Tinh Thần Biến

Chương 101: Tái kiến liễu, Tiểu Hắc


"Hừm, ngươi còn muốn chạy". Một hồng sắc bát trảo chương ngư khổng lồ xuất hiện bên cạnh Tần Vũ, so với nhục trục của thanh sắc chương ngư thì nhục trụ của nó phải dài đến bốn năm mươi mét.
Quang mang loé sáng, hồng sắc bát trảo chương ngư biến thành hình người
"Sách sách (tiếng chắt lưỡi), nhận một đòn của ta mà không chết, xem ra ngươi cũng có bản lĩnh". Tang Mặc khen ngợi Tần Vũ. Ngay lúc đó đám bát trảo chương ngư cũng từng con từng con biến hình thành người, con chương ngư lúc trước bị chém đứt trảo khi biến thành hình người không ngờ tứ chi vẫn hoàn hảo.
Đặc tính của loại bát trảo chương ngư này là một khi trảo tử bị chặt đứt thì có thể mọc dài lại, cái này đối với công phu tu vi không hề có liên quan. Không như thần thú Long Nham Sư, một khi chi bị chặt mất thì trừ khi phi thăng, bằng không tuyệt đối không thể mọc lại.
"Lão tam, ta để cho ngươi xuất thủ, không ngờ lại chẳng làm gì được hắn". Tang Mặc giọng đầy bất mãn.
Tên lão tam sợ hãi nói: "Đại ca, không phải tại đệ, đệ đã chuẩn bị xuất thủ rồi, nhưng tên tu chân giả này tốc độ bất ngờ tăng lên gấp mười lần, nhanh đến kinh khủng, đệ căn bản không thể theo kịp, may là có đại ca xuất thủ kịp thời".
Tang Mặc hắng giọng: "Điều này cũng phải, tốc độ tiểu tử này đúng là quỷ dị, lúc đó ta cũng phải dựa vào bản lãnh cộng thêm độ dài của nhục trụ mới có thể đón đầu hắn, nếu hoàn toàn chỉ dựa vào tốc độ của cơ thể thì ta tối đa là chỉ bằng hắn".
Tần Vũ trong lòng kinh hãi.
Vừa rồi là do hắn thi triển "Tinh thần lĩnh vực", như quả trong tình huống bình thường luận tốc độ không thể nào bằng được với Tang Mặc.
"Có vẻ như muốn đào tẩu thực sự rất khó". Tần Vũ không ngừng cân nhắc suy nghĩ, thực sự không quan tâm đến thương thế bản thân.
Tần Vũ mặc dù thụ thương trầm trọng, bất quá từng đạo thanh lưu không ngừng lưu biến, toàn thân không ngừng khôi phục lại với tốc độ kinh nhân. Tần Vũ tin chắc không lâu sau thương thế sẽ có thể hoàn toàn khôi phục. Có điều hắn cũng rất kinh hãi trước lực công kích của Tang Mặc.
"Đại ca". Tiểu Hắc bay đến bên cạnh Tần Vũ, cánh đập nhẹ vào lưng hắn.
Tần Vũ quay đầu lại nhìn Tiểu Hắc, mặt đầy vẻ giận dữ.
"Tiểu Hắc, tại sao đệ lại không chạy đi, tại sao!!!" Tần Vũ trừng mắt nhìn Tiểu Hắc, dùng linh thức truyền âm trách mắng, hắn lúc này trong lòng vô cùng phẫn nộ. Dù đang bị Tần Vũ trừng mắt Tiểu Hắc vẫn nói: "Đại ca, nếu anh không thể chạy được thì thà để cả hai ta cùng chết".
"Hỗn đản!!!" Tần Vũ bất ngờ mắng.
Tiểu Hắc rùng mình.
Tiếng Tần Vũ dùng linh thức truyền âm từng lời từng lời trầm trọng vang lên trong đầu Tiểu Hắc: "Nhớ lấy, bất kể như thế nào chúng ta cũng phải đào xuất được một người, nếu như ta và ngươi đều chết cả thì còn nói gì đến việc báo thù nữa chứ". Trong thanh âm Tần Vũ ẩn hàm hung ác.
