Tinh Thần Biến -Tập 3

Chương 61

Docsach24.com

ượng Thần mới ra đời... Cái tin ấy nhanh như gió lan đến mọi nơi.

Vị Tượng Thần mới Tần Vũ ấy, ngay chập tối đó khi yến tiệc kết thúc đã về ngay Tử Huyền Tinh của Tân vũ trụ, bắt đầu luyện chế Hồng Mông Linh Bảo.

Lần luyện chế Hồng Mông Linh Bảo này, Tần Vũ không thông báo cho bất kỳ ai biết.

Tần Vũ thoải mái dùng Hồng Mông Linh Khí trong không gian hồ loãng, cũng khó giải thích nổi bản thân mình sao lại có nhiều Hồng Mông Linh Khí đến như thế? Tục ngữ nói, báu vật chỉ có thể cầu không thể ép, những Hồng Mông Linh Khí này tự nhiên sẽ mang lại nhiều lợi ích.

°°°

Âu Nghiệp Tử và Đoan Mộc Phong tại Lôi Phạt Thành, sau nhiều năm chế luyện cũng đạt được thành công. Âu Nghiệp Tử tâm trạng thoải mái, đã luyện ra Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng, còn Đoan Mộc Phong chỉ luyện chế được một Hồng Mông Linh Bảo đệ tam đẳng, lại còn lãng phí rất nhiều nguyên liệu và Hồng Mông Linh Khí.

Chu Hoắc cười: “Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc Phong hai vị. Luyện binh khí đến đây kết thúc được rồi chứ?”

Âu Nghiệp Tử và Đoan Mộc Phong đưa mắt nhìn nhau, không khỏi có chút khó hiểu.

Theo như kế hoạch đã thống nhất, Chu Hoắc sẽ chuẩn bị đủ nguyên liệu để luyện ra bốn Hồng Mông Linh Bảo, mỗi vị Tông sư luyện hai lần, mà giờ đây mới có một lần.

Âu Nghiệp Tử nghi ngờ: “Bệ hạ. Bệ…”

Chu Hoắc thản nhiên: “Hà hà… Để ta nói với các vị. Trong thời gian các vị đang chế luyện, Thần giới đã xuất hiện một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng rồi!” Nói mà mặt vẫn lạnh tanh.

Âu Nghiệp Tử sốt sắng: “Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng? Trời sinh ra hay là do người luyện chế?”

Chu Hoắc lắc đầu: “Các vị chế luyện chưa xong thì một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng đã xuất hiện, hôm đó hồng vân và Linh bảo chi lôi bao trùm cả Thần giới...”

Hồng vân bao phủ? Linh bảo chi lôi? Chỉ có Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng thì mới như vậy được.

Đoan Mộc Phong hỏi dồn: “Vậy ai chế luyện? Có phải là Xa Hầu Viên trở về?”

Chu Hoắc lắc đầu: “Chính là Tần Vũ! Hắn đã luyện chế được một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, danh hiệu thứ ba vậy là quyết định rồi, hài nhi Chu Viễn của ta vậy là không còn hi vọng gì nữa...”

Khi nhìn thấy cây quyền trượng trong tay Tần Vũ, Chu Hoắc đã biết là như vậy.

Người tới chào hỏi Tần Vũ còn rất đông, nhưng không ai gặp được hắn, thậm chí kể cả Lan Thúc, Lập Nhi… Bởi Tần Vũ còn mải mê luyện binh khí trong tân vũ trụ. Không có sự đồng ý của hắn, không ai có thể vào đó được.

Thời gian dần trôi. Một năm, hai năm… ngày bình chọn danh hiệu thứ ba đã đến.

Tâm tình Khương Lập đã tốt hơn nhiều. Tần Vũ chế luyện thành công Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, đó là niềm tin vững chắc nhất, danh hiệu thứ ba vậy là chắc chắn đã được định đoạt.

Tuy nhiên Khương Lập cũng bắt đầu thấy lo lắng trong lòng: “Lan Thúc à, Tần ca mấy năm nay biệt tăm chỗ nào vậy?”

Lan thúc mỉm cười: “Lập nhi chớ sốt ruột. Năm ngoái Tần Vũ có xuất hiện một lần nhưng lập tức lại ra đi, vì thế nên điệt nữ mới không gặp.”

