hân trời mênh mông, xa vạn lý cũng không một áng phù vân.
Hoang vắng, mênh mang...
Thượng bộ Thiên Thần Thu Trọng Phục và mấy vị Thiên Thần Trung bộ Đàm Cửu, Y Cung Thư… cùng bảy mươi tư vị Thiên Thần Hạ cấp, tất cả tám mươi hai Thiên Thần đứng chơ vơ trên mặt đất mênh mông.
Tám mươi tư đại cao thủ không ngừng tra xét bốn phía, dần dần trên gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Cận Không ra sức thi triển Lĩnh vực không gian, nhưng phạm vi không gian của hắn lớn vẫn rất lớn, nhưng vẫn không có chút thay đổi. Không chỉ có Cận Không, cả Cận Long, Đàm Cửu và những người khác đều chia nhau bay đi bốn phương tám hướng, dùng Lĩnh vực không gian để lục soát khắp nơi.
Một lúc lâu sau, Cận Không bay đến bên cạnh Thu Trọng Phục, giọng kinh hoàng: “Đại nhân, đây không phải là ảo giác!”
“Không phải ảo giác?”
Cả bảy Thiên Thần Trung bộ Đàm Cửu, Y Cung Thư, Cận Không, Cận Long, Nhạc Vũ Dao, Nhạc Vũ Nhiêu, Liễu Băng đều không thể tin được. Bảy mươi tư Thiên Thần hạ cấp lại càng kinh hãi hoang mang hơn.
Tất cả các cặp mắt đều hướng về phía Thu Trọng Phục, người có thế lực mạnh nhất trong Đông cực Thần giới.
“Không thể, tuyệt đối không thể!” Thu Trọng Phục quay nhìn phía sau, nhìn sang trái rồi sang phải, hai tay vung mạnh...
Chỉ nhìn thấy bốn xung quanh, không gian chết chóc dần dần lan rộng
“Vù, vù, vù!”…
Không gian mênh mông không ngừng bị xé rách, chỉ mấy khắc Thu Trọng Phục đã hủy đi hơn một ngàn khu vực. Y tiêu hao rất nhiều Linh hồn chi lực, gương mặt vốn lãnh mạc giờ tái xanh vì mất sức.
Đột nhiên Thu Trọng Phục dừng lại.
Bởi y nhìn thấy... những khu vực không gian mà y vừa huỷ diệt, trong chớp mắt đã khôi phục lại như cũ. Những gì y làm đều đã uổng công.
“Không gian tự hồi phục? Không thể nào! Cái này... cái này không phải chỉ có Thần Vương làm chủ về Không gian pháp tắc mới làm được sao? Tần Vũ đó làm sao có thể…?” Thu Trọng Phục lẩm bẩm trong vô thức, trong mắt đầy vẻ chấn kinh khủng hoảng.
Tần Vũ bố trí xong trận pháp lại đột nhiên đứng ngây ra, trong đầu nghĩ đến rất nhiều truyện..
“Ta cho rằng, trên Bát cấp trận pháp chắc vẫn còn Cửu cấp trận pháp, thậm chí là Thập cấp trận pháp, chỉ là đến nay ta vẫn không thể đột phá được. Người thừa kế của ta, Mê Thần Điện ta giao cho ngươi, ta cũng hi vọng danh xưng Tượng Thần của ta ngươi có thể giúp ta kế tục. Hãy cố gắng!”
Lời dặn dò của Tượng Thần Xa Hầu Viên, Tần Vũ vẫn nhớ rất rõ.
Trên Bát cấp trận pháp vẫn còn những trận pháp cao hơn! Chỉ là Xa Hầu Viên nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng chưa lãnh ngộ được. Bát cấp trận pháp là giới hạn của Tượng Thần.
Nhưng lúc này, Tần Vũ chợt giật mình hiểu ra...
“Thì ra là vậy! Trăm ngàn con đường, cuối cùng cũng vẫn chỉ là một chữ Đạo. Các cấp trận pháp tất cả đều nhằm một mục đích giống nhau, lãnh ngộ ra Không gian pháp tắc, có thể tự mình bố trí ra một không gian!” Tần Vũ trong lòng trở nên nhẹ nhõm.
Trong Thần giới, mười hai tỷ năm nay, không ít thiên tài Trận đạo đã nghiên cứu khổ công, nhưng mặc cho họ nghiên cứu bao nhiêu, cũng chỉ có Tượng Thần Xa Hầu Viên là sáng tạo ra Bát cấp trận pháp.
“Chẳng trách Bát cấp trận pháp với ta lại quen thuộc như vậy! Nguyên lý của Bát cấp trận pháp chỉ đơn giản hơn nguyên tắc Không gian pháp tắc của Thế Giới Càn Khôn một chút. Tin rằng đột phá thêm một bước nữa thì Cửu cấp trận pháp cũng có thể đạt tới cảnh giới Không gian pháp tắc rồi!”