Từ khi tám tuổi Tần Vũ đã không hề biết nhận thua, chiến thắng ai là khó nhất? Chiến thắng bản thân là khó nhất.
Tần Vũ năm tám tuổi đã từng chiến thắng chính mình. Bất kể chuyện gì hắn cũng không chịu đầu hàng, ngay khi còn có một điểm hy vọng thì nhất định không bỏ cuộc. Tâm tính hắn vốn vô cùng kiên cường, chết hắn vốn không sợ, chỉ sợ phải chết một cách uất ức.
"Ha ha……" Tần Vũ bất ngờ ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tang Mặc lạnh lẽo hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười ta quá ngốc". Tần Vũ nhãn tình có vẻ mênh mang, hai mươi năm kinh lịch hiện lên trước mắt, "Ta không những đã nghĩ sẽ phiêu đãng trên mặt biển, cảm thụ cái kinh tâm động phách của tu chân giới, thậm chí còn ngu ngốc muốn tiến vào biển sâu để một lần biết qua thế giới yêu thú dưới biển, kinh tâm động phách thì đã cảm thụ được rồi, có điều đây có lẽ là lần cuối cùng ta cảm thụ được cái cảm giác kinh tâm động phách như thế này."
Tần Vũ cảm thán nói.
Tiểu Hắc trong lòng thực sự hoài nghi, nó đối với Tần Vũ vốn hiểu rất rõ, khi đối mặt với nguy hiểm, Tần Vũ nếu như chưa đến phút cuối cùng tuyệt đối không bỏ cuộc, lúc này tại sao lại nói chuyện với địch nhân với khí chất tang thương như vậy? Trực giác của Tiểu Hắc nhắc nhở…
Có vấn đề!
"Ngươi đúng thật ngu ngốc, hải vực vô hạn này cho dù là tu ma giả hay tu tiên giả đều không dám tiềm nhập vào sâu, ngay cả các cao thủ tu tiên giả hay tu ma giả dám tiến vào thì cũng đều phải nhanh chóng li khai ngay."
Tang Mặc khẳng định tu tiên giả ở trước mặt rõ ràng đã bị trọng thương, trúng phải một kích toàn lực đó của hắn mà không chết thì đã là may phúc rồi. Tang Mặc lúc đầu còn lo là nhục thể của Tần Vũ bị hắn đánh nát mất.
Lúc này nhìn thấy không khí tang thương của Tần Vũ, ngạo khí của Tang Mặc tự nhiên tăng lên.
"Thương thế phục hồi cũng được khoảng chín phần rồi". Tần Vũ trong lòng âm thầm tính toán, linh thức tiếp tục xác định vị trí những kẻ xung quanh, kế hoạch vạch ra trong tâm duyệt lại một lần nữa, Tần Vũ xác định không có vấn đề gì.
Tần Vũ quay đầu nhìn Tiểu Hắc.
Tiểu Hăc cảm nhận được ánh mắt Tần Vũ, trong lòng không khỏi run lên, nó biết Tần Vũ khẳng định là đã có quyết định.
"Đại ca, huynh muốn làm gì? Mau mau nói cho đệ biết đi". Tiểu Hắc lo lắng.
Tần Vũ linh thức truyền âm kiên định nói: "Tiểu Hắc, ngươi phải nhớ kỹ, như quả cơ hội đào tẩu xuất hiện một lần nữa thì nhất định phải nắm lấy, bất kể như thế nào ngươi nhất định phải đào tẩu, chúng ta đào tẩu được kẻ nào thì hay kẻ đó, ai có thể đào tẩu thành công nhất định sau này phải trả thù cho kẻ không bỏ chạy được, nếu cả hai đều có thể đào tẩu thành công thì đúng là việc đáng mừng, còn nếu không ai đào tẩu được thì chỉ còn biết tự trách số phận đen đủi"
Tiểu Hắc rùng mình, nó cảm nhận được quyết tâm liều mạng của Tần Vũ.
