Tinh Thần Biến -Tập 3

Chương 26

Docsach24.com

ười dặm chung quanh bốn tòa cung điện đều bị bao trùm màu đen của thần hỏa. Vô số ngọn hắc sắc thần hỏa như những con độc xà hướng tới người trong bốn tòa cung điện mà công kích.

Mấy ngàn người bị vây hãm, trong đó có ba vị thiên thần.

Tất cả bọn họ đều đang cố gắng chịu đựng thần hỏa, một số đang tìm phương pháp thoát khỏi trận, với thực lực của những thần nhân này có thể kiên trì chống đỡ trong một khoảng thời gian.

Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân, Hùng Hắc đều ở cùng một chỗ.

-Trong trận pháp bốn phương tám hướng đều là thần hỏa, hơn nửa màu sắc thần hỏa lại thật nồng đậm.

Mị Cơ cau mày bao quanh thân mình là một tầng thiên thần lực xanh biếc.

Nhờ thiên thần lực bảo hộ mà thần hỏa không xâm phạm được cô ta, Hùng Hắc và Liễu Nhứ đạo nhân đều làm như thế.

- Ở thần giới số lượng thiên thần giỏi dùng hỏa diễm tấn công không ít, nhưng trận pháp của Tần vũ xuất ra thật nhiều thần hỏa, hơn nữa màu sắc của thần hỏa thật nồng đậm, uy lực thật lớn.

Liễu Nhứ đạo nhân cảm thán nói.

Hắc sắc thần hỏa, thần hỏa cũng có uy lực mạnh yếu khác nhau, cũng như chân hỏa trong người thượng cấp thần nhân và hạ cấp thần nhân làm sao giống nhau được.

Màu đen cũng có phân chia đậm nhạt, như phân ra màu xám, màu đen, đen kịt.

- Liễu Nhứ, đừng nhiều lời, hãy mau phá trận để chúng ta ra ngoài.

Hùng Hắc bất mãn nói.

Liễu Nhứ đạo nhân tại Hắc Long Đàm là người giỏi trận pháp nhất, lắc đầu nói:

- Muốn phá trận này ít nhất phải mất nửa canh giờ, nhưng mà nếu thoát trận thì không phải là việc khó.

- Vậy thì mau xuất trận.

Hùng Hắc quát lên, đối với sinh mạng của mấy ngàn thần nhân khác hắn cũng chẳng quan tâm.

Đối với Hắc Long Đàm mà nói, mấy ngàn thần nhân tổn thất, căn bản không phải là trọng yếu, Hùng Hắc quan tâm nhất là thoát khỏi trận pháp. Sau đó giết chết Tần Vũ.

- Tốt lắm, bây giờ hãy… nhanh nhanh tản ra.

Liễu Nhứ đạo nhân đột nhiên biến sắc mặt, không phải mỗi mình hắn mà cả Mị Cơ, Hùng Hắc đều hoảng hốt né tránh.

Chỉ thấy hai ba quả bạch sắc tịnh hỏa cầu cực nhanh đang hướng tới bọn họ, ba người vừa mới né tránh thì bạch sắc tịnh hỏa cầu đã bay sát qua người, bay đi mấy chục thước rồi biến mất trong vô số hắc sắc thần hỏa.

- Là bạch sắc tịnh hỏa, tại Mê Nhĩ sơn Tần Vũ đã sử dụng công kích một lần, bây giờ Tần Vũ cũng sử dụng bạch sắc tịnh hỏa công kích, Tần Vũ này sử dụng hỏa diễm cực kỳ am hiểu. Chạy, chạy mau.

Hùng Hắc nóng nảy quát.

Mị Cơ nhìn nhanh về phía Liễu Nhứ đạo nhân.

- Liễu ca ca, mau dẫn chúng ta li khai trận pháp, bạch sắc tịnh hỏa này uy lực quá lớn.