Tần Vũ nghĩ tới tất cả những thứ đó, chợt cảm thấy xấu hổ.
Tượng Thần Xa Hầu Viên hao tổn bao tâm huyết mới sáng tạo ra Bát cấp trận pháp. Nhưng hắn lại đi theo một đường khác, trực tiếp dựa vào Không gian pháp tắc của Thế Giới Càn Khôn sáng tạo ra một Trận pháp không gian hoàn mỹ. Trận pháp Càn Khôn mà Tần Vũ sáng tạo ra đã không còn là trận pháp bình thường nữa, mà là một Trận pháp không gian!
Nếu phân cấp cho trận pháp này, thì đó phải là Cửu cấp trận pháp!
Bát cấp trận pháp của Xa Hầu Viên chỉ mới có dáng hình của Trận pháp không gian, chứ chưa vận dụng được Không gian pháp tắc.
Càn Khôn trận pháp của Tần Vũ lại ngay từ đầu đã bao hàm Không gian pháp tắc của Càn Khôn Thế Giới. Một không gian pháp tắc hoàn mỹ, tự nhiên có thể tạo ra một Trận pháp không gian hoàn mỹ.
“Đây là ta gặp may thôi, nhưng Không gian pháp tắc của Càn Khôn Thế Giới lại hoàn toàn không giống với không gian pháp tắc của Thần giới!” Tần Vũ mỉm cười, nhìn trận pháp không gian rộng ngàn dặm trước mắt, ung dung bước vào trong.
Vào đến bên trong, trận pháp không gian đều nằm trong tầm khống chế của Tần Vũ, nhưng lúc ấy hắn lại phát hiện ra một điều kỳ dị.
Trận pháp không gian này hóa ra lại chịu ảnh hưởng của những hai không gian pháp tắc.
Một là Không gian pháp tắc của Càn Khôn Thế Giới, một là Không gian pháp tắc của Thần giới. Có nghĩa là, chỉ cần ở trong phạm vi Thần giới, khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng của Pháp tắc không gian của Thần giới.
“Ồ? Không gian pháp tắc của Thần giới hóa ra ảnh hưởng ở khắp nơi, đây là…” Tần Vũ nhíu mày suy nghĩ.
Tần Vũ đột nhiên nghĩ ra...
Lục Thủy, Hồng Vũ, Ốc Lam... mặc dù đang ở trong không gian Thần giới, lại không cảm nhận được Thần kiếp đang giáng xuống. Kết hợp những điểm này, trong lòng Tần Vũ đã hiểu ra nguyên nhân.
“Chẳng lẽ…” Tần Vũ nghĩ đến một sự việc đáng kinh ngạc.
“Phàm nhân giới có vô số không gian vũ trụ, Tiên Ma Yêu giới cũng không ít. Vũ trụ tổng quát này có rất nhiều tầng lớp, tầng cao nhất chính là Thần giới. Ba tầng không gian vũ trụ này, vô luận là nơi nào cũng đều phải chịu Thiên kiếp, đồng thời cũng chịu ảnh hưởng của Không gian pháp tắc...”
Trong lòng Tần Vũ vẫn nhớ rất rõ.
Lan Thúc, Lập Nhi, Chu Hiển… lúc ở trong trong Phàm nhân giới lại có thể dễ dàng phá vỡ không gian. Đó không thể là dựa vào sức mạnh công lực mà chính là dựa vào sự lãnh ngộ về Không gian pháp tắc!
Hai không gian pháp tắc này tiêu biểu cho hai con đường khác nhau.
“Lẽ nào Phàm nhân giới, Tiên ma yêu giới, Thần giới, tất cả không gian đều là một thể? Trong chỉnh thể này, tất cả đều chịu ảnh hưởng của Không pháp tắc tự thân và tổng thể, đều chịu ảnh hưởng của Thiên kiếp?”
Tần Vũ trong lòng đã rõ ràng hơn.
Nếu như những điều Tần Vũ nghĩ mà nói ra cho Bát Đại Thánh Hoàng, khẳng định họ sẽ vô cùng kinh ngạc.
Đúng vậy, tất cả đều như Tần Vũ nghĩ...
Không gian vũ trụ của Phàm nhân giới và không gian vũ trụ của Tiên Ma Yêu giới có lẽ là hai không gian song song, ngoài ra thêm không gian Thần giới ở trên, hợp nhau lại thành Vũ trụ.
Vũ trụ này đều chịu ảnh hưởng của một không gian pháp tắc, đó chính là Pháp tắc thời gian!
Một vũ trụ hoàn chỉnh chỉ có một Không gian pháp tắc và Thời gian pháp tắc.