Tiểu Hắc lâu nay vốn ở cùng với Tần Vũ, giữa tâm linh một người một ưng đã nảy sinh một cảm giác đặc thù, thậm chí cảm nhận được ttình cảm của đối phương. Cảm giác này thật là vô cùng huyền diệu.
"Đại ca, yên tâm đi, đệ nhất định không để huynh thất vọng".
Hốt nhiên…
Một tiếng ưng kêu bất ngờ cất lên, đồng thời một cỗ lực lượng khủng bố từ trên thân Tiểu Hắc bạo phát, nó há mồm phun ra một đoàn lôi hoả cực tốc hướng về phía Tang Mặc, so với lôi hỏa trong quá khứ thì có điểm bất đồng, tại hạch tâm đoàn lôi hoả có ẩn chứa đoàn ám hắc sắc điện quang.
"Trò trẻ con".
Tang Mặc khinh thị vung tay áo lên, một đạo hồng sắc ti đái (sợi dây màu đỏ) từ trong áo bay ra nghênh tiếp đoàn lôi hoả của Tiểu Hắc, đoàn lôi hoả bất ngờ quang mang đại thịnh, chỉ chốc lát đã thiêu cháy hoàn toàn sợi ti đái.
Tang Mặc sắc mặt biến đổi.
"Đại ca, chạy nhanh". Thanh âm Tiểu Hắc vang lên trong đầu Tần Vũ.
Tần Vũ sắc mặt biến đổi, Tiểu Hắc không ngờ xuất thủ nhanh hơn hắn, chỉ tiếc là… hắn hiểu rằng kế hoạch của Tiểu Hắc rất giản đơn, gần như không thể thành công. Nhưng Tần Vũ không để tâm cơ của Tiểu Hắc phải lãng phí.
"Hưu!"
Tần Vũ chân đạp phi kiếm, thân thể cực tốc bay về phương nam.
"Muốn chạy?"
Mười sáu cái nhục trụ của hai con Kim Đan hậu kỳ bát trảo chương ngư lập tức vung lên chặn đường Tần Vũ. Bên cạnh đó, hai con Kim Đan hậu kỳ khác cũng đã chuẩn bị để chặn đứng lộ tuyến di chuyển của Tần Vũ.
So với con ưng kia thì đám bát trảo chương ngư này thích thôn phệ nhục thể của tu tiên giả hơn, huống gì lúc trước Tần Vũ đã trảm đoạn không ít nhục trụ của chúng, mối phẫn hận của chúng đối với Tần Vũ vì thế cũng lớn hơn nhiều so với Tiểu Hắc.
Đạo lôi hoả của Tiểu Hắc lúc này cũng đã bắn tới trước mắt Tang Mặc.
Tang Mặc hống lên một tiếng, cả người biến thành hồng sắc bát trảo chương ngư, trên những cái nhục trụ dài bốn năm mươi mét không ngờ lại có đạo đạo kim quang sáng chói, quan sát cẩn thận có thể nhận ra bên ngoài những cái nhục trụ có một loại hộ giáp linh khí bao bọc lấy.
"Oanh!"
Nhục trụ ẩn hàm luồng yêu nguyên lực khủng bố trực tiếp nghênh đón đoàn lôi hoả. Lôi hoả bị phá vỡ tan, nhưng ám hắc sắc thiểm điện không ngờ lại giống như dịch thể rơi lên trên lớp linh khí bên ngoài nhục trụ.
"Xuy xuy"
Linh khí hộ giáp liền bị ăn mòn, Tang Mặc lập tức cảm nhận một trận đau đớn kịch liệt liền vội vàng khống chế yêu nguyên lực trong cơ thể nỗ lực ngăn chặn loại ám hắc sắc thiểm điện quái dị có tính chất ăn mòn mãnh liệt này.
"Các ngươi đừng hòng chạy được một ai!"
Thanh âm trầm thấp ẩn hàm cực độ phẫn nộ vang lên trong đầu Tần Vũ và Tiểu Hắc, tám cái nhục trụ dài tựa như những con mãng xà khổng lồ hoàn toàn chặn ngang bốn phía Tiểu Hắc, trên mỗi nhục trụ đều hàm chứa một lực lượng cuồng bạo.
