anh hiệu thứ hai đã thuộc về Chu Hiển!
Tin tức này nhanh chóng truyền ra từ Bắc Cực Thánh Hoàng Điện, cả Phiêu Tuyết Thành đều đã biết. Những người dự khác khen ngợi hết lời Tử Huyền Phủ của Tần Vũ, đâu đâu cũng bàn tán về nó.
Nhưng dù có như vậy Tần Vũ vẫn không đoạt được danh hiệu thứ hai, điều này làm không ít người tiếc cho hắn.
Người khác thấy tiếc, còn Tần Vũ thì khó mà chấp nhận, chỉ là bên ngoài cố tỏ ra kiên cường mà thôi!
Tần Vũ ra khỏi điện Thánh Hoàng, bước nhanh về phía Phúc bá.
“Phúc bá, chúng ta đi!” Tần Vũ không nhìn Chu Hiển đang đắc ý cười phía sau, dẫn Phúc bá đi về phía cổng lớn. Phúc bá biết tâm trạng hắn không tốt, chỉ lẳng lặng theo sau.
“Tần Vũ huynh!” Chu Hiển chợt lên tiếng gọi.
Tần Vũ không dừng lại, Chu Hiển chỉ cười lạnh lùng nhìn theo.
“Đại nhân!” Một tùy tùng nhắc nhở. Chu Hiển quay lại, gật đầu: “Chúng ta đi!”
Liếc nhìn bóng Tần Vũ phía xa, gã cười khẩy: “Tu luyện nhanh, thực lực mạnh thì có tác dụng gì? Dám thi với ta ư?”
Đối với Tần Vũ, trong lòng Chu Hiển luôn căm phẫn.
Chỉ không đầy hai mươi nghìn năm, Tần Vũ chỉ là một tiểu tử vô dụng trong Phàm nhân giới, thậm chí không bằng một con kiến ở Thần giới, chớp mắt đã trở thành một đại nhân vật ngang bằng, thậm chí thường xuyên thách thức gã.
Sự so sánh ấy khiến Chu Hiển trong lòng hết sức khó chịu.
Hắn phải chiến thắng Tần Vũ, phải làm Tần Vũ bẽ mặt trước tất cả mọi người, Chỉ có như thể, Chu Hiển mới phần nào hả cơn tức trong lòng.
Nhưng khi nghĩ đến phải dựa vào Phụ hoàng gã, đích thân đi nhờ mấy vị Thánh Hoàng khác giúp mới có thể đánh bại được Tần Vũ, trong lòng Chu Hiển cũng có chút không thoải mái.
Đánh bại một địch thủ như vậy, hơn mười nghìn năm trước mới chỉ là một tiểu nhân vật trong phàm nhân giới?
“Hừ, lần sau ta nhất định phải đích thân khiến cho Tần Vũ thua tâm phục khẩu phục!”
Trong mắt Chu Hiển nổi lên sấm chớp như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trong phòng khách Phiêu Vân Phủ.
Tần Vũ ngồi xuống ghế, giơ tay: “Phúc bá, bác lui đi, đừng để ai đến làm phiền ta!”
Phúc bá cung kính cúi người, đi ra. Cả phòng khách chỉ còn một mình Tần Vũ.
“Mấy vị Thánh Hoàng ủng hộ Chu Hiển, rõ ràng là không đúng lương tâm!” Tần Vũ chau mày:
“Lần thứ hai này là kiểm tra độ chuyên tâm. Bố trí trong Tử Huyền Phủ, các Thiên thần khí trang trí, chỗ nào là không chứng minh sự chuyên tâm của ta? Không nói chuyện khác, chỉ Huyền Linh Kính đã có thể sánh với Cửu Phụng Mão rồi, nhưng mấy người đó khi bình chọn lại không hề nhắc Huyền Linh Kính, coi như nó không tồn tại, có gì kỳ quái trong chuyện này?” Tần Vũ nghiến răng.
Giữa các Thánh Hoàng đã âm thầm câu kết, Tần Vũ làm sao nhìn ra được?
