anh long long…” Núi rừng rung lên, cả Mê Nhĩ sơn không ngừng rung động, đất đã không ngừng từ trên núi lăn xuống, đại thụ bị đập gẫy, hoa cỏ bị đè nát… Cả Mê Nhĩ sơn một vùng hỗn loạn.
“Tần Vũ, ra đây cho ta!”
Hùng Hắc phẫn nộ nắm lấy lang nha bổng, điên cuồng quét tới Mê Nhĩ sơn, cả ‘Mê Nhĩ sơn’ đối diện với nộ hỏa thao thiên của Hùng Hắc không ngừng chấn động, “Oanh!” “Oanh!” “Oanh!”… Từng hố lớn do lang nha bổng lưu lại khiến cả Mê Nhĩ sơn giống như một gương mặt đầy sẹo.
Hùng Hắc bay tới chân núi Mê Nhĩ sơn, đứng cạnh hai người Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ, Hùng Hắc vẫn thấp giọng thở hổn hển, đôi mắt phảng phất như bị quỷ hỏa thiêu đốt bắn ra ánh mắt tức giận điên cuồng, quét khắp Mê Nhĩ sơn, tựa hồ muốn từ trong đó tìm thấy Tần Vũ.
“Hùng Hắc đại ca, đừng tức giận nữa.” Liễu Nhứ đạo nhân khuyên bảo.
Nhưng Hùng Hắc giống như không nghe thấy, vẫn liên tục nhìn khắp các nơi của Mê Nhĩ sơn.
“Hùng ca ca, không phải chỉ là một tên Tần Vũ sao, không đáng tức giận như vậy.” Mị Cơ nhẹ nhàng khuyên bảo.
Ánh mắt điên cuồng của Hùng Hắc hung ác liếc qua Mị Cơ một cái, khiến cho thanh âm của Mị Cơ lập tức ngừng lại. Thấy Mị Cơ không nhiều lời nữa, Hùng Hắc liền tiếp tục nhìn tới Mê Nhĩ sơn.
“Liễu ca ca, Hùng Hắc này làm sao thế? Bị khốn hơn hai trăm năm, đáng phải điên cuồng như vậy sao?” Mị Cơ đối với Liễu Nhứ đạo nhân thần thức truyền âm nói.
Liễu Nhứ đạo nhân nhìn Hùng Hắc, cũng thần thức truyền âm nói: “Theo đạo lý thì không phải, ngươi còn nhớ Tần Vũ đó từng nói một câu ‘Hùng Hắc, ngươi có thể nhẫn người không thể nhẫn’. Ngươi nói Hùng Hắc ở trong đại trận đó, đáo để đã nhẫn cái gì? Hiện tại hắn tức giận như vậy, liệu có thể có quan hệ với việc đó không?”
“Đúng. Rất có khả năng.” Mị Cơ lộ vẻ tán đồng. “Nhưng Hùng Hắc rốt cuộc đã chịu vũ nhục gì?”
Hai người Liễu Nhứ đạo nhân, Mị Cơ như thế nào đều không tưởng được, Hùng Hắc cuồng ngạo vô cùng, có thể quỳ lạy Tần Vũ.
“Liễu Nhứ!” Ánh mắt Hùng Hắc đột nhiên chuyển tới trên mặt Liễu Nhứ đạo nhân.
Ánh mắt kinh ngạc đó của Hùng Hắc, khiến Liễu Nhứ đạo nhân hoàn toàn cẩn thận: “Hùng Hắc đại ca, có chuyện gì ư?” Liễu Nhứ đạo nhân không muốn chọc giận con gấu điên này, đặc biệt bây giờ con gấu này còn rơi vào điên cuồng.
Liễu Nhứ đạo nhân vẫn nhớ, năm đó Hùng Hắc còn chưa có thiên thần khí, liền có thể cùng hắn đại chiến mấy trăm năm hơn nữa còn chiếm ưu thế. Nhưng Hùng Hắc được Hắc Long đại nhân ban cho một kiện thiên thần khí, thực lực trở thành mạnh nhất trong ba người. Lúc này mới khiến Hùng Hắc thế lực mạnh nhất.