“Năm ngoái ư?” Khương Lập hoài nghi.

Khương Lan cười: “Năm ngoái Tần Vũ đi ra, mượn ta một ít đồ nghề chế luyện. Mấy năm nay ta không dùng nên đưa cho Vũ nhi cả...”

Thực ra trong nghề chế luyện binh khí, Lan thúc cũng là bậc cừ khôi nhưng vũ khí luyện ra không nhiều.

“Mượn đồ nghề luyện binh khí?” Khương Lập chau mày: “Vũ ca vẫn còn luyện binh khí? Tức là chế luyện Thiên thần khí thượng đẳng? Vũ ca khổ sở vì việc đó làm gì?”

Khương Lập không hiểu gì cả.

Cho dù là Khương Lập hay Lan Thúc, đều không hiểu rõ vì cớ gì mà Tần Vũ phải tự hành hạ mình như vậy. Họ không biết hắn vốn có sức mạnh vô cùng tận của Hồng Mông Linh Khí, chuyện này Tần Vũ không thể nói cho ai biết được.

Mồ hôi nhỏ giọt từ khắp người xuống đất, Tần Vũ tỉ mỉ xem xét cây roi trong tay mình, dần dần mắt lộ vẻ vừa ý:

“Cuối cùng cũng đã xong rồi!”

Tần Vũ thở phào một hơi dài: “Ta đã có Hồng Mông Linh Khí vô cùng tận, nếu có cả nguyên liệu nữa thì hay bao nhiêu!”

Tròn trịa tám vạn năm, Tần Vũ trước đó đã mất khá nhiều thời gian để điều chỉnh trạng thái, cố đạt được chất lượng chế phẩm cao nhất.

Tám vạn năm, hắn chế luyện được bảy mươi ba Hồng Mông Linh Bảo.

Bảy mươi ba Linh Bảo, có hai chiếc đệ tam đẳng, bảy mươi đệ nhị đẳng và duy nhất một cỗ đệ nhất đẳng!

Tần Vũ lắc đầu than thở: “Thật tiếc! Bao nhiêu nguyên liệu quý đã dùng cho Tử Huyền Phủ hết rồi!”

Tần Vũ tiếc rẻ, bởi để chế tác Tử Huyền Phủ hắn đã trả một cái giá quá đắt.

Bao nhiêu vật tư quý hiếm như thế, cuối cùng chỉ là đồ trang sức thượng phẩm mà thôi!

Những nguyên liệu chế luyện ra Thiên thần khí thượng phẩm, lại tuyệt đối cần thiết cho Hồng Mông Linh Bảo. Xa Hầu Viên lúc trước tàng trữ được không ít, nhưng Tần Vũ đã dùng hết.

Sau này, hắn đến Lan Thúc định vay lại một ít, không ngờ Lan Thúc cho hắn nhiều như vậy. Tần Vũ cặm cụi một mạch, luyện được bảy mươi ba cỗ Hồng Mông Linh Bảo.

Tần Vũ bất giác cảm thán: “Làm ra một đống Hồng Mông Linh Bảo như vậy, thế mà chỉ có mỗi một một cỗ đệ nhất đẳng!”

Cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng này, nguyên liệu thuộc vào hàng quý hiếm, tâm tư Tần Vũ khi đó cũng thanh thản thoải mái, kết quả đã ra đời một tuyệt tác.

Tay Tần Vũ lật nhẹ, thanh trường kiếm màu ngọc bích hiện ra, ánh thép mang mang lưu chuyển. Chỉ nhìn ánh thép là biết ngay độ sắc tuyệt hảo, làm cho cả không gian xung quanh cũng bất giác khuynh đảo rờn rợn!

Tần Vũ gật gù: “Phá thuỷ kiếm này, tạm thời đặt vào giữa Tân vũ trụ đã!”

Tần Vũ không dám đem thanh bảo kiếm này đến Thần giới, sợ là sẽ phải cho đi mất.

Lại một lần nữa Hồng vân bao phủ khắp bầu trời? Các Thần Vương lúc ấy sẽ có phản ứng thế nào? Tần Vũ không dám hình dung.

Cứ để lại đây, càng đỡ phải phiền toái!

Cả bảy mươi hai Hồng Mông Linh Bảo còn lại, Tần Vũ cũng chưa định công khai. Trước hết hãy cất giấu kỹ, đợi thời cơ thích hợp hãy đem ra cũng không muộn.

