Tinh Thần Biến -Tập 3

Chương 33

Docsach24.com

ần Vũ nhìn phản ứng lúc này của ‘Đàm Cửu’ không khỏi nhíu mày lại.

Ba mãng hán này là địch nhân của Đàm Cửu ư?

Ba tử đồng tráng hán trước sau rơi xuống, tử đồng tráng hán cầm đầu nhìn về vị trí của mấy tòa cung điện ‘Hắc Long điện’, không khỏi cười lớn:

- Xem ra những điều ta nghe nói là sự thật, mấy tòa cung điện đều bị thiêu hủy không còn gì. Ai nha, Hắc Long, ngươi lần này đã rất mất mặt rồi.

- Ồ, nơi này có một trận pháp, chẳng lẽ là đại trận được vị thiên thần giỏi bố trận đó bố trí.

Tử đồng tráng hán đứng ở sau cùng sắc mặc hưng phấn tiến về phía đại trận, đại trận đó cũng là sát trận mà Tần Vũ đã bố trí, có thể phát xuất bạch sắc tinh hỏa công kích!

- Lão tam, cẩn thận một chút.

Tử đồng tráng hán cầm đầu hét lên.

- Không sao đâu!

Nói xong, lão tam ấy trực tiếp sải bước tiến vào bên trong đại trận, cả sát trận liền khởi động, bạch sắc tinh hỏa thoáng chốc đã ngập tràn.

- Chao ôi, bạch sắc tinh hỏa a, đại trận này thật là quá biến thái. Chạy, chạy. Sử dụng không gian lĩnh vực để ngăn cản bạch sắc tinh hỏa, thời gian dài cũng rất mệt người.

Thanh âm còn đang vang vọng, ‘lão tam’ đã từ trong đại trận lao ra.

- Không gian lĩnh vực ngăn trở bạch sắc tinh hỏa, thời gian dài cũng mệt người?

Tần Vũ nghi hoặc liếc nhìn Cửu Thủ Hắc Long ‘Đàm Cửu’ ở bên cạnh.

Trước đây không lâu, ‘Đàm Cửu’ lúc ở sát trận, Tần Vũ còn cho rằng không gian lĩnh vực có thể dễ dàng loại bỏ bạch sắc tinh hỏa, hiện tại xem ra cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Nghĩ cũng đúng, bạch sắc tinh hỏa công kích lực cũng được xem là lợi hại, không gian lĩnh vực muốn ngăn cản khẳng định phải tiêu hao linh hồn chi lực ở một mức độ nhất định.

- Tần Vũ, ba người này ngươi có biết không?

Đàm Cửu nhìn sang Tần Vũ.

Tần Vũ lắc đầu.

Đàm Cửu nhìn ba tử đồng tráng hán ở xa xa, nói:

- Uất Trì thành ngoại có ba cường đạo thế lực khá lớn, một là Hắc Long Đàm của ta. Còn có Tam Xoa Sơn và một nữa là Lương Kim Sơn. Ba mãng hán này, chính là ba vị thủ lĩnh của Tam Xoa Sơn!

- Tam Xoa Sơn? Thì ra là bọn họ.

Tần Vũ trong lòng đã rõ ràng.

Lúc trước, trong những ngày sống ở Phù Giác thôn, Tần Vũ từ miệng của những cư dân xung quanh đã biết được truyền thuyết về Tam Xoa Sơn ba vị thủ lĩnh, trong mắt những người dân ở Phù Giác thôn, tam vị thủ lĩnh của Tam Xoa Sơn chính là ba thiên thần dũng mãnh và dã man!

Đem so sánh ba cường đạo thế lực, Lương Kim Sơn ngược lại được coi là mạnh nhất.

Cường đạo nhân mã của Lương Kim Sơn tuy ít nhất, nhưng nhân mã trên Lương Kim Sơn đều là tinh anh. Bọn họ rất ít khi đi cướp bóc, nhưng một khi ra tay, thường thường đều là những vụ lớn.

- Ha ha, Hắc Long, bao nhiêu năm nay chưa gặp ngươi rồi, muốn cùng ngươi luận bàn mà không có cơ hội, lần này ba huynh đệ chúng ta tình cờ đi ngang qua, biết rằng ngươi ở đây đã phát sinh đại sự, ta liền đoán rằng, ngươi lần này nhất định muốn xuất hiện. Ha ha, quả nhiên bị ta đoán trúng rồi.