“Không biết Chu Hoắc đưa ra giá thế nào, lại khiến cho các Thánh Hoàng đều ủng hộ con trai mình?”
Tần Vũ cười nhạt, trong mắt lóe hung quang.
Mấy thị nữ bên ngoài nhìn nhau sợ sệt.
Bọn họ dễ dàng nhận thấy, từ trong phòng đang truyền ra một khí lực lạnh lẽo khủng bố, rất hiển nhiên là chủ nhân của họ đang trong cơn giận dữ. Một người hé nhìn vào phòng khách, những người khác cũng nhìn theo, chợt lại được một phen kinh sợ.
Giữa phòng đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhưng trước đó tuyệt đối không có ai đi vào.
Chớp mắt?
Mấy thị nữ trong lòng giật mình, người khách kia là Thần Vương sao?
“Lan thúc..!” Tần Vũ thấy Khương Lan lập tức bỏ bộ mặt tức giận, đứng lên lễ phép chào.
Khương Lan cười, lắc đầu: “Xem mặt ngươi vừa nãy, có lẽ đang tức giận lắm?”
“Tức giận thì được gì? Điệt nhi vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể cười trước sự nhục mạ. Trong Thánh Hoàng Điện điệt phải cố nín nhịn, chờ về đây mới dám phát tiết...” Tần Vũ thở hắt ra một hơi.
Khương Lan khẽ gật đầu: “Ta biết chứ, nhưng điệt không thể vì chuyện này mà mất phương hướng. Ta đến đây một là để xem tình hình, hai là muốn hỏi danh hiệu thứ ba điệt có nắm chắc không?”
“Danh hiệu thứ ba?”
Tần Vũ trấn tĩnh lại, chìm vào suy nghĩ.
Hắn rất rõ, chỉ có thể đưa ra một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng mới mong đoạt được danh hiệu thứ ba, nhưng hiện giờ hắn chỉ còn hai cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng.
Một là Hỏa Nguyên Linh Châu, hai là Tử Lâm Vũ Y.
Nhưng Hoả Nguyên Linh Châu là chuẩn bị cho nhi tử của hắn, còn Tử Lâm Vũ Y là quà tặng cho Lập Nhi, cả hai thứ Tần Vũ đều không muốn mang ra.
Ngoài hai thứ đó, Tần Vũ có lễ vật nào có thể chắc chắn đánh bại được Chu Hiển.
“Danh hiệu thứ ba điệt sẽ cố hết sức, còn phải nhất định giành được nữa!” Tần Vũ trả lời.
“Hết sức? Ý điệt là tự mình chế luyện?” Khương Lan chau mày.
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Là Tôn sư chế luyện cũng có ưu thế này, không có bảo vật thì có thể tự mình luyện ra, chỉ là nữ nhân có đảm đang, không có gạo thì sao nấu thành cơm được? Thực lực của hắn tuy cao siêu, nhưng dù là nguyên liệu quý giá cũng chỉ có thể luyện được Thiên thần khí Thượng phẩm. Còn Hồng Mông Linh bảo... dù có đạt trạng thái đỉnh cao thì nhiều nhất cũng chỉ luyện ra Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng.
Nhưng Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng thì không đủ chắc chắn đánh bại Chu Hiển!
Tiểu Vũ, sau lưng tên Chu Hiển đó là Lôi Phạt Thành, sau Lôi Phạt Thành là Bát Đại Thánh Hoàng của Thần giới. Điệt phải biết Lôi Phạt Thành có quyền quản lí hạ giới, cũng nắm con đường từ Thần giới đến Hạ giới!” Khương Lan thở dài:
“Lôi Phạt Thành có thể dễ dàng thu thập bảo vật trong các không gian vũ trụ ở hạ giới!”
Bảo vật, có lẽ Lôi Phạt Thành là nhiều nhất trong Bát thành.
Thực lực, Lôi Phạt Thành không thua bất cứ ai.