Tần Vũ biến mất giữa không gian mênh mông:

“Ngày bình chọn không còn xa nữa, đi thôi!”

Tần Vũ đã trở lại Thần giới.

Khương Lập vô cùng vui mừng, suốt ngày quấn quýt bên Tần Vũ. Tần Vũ thì sao? Cũng chỉ quanh quẩn trong Mộc Phủ. Hầu Phí, Hắc Vũ có thời gian là đến Mộc Phủ trò chuyện với đại ca.

Khương Lan xuất hiện trong sân, nhìn Tần Vũ: “Tiểu Vũ, mai đã là ngày bình chọn thứ ba, lễ vật của điệt đã chuẩn bị xong chưa?”

Khương Lan biết Tần Vũ đã chế luyện được một cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, nhưng... liệu tần Vũ có đem cỗ Linh Bảo này dâng lên không? Thật khó nói!

Rốt cuộc thì phải có Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng mới chắc chắn. Tần Vũ đã thắng được một vòng, lẽ nào lại không muốn thắng thêm một vòng nữa?

Tần Vũ lật bàn tay lấy ra cây quyền trượng:

“Danh hiệu thứ ba này, điệt thề sẽ phải thắng! Có cây quyền trượng Vạn liễu Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng này, Chu Hiển không thể qua mặt được!”

Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng quý giá đến nhường nào. Nhưng vì Lập Nhi, hắn không hề nuối tiếc.

Lan thúc vui vẻ gật đầu.

°°°

Ngày bình chọn thứ ba... Tần Vũ đã trở thành tiêu điểm ở Bắc Cực Thánh Hoàng Điện.

Chu Hiển vẫn ngồi cạnh Tần Vũ, nhìn hắn cười: “Tần Vũ huynh, nghe nói huynh đã chế luyện được Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, thật khâm phục, khâm phục!”

Chu Hiển nói vậy, nhưng Tần Vũ không thể tin được rằng gã thành tâm.

“Hà hà, vận may ấy mà! Chu Hiển huynh, lần trước Chu Hiển huynh từng mười phần tin vào danh hiệu thứ ba. Không rõ huynh đã có chuẩn bị lễ vật gì chưa?” Tần Vũ nheo mắt cười ranh mãnh.

Mặt Chu Hiển tái đi, gượng cười: “À… lễ vật cũng đầy đủ, nhưng e là không bằng của Tần Vũ huynh rồi!”

Thâm tâm Chu Hiển rất rõ, lần thứ hai gã giành được thắng lợi chẳng qua chỉ là do Phụ hoàng của gã ra tay, bí mật nhờ mấy vị Thánh Hoàng hỗ trợ mà thôi.

Thế nhưng đánh giá một bảo vật, dù có thiên vị cũng khó lòng lấp liếm hết.

Ví như Tần Vũ đưa ra Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, trong khi lễ vật của Chu Hiển chỉ là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng, có thiên vị cũng không thể dám nói bừa. Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng, làm sao sánh được với Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng?

Hơn nữa, Tần Vũ hôm nay địa vị đã khác xa Tần Vũ mười năm trước. Đối với vị tân Tượng Thần, ai muốn thiên vị cho Chu Hiển ắt cũng đều phải cân nhắc.

Ngay cả khi Hồng Mông Linh Bảo của Tần Vũ và Chu Hiển đều là đệ nhị đẳng, thậm chí nếu Hồng Mông Linh Bảo của Tần Vũ có chút ít sơ suất đi, tin chắc vẫn không ít người bênh vực cho Tần Vũ.

“Chư vị!” Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạn đứng lên, dõng dạc tuyên bố: “Hôm nay là ngày bình chọn thứ ba, cứ theo quy định cũ để đánh giá. Lễ vật hôm nay chủ về sự quý giá, hà… Lần đánh giá này tin rằng dễ hơn nhiều so với lần trước.”

Mắt Khương Phạn đảo khắp mười bảy ứng viên, dừng lại nơi Tần Vũ như thoáng mỉm cười với hắn:

“Mười bảy vị hãy đưa ra lễ vật của mình, bắt đầu từ vị ngồi sau cùng!” Khương Phạn lên tiếng dứt khoát.

Đại điện lặng đi một lúc...