Lão tam trong ba Tử Đồng tráng hán vừa cười lớn vừa nói.

Bản thân Đàm Cửu, ngoại trừ ba phân thân, bốn ‘Đàm Cửu’ đều lạnh lùng nhìn ba người này.

Một ‘Đàm Cửu’ trong đó nhíu mày lên tiếng nói:

- Man Phỉ, người đừng tỏ ra khôn vặt ở đây, ba huynh đệ các ngươi tới chỗ của ta, một là điều ô nhục, hai là cùng ta chiến đấu. Muốn đánh thì đánh, ta đã chuẩn bị rồi.

- Ba phân thân? - Tử đồng tráng hán cầm đầu nhíu mày nói, - Đàm Cửu, ba phân thân của ngươi đối phó với ba huynh đệ chúng ta, chẳng lẽ ngươi vẫn tự tin bằng vào ba phân thân đó có thể ngăn cản được ba huynh đệ chúng ta ư?

Tử đồng tráng hán đứng cạnh người kia nói:

- Đại ca, đừng cùng hắn lãng phí thời gian, chúng ta trước tiên cứ chà đạp ba phân thân của hắn một phen, đến lúc đó Hắc Long này tự nhiên sẽ lo lắng thôi.

Nhưng lúc này, Hoàng Tĩnh cũng bước tới cạnh Tần Vũ.

- Tần Vũ, đi tới cạnh ta đi. Thực lực của ba trung bộ thiên thần này đều khá, lúc chiến đấu có thể sẽ ảnh hưởng đến người ngoài.

Hoàng Tĩnh cười nói với Tần Vũ.

- A, tiểu muội muội xinh đẹp, thân thiết với ba đại vương nào.

Lão tam Man Phỉ trong Tam Xoa Sơn ba vị thủ lĩnh mở trừng trừng đại ngưu nhãn, chằm chằm nhìn Hoàng Tĩnh kêu lên tiếng kỳ quái.

Đàm Cửu lãnh mạc cũng không khỏi khẽ sửng sốt, sau đó nhìn về phía Hoàng Tĩnh.

Tần Vũ cũng nhìn sang Hoàng Tĩnh

Chòng ghẹo thượng bộ thiên thần? Thượng bộ thiên thần muốn giết một trung bộ thiên thần, đơn giản là một việc dễ như trở bàn tay. Tần Vũ, Đàm Cửu hai người đều không biết Hoàng Tĩnh sẽ phản ứng như thế nào.

Man gia tam huynh đệ nhìn thấy biểu tình của hai người Tần Vũ và Đàm Cửu, cũng cảm thấy bất diệu. Nhất thời ba huynh đệ Man gia đều thử dụng thần tức để tra xét đám mấy người Hoàng Tĩnh.

Khi tra sét đến Tần Vũ, Man gia tam huynh đệ nghi hoặc một chút, bởi vì bọn chúng dò xét thấy trên người Tần Vũ có thần chi lực của ‘thượng cấp thần nhân’ cảnh giới. Lúc trước bọn chúng còn cho rằng Tần Vũ là thiên thần.

Nhưng khi tra xét đến Hoàng Tĩnh, Man gia tam huynh đệ kinh sợ, bọn chúng đều nhìn không thấu Hoàng Tĩnh. Ở Úy Trì thành, căn bản không có nữ cao thủ nào lợi hại như vậy, cho nên Man Phỉ mới dám đùa giỡn một chút, nhưng không ai ngờ, lại đá trúng thiết bản.

- Tam đệ, hỗn láo.

Lão đại Man Trù trong ba huynh đệ là người khá khôn khéo, lúc này quát lên một tiếng.

Lão nhị Man Phồn khẽ cau mày không nói tiếng nào, còn lão tam Man Phỉ thì lẩm bẩm:

- ‘Mẹ, tùy tiện đúng vào một tiểu nữ, lại chính là một cao thủ.’

Sắc mặt Hoàng Tĩnh có chút khó coi.

Lúc ở Huyễn Kim sơn, ai dám trêu đùa nàng? Không ngờ tới đây lại bị một tên mãng hán đùa giỡn.