"Đại ca" Tiểu Hắc nhìn tám cái nhục trụ đang bao vây nó, rồi lại nhìn Tần Vũ đang bị bốn Kim Đan hậu kỳ bát trảo chương ngư bao vây, thật sự không nói nên lời.
Trong mắt Tần Vũ loé lên một tia tiếu ý. Mặc dù chỉ thoáng qua rồi mất, nhưng khi Tiểu Hắc nhìn thấy tia tiếu ý trong mắt Tần Vũ thì nó có mười phần xác định tia tiếu ý đó là do đạt thành kế hoạch. Tiểu Hắc không khỏi lo lắng.
"Hùm ~~~~ Ngươi, không ngờ lại dám phá đi một kiện trung phẩm linh khí hộ giáp của ta, ta phải xé xác ngươi, sau đó hút lấy tinh huyết, đập nát hồn phách của ngươi". Thanh âm trầm thấp của Tang Mặc vang lên trong đầu bọn Tần Vũ.
Tiểu Hắc cẩn thận phân tích thực lực bản thân và Tang Mặc, cuối cùng phát hiện, kể cả khi nó sử dụng tuyệt chiêu trí mạng cũng không có khả năng kích bại yêu thú Nguyên Anh tiền kỳ trước mặt, kẻ còn mạnh hơn Hạng Ương gấp ba lần.
Nhưng lúc này Tần Vũ đã...
"Rất tốt, chính là lúc này". Khoé miệng Tần Vũ xuất hiện một nụ cười. Linh thức hắn đã hoàn toàn khoá chặt Tang Đồ, cũng đồng thời là nhi tử của Tang Mặc. Lúc này Tang Đồ tự hồ quan tâm đến sự tình của phụ thân nên đã quay đầu qua nhìn.
Ngay giây phút hắn ta quay đầu đi.
"Lưu tinh nhất kich!"
Toàn thân Tần Vũ lập tức vận chuyển, hai tay nắm chặt Diễm Sí kiếm, tinh thần lực bắt đầu vận chuyển theo một quỹ tích kỳ dị, thoáng chốc toàn thân hoá thành một tiêm truỳ, tại đầu của tiêm truỳ chính là Diễm Sí kiếm.
"Tang Đồ!"
Một Kim Đan hậu kỳ Bát Trảo Chương Ngư trong cuộc đã phát hiện ra sự tình, nhưng với tốc độ của hắn không thể kịp Tần Vũ, hắn chỉ còn cách dùng linh thức truyền âm truyền đến mọi yêu thú có mặt lúc đó, bọn chúng cũng đã phát hiện ra.
"Tang Đồ!" khi Tang Mặc nhìn qua, hắn chỉ thấy một đạo tiêm trùy màu sắc mê ảo tinh thần đang trực tiếp phá nát bổn thể não đại con trai hắn. Sau đó là một luồng kim quang bắn về phương Nam.
Luồng kim quang này Tang Mặc biết rõ, chính là kim đan.
Kim đan của ai?
"Oanh!" nhục thể Tang Đồ rơi xuống mặt đất. Trong tình trạng không kịp chuẩn bị, trúng phải một kích trí mạng của Tần Vũ, hắn lập tức chết ngay. Thực tế cho dù có chuẩn bị thì hắn cũng chống không nổi một kích trí mạng này của Tần Vũ.
So với con người thì yêu thú yêu thương con cái hơn nhiều.
Tang Mặc tính tình lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đối với nhi tử lại rất yêu thương, nhi tử của hắn có thể đạt đến Kim Đan hậu kỳ, thực lực ngang hàng với các huynh đệ của Tang Mặc là do Tang Mặc tự thân giết những yêu thú khác, đem kim đan cho nhi tử thôn phệ.
"Ba…"
Một thanh âm sắc nhọn tựa như một làn sóng lan ra bốn phương tám hướng, đồng thời tám cái nhục trụ của Tang Mặc đồng loạt đập xuống, thân thể lập tức như thiểm điện bắn đi trong nước, truy đuổi theo hướng của Tần Vũ.
