Tinh Thần Biến -Tập 3

Chương 44

Docsach24.com

ai người Ngô Cương, Ngô Lưu vốn đã bị trọng thương, dưới sự công kích linh hồn của Hồng mông linh bảo ‘Tỏa Thần Tháp’ liền rơi vào trạng thái mê mê mang mang, đối diện với lực hút của ‘Tỏa Thần Tháp’, căn bản không có một chút sức phản kháng.

Hai người cứ như vậy bị hút vào trong ‘Tỏa Thần Tháp’.

Vừa mới tiến vào Tỏa Thần Tháp, hai người Ngô Cương, Ngô Lưu liền tỉnh lại, đồng thời hai người cũng cảm ứng thấy chế ước của Tỏa Thần Tháp đối với linh hồn bọn họ.

Bọn họ hiểu rằng mình đã trở thành kẻ hầu của Tần Vũ rồi!

“Đại ca….” Ngô Lưu nhìn về phía đại ca mình, trong hai huynh đệ, bất cứ đại sự gì phát sinh đều do Ngô Cương quyết định, nhưng vào lúc này Ngô Cương cũng chỉ có thể cười khổ.

Ngô Cương thở dài một tiếng nói: ”Kế hoạch ban đầu của bọn ta là theo sau những thiên thần khác, lợi dụng cơ hội tốt sẽ lấy một hai kiện bảo bối mà thôi, chỉ trách ta phát hiện Tần…, phát hiện chủ nhân ở đây, tham lam những bảo vật trên người chủ nhân, còn cả tâm lý cầu may, nên mới rơi vào bước đường này.”

Linh hồn bị trói buộc thì cực kì nghiêm trọng. Cho dù là thần vương cao thủ cũng vô pháp giải khai, duy chỉ có thiên tôn trong truyền thuyết mới có thể giải trừ được ước thúc.

Hai huynh đệ chỉ biết cười khổ thôi động bích huyết kim đan, khôi phục lại thân thể.

Qua một lúc, hai người Ngô Cương, Ngô Lưu chợt cảm thấy thân thể không thể khống chế được, sau đó được đưa ra khỏi Tỏa Thần Tháp, đưa tới bên cạnh ao trời của Mê Nhĩ Sơn.

Trông thấy thanh niên toàn thân bận đồ đen trước mắt, hai người Ngô Cương, Ngô Lưu cảm ứng rõ ràng linh hồn liên hệ, lập tức cung kính nói:”Ngô Cương (Ngô Lưu) bái kiến chủ nhân.”

Tần Vũ nhìn về phía hai tên hạ bộ thiên thần trước mắt.

“Phúc bá, người nói xem, lần này bao nhiêu thiên thần như vậy tham lam bảo vật trên mình ta, vọng tưởng giết ta đoạt bảo, ta có nên nắm lấy cơ hội này để thu một đám người hầu không nhỉ.” Tần Vũ trong mắt hiện lên một tia tiếu ý.

Thủ hạ của mình quá ít, sau này làm việc không thể lúc nào cũng tự mình lộ mặt. Thu những thiên thần này làm thủ hạ cũng tốt.

“Lão chủ nhân năm đó một lòng truy cầu luyện khí chi đạo, do vậy mới không thu người hầu. Lão chủ nhân đã vì chủ nhân người mà lưu lại Tỏa Thần Tháp, lão nô nghĩ rằng, có lẽ chính là để chủ nhân thu hạ người hầu đó.” Phúc bá cung kính nói.

Tần Vũ khẽ gật đầu.

Chuyển đầu nhìn về phía hai người Ngô Cương, Ngô Lưu đang cực kì cung kính ở trước mặt.

“Ngô Cương, Ngô Lưu, từ hôm nay trở đi, bọn ngươi đã là kẻ hầu của Tần Vũ ta, lúc bình thường ta sẽ không bắt bọn ngươi làm gì, bọn ngươi chỉ cần an tâm tu luyện, nếu cần thần linh thạch thì chỉ cần nói với Phúc bá, phải nhớ, đối đãi với Phúc bá phải giống như đối đãi với ta.” Tần Vũ trong giọng nói uẩn hàm sự uy nghiêm.