Bị vây trong trận pháp, hắc sắc thần hỏa bao trùm toàn bộ, ngay cả bạch sắc tịnh hỏa phải đến gần thân thể mấy chục thước mới có thể phát hiện, chỉ cần không chú ý là có thể bị bạch sắc tịnh hỏa thiêu đốt.

- Được, các ngươi đợi một chút.

Liễu Nhứ đạo nhân hít sâu một hơi, sau đó liên tục xuất ra vô số đạo ấn quyết, sau đó màn đen bao trùm xuất hiện phù ấn, Liễu Nhứ đạo nhân cẩn thận quan sát.

Mị Cơ, Hùng Hắc hai người không dám thúc giục Liễu Nhứ đạo nhân, chỉ biết lo lắng chờ đợi.

- Tốt lắm, hai người nhớ kỹ đi theo sau ta.

Không gian chung quanh Liễu Nhứ đạo nhân bắt đầu vặn vẹo, không gian trong phạm vi mười thước hình thành một trận sóng gợn.

Mị Cơ, Hùng Hắc lập tức đi theo Liễu Nhứ đạo nhân, ba người nhanh chóng tiến lên, Liễu Nhứ đạo nhân vừa đi vừa phát ra vài đạo thần chi ấn kiểm tra.

- Oanh long long!

Tòa cung điện có lực phóng ngự mạnh nhất là Hắc Long Điện đã đổ ập xuống, hộ điện cấm chế đã bị hắc sắc thần hỏa phá vỡ. Hắc sắc trụ tử, kim sắc thai giai trong Hắc Long Điện đều bị thần hỏa hóa thành tro tàn.

Ba tòa cung điện từ đầu đã bị thần hỏa thiêu đốt.

Bên trong khu vực có hắc sắc thần hỏa, hàng ngàn thần nhân đang giãy dụa, trung cấp thần nhân và hạ cấp thần nhân chỉ duy trì được trong chốc lát là bị thần hỏa thiêu thành tro tàn, chỉ có thượng cấp thần nhân là duy trì được khoảng thời gian dài. Thần lực tiêu hao tuy rất nhanh nhưng thân thể thượng cấp thần nhân cũng rất cường hãn, nhưng thời gian trôi qua, dần dần cũng không chịu nổi.

“”A…” Kiên trì được hồi lâu, thần lực đã tiêu hao hết, một gã thượng cấp thần nhân bị hắc sắc thần hỏa thiêu đốt trong vòng, cuối cùng cũng không chịu nổi.

Thân thể giống như tảng đã nứt ra, máu tươi chảy ra, hắc sắc thần hỏa lan vào bên trong cơ thể, nội tạng bị thiêu thành tro tàn, cả não bộ cũng bị thiêu đốt.

Dương nhị ca!

Bên cạnh, một gã hắc y trung niên nam tử bi phẫn quát, trong cơ thể hắn thần lực màu vàng không ngừng thoát ra ngăn cản hắc sắc thần hỏa, nhưng hắc sắc thần hỏa không ngừng thiêu đốt khiến cho hắn dù là thượng cấp thần nhân đỉnh cấp nhưng thần lực cũng đã gần như cạn kiệt.

Độ thần kiếp, đề kháng lại thần hỏa chẳng qua mất có vài cái hô hấp công phu, mà uy lực của thần hỏa cũng không lớn.

Nhưng hiện tại hai khắc thời gian đã trôi qua, hơn nữa uy lực của hắc sắc thần hỏa cũng cực kỳ to lớn, cho dù thượng cấp thần nhân cũng không duy trì thời gian dài được.

- Dương nhị ca, Hùng Hắc đại nhân cũng mặc kệ chúng ta rồi.

Trung niên hán tử trong lòng bi phẫn nói, y cũng biết là mình cũng không trụ được lâu nữa.

Trước lúc chết, hắn nhớ lại cùng Dương nhị ca tại Hắc Long Đàm cuộc sống chỉ là giết người cướp bóc, cướp đoạt bảo vật của người phi thăng…

- Dương nhị ca, bình thường là chúng ta giết người đoạt bảo, không ngờ hôm nay lại bị người ta thiêu chết.