Thần giới đại chiến, chỉ có Lôi Phạt Thành không tham gia, lại thêm sau lưng là Lôi Phạt Thiên Tôn, địa vị hiển nhiên ai cũng biết.
Lôi Phạt Thành khống chế sấm chớp, cũng quản lí con đường từ Thần giới đến Hạ giới.
Trong lòng Tần Vũ giờ đã hiểu: “Chẳng trách...!”
Tần Vũ đột nhiên bật cười: “Chẳng trách các Thánh Hoàng đều nể mặt Chu Hoắc!”
Khương Lan cũng chỉ có thể lắc đầu.
Chuyện này chỉ cần có chút đầu óc là đoán ra, nhưng đoán ra rồi thì sao? Dù sao thì cũng toàn là thủ lĩnh một phương, họ đã nói thì ai dám phản đối?
“Tiểu Vũ, cách duy nhất là điệt phải thắng được danh hiệu thứ ba, luyện ra Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng hạng cao nhất, như vậy mới nắm chắc phần thắng trước Chu Hiển!” Khương Lan trịnh trọng nói với Tần Vũ.
Tần Vũ hiểu ý tứ của Lan thúc.
Để lấy được Khương Lập, Chu Hiển hẳn không tiếc Hồng Mông Linh bảo đệ nhị đẳng, nhưng gã tuyệt đối sẽ không đưa ra một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng. Thậm chí nếu gã có muốn thì Lôi Phạt Thành cũng không thể chấp nhận.
Bởi vậy, chỉ cần lễ vật của Tần Vũ là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng cao cấp nhất là có thể chắc thắng.
“Tiểu Vũ, nếu điệt không có cách thì ta lại có một cách.” Khương Lan cười bí hiểm.
“Cách gì vậy, Lan thúc?” Trong lòng Tần Vũ vui mừng.
Khương Lan điềm đạm: “Trong phủ của ta có một cây Cổ Thiết Mộc, lịch sử cây Cổ Thiết Mộc này so với lịch sử Thần giới không ngắn hơn bao nhiêu, cũng một tỷ tỷ năm tuổi rồi, chỉ cần cành nhánh của nó cũng dễ dàng luyện ra Thiên thần khí Trung cấp. Lõi của cây là quý giá nhất, bản thân chứa Hồng Mông Linh Khí, chỉ cần có đủ tay nghề thì có thể luyện ra Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng. Chặt cây Cổ Thiết Mộc lấy lõi, dựa vào kỹ thuật của cháu ta tin Thần giới sẽ có thêm một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, danh hiệu thứ ba này cháu chắc chắn đạt được!”
Tần Vũ lặng người, lẳng lặng nhìn Lan thúc.
“Thế nào?” Khương Lan dò hỏi.
“Lan thúc!”
Trong lòng Tần Vũ trào lên nỗi xúc động. Sự tích cây Cổ Thiết Mộc này đối với Khương Lan, Tần Vũ đã nghe qua, Lan thúc khi trở thành Thần Vương đã được tặng, mấy tỉ năm nay, cây Cổ Thiết mộc luôn ở bên cạnh ông...
Lập Nhi đã kể cho Tần Vũ, Lan thúc cùng Sinh Mệnh Thần Vương Tả Thu Mi đã có không biết bao kỷ niệm dưới cây Cổ Thiết Mộc này...
Nhưng bây giờ…
Lan thúc vì muốn hắn đoạt được danh hiệu thứ ba, đã sẵn sàng chặt bỏ Cổ Thiết Mộc!
“Lan thúc…!” Mắt Tần Vũ chợt đỏ lên.
Đâu phải hắn không có Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng? Hỏa Nguyên Linh Châu, Tử Lâm Vũ Y... những hai chứ không chỉ là một, nhưng chính hắn lại không nỡ cho đi!
Còn Lan thúc, vì hắn mà ngay cả cây Cổ Thiết Mộc vật kỷ niệm với ái nhân đã mất cũng sẵn sàng mất đi cho hắn được toại nguyện!