- Vả vào miệng mình mười cái.

Hoàng Tĩnh sắc diện lạnh lùng nhìn Man Phỉ, nói lạnh như băng.

Man Trù liền chắp tay nói:

- Cô nương, tam đệ của ta quá lỗ mãng, xin cô nương thứ lỗi, mười cái tát vào miệng này cũng hơi quá đáng, như thế này đi, ba huynh đệ ta cùng xin lỗi cô nương, cũng dâng lên lễ vật xin lỗi, như thế có được không?

Thiên thần cao thủ, thứ quan trọng chính là thể diện.

Lúc chiến đấu ngươi chém hắn một đao, hắn không màng tới. Nhưng ngươi bảo hắn tự vả vào miệng mình, sự trừng phạt này rất nặng.

Ánh mắt Hoàng Tĩnh càng trở nên lạnh lùng hơn, mục quang như băng đao, hung ác lướt qua ba huynh đệ, trầm giọng quát:

- Vả vào miệng mình một trăm cái, nếu không, hôm nay chính là tử kỳ của ba người các ngươi.

Đàm Cửu ở bên cạnh xem kịch hay.

Tần Vũ lại cảm thán trong lòng. Không ngờ rằng tính tình tốt như Hoàng Tĩnh, khi tức giận lên cũng khiếp người như vậy.

Man Phỉ nhìn đại ca, nhị ca của mình, lại nhìn Hoàng Tĩnh, khẽ gầm một tiếng:

- Là ta đùa cợt ngươi, ngươi muốn giết thì cứ việc động thủ, nhưng ngươi đừng làm liên lụy đến đại ca nhị ca của ta.

- Vả vào miệng mình ba trăm cái, hoặc là ba huynh đệ các ngươi cùng chết, đừng nói lời thừa!

Mục quang của Hoàng Tĩnh phát lãnh, đồng thời mọi người xung quanh đều cảm thấy một trận sợ hãi.

- Hoàng…

Tần Vũ vừa muốn nói, Hoàng Tĩnh đã lạnh lùng nhìn hắn.

Tần Vũ không khỏi cười khổ, không dám nhiều lời.

Kỳ thực ấn tượng của Tần Vũ đối với Man gia tam huynh đệ rất không tốt, đặc biệt nhìn thấy ba người này, liền nghĩ tới hảo huynh đệ của mình ở tiên ma yêu giới, Tử Đồng Ngưu Ma Hoàng ‘Man Càn’. Hơn nữa ba người này cũng là tử đồng, cũng là Man tính, nói không chừng cũng là Tử Đồng Ngưu Ma Hoàng.

Lúc này Hoàng Tĩnh đã lộ ra uy nghiêm của thượng niên thân cư cao vi.

- Tam đệ, không cần.

Lão nhị Man Phồn chăm chú nhìn Man Phỉ trịnh trọng nói,

- Trong trường hợp xấu nhất, ba huynh đệ chúng ta và nữ tử này liều mình một phen. Chúng ta tuy không phát hiện được thực lực của ả. Nhưng nói không chừng ả chỉ là trung bộ thiên thần đỉnh phong.

Man Trù cũng nhìn Man Phỉ, mục quang cũng biểu đạt ý tứ của hắn.

Man Phỉ lại lắc đầu nói:

- Ả này thật biến thái, riêng khí thế ta dám nói rằng ả hẳn là thượng bộ thiên thần. Mẹ…

Man Phỉ chửi một tiếng, sau đó song thủ duỗi ra hung hăng vả vào miệng mình.

“Đét! Đét! Đét…” Thanh âm thâm thúy như roi da đánh vào da thuộc, Man Phỉ lúc hung hăng vả vào miệng mình còn quay sang đại ca nhị ca lộ ra tiếu dung chất phác, chỉ là trên mặt hắn lúc này đã bị đánh đến nát ra, tiên huyết chảy cả ra ngoài.

Man Phỉ này đánh chính bản thân hắn, căn bản một chút cũng không lưu tình, đánh phi thường mạnh!

Một trăm cái!

- Xin lỗi, ta sai rồi.