Hai người Ngô Cương, Ngô Lưu lập tức cúi mình nói:”Dạ, chủ nhân!”

“Phúc bá!” Ngô Cương, Ngô Lưu phi thường cung kính hành lễ với Phúc bá.

Phúc bá khẽ gật đầu cười, hai gã hạ bộ thiên thần cung kính với lão cũng không thể coi là vinh dự gì cả. Năm đó lúc ở bên cạnh Xa Hầu Viên, ngay cả thượng bộ thiên thần đều phải lễ đãi với lão. Nếu không đám thượng bộ thiên thần đó ngay cả Mê Thần Điện đại môn cũng không thể tiến vào.

“Ngô Cương, Ngô Lưu. Bây giờ ta sẽ đưa bọn ngươi tới Khương Lan Giới, phải nhớ, ở trong Khương Lan giới thì phải trung thực!” Tần Vũ lạnh giọng nói, sau đó khẽ phất tay áo, hai người Ngô Cương, Ngô Lưu trong sự kinh ngạc biến mất không thấy nữa.

Khương Lan giới đệ nhị tầng không gian.

“Khương Lan giới?”

Hai người Ngô Cương, Ngô Lưu hai mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sơn thạch vô biên xung quanh, còn có ước thúc yếu ớt của Khương Lan giới đối với bọn họ.

“Là không gian thần khí, không gian này không ngờ lại nhìn không thấy điểm cuối. Tại nơi này, ước thúc đối với bọn ta cực thấp, thần thức có thể bao phủ cả tỉ dặm, vậy mà vẫn không thể tra thám được điểm cuối cùng, không gian thần khí này, không phải là không gian thần khí bình thường!” Ngô Cương sắc mặt ngạc nhiên nói.

Không gian thần khí. Tại Thần Giới cực kì ít thấy.

Chỉ cần biết rằng ngay cả Tượng Thần Xa Hầu Viên cũng không nguyện ý luyện chế không gian thần khí thì có thể đoán ra rằng dưới tình huống bình thường, luyện chế không gian thần khí phần lớn là thần vương.

Ngay cả những thần vương đó, nguyện ý luyện khí lại càng ít, do đó số lượng không gian thần khí có thể khả dĩ phán đoán ra.

“Đại ca, vị chủ nhân này so với dự liệu của bọn ta còn lợi hại hơn a, chủ nhân có không gian thần khí này. Chỉ cần gặp phải nguy hiểm có thể trực tiếp trốn vào trong đây, ai có thể bắt giữ được người? Muốn phá không gian thần khí thì ngay cả thượng bộ thiên thần cũng rất khó làm được.” Ngô Lưu thở dài nói.

Ngô Cương lắc đầu, đầu mày cau lại:”Không, thượng bộ thiên thần có thể hủy diệt bộ phận không gian, chủ nhân một khi tàng nhập vào không gian thần khí, bổn thể của không gian thần khí vẫn còn ở bên ngoài. Thượng bộ thiên thần đó có thể không phá được không gian thần khí, nhưng nếu làm tê liệt tạo ra không gian liệt phùng. Sau đó đưa không gian thần khí vào không gian liệt phùng đó thì vẫn có khả năng đấy.”

Ngô Lưu nghĩ đến điều này không khỏi ngớ ra.

“Hi vọng chủ nhân không gặp phải thượng bộ thiên thần, nếu không bọn ta cũng sẽ theo đó mà không gặp may.” Ngô Cương bất lực nói.

Kiến thức của hai huynh đệ Ngô Cương, Ngô Lưu thật quá ít ỏi, không gian thần khí bình thường đối diện với không gian liệt phùng của thần giới có thể bị rơi vào trong đó.

Nhưng Khương Lan giới lại khác, thân là hồng mông linh bảo, lực thôn phệ của không gian liệt phùng có mạnh đến đâu cũng vô pháp khiến nó di động nửa phân.

Càng hà huống…

Khương Lan giới ở trong Càn khôn thế giới. Ngoại trừ Tần Vũ, căn bản không ai có thề tìm thấy Khương Lan giới.