“Điệt sao vậy? Không cần nặng nề đến thế, Cổ Thiết Mộc này là của ta, cũng xem như của Khương gia. Cháu lấy nó luyện thành bảo vật dâng lên cho Khương gia, cũng xem như ta thông qua tay cháu đưa nó cho đại ca thôi mà...” Khương Lan cười nhẹ.
Tần Vũ làm sao không hiểu, Lan thúc nói vậy chỉ để hắn không thấy có lỗi trong lòng. Nhưng... nhìn nụ cười của ông...
“Lan thúc, không cần đâu!” Tần Vũ hít một hơi dài, khẳng khái.
“Thằng bé ngốc, hôn nhân của cháu và Lập Nhi sao có thể để người khác làm hỏng? Danh hiệu thứ ba này cháu nhất định phải đoạt được. Thôi nào, đừng có bồng bột nữa!” Khương Lan chẳng khác đang giáo huấn một tiểu tử ngốc nghếch.
“Không...!” Tần Vũ lắc đầu: “Điệt nhi không bồng bột, mà là nghe thúc nói đến cây Cổ Thiết Mộc, điệt nghĩ đến một thứ khác giống như vậy. Điệt đã nắm chắc danh hiệu thứ ba rồi!”
“Ồ, thứ gì thế?” Khương Lan có chút kinh ngạc.
“Phúc bá!” Tần Vũ gọi.
Phúc bá cảm nhận ngay tâm niệm của Tần Vũ, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trong phòng khách.
“Lan thúc, đi với điệt!” Tần Vũ quay về phía Khương Lan, gật đầu.
Khương Lan cảm thấy không gian xoay chuyển nhưng vẫn đứng yên không phản kháng. Quả nhiên như ông nghĩ, thoáng chốc ba người đã đến Tử Huyền Tinh trong tân vũ trụ.
“Thứ mà điệt nói ở bên trong đó...”Tần Vũ chỉ về phía một tòa cung điện trên Đông Lam Sơn.
“Đó là Mê Thần Điện?» Khương Lan kinh ngạc.
“Đúng, thúc hãy theo điệt!” Tần Vũ đưa Khương Lan vào Mê Thần Điện.
“Lan thúc, cái cây này thúc biết không?” Tần Vũ chỉ cây cổ thụ sừng sững trong sân.
“Đây là… cây Hồng Đồng phải không?” Khương Lan mau chóng nhận ra.
“Đúng, là cây Hồng đồng, cũng là một loại cây thần của Thần giới.” Tần Vũ nét mặt đầy tự tin.
“Ở đây sao lại có Hồng đồng?” Khương Lan nghi hoặc hỏi.
“Phúc bá, bác nói đi!”
Phúc bá cung kính cúi người: “Khương Lan tiền bối, cây Hồng đồng này là năm đó Lôi Bộ Thần Vương, cũng là Thánh Hoàng của Lôi Phạt Thành đặt lão chủ nhân chế luyện một Hồng Mông Linh Bảo công kích đệ nhị đẳng, lão chủ nhân lấy công là cây Hồng đồng này.”
“Ra vậy!” Khương Lan khẽ gật đầu: “Lõi cây Hồng đồng tuy tốt, nhưng so với lõi Cổ Thiết Mộc thì vẫn kém một bậc. Dù điệt là Tôn sư chế luyện có lẽ cũng chỉ làm ra được Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng thôi. Dùng một cây thần luyện ra Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng đổi lấy một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng thành phẩm, Chu Hoắc này cũng khá đấy!”
Thực ra thì lúc đó Chu Hoắc cũng không có cách nào. Có nguyên liệu nhưng không có tay nghề, Hồng đồng cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
“Tần Vũ, vật điệt muốn nói chính là…” Khương Lan nhìn Tần Vũ.
“Đúng, chính là cây Hồng đồng này!”
Tần Vũ giơ tay, chỉ thấy trong không gian xuất hiện một vết nứt đi ngang qua cây Hồng đồng cổ.
Cây Hồng đồng đứt đoạn, đổ ầm xuống đất.