Trung niên hán tử thở dài một tiếng, đúng lúc này một hỏa cầu bạch sắc tịnh hỏa từ phía sau phóng nhanh đến.

Trung niên nam tử căn bản không kịp phản ứng, đại não lập tức bị bạch sắc tịnh hỏa thiêu thành tro bụi.

Cả trong đại trận, chỗ nào cũng là hắc sắc thần hỏa, ngoài ra còn một lượng nhỏ bạch sắc tịnh hỏa. Liễu Nhứ đạo nhân dẫn theo Hùng Hắc và Mị Cơ thoát ra khỏi đại trận, bây giờ trong trận, số người còn sống không đến một trăm.

Tiếng kêu thảm thiết, thê lương, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên.

Có người chửi ông trời, có người chửi kẻ lập trận, chửi cả Hùng Hắc. Những người này căn bản không biết tên Tần Vũ chỉ biết chửi ‘thằng lập trận khốn nạn’ thôi.

Hùng Hắc, Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ ba người vừa ra khỏi được đại trận, cảm thụ được không khí trong lành trong hạp cốc, không khỏi nhẹ nhàng khoan khoái.

- Hùng Hắc đồ khốn.

Tại trung tâm trận âm thanh mắng chửi càng lớn, tuy nhiên số người lại càng ít đi, mọi thứ vẫn như cũ.

Hùng Hắc quay đầu nhìn lại nơi tràn ngập hắc sắc thần hỏa hừ lạnh một tiếng nói:

- Không có thực lực thoát ra. Đằng nào chẳng chết. Liên quan gì đến ta?

Hùng Hắc căn bàn không quan tâm đến đám người này.

Bỗng dưng Hùng Hắc quay đầu lại, nguyên phía trước Tần Vũ đang nhìn lại. Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân cũng từ hướng đó nhìn lại.

Lúc này Tần Vũ chân chính lăng không, trường bào màu đen bay phất phơ trong gió.

- Hùng Hắc, khi ngươi bị vây khốn trong trận của ta, ta đã tha cho một mạng. Ngươi không nhớ ơn ta cũng được, không ngờ lại dám hỏa thiêu Mê Nhĩ sơn của ta. Hôm nay ta đến đây là cho ngươi biết, ta bắt ngươi một lần là có thể bắt ngươi lần thứ hai, hơn nữa ta có thể bắt ngươi cũng có thể giết ngươi.

Ánh mắt Tần Vũ lóe lên hàn quang.

- Tần Vũ, ngươi thả ta ra còn muốn ta cảm ơn sao? Chỉ cần ta bắt được ngươi nhất định sẽ giết chết.

Hùng Hắc cười lớn nói.

Tần vũ cười lạnh, Hùng Hắc cho rằng ta không có khả năng bắt giết được hắn sao?

Lập tức Tần Vũ chỉ tay xuống dưới, chu vi một dặm có một cái trận pháp:

- Sát trận này ngươi cũng đã gặp qua. Lần trước tại Mê Nhĩ Sơn cũng là sát trận tính hỏa, trận này đã được ta cải tiến qua, ngươi có bản lãnh thì vào lại.

Nói xong, Tần Vũ phi thân vào trong trận pháp, Tần Vũ ở trong trận pháp nhưng không khởi động.

Vừa rồi bọn người Hùng Hắc bị khốn trong trận một thời gian nhưng cũng đủ cho Tần Vũ bố trí một sát trận. Sát trận này lần thứ hai Tần Vũ bố trí, tốc độ cũng rất nhanh.

- Có bản lãnh cứ tiến vào, ta ở trong đại trận chờ ngươi.

Tần Vũ cười nói.