Trên Mê Nhĩ Sơn, Tần Vũ ngồi khoanh chân trên tán cây của một cây đại thụ cao lớn bên cạnh ao trời, song thủ kết xuất từng đạo đạo ấn quyết, trong đầu suy diễn, sáng chế từng trận pháp, lần lượt bố trí.

Tần Vũ cứ ngồi như vậy cũng đã được nửa năm rồi.

Trong nửa năm, Tần Vũ đã bố trí được vài trăm trận pháp, mấy trăm trận pháp này được bố trí ở xung quanh Mê Nhĩ Sơn cũng như bất cứ chỗ nào trong Mê Nhĩ Sơn.

Vô luận là ai, từ bất cứ phương hướng nào công kích đều sẽ phải chịu sự công kích của trận pháp.

Lúc này, Tần Vũ chính đang chuyên tâm bố trí trận pháp cấp bốn!

Mấy trăm trận pháp đó đều là trận pháp cấp ba. Đối với Tần Vũ hiện giờ mà nói bố trí vài trăm trận pháp cấp ba thật sự không khó. Nhưng trận pháp cấp bốn… lại cực kì khó.

“A, mẹ nó, mau cho lão tử ra!” Trong một huyễn trận ở ngoại vi Mê Nhĩ Sơn, một hán tử to lớn phẫn nộ quát, hắn là một tiểu lâu la của Hắc Long Đàm, phụng mệnh ra ngoài hành sự. Đi qua Mê Nhĩ Sơn, không cẩn thận bị hãm nhập vào trong huyễn trận này.

“Oanh!”

Ở trong một tòa tam cấp sát phạt đại trận, thỉnh thoảng bạch sắc tịnh hỏa được phóng ra, nơi này đã có vài kẻ chết bất đắc kỳ tử. Gã hán tử to lớn hãm nhập trong huyễn trận đó so với những kẻ bị hãm nhập vào sát trận thì vẫn còn may mắn hơn nhiều.

“Đại tỉ, cần thận chút.”

Ở trong khốn trận, hai nữ nhân tay nắm tay cẩn thận bước đi, hai người bọn họ cũng là nhân viên cấp thấp của Hắc Long Đàm. Vận khí tỉ muội bọn họ vẫn còn tốt, đạp nhập vào một khốn trận không có lực sát thương.

Thời gian nửa năm đã khiến hai vị thiên thần của Hắc Long Đàm là Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ chú ý đến Mê Nhĩ Sơn, Mê Nhĩ Sơn xuất hiện các loại trận pháp, hai người Liễu Nhứ đạo nhân trong lòng đều có dự cảm – Tần Vũ đã quay lại rồi.

Đã từng giao thủ với Tần Vũ, đặc biệt biết rằng ngay cả Cửu Thủ Hắc Long cũng bại dưới tay Tần Vũ, bọn chúng không còn dám tìm Tần Vũ làm phiền mà chỉ là đem tin tức truyền đến Đàm Cửu.

Úy Trì Thành thành nội, bên trong lầu các hàng chữ Địa của Liên Phương Quán.

Một nữ nhân, ba nam nhân đang tụ tập một chỗ, bốn vị thiên thần này đều đến từ thế lực cường đạo số một của ‘Âu Gia Thành’ trong sáu mươi tư tòa thành trì của Thần giới Đông bộ.

Nữ nhân này tên là ‘Xích Hồng Phong’, chính là thủ lĩnh trong bốn người, công lực cũng đã đạt tới trung bộ thiên thần, ba nam tử dưới trướng đều là hạ bộ thiên thần.

“Đại tỉ, bọn tôi vừa mới thu được tin tức ở bên ngoài, Tần Vũ đã hiện thân rồi, chính là ở Mê Nhĩ Sơn khi xưa!” Một nam tử có chút kích động nói.

Xích Hồng Phong vẻ ngoài cao gầy. Mắt phượng quét qua, cau mày nói:”Ngươi nói tên Tần Vũ đó xuất hiện tại Mê Nhĩ Sơn? Tên Tần Vũ này thế nào lại có gan như vậy, dám quay trở lại Mê Nhĩ Sơn lần nữa, tin tức này ngươi dám xác định?”

