất của phi thăng giả.
Trong lòng hắn đã có chút yên tâm:
- Dám chiếm cứ nội hải ngay trung tâm thần giới, xem ra thực lực của Tu La hải thật không nhỏ, Phí Phí ở đó cũng có cái hay!