Hoàng tử Đê Chi Thành đứng lên, đến giữa trung tâm Đại điện, hơi khom mình: “Các vị Thần Vương, tại hạ xin rút lui!”

Rút lui?

Hội trường yên lặng, đoạn rộ lên tiếng xì xào. Các Thần Vương nghiêng đầu bàn bạc, Khương Phạn lại mau mắn mỉm cười: “Thế điệt, rút lui sớm thế? Các vị, ứng viên đầu tiên đã xin rút!”

“Chư vị Thần Vương, ta cũng xin rút lui!”

Mười ba ứng viên tiếp theo cũng lần lượt bỏ cuộc. Một vài Thiên Thần ngơ ngác, nhưng số đông người đều hiểu rõ vấn đề.

Lễ vật lần này chủ về sự quý giá.

Nếu như cả Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng cũng được đem ra thi thố thì bỏ cuộc có khi lại là hơn. Hiện giờ ai cũng biết Tần Vũ đã thành công luyện chế Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, còn Chu Hiển cũng nhờ hai vị đại tông sư giúp chế luyện.

Khương Phạn gạt đầu: “Vị tiếp theo!”

Một người bỏ cuộc còn là chuyện nhỏ, liên tiếp mười ba người bỏ cuộc, tình hình này làm cho Khương Phạn không mấy vui vẻ.

Chu Hiển đứng lên đi đến giữa đại điện: “Chư vị Thần Vương!”

Gã khom mình xuống vẻ thành khẩn: “Tần Vũ huynh đã chế luyện thành công Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, tại hạ không còn mặt mũi nào so tài nữa cả. Chu Hiển xin bỏ cuộc!”

Cả đại điện lặng như tờ, một lúc mới râm ran trở lại.

Thực ra từ đầu đến giờ chỉ có hai người liên tục ganh đua, Tần Vũ và Chu Hiển. Điều đó thì tất cả đều biết, không thể hiểu nổi vì sao Chu Hiển lại chấp nhận bỏ cuộc dễ dàng như vậy?

Tần Vũ nhìn Chu Hiển trên đại điện, hừ nhạt một tiếng mỉa mai: “Bỏ cuộc? Chà, ngươi bỏ cuộc. Thế thì ta…”

Ngay lập tức hắn có một quyết định...

Chu Hiển lui về chỗ, vẫn quay sang cười với Tần Vũ: “Tần Vũ huynh, đến lượt huynh đó!”

Khương Phạn đưa mắt đến Tần Vũ: “Xin mời vị tiếp theo!”

Tất thảy mọi con mắt trên đại điện đều dồn về Tần Vũ, mười ba vị Thần Vương đều nở nụ cười chờ đợi, các Thiên Thần dự khán cũng nín thở...

Tần Vũ đứng lên, đi đến giữa đại điên.

Mắt Khương Phạn chằm chằm nhìn Tần Vũ, hiển nhiên điều ông ta mong đợi là Tần Vũ dâng lên một cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng.

Tần Vũ giơ tay phải, trịnh trọng: “Quý vị Thần vương, lễ vật của ta là…”

Trong tay hắn xuất hiện một cây trường tiên:

“Cây trường tiên này là vũ khí lợi hại nhất trong dòng Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng!”

Khương Phạn lặng người...

Các Thần Vương cũng lặng người...

Chu Hiển ngồi thừ ra...

Không phải là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng!

Khương Phạn hít sâu một hơi, đương nhiên mặt mày vẫn phải tươi tỉnh như thường.

“Cây trường tiên này, vũ khí Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng? Chà!” Bắc Cực Thánh Hoàng vẫn phải tỏ sự vừa ý.

Tần Vũ mỉm cười, đi về chỗ của mình.

Khi Chu Hiển bỏ cuộc, Tần Vũ đã có ngay quyết định. Không phải lấy ra Vạn liễu quyền trượng nữa, chỉ một cây trường tiên lợi hại thôi đã đủ giành được danh hiệu thứ ba!

Tất cả đối thủ đã bỏ cuộc, chỉ còn hai người là Khuê Nhân Hầu và Thân Đồ Phàm, cần gì phải đưa ra Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng?

Dù hai người đó có dâng lên Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng thì e các Thần Vương vẫn ủng hộ Tần Vũ, Tượng Thần mới của Thần giới.