“Vạn phần xác định, tin tức này là do ta từ một đệ tử của Hắc Long Đàm thu được, Hắc Long Đàm đã có không ít người hãm nhập vào trong đại trận ở Mê Nhĩ Sơn. Thần giới trận pháp cao thủ cực ít. Có lẽ không có kẻ nào rãnh rỗi đến mức đi ngụy trang thành Tần Vũ, đặc biệt lại chạy tới Mê Nhĩ Sơn bố trí đại trận.” Nam tử đó vội vàng nói.

Trong ba người, thanh niên thấp bé nhất cũng mở miệng nói:”Đại tỉ, ta thấy lão tam nói rất có khả năng, tên Tần Vũ đó chưa trốn khỏi Uý Trì thành, hắn đã dám lưu lại, vậy việc hắn xuất hiện tại Mê Nhĩ Sơn là rất có thể.”

“Xích Hồng Phong trầm ngâm một lúc, đứng dậy nói:”Tốt, chúng ta lập tức xuất phát!”

“Dạ, đại tỉ” cả ba nam tử đều đứng dậy nói. Sắc mặt mang theo một tia kích động.

Không chỉ là bọn họ, toàn bộ phạm vi bên trong Úy Trì Thành đều truyền đi tin tức này – cái ‘Bánh ngọt’ Tần Vũ đã quay lại rồi! Tất cả thiên thần thu được tin tức đều đã hành động.

Thiên thần môn thu được tin tức có trước có sau, nhưng thời gian cách nhau tối đa cũng chỉ là vài ngày mà thôi.

Toàn bộ Thần giới số lượng thiên thần vẫn còn lòng tham thật sự không ít, chỉ riêng Thần giới đông bộ, số thiên thần tề tụ tại Úy Trì Thành cũng gần trăm tên, còn có những khu vực khác ở Thần giới, cộng lại cũng hơn hai trăm.

Những thiên thần nhận được tin tức đầu tiên đã bắt đầu xuất phát, nhanh chóng hướng về Mê Nhĩ Sơn.

Trong một căn phòng phổ thông của Úy Trì thành. Đang có một người ngồi khoanh chân.

Mái tóc ngắn dựng đứng giống như cương châm màu xích hồng, thân hình đen gầy. Chính là Cửu thủ hắc long 'Đàm Cửu'. Năm đó tại Hắc Long Đàm giao thủ cùng với Tần Vũ, khiến cho Đàm Cửu đối với Tần Vũ có chút úy kị.

“Trường thương, đó là trường thương gì vậy?” Đàm Cửu vĩnh viễn không quên thanh trường thương màu đen, đồng thời còn có điểm điểm huyền hoàng chi sắc đó của Tần Vũ.

Đối diện với thanh trường thương đó, phối hợp thêm thuật Thuấn Di của Tần Vũ, Đàm Cửu hắn căn bổn không có một chút sức phản kháng.

“Tần Vũ, ta còn tưởng ngươi đã trốn về chỗ sư tôn của ngươi rồi, hừ, thật không nghĩ ra ngươi lại có gan như vậy.” Trong mắt Đàm Cửu ánh lên một tia hung lệ, “Nhiều thiên thần tụ tập như vậy, ta không tin ngươi có thể giết được bao nhiêu.”

Đàm Cửu nhớ tới những thiên thần đã từng truy sát mình, không khỏi nở một nụ cười lãnh khốc.

“Đi đi, cứ đi đi… Tần Vũ không chỉ có thượng phẩm thiên thần khí thôi đâu, đến khi bọn ngươi phát hiện ra thanh trường thương đó của hắn thì đã trốn không kịp rồi.”

Đàm Cửu có thể thấy trước, những thiên thần đó, khẳng định có không ít sẽ bại dưới tay tần Vũ. Nhưng Đàm Cửu cũng tin rằng, Tần Vũ cuối cùng khẳng định sẽ bại trận.

“Ta sẽ làm con chim sẻ sau cùng vậy.” Đàm Cửu đứng dậy.

Chín phân thân thì mất tám, tổn thất là quá lớn. Bất quá trải qua hơn một ngàn tám trăm năm khôi phục, hắn đã khôi phục được chín thành thực lực rồi.