Tiếng của Man Phỉ vẫn như hồng chung, nhưng Tần Vũ lại chú ý tới da đã rách thịt trên mặt Man Phỉ, đôi mắt đó lại có huyết ti.

Hoàng Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng.

Sau đó hô hấp của Hoàng Tĩnh đã ổn định được tâm tình, Tần Vũ đứng cạnh không nói một lời.

Man Trù, Man Phồn, Man Phỉ tam huynh đệ lúc này có chút xấu hổ. Man Trù cười “ha ha” làm hòa hoãn bầu không khí. Sau đó nói với Đàm Cửu:

- Hắc Long, hôm nay ba huynh đệ chúng ta tới đây, căn bản là muốn cùng ngươi luận bàn một phen, nhưng hôm nay ở đây lại có vị cô nương này, như vậy chúng ta cũng….

- Không cần bận tâm tới ta, các ngươi muốn đánh thì cứ đánh.

Hoàng Tĩnh mắng.

Bị Hoàng Tĩnh mắng như vậy, lời của Man Trù cũng bị cắt ngang. Sắc mặt Man Trù không khỏi có chút khó coi, ba huynh đệ nhìn nhau, trực tiếp xoay người bỏ đi.

- Man Trù, ba huynh đệ các ngươi định đi như vậy à?

Đàm Cửu chế nhạo.

Thấy lão hàng xóm te tua, Đàm Cửu cảm thấy rất vui vẻ.

Man Phỉ trợn trừng mắt trâu, quát Đàm Cửu:

- Hừ, hôm nay ba huynh đệ chúng ta tâm tình không tốt, vốn muốn tìm ngươi trút giận, bất quá hôm nay có vị cô nương này ở đây, chúng ta cũng không làm phiền. Ngày mai, nhất định ngày mai huynh đệ chúng ta lại tìm ngươi!

Man Phỉ nói xong, vết thương hung ác ở miệng vỡ ra như quái thú.

- Tam đệ, xử lý thương thế đi đã.

Lão nhị Man Phồn đưa tay ra nói, Man Phỉ khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra một tầng quang mang màu bích lục, vết thương trên mặt liền biến mất.

Đàm Cửu lạnh lùng cười nói:

- Tìm ta trút giận? Khẩu khí rất lớn, ba huynh đệ các ngươi dù có liên thủ tối đa cũng chỉ khiến ta xuất ra ba phân thân mà thôi, còn kiêu ngạo!

Đàm Cửu đích xác có tư cách để kiêu ngạo, dù sao hắn có thể từ một hóa chin!

- Ha ha…. Nơi này náo nhiệt thật, ta còn cho rằng có hạng bộ thiên thần chiến đấu, không ngờ Man gia ba con trâu ngốc, còn có tên cửu đầu trùng suốt ngày trốn tránh cũng xuất hiện!

Chỉ nghe thanh âm trong trẻo vang lên, một đạo kim y thân ảnh xuất hiện trên không trung.

Tần Vũ ngẩng đầu nhìn người vừa tới, ấn tượng đầu tiên của Tần Vũ chính là – tuấn lãng, suất khí!

Người tới toàn thân mặc kim y, dáng vẻ thiếu niên. Cả người rất là sáng lạng… Tần Vũ nhìn thiếu niên này, cảm thấy kim y thiếu niên và Cửu Thủ Hắc Long ‘Đàm Cửu’ chính là hai cực đoan.

Đàm Cửu da đen, kim y thiếu niên này da lại trắng nõn như trẻ con.

Đàm Cửu nhãn thần âm trầm tràn đầy sát khí, kim y thiếu niên dương quang khai lãng.

- Man gia tam xuẩn ngưu, ta đi tìm các ngươi chỉ để bàn luận, các ngươi vì sao lúc nào cũng trốn tránh ta? Cửu đầu trùng ngươi, mỗi lần tìm ngươi đều tìm không được, lần này để ta tóm được rồi, các ngươi một người cũng chạy không thoát, hôm nay tất cả phải cùng ta đại chiến một phen.

Kim Y thiếu niên ha ha cười lớn

Tần Vũ trong lòng cảm thấy kinh dị.

Kim y thiếu niên vừa đột nhiên xuất hiện này là người như thế nào, nghe khẩu khí tựa hồ như là một nhân vật lợi hại.

- Lưu Thủy!

Một đạo thanh âm đột nhiên từ bên cạnh Tần Vũ vang lên, chính là Hoàng Tĩnh đang đứng cạnh Tần Vũ.

Ánh mắt của kim y thiếu niên vừa rồi trên mặt còn có nét cười hưng phấn giờ đột nhiên tắt ngấm, nghi hoặc nhìn về phía Tần Vũ. Nhưng, nói chính xác là nhìn Hoàng Tĩnh ở bên cạnh Tần Vũ.

Kim y thiếu niên phải nghiêng đầu mới nhìn thấy rõ Hoàng Tĩnh ở cạnh Tần Vũ.

- A, tỷ!

Kim y thiếu niên mở to hai mắt.

- ‘Tỷ?’

Tần Vũ ngẩn người.

Cửu Thủ Hắc Long ‘Đàm Cửu’ cũng ngạc nhiên nhìn Hoàng Tĩnh, lại nhìn sang kim y thiếu niên, vẻ mặt khó tin.

Còn Man gia tam huynh đệ cũng trợn tròn mắt, sau một hồi lâu, Man Phỉ mới nói thầm:

- Không ngờ cô nương này chính là tỷ tỷ của tên chiến đấu cuồng đó, đệ đệ mạnh như vậy, không ngờ tỷ tỷ còn mạnh hơn.

- Lưu Thủy, lúc ta ly khai ngươi đã đáp ứng ta như thế nào? Sao ta vừa quay người đi, ngươi lại đi ra?

Hoàng Tĩnh trầm giọng nói.

Kim y thiếu niên ôm lấy đầu, nhìn mấy người xung quanh, sau đó mục quanh nhìn Tần Vũ, mắt sáng lên, lập tức chuyển đề tài nói:

- Tỷ tỷ, tỷ và người này đứng gần như vậy, tỷ quen hắn à? Ai, bình thường tỷ nhìn nam nhân không vừa mắt, sao lại cùng nam nhân thân cận như thế?

Hoàng Tĩnh quả nhiên không truy hỏi chuyện kim y thiếu niên bỏ đi nữa, lúc này liền giải thích:

- Hắn gọi là Tần Vũ, cùng ta gặp gỡ vài lần, Lưu Thủy, ngươi đừng có khua môi múa mép nữa!

- Nhất định không, nhất định không, hắc hắc, ta nghe lời tỷ.

Kim y thiếu niên liền nói.

Sau đó kim y thiếu niên đi đến cạnh Tần Vũ, chắp tay nói:

- Tần Vũ huynh đệ, ta là thủ lĩnh Hoàng Phủ Lưu Thủy của Lương Kim Sơn trong Úy Trì thành tam đại thủ lĩnh! Chắc ngươi đã nghe nói tới đại danh của ta rồi.

- Hoàng Phủ huynh, tại hạ Tần Vũ, tỷ tỷ của huynh cũng giới thiệu qua rồi.

Tần Vũ lập tức hành lễ.

Lúc này Tần Vũ mới biết, kim y thiếu niên này chính là Lương Kim Sơn thủ lĩnh, một trong Úy Trì Thành tam đại cường đạo thế lực, có nhìn thế nào cũng nhìn không ra thiếu niên sáng lạng thế này lại có thể là một cường đạo thủ lĩnh.

Đồng thời tận đáy lòng Tần Vũ cũng thấy nghi hoặc, Hoàng Tĩnh họ Hoàng, Hoàng Phủ Lưu Thủy cũng họ Hoàng, hai người là tỷ đệ?

Hoàng Tĩnh cười áy náy với Tần Vũ:

- Tần Vũ huynh, ta căn bản chuẩn bị quay về Lương Kim Sơn, hiện tại ngươi đã không có chuyện gì, vậy ta cáo từ trước. Hi vọng sau này chúng ta có thể gặp lại ở Huyễn Kim Sơn.

- Hoàng Tĩnh cô nương, ngày sau đợi công lực ta cao lên một chút, nhất định sẽ đến.

Tần Vũ lập tức nói.

Nhãn tình của Hoàng Phủ Lưu Thủy nhất thời sáng lên, liền cười nói:

- Tỷ, tỷ đi thong thả!