Tiểu Hắc trừng mắt nhìn.
"Tiểu Hắc chạy nhanh đi, đây là cơ hội cuối cùng đó, đừng để ta phải thất vọng, nếu không… ta có chết cũng không nhắm mắt!" tiếng Tần Vũ linh thức truyền âm vang lên trong đầu Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc ngay lập tức minh bạch.
Một âm thanh bi ai từ miệng Tiểu Hắc phát ra, trong âm thanh bi ai này ẩn hàm cực độ đau thương, bất cam, oán hận, thương tâm. Nhưng Tiểu Hắc không còn sự chọn lựa khác, nó liền thi triển "Thệ Điểm Cửu Thiểm" bay về phía Tây.
Đám Bát Trảo Chương Ngư lúc này mới tỉnh ngộ, vội đuổi theo Tiểu Hắc. Nhưng…
"Tốc độ của con chim ưng này không ngờ giống như tu tiên giả, nhanh đến mức đáng sợ". Con Kim Đan hậu kỳ bát trảo chương ngư nhìn tốc độ của Tiểu Hắc đành tự giác bỏ cuộc không đuổi theo. Bọn chúng về tốc độ còn thua kém một bậc, trừ khi cũng giống như lão đại Tang Mặc, đạt đến Nguyên Anh tiền kỳ thì lúc đó truy đuổi mới có hy vọng.
"Chúng ta không đuổi theo à?" Lão tam nhìn lão tứ và lão nhị.
Lão nhị khiển trách: "Đuổi cái gì mà đuổi, Tang Đồ chết rồi, lão đại khẳng định phát cuồng. Chúng ta còn không mau giúp lão đại đuổi theo tu tiên giả, con chim ưng đó không quan trọng, lỡ để cho tu tiên giả đó chạy mất thì các người chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của lão đại đi."
Lão tam, lão tứ nghĩ đến tính khí của Tang Mặc thì lập tức toát mồ hôi lạnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đi".
Ba tên Kim Đan hậu kỳ yêu thú nhanh chóng đuổi về phương nam.
Lúc này Tần Vũ đang đạp trên phi kiếm triển khai thế hợp nhất, toàn thân như một đạo thiểm điện bắn đi trong nước, tốc độ đạt đến cực trí. Nhưng từ phía sau tám cái nhục trụ của con hồng sắc bát trảo chương ngư đang điên cuồng vì mất con trong nháy mắt bất ngờ xuất hiện.
"Phốc!"
Một đạo nhục trụ giáng xuống, cơ thể Tần Vũ vào sát na cuối cùng chuyển mình một cách quỷ dị, khó khăn lắm mới thoát được một kích này. Kế tiếp sau đó là vô số đạo nhục trụ liên tiếp giáng xuống, tốc độ Tần Vũ tức thì giảm xuống rõ rệt.
Tần Vũ nghiến răng.
"Phải xem vận khí rồi". Thân thể Tần Vũ bất ngờ chuyển đỏ tựa như đang sôi sục, trên mặt Tần Vũ xuất hiện một nụ cười, hắn đối với tốc độ của Tiểu Hắc hiểu rất rõ, không có Tang Mặc truy kích thì Tiểu Hắc khẳng định có thể đào tẩu.
"Tạm biệt Tiểu Hắc!"
Tần Vũ trong lòng chậm rãi nói. Toàn thân bất ngờ biến thành đỏ rực, trong mắt loé lên ánh sáng ngoan cuờng, một đạo hoả diễm bất ngờ từ trên tay Tần Vũ bắt đầu bùng cháy…
(đến chương số 2, tại hải vực rộng lớn vô biên có vô số thế lực bàn cứ, Tần Vũ căn bản là không biết gì lại dám chạy xuống đáy biển, gặp phải tai hoạ cũng là bình thường. Ở những chương sau sẽ vén lên bức màn bí ẩn về cơ cấu to lớn của hải ngoại tu chân giới… cố sự của Tần Vũ so với lúc ở Tiềm Long đại lục sẽ hấp dẫn hơn, điên cuồng hơn!)