Bởi vì là Cửu Thủ hắc long, chỉ cần một linh hồn không chết thì những linh hồn khác sẽ có thể khôi phục lại như cũ.

Tin tức Tần Vũ hiện thân trong một thời gian ngắn đã đến tai thành chủ Úy Trì Thành ‘Úy Trì Cung Lam’, đồng thời cũng đến tai ‘Hoàng Tĩnh’ ở Đông Cực Huyễn Kim Sơn, ngay cả Bắc Cực Phiêu Tuyết thành, Khương Lan và Mộc Nhi ở Mộc phủ cũng đã nghe được tin tức này.

Mục quang không ít người tại Thần Giới đều tụ tập vào nơi đó.

Có người thì chỉ muốn xem cho vui, có người thì lại rất quan tâm, chỉ bởi vì… tại thời kì hòa bình, phát sanh việc hơn trăm thiên thần đánh nhau là cực kì hiếm có.

Ngoại vi Mê Nhĩ Sơn, tám thiên thần đứng giữa không trung, nhưng lúc này phía sau lại có mười hai thiên thần bay tới, trong hai mươi thiên thần này, hạ bộ thiên thần có mười tám người, trung bộ thiên thần hai người.

Đám người này là những kẻ nhận được tin tức và tới nơi này sớm nhất.

“Chư vị bằng hữu, không cần phải vội vã, Mê Nhĩ Sơn mỗi một nơi đều có những trận pháp khác nhau, nếu như cứ thế tiến vào, ít nhất hạ bộ thiên thần tất chết không thể nghi ngờ.” Một đạo thanh âm vang lên rõ ràng.

Nói chuyện là một gã trung niên nhân, cũng là một trong hai trung bộ thiên thần trong hai mươi thiên thần đó.

“Hóa ra là Tiên Vu lão ca.” Xích Hồng Phi bay tới trước, hồng sắc chiến giáp trên thân Xích Hồng Phong hoàn toàn bó sát lấy người, làm hiện lên vóc dáng khiêu gợi.

“Tiên Vu lão ca có ở đây thì sự tình dễ dàng hơn rồi, tao nghệ của Tiên Vu lão ca về mặt trận pháp ta hoàn toàn hiểu rõ.” Xích Hồng Phong mĩm cười nói.

Nhưng những thiên thần có mặt tại đây đến từ nhiều nơi, không phải ai cũng tin phục Tiên Vu Ương đó.

Tiên Vu Ương cười lạnh một tiếng: ”Bọn ngươi hãy thử nhìn xem!” Chỉ thấy trên thủ chưởng của Tiên Vu Ương phiêu phù mấy trăm khối thần linh thạch, đạo đạo phù triện phiêu phù xung quanh mấy trăm khỏa thần linh thạch này,

Sau đó, mấy trăm khối thần linh thạch giống như tên nhọn hướng về các phương vị của Mê Nhĩ Sơn bay đi.

Khi mấy trăm khối thần linh thạch tiến nhập vào trong đại trận.

Chỉ thấy -

“Xuy xuy!” mỗi một góc trong trận pháp của Mê Nhĩ Sơn lôi điện thiểm thước, vô số điện xà bơi lội uốn lượn.

“Oanh!” một đại trận ở ngoại vi Mê Nhĩ Sơn mãnh nhiên tràn ngập bạch sắc tịnh hỏa, điều này khiến cho tất cả hạ bộ thiên thần tại đó sắc mặt đại biến, đối diện bạch sắc tịnh hỏa, hạ bộ thiên thần căn bản vô pháp ngăn chặn.

Hỏa diễm, lôi điện, các loại năng lượng thuộc tính công kích…

Toàn bộ Mê Nhĩ Sơn, phảng phất giống như là địa ngục, các nơi đều không thể tiến vào, nhưng lại có những nơi bất cứ phản ứng gì cũng không có, nhưng lại càng khiến người ta hồi hộp. Chưa biết thì càng thêm đáng sợ.

Hai mươi thiên thần tại đó, sắc mặt cùng lúc đều biến thành cực kì khó coi.