Hùng Hắc nhìn đại trận trước mặt, con mắt nheo lại. Liễu Nhứ đạo nhân vội vàng nói:

- Hùng Hắc đại ca đại trận này chính là hỏa thuộc tính công kích đại trận, uy lực công kích so với khốn trận lúc nãy hẳn là lợi hại hơn, bên trong hẳn là chỉ toàn bạch sắc tịnh hỏa.

- Ta biết, ta đã một lần thử qua.

Hùng Hắc khẽ quát. Hắn còn nhớ lần trước bốn phương tám hướng chung quanh hắn đều là bạch sắc tịnh hỏa, nếu không phải cuối cùng đại trận ngừng lại, cái mạng nhỏ của hắn đã không còn.

Từng bị một lần, Hùng Hắc sao còn dám vào?

Bên trong đại trận, Tần Vũ nhìn Hùng Hắc sớm đoán được hắn sẽ không dám vào, tuy thế Tần Vũ sẽ cho người tại Hắc Long Đàm này một phen kinh hãi.

- Tần Vũ, có bản lĩnh thì ra đây cùng ta quyết một trận sinh tử.

Hùng Hắc tay cầm lang nha bổng, tức giận nói, đồng thời dùng thần thức truyền âm cho Liễu Nhứ đạo nhân và Mị Cơ:

- Liễu Nhứ, Mị cơ, đợi khi Tần Vũ ra khỏi đại trận cùng ta chiến đấu, hai người nắm bắt cơ hội hợp lực giết hắn đi.

Một đấu một.

Hùng Hắc cũng đã thử rồi, với sự phi hành cực kỳ linh hoạt của Tần Vũ, Hùng Hắc căn bản không thể theo kịp, cho dù Tần Vũ không tấn công hắn, có thể cuối cùng Hùng Hắc cũng bị Tần Vũ dùng trận pháp vây khốn

Cho nên, chỉ có thể ba người vây công.

- Hùng Hắc đại ca yên tâm, chúng ta nếu có cơ hội nhất định sẽ sát tử hắn.

Liễu Nhứ đạo nhân truyền âm nó, Mị Cơ cũng tán đồng:

- Hùng ca ca ta còn Độc hồn câu có thể sử dụng mà.

Hùng Hắc tự tin quay về phía Tần Vũ nói:

- Tần Vũ ngươi không dám ra đây sao?

Tần Vũ mỉm cười từ trong trận pháp bước ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ, đầu ngón tay Tần Vũ xuất ra một giọt máu tươi, trực tiếp nhỏ lên kiếm.

Lúc trước lại Khí Vật Điện trong Mê Thần Điện, Tần Vũ đã lấy được sáu mươi tám thanh thiên thần khí, tại Đình viện ở Mê Thần Điện cũng lấy được một loạt hạ phẩm thiên thần khí, thiên thần khí ở Khí Vật Điện có lực công kích mạnh hơn một chút, trong sáu mươi tám kiện thiên thần khí thì có bốn món thượng phẩm thiên thần khí.

Bốn kiện thượng phẩm thiên thần khí có một thanh kiếm tên “Xích Huyết”.

Xích huyết thần kiếm, toàn thân màu đỏ, là thần kiếm thuộc tính hỏa, hiệu quả đặc thù là sắc bén.

Bình thường thượng phẩm thiên thần khí mới có đặc thù hiệu quả, số ít trung phẩm thiên thần khí cũng có, đặc thù hiệu quả khác nhau quyết định uy lực của thiên thần khí, đặc thù sắc bén cũng không tồi.

Mà Tàn Tuyết thân thương sở hữu hai đặc thù hiểu qua: toái thể và phệ linh. Mà phệ linh, phệ linh chỉ có linh bảo lợi hại mới có.

- Ngươi cũng có thiên thần khí?

Hùng Hắc kinh ngạc trừng mắt nhìn Xích Huyết thần kiếm trong tay Tần Vũ.

Tần Vũ mỉm cười gật đầu:

- Kiếm này đúng là thiên thần khí, tên gọi Xích huyết, Hùng Hắc lần trước ta không giao thù với ngươi là vì đang thử nghiệm trận pháp. Nếu ngươi muốn cùng ta quyết sinh tử, ta cũng dùng thiên thần khí coi như là nể mặt ngươi.