“Cứ theo như vậy, Càn Khôn Thế Giới của ta sẽ có một Không gian pháp tắc riêng, Càn Khôn Thế Giới của ta bước tiếp theo sẽ là…”
Dường như có ánh chớp xoẹt qua đầu Tần Vũ, mọi thứ trở nên rất rõ ràng.
“Tinh Thần Biến” cảnh giới thứ mười, Càn khôn chi cảnh! Mà Càn khôn chi cảnh có phải là điểm cuối cùng không?
Tần Vũ đã chắc chắn, đó không phải là điểm cuối!
“Ha ha… Tinh Thần Biến! Sư tôn. Cuối cùng con đã hiểu được diễn biến chân chính của Đại Đạo rồi. Thì ra là như vậy!” Tần Vũ vút trên cao, mặt đầy vẻ kích động.
Cảm giác lãnh ngộ được tất cả không ngờ lại kỳ diệu như thế!
Đột nhiên…
“Ha ha, Ngã đạo bất cô dã, con đường ta đi không cô độc rồi!”
Đột ngột, cả không gian Thần giới vang lên một giọng nói, âm thanh vang vọng mênh mông, không ngừng vọng đi khắp các biển cả, sơn cốc, đầm trạch, vụ hải, sa mạc.
“Ngã đạo bất cô dã!”
“Ngã đạo bất cô dã!”
“Ngã đạo bất cô dã!”
................
Âm thanh vang vang vọng đi mãi không dứt, truyền khắp bốn phương tám hướng. Vũ trụ lục hợp, vô luận là giới nào, ngay cả đầu óc tâm linh, âm thanh này cũng truyền qua.
Thời khắc đó...
Đông Cực Huyễn Kim Sơn, Bắc Cực Phiêu Tuyết Thành, Tây Cực Hoả Diệm Sơn, Tây Bắc Lôi Phạt Thành, Đông Bắc Lâm Hải Thành, Đông Nam Địa Để Thành, Tây Nam Bích Ba Hồ...
Tu La Hải, Huyết Yêu Sơn, Song Vực Đảo...
Mười một vị đại Thần Vương tộc trưởng đều kinh động, vô luận là tĩnh tu hay du ngoạn, ngay cả đang giảng đạo cho đệ tử, giờ này cũng đều dừng cả lại.
Tất cả Thần Vương của mười một đại thế lực đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trong Bắc Cực Thánh Hoàng Điện...
“Dượng…” Khi Chu Hiển đang nói, âm thanh vang vọng trùm khắp Bắc Cực Phiêu Tuyết Thành, dội cả vào Thánh Hoàng Điện.
Phải biết Bắc Cực Thánh Hoàng Điện được bao bọc bởi cấm chế cổ xưa, bình thường âm thanh ngoại giới không thể nào truyền vào.
Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạm đưa tay ngăn lời Chu Hiển, thân người rung động, thoắt cái đã bay lên trên Phiêu Tuyết Thành.
Một thanh niên vận trường bào tím cũng xuất hiện trong chớp mắt, đứng bên cạnh Khương Phạm, chính là Thiên Tâm Thần Vương Khương Hình.
Một trung niên nhân áo xanh cũng xuất hiện, Khương Lan.
Tam đại Thần Vương chăm chú quan sát bầu trời.
“Chấn động lớn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Câu Ngô đạo bất cô dã rốt cuộc là ai đã truyền đi?” Khương Phạm trầm giọng nghi hoặc.
Khương Hình phán đoán: “Tộc trưởng, điệt còn nhớ, lần trước khi Thiên Tôn mới xuất hiện đã từng có âm thanh vang vọng khắp nơi, vào cả não bộ tâm linh như vậy.”
“Tân Thiên Tôn xuất hiện?” Khương Phạm lắc đầu: “Nhưng thời điểm này không có Thiên Tôn xuất hiện đâu. Nhị đệ, đệ biết đây là chuyện gì không?”
Khương Lan điềm nhiên cười: “Chuyện này chắc ba vị Thiên Tôn biết, nhưng quan hệ giữa Khương gia và ba vị Thiên Tôn không thân mật lắm, có biết cũng không nhất định sẽ nói cho chúng ta.”
“Hơn nữa, địa vị Bát Đại Thần Tộc sớm đã định đoạt, cho dù là Thiên Tôn cũng không thể lay động được, lo lắng làm gì? Đại ca đừng nghĩ nhiều nữa, về thôi!”
Khương Lan cười nhạt một tiếng, biến mất giữa không trung.
“Nhị đệ tầm nhìn cũng thật rộng rãi!” Khương Phạm khẽ cười, hất nhẹ hoàng bào rồi biến mất.
Đấng bí ẩn phát ra âm thanh đó, có thể cố ý muốn dấy lên một trận gió tanh mưa máu trong Thần giới. Bất luận thế nào, âm thanh đó vang lên đích thực đã làm cho tất cả Thần Vương trong Thần giới phải giật mình.