“Liễu Nhứ, ngươi đối với trận pháp các loại thủ đoạn không phải tinh thông sao? Lập tức bố trí một đại trận, đem cả Mê Nhĩ sơn đốt đi cho ta, đốt sạch!” Ánh mắt Hùng Hắc nhìn Mê Nhĩ sơn ẩn chứa hung tàn, “Ta nhất định phải tìm ra tên Tần Vũ đó, kể cả tìm không ra, cũng phải hủy ngọn núi của hắn.”
Vừa rồi Hùng Hắc tuy đối với Mê Nhĩ sơn tiến hành một trận đập phá, nhưng Mê Nhĩ sơn tối đa nhiều thêm một vài hố lớn, gẫy thêm một ít đại thụ. Tịnh không có ảnh hưởng gì lớn.
“Hủy Mê Nhĩ sơn này? Điều này đơn giản, dùng tịch tẫn thiên hỏa là được.” Liễu Nhứ mỉm cười nói.
Là một hạ bộ thiên thần, thực lực của Liễu Nhứ tịnh không tính là mạnh, đối với một vài mặt hắn trái lại lại tinh thông. Muốn hủy một tòa Mê Nhĩ sơn thực là đơn giản.
“Liễu ca ca, vậy phải xem bổn sự của ngươi rồi.” Mị Cơ ngọt ngào nói.
Liễu Nhứ đạo nhân thân hình bay lên, hai tay rất tùy ý tung ra ba mươi sáu khối trung phẩm thần linh thạch, ba mươi sáu khối trung phẩm thần linh thạch này phân biệt rơi khắp các phía Mê Nhĩ sơn, đem cả Mê Nhĩ sơn bao vây lại.
Chỉ thấy những phù triện rực rỡ, không ngừng từ hai tay Liễu Nhứ đạo nhân bắn ra.
Đối với người ngoài mà nói, những phù triện kỳ lạ đó rất thâm ảo phức tạp. Nhưng với người có nghiên cứu trận pháp, thoáng nhìn liền minh bạch tác dụng của những phù triện bất đồng.
Hao phí gần một canh giờ, một đại trận bảo phủ cả Mê Nhĩ sơn cuối cùng đã hình thành.
“Xuy xuy…” Cả đại trận nổi lên từng đạo kim quang, đồng thời vô số kim sắc hỏa diễm giống như hồng thủy, cơ hồ trong nháy mắt liền quét qua cả Mê Nhĩ sơn, kim sắc hỏa diễm này một phần còn có lam sắc hỏa diễm nhàn nhạt.
Tịch tẫn thiên hỏa!
Nếu như là ở tiên ma yêu giới, ngay cả một cửu cấp Tiên đế, Yêu đế bình thường đều không kháng cự được. Nhưng ở Thần giới, Tịch tẫn thiên hỏa tối đa thiêu hủy số thực vật đó, và một vài yêu thú phổ thông.
Yêu thú phổ thông của Thần giới, cả thần nhân cảnh giới cũng không đến, đối diện tịch tẫn thiên hỏa vẫn bị thiêu chết giống nhau.
Các tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, động vật ở Mê Nhĩ sơn vốn trốn thoát một kiếp, lúc này thảm rồi. Nếu như là hắc sắc thần hỏa, bọn chúng có thể lập tức chết ngay không có gì thống khổ. Nhưng là tịch tẫn thiên hỏa, chỉ có thể từ từ thiêu chết bọn chúng, khiến thời gian thống khổ của bọn chúng càng dài thêm.
Cây cối biến thành tro, hồ nước cạn khô, cả thực vật trên những tảng đá cũng bị thiêu sạch. Chỉ còn lại những tảng đá bị thiêu đến vỡ ra. Không hổ là đá của Thần giới, tối đa bị thiêu vỡ ra, tịch tẫn thiên hỏa không thể đem chúng thiêu thành tro.
Thiêu gần nửa canh giờ, hỏa diễm đầy trời khiến mặt của mấy nghìn người đều ánh thành kim sắc.
Tịch tẫn thiên hỏa tiêu tán, cả Mê Nhĩ sơn biến thành trơ trụi, chỉ còn lại những tảng đá xấu xí. Chỉ nhìn tình cảnh trước mắt, căn bản không thể tưởng tượng được vẻ thanh sơn thủy tú trước đây của nơi này.
“Hùng Hắc đại ca…” Liễu Nhứ yên lặng nhìn Hùng Hắc ở bên cạnh.
Kể cả hỏa thiêu Mê Nhĩ sơn, vẫn không nhìn thấy Tần Vũ, Tần Vũ cứ như vậy mà biến mất, biến mất dưới mắt của mọi người.
Ánh mắt Hùng Hắc phát ra u hắc quang mang quét khắp Mê Nhĩ sơn trơ trụi, sau đó lạnh lùng nói: “Hừ, chạy thoát được lần đầu tiên, chạy không thoát được lần thứ hai, chúng ta về Hắc Long đàm.”
“Vâng, Hùng ca ca.” Mị Cơ ngọt ngào nói.
Hùng Hắc vừa bước hai bước liền nhìn thấy tấm thạch bi đó, trên thạch bi có ba chữ ‘Mê Nhĩ sơn’. Thạch bi này bởi vì ở chân núi, ngược lại không chịu tổn hại.
Nhìn thấy thạch bi này, Hùng Hắc lại nghĩ tới chủ nhân của Mê Nhĩ sơn này, Tần Vũ. Nghĩ đến Tần Vũ, trong lòng liền bùng lên sỉ nhục đau đớn. “Hừ!” Hùng Hắc một cước giống như cự phủ, hung dữ bổ xuống thạch bi đó.
“Ba!’ Thạch bi vỡ tung, vỡ thành bốn phần, chỉ có chữ ‘Mê’ còn hoàn chỉnh.
Mấy nghìn nhân mã của Hắc Long đàm, dưới sự dẫn dắt của ba vị thiên thần, cứ như vậy rời khỏi Mê Nhĩ sơn, chỉ lưu lại Mê Nhĩ sơn bị thiêu sạch sẽ trơ trụi và thạch bi vỡ nát.
Trong không gian Khương Lan giới đệ nhị tầng.
Bên ngoài một tòa viện lạc (sân) tao nhã, có một cây đại thụ to lớn chi chít lá, dưới đại thụ có hai chiếc bàn đá màu xanh, Phúc bá, Hắc Vũ, Ốc Lam, Ô Hách, Lục Thủy, Hồng Vũ sáu người, phân ra ngồi hai bàn. Ánh mắt sáu người đều có chút lo lắng.
Bởi vì, vừa rồi Tần Vũ trước khi tiến vào viện lạc, chỉ nói với mọi người một câu: “Các vị. Lần này ta muốn bế quan tìm kiếm đột phá, lần tu luyện này đối với ta mà nói vô cùng trọng yếu, đồng thời cũng có chút nguy hiểm, hơn nữa lần đột phá này cần bao nhiêu thời gian, ta cũng không nắm chắc, hy vọng các người đừng lo lắng, ít nhất… Lần tu luyện này không có nguy hiểm đến sinh mạng.”
Nói xong, Tần Vũ chỉ vỗ vai Hắc Vũ liền đi vào trong viện lạc.
“Không có nguy hiểm đến tính mạng?”
Hắc Vũ lại không tin, hắn tin rằng đây là Tần Vũ cố ý an ủi hắn, khiến hắn yên tâm mới làm như vậy. Hắc Vũ nhìn mọi người chung quanh, trịnh trọng nói: “Trong lúc đại ca đột phá, ta liền đợi ở đây, từ hôm nay, các ngươi không thể huyên náo ở đây, để tránh quấy rầy đại ca.”
Mấy người Phúc bá gật đầu.
Từ lúc này, năm người đều không nói một câu, yên lặng chờ đợi.
Hắc Vũ nhìn tòa viện lạc u tĩnh, trong lòng lại lo lắng: “Đại ca, huynh nghìn vạn lần đừng vì “Tinh Thần Biến" mà đánh mất tính mạng.” Hắc Vũ trong lòng lo lắng.
…
Trong việc lạc u tĩnh, phòng của Tần Vũ.
Tần Vũ ngồi trên bồ đoàn, cả người tĩnh lặng.
Trên thực tế lúc này khoảng cách tới lúc đột phá tối hậu còn mấy tháng, nhưng Tần Vũ lúc này đã chuẩn bị tốt, nhưng tới bây giờ, Tần Vũ còn chưa phát hiện hướng diễn biến hoàn mỹ nhất.
“Ta sẽ chết ư?”
Tần Vũ trong lòng tự hỏi.
Nếu như không theo đuổi hoàn mỹ, sử dụng hướng diễn biến an toàn nhất, khẳng định sẽ không chết. Nhưng hướng diễn biến an toàn nhất, cũng là hướng diễn biến uy lực yếu nhất.
Sáng tạo công pháp trước đây chưa từng có, vốn đã có nguy hiểm, đặc biệt công pháp này còn là công pháp đỉnh cao nhất.
Trong Tinh thần không gian, cả không gian đều vì ‘Nguyên điểm’ mà vặn xoắn xoay tròn, phảng phất như biển lớn phẫn nộ không ngừng cuộn lên. Ý thức của Tần Vũ lúc này liên tục cảm thụ loại dao động này.
Ý thức và Tinh thần không gian dung hợp làm một, bên trong cảm thụ không gian biến hóa, Nguyên điểm biến hóa, bên ngoài cảm thụ cả Cưỡng hồ không gian.
“Cưỡng hồ không gian rốt cuộc là cái gì?” Ý thức của Tần Vũ tiếp xúc với Cưỡng hồ không gian, từng luồng khí tức cổ lão xâm nhập vào ý thức của Tần Vũ, khiến Tần Vũ càng thêm an tĩnh.
Tĩnh.
Tâm tĩnh, tĩnh tự hồ một chút dao động cũng không có.
Cùng với thời gian trôi đi, Tần Vũ đột nhiên cảm thấy cả Tinh thần không gian phảng phất biến thành một cái ‘phôi thai’, Tinh thần không gian đồng thời cũng là chính mình, chính mình trở thành một cái phôi thai.
Còn ‘Cưỡng hồ không gian’ chính là bụng của mẫu thân.
Tần Vũ chính là có loại cảm giác này, loại cảm giác này tuy quái dị hoang đường, nhưng không biết vì sao, Tần Vũ vô cùng hưởng thụ khí tức của ‘Cưỡng hồ không gian’, cả ý thức thậm chí có cảm giác mơ màng buồn ngủ. Dưới loại cảm giác này, thời gian cứ trôi đi.
Thời gian mấy tháng, chớp mắt đã qua.
Diễn biến bao nhiêu năm, Nguyên điểm lúc này không ngờ nhỏ đến cực điểm. Nếu như chỉ dùng mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thấy Nguyên điểm biến thành một hắc động cực nhỏ. Bởi vì Nguyên điểm quá nhỏ, dẫn đến không gian chung quanh hoàn toàn hút vào trong.
Còn Tần Vũ vẫn ở trong cảm giác mơ màng buồn ngủ đó, thậm chí nhục thể của Tần Vũ, trên mặt lộ ra vẻ điềm tĩnh, nụ cười ngây thơ giống như trẻ con.
Nhưng dưới trạng thái này, ý thức của Tần Vũ đồng thời không ngừng lướt qua những hình ảnh.
Tinh vân, lưu tinh, tinh hạch, hành tinh, hằng tinh… Bối cảnh diễn biến của vũ trụ không ngừng lướt quá trong đầu Tần Vũ, tốc độ so với bình thường Tần Vũ cẩn thận thôi diễn nhanh hơn nghìn vạn lần.
Đồng thời thôi diễn tới ‘Nguyên điểm chi cảnh’, ý thức vẫn tiếp tục thôi diễn, lúc này tốc độ thôi diễn của ý thức so với quá khứ càng nhanh hơn ức vạn bội. Những sự tình này, đều là xảy ra dưới tình huống Tần Vũ mơ màng buồn ngủ.
“Oanh!”
Phảng phất một đạo thiểm điện tại ý thức của Tần Vũ giáng xuống, chốc lát khiến ý thức của Tần Vũ tỉnh lại.
Nhưng chính vào lúc Tần Vũ tỉnh lại, Tinh thần không gian đã diễn biến đến cực điểm, Nguyên điểm đó đã nhỏ đến cực hạn, nếu như Tần Vũ vẫn không tỉnh lại, khả năng Nguyên điểm sẽ bạo phát. Không có người hướng dẫn, vụ nổ nguyên thủy chỉ có thể khