“hì ra bản thân Kính Tử Phủ là Ảo Linh Kính!” Hầu Phí thấp giọng thở dài.
Tần Vũ, Chu Hiển đều biết được đáp án. Mất công tìm Ảo Linh Kính lâu như vậy, không ai ngờ chính Kính Tử Phủ lại là vật mà họ đang tìm.
“Cưỡi ngựa tìm ngựa, không ngờ chuyện đó lại xảy ra với chúng ta, nhưng con ngựa này ngụy trang cũng thật giỏi!” Tần Vũ tự cười với mình.
Nỗi nghi hoặc của hắn đã được giải đáp.
Dịch Phong Thần Vương luôn dùng Thần thức để quan sát mấy người. Lúc đầu Tần Vũ còn cho rằng ông ta có toan tính gì, nhưng giờ xem ra Ảo Linh Kính chính là đồ vật của Dịch Phong.
“Ảo Linh Kính này chính là của Dịch Phong, ông ta lại bảo chúng ta đi tìm, thế nghĩa là sao?” Tần Vũ tự hỏi, liếc mắt nhìn cảnh biến động của đáy biển.
Phía trên Tần Vũ và mấy người đột nhiên hình thành một xoáy nước lớn. Xoáy nước từ đáy kéo dài đến mặt biển, xuyên suốt khoảng cách một vạn dặm.
Cả khu vực quần đảo Nam Dã, sóng biển không ngừng nổi cuồn cuộn.
“Chuyện gì vậy, lẽ nào cảnh tượng kỳ dị này là do Dịch Phong tạo nên? Hay là…” Tần Vũ nghĩ thầm, đạt đến cảnh giới Thần Vương, chuyện rời núi lấp biển vốn không phải là việc khó.
Nhìn cảnh đáy biển chấn động, sóng nước cuồn cuộn, đầu tiên Tần Vũ cho rằng đó là do Thần Vương Dịch Phong làm ra.
“Hay là do Đoan Mộc Ngọc...?” Ánh mắt Tần Vũ tự nhiên chuyển sang Đoan Mộc Ngọc.
Trước đó một lúc hắn vẫn chưa chú ý, nhưng đến lúc này Tần Vũ mới kinh ngạc phát hiện ra... mình không cảm nhận được khí lực linh hồn của Đoan Mộc Ngọc nữa.
Đoạn Mộc Ngọc đã nhập vào một thể với không gian Thần giới!
“Phép tắc không gian, hoàn toàn hiểu được phép tắc không gian?” Mắt Tần Vũ lộ vẻ vô cùng kinh ngạc:
“Lẽ nào chỉ trong một lúc ngắn ngủi như vậy, Đoạn Mộc Ngọc đã đột phá được chướng ngại cuối cùng, đạt đến cảnh giới Thần vương?”
Đoạn Mộc Ngọc lúc đó vẫn nhắm mắt, vẻ mặt điềm nhiên như mây gió, không tỏ ra vui vẻ hay buồn rầu.
Mở mắt ra, hai con ngươi trong suốt như băng.
Ánh mắt Đoan Mộc Ngọc nhìn thẳng về phía Dịch Phong trên mặt biển, khẽ nói: “Dịch Phong huynh, đa tạ!”
Dịch Phong gật đầu cười:
“Đoạn Mộc huynh, khi huynh đạt đến Thiên Thần Cao cấp, lúc đó ta mới tiến nhập cảnh giới Thiên Thần Cấp thấp. Đoan Mộc huynh giam chân ở mức Thiên Thần Cao cấp nhiều năm, rốt cuộc đã đột phá được ngưỡng cửa cuối cùng. Đó là năng lực của chính Đoan Mộc huynh, không có liên quan nhiều đến ta!”
Đoan Mộc Ngọc cười nhẹ: “Dịch Phong huynh, không có Gương Huyền Linh của huynh giúp ta tự mình vượt qua sự vui sướng và bi thương, e là mãi mãi ta cũng không thể đột phá được tầng cuối cùng...”
Thời gian Đoan Mộc Ngọc dừng lại cảnh giới Thiên Thần Cao cấp là rất lâu.
Hắn là Điện chủ Minh Ngọc Điện, điện đứng đầu của ba điện trong Kính Quang Thành, ảnh hưởng cá nhân trong Kính Quang Thành gần ngang với cha hắn là Nam Cực Thánh Hoàng.
Thực lực của hắn ai cũng phải công nhận.
Chỉ là trong lòng Đoan Mộc Ngọc mang một mối hận tình khiến cho tinh thần không thể nào giải thoát được. Một thiên tài như vậy, lại bị giữ chân tại cảnh giới Thiên Thần Cao cấp chừng ấy năm.
Nhưng thiên tài như Đoan Mộc Ngọc, một khi tỉnh ngộ thì sẽ nhanh chóng đạt đến cảnh giới Thần Vương!
Đoạn Mộc Ngọc ngẩng đầu nhìn vào lòng biển, xuyên qua xoáy nước dưới đáy hắn trông thấy cả bầu trời, đầy những đám mây bảy sắc, sấm chớp ầm ầm ngang dọc.
“Thần giới mỗi khi xuất hiện một Thần Vương, linh bảo của tám dòng tộc sẽ chấn động khiến bầu trời biến dạng. Cảnh tượng đó trước đây ta đã thấy nhiều lần, không ngờ lần biến đổi này lại chính là do ta mà ra!” Đoan Mộc Ngọc khẽ cười.
Đoạn hắn gật đầu với Tần Vũ, Chu Hiển và mấy người đồng hành.
..................
Đất đổi sao dời, Tần Vũ cảm thấy rõ ràng cả không gian đang chuyển động, nhưng không có phản kháng gì vì hắn tin Đoan Mộc Ngọc.
Trong chớp mắt...
Tần Vũ thấy mình đã lên đến vùng trời trên mặt biển.
“Đoan Mộc Ngọc, huynh đã trở thành Thần Vương!” Chu Hiển trên mặt vẫn bàng hoàng, giống như nhìn thấy một việc không thể nào tin được.
Đoan Mộc Ngọc cười gật đầu với Chu Hiển.
Trong lòng Chu Hiển lại không khỏi chua xót khổ sở.
Về thân thế, Chu Hiển tuyệt đối không kém Đoan Mộc Ngọc nhưng tốc độ tu luyện lại chậm hơn nhiều. Chỉ vì Đoan Mộc Ngọc bị giam chân ở mức Thiên Thần Cao cấp quá lâu nên Chu Hiển mới đuổi kịp.
Những năm gần đây, Chu Hiển luôn cho rằng mình không có gì thua kém Đoạn Mộc Ngọc, thậm chí khi cầu thân Chu Hiển còn toan tính, một khi gã lấy được Khương Lập thì rất có thể sẽ đột phá tầng cuối cùng, đạt đến cảnh giới Thần Vương vượt qua Đoan Mộc Ngọc.
Nhưng... cuộc chiêu thân chưa kết thúc, Đoan Mộc Ngọc đã tự mình đột phá...
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Vạn dặm trên không dày đặc những đám mây bảy sắc, vô vàn sấm chớp xuyên qua không trung, lóe lên ngang dọc khắp Thần giới.
Bình thường, những sấm chớp này đều bị Chu gia khống chế. Nhưng sự xuất hiện của tân Thần vương làm biển đổi thời tiết, và linh bảo của tám Đại tộc sẽ tự thân chuyển động, không một ai có thể ngăn cản.
“Đoan Mộc Ngọc!” Dịch Phong nhìn về phía Đoan Mộc Ngọc, cười lớn:
“Đoan Mộc Ngọc, huynh đến đây là vì chuyện chiêu thân. Hiện giờ huynh đã trở thành Thần Vương, có lẽ cũng không cần Huyền Linh Kính nữa. Chỉ là trước đây ta đã quyết định, ba người các huynh ai có thể hoàn toàn tu luyện được linh hồn ta sẽ đưa Huyền Linh Kính cho người đó. Trong ba người chỉ có huynh là thành công, vậy Huyền Linh Kính từ giờ thuộc về huynh!”
Trong tay Dịch Phong hiện ra một chiếc gương cổ, trên mặt gương nổi một giọt máu tươi. Ai cũng biết đó là Dịch Phong đã giải trừ huyết ước.
“Hô!”
Chiếc gương lóe nên một luồng sáng, đến trước mặt Đoan Mộc Ngọc. Đoan Mộc Ngọc giơ tay đỡ, gật đầu: “Đa tạ Dịch Phong huynh!”
“Không cần đa tạ, huynh đã vượt qua sự trui luyện về linh hồn, có đủ tư cách để được nó!” Dịch Phong phất tay, một trận gió nổi lên, thân mình phiêu diêu biến mất trong không khí.
Tần Vũ chứng kiến từ đầu đến cuối, trong lòng thầm than.
Tất cả đều đã rõ ràng.
Huyền Linh Kính vốn là sở hữu của Dịch Phong. Dịch Phong cho họ vào trong phủ đệ là để kiểm tra ai có thể hoàn toàn vượt qua sự rèn luyện về linh hồn, từ đó nắm được Không gian pháp tắc. Chính Tần Vũ cũng không thể kiên trì vì không muốn Lập Nhi ở bên cạnh Chu Hiển.
“Các vị, ta còn có một việc quan trọng phải về Bắc Cực Kính Quang Thành. Tần Vũ huynh, xong việc ta sẽ đến Phiêu Tuyết Thành gặp huynh!” Đoan Mộc Ngọc nhìn Tần Vũ gật đầu.
Tần Vũ cười: “Ta chờ huynh tại Phiêu Vân Phủ!”
Đoan Mộc Ngọc phất tay, mặt biển phút chốc yên tĩnh, lại ngước đầu nhìn lên trời, những đám mây bảy màu và sấm sét đều tiêu tan.
Thân thể Đoan Mộc Ngọc cất lên, biến mất trên bầu trời xanh biếc.
“Thần Vương, quả nhiên lợi hại!” Hầu Phí thở dài.
Hắc Vũ nhăn mày nói nhỏ: “Đại ca, Đoan Mộc Ngọc có tiếp tục tham gia không? Nếu hắn vẫn tham gia, vậy…”
Rất hiển nhiên, một Thần Vương tham gia cầu thân, đối với Tần Vũ còn uy hiếp hơn cả Chu Hiển!
Tần Vũ nhìn về phía Kính Quang Thành, trầm ngâm: “Đoan Mộc Ngọc tham gia chiêu thân vì muốn thành Thần Vương. Hiện giờ anh ta đã là Thần Vương rồi, có lẽ sẽ không tiếp tục nữa đâu.”
Tần Vũ cũng không dám chắc, chỉ là tự suy đoán mà thôi.
“Chúng ta đi!”
Chu Hiển lạnh lùng quát, dẫn bốn tùy tùng rời đi, cũng không chào Tần Vũ ba người. Đoan Mộc Ngọc đột phá thành Thần Vương lại là một sự đả kích khác với gã.
“Đại ca, chúng ta cũng đi thôi!” Hầu Phí phất tay, Phi Viên Thần Chu xuất hiện.
Ba huynh đệ Tần Vũ bước vào Phi Viên Thần Chu, chốc lát đã vượt qua Chu Hiển. Điều này khiến Chu Hiển trong lòng vốn đã không vui lại càng thêm phẫn uất.
Không chỉ trên bầu trời phương nam, cả không trung đại lục Thần giới cũng cuộn lên những đám mây bảy sắc, vô số sấm chớp chằng chịt, như những con rắn điện uốn lượn khắp thinh không.
Các Thần Vương đều biết, lại một Thần Vương nữa vừa xuất hiện.
Phép thần thông của Thần Vương, chớp mắt là biết đó là Đoan Mộc Ngọc, một trong số mười tám người tham gia cuộc chiêu thân ở Phiêu Tuyết Thành.
“Đoan Mộc Ngọc, đúng là Đoan Mộc Ngọc!” Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạn sau khi nhận được tin, trong đầu thầm tính toán:
“Đoan Mộc Ngọc đã trở thành Thần Vương, có tham gia chiêu thân nữa không? Nếu hắn vẫn tiếp tục tham gia, ta…”
Có một Thần Vương làm tế tử, hẳn phải là một chuyện rất hấp dẫn.
“Nhưng nếu Đoan Mộc Ngọc thành Thần Vương, Kính Quang Thành sẽ có bốn Thần vương, nhiều hơn Phiêu Tuyết Thành của ta một vị!” Khương Phạn chau mày nghĩ.
……
Thần Vương xuất hiện là việc rất hiếm hoi, thường thì cả chục tỷ năm mới có một lần. Đại danh Đoan Mộc Ngọc vì thế nhanh chóng truyền đến không ít cao thủ trong Thần giới.
Trong Phiêu Vân Phủ của Bắc Cực Phiêu Tuyết Thành, ba huynh đệ Tần Vũ ngồi quanh bàn, đang chén tạc chén thù.
“Đại ca, tuy Đoan Mộc Ngọc là Thần Vương nhưng Thần Vương thì vẫn cần lấy vợ! Hắn đã có Huyền Linh Kính, nếu tiếp tục tham gia cầu thân thì chiến thắng vòng này không chừng sẽ là hắn. Quyết định xong người thứ ba, Thánh Hoàng Khương Phạn không chừng lại chọn Thần vương...” Hầu Phí lo lắng cho Tần Vũ.
“Không cần nói nhiều!” Tần Vũ cười, nâng cốc: “Đoan Mộc Ngọc tham gia cầu hôn nữa hay không, chúng ta không thể quyết định được. Việc hiện giờ ta cần làm là nỗ lực hết sức, huống hồ... Phí Phí, đệ cho rằng khi Bắc Cực Thánh Hoàng quyết định ai là tế tử, ta có thể chấp nhận vô điều kiện được không?”
Mắt Hầu Phí và Hắc Vũ sáng lên: “Đại ca, ý của huynh là...?” Hầu Phí hỏi vẻ đầy hưng phấn.
Tần Vũ cười lạnh, trong mắt lộ một tia sáng:
“Hừ, ta tham gia cầu thân chỉ là không muốn làm khó cho Lập Nhi. Nhưng nếu ai nói ta và Lập Nhi phải cách xa, ta sẽ để yên cho hắn sao? Không ai có thể ngăn được ta, cho dù Thần Vương thì cũng làm gì được ta?”
Hầu Phí, Hắc Vũ đều tỏ vẻ cao hứng tột độ.
Giết chóc!
Đặc biệt khi các cao thủ siêu đẳng giết nhau, chính là điều khiến người ta hưng phấn nhất!
Hai người cũng biết Tần Vũ tuy thứ bậc còn thấp, nhưng có tấm thân bất tử của Biến Dị Hoa Liên, còn có Tàn Tuyết thần thương, Không gian chi lực, Dịch chuyển thần thông... đủ để đấu với bất cứ Thần Vương nào.
“Phí Phí, tiểu Hắc, mười năm còn lại bao nhiêu thời gian? Hình như vẫn còn đủ, ta chuẩn bị luyện vũ khí cho các đệ.” Tần Vũ gật đầu.
Tần Vũ đã sớm chuẩn bị luyện vũ khí cho Phí Phí và Tiểu Hắc, nhưng sau khi trở thành Tôn sư chế luyện thì luôn luôn bận rộn, không có chút thời gian rỗi nào.
“Luyện vũ khí?” Hầu Phí và Hắc Vũ nhìn nhau.
Hắc Vũ cười gượng: “Đại ca, vũ khí gì vậy?”
Hầu Phí cũng nhìn Tần Vũ chờ đợi câu trả lời.
“Không yếu hơn Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng!” Tần Vũ khẳng định.
Tàn Tuyết mới chỉ hút được một phần Huyền Hoàng Khí, vẫn còn phải thêm chín phần nữa.
Tần Vũ cần luyện ra hai vũ khí gần bằng Tàn Tuyết, sau đó để chúng hấp thu Huyền Hoàng Chi Khí, dần dần sẽ đạt đến uy lực của Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng
Tần Vũ rất tự tin.
Tàn Tuyết thần thương, mới hấp thu một phần Huyền Hoàng Khí, đã ngang với Hồng Mông Linh bảo đệ nhất đẳng.
Huyền Hoàng Chi Khí còn những chín phần. Vì sự sống chết của huynh đệ mình, bớt một hai phần cũng có nghĩa lý gì?
“Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng? Đại ca, huynh đừng nói khoác đó!” Hầu Phí có chút không tin.
“Đến lúc đó các đệ sẽ biết!” Tần Vũ cười.
Hắn cũng không vội vàng, đến khi Hầu Phí và Hắc Vũ nhìn thấy vũ khí, sẽ tự biết chúng lợi hại đến mức nào.
“Hầu Phí, tiểu Hắc, hai đệ một dùng thương một dùng bổng..” Tần Vũ hỏi: “Những vũ khí này có yêu cầu đặc biệt gì?”
Theo yêu cầu của từng người, Tần Vũ mới có được phương án chế luyện chính xác.
“Cũng không có gì đặc biệt, ngang với Hắc Bổng là được rồi!” Hầu Phí cười vui vẻ.
“Đệ cũng vật, như Xuyên Vân Thương là được rồi!”
Điều kiện của Hắc Vũ cũng rất thấp.
Tần Vũ biết hai người không muốn làm khó mình.
“Tiểu Hắc, Phí Phí, không lâu nữa các đệ sẽ biết sự lợi hại của vũ khí.” Tần Vũ tự tin.
Ba huynh đệ đều dùng vũ khí hấp thu Huyền Hoàng Khí, chỉ tưởng tượng ra cũng thấy hưng phấn rồi!