Tần Vũ không dám nói Xích Huyết thần kiếm là thượng phẩm thiên thần khí. Tần Vũ lo lắng Hùng Hắc sẽ sợ hãi, sở hữu một vũ khí lợi hại tức là có thể vượt cấp chiến đấu rồi.

- Hùng ca ca cẩn thận.

Mị Cơ, Liễu Như đạo nhân hai người đều có chút khẩn trương, không ung dung như trước nữa.

Thiên thần khí, tại Hắc Long Đàm chỉ có Hắc Long đại nhân và Hùng Hắc sở hữu, thiên thần khí của Hùng Hắc là do Hắc Long đại nhân đưa cho, Mị Cơ và Liễu Nhứ hai người không có thiên thần khí.

Do vậy, có thể thấy được mức độ trân quý của thiên thần khí.

Càng không phải nói tới thượng phẩm thiên thần khí uy lực có thể sánh với linh bảo hạng ba nữa, dù là bát đại gia tộc, không có thực lực và địa vị đủ cao, cũng không thể có thượng phẩm thiên thần khí.

- Ngươi sợ rồi à?

Tần Vũ cười nhạt nói.

Giờ phút này, xung quanh hạp cốc có hơn mười vạn người tụ tập quan sát, như vậy đã có quá nửa nhân mã Hắc Long Đàm tập trung tại đây xem trận đấu này.

- Sợ?

Hùng Hắc cười lạnh một tiếng.

- Ngươi đến đây đi.

Hùng Hắc thân cao ba thước, tay cầm lang nha bổng cả người toát ra bá khí kinh nhân.

Tần Vũ quét mắt nhìn qua Liễu Nhứ đạo nhân:

- Ta nhớ ngươi là Liễu Nhứ đạo nhân, vừa rồi ngươi dẫn Hùng Hắc và Mị Cơ ra khỏi đại trận, ngươi với trận pháp hẳn là rất tinh thông, Mê Nhĩ sơn cũng là ngươi bố trí thiêu đốt?

- Đúng vậy.

Liễu Nhứ đạo nhân mỉm cười nói.

- Mẹ kiếp, chớ có nhiều lời.

Hùng Hắc giận dữ hét lên, thân hình như tia chớp xẹt quá không trúng, một bổng đã tới trước mặt Tần Vũ.

Tần Vũ dễ dàng di chuyển thân hình, thân pháp phiêu dật linh động, khiến cho những người đứng xem không khỏi ồ lên kinh ngạc, lúc đó Tần Vũ đã tới gần phía trên hai người Liễu Nhứ đạo nhân và Mị Cơ.

Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân đưa mắt nhìn nhau, thần thức truyền âm:

- Cơ hội tốt.

Hùng Hắc rống lên một tiếng, toàn thân toát ra uy thế to lớn, không gian phảng phất tê liệt, nhanh chóng vọt tới trước mặt Tần Vũ, lang nha bổng lóe lên ánh thép lạnh lẽo nhằm đầu Tần Vũ bổ xuống.

Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân đồng thời phi tới.

- Ồ!

Mười vạn người đang xem ồn ào một hồi, ba người đánh một người?

Thần thức của Tần Vũ đã phát hiện ra, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ung dung, thân hình bay ngược lại, đồng thời xích huyết thần kiếm trong tay tạo ra vô số đạo kiếm ảnh giống nhau hướng tới lang nha bổng.

- Đứt.

Tần Vũ hét lên một tiếng.

Hùng Hắc sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Chỉ thấy thanh Lang nha bổng đứt làm hai đoạn, đoạn bị gãy dài chừng một thước từ không trung rơi xuống.

“bồng” một tiếng trên mặt đất.

Mấy chục vạn người Hắc Long Đàm đang xem hoàn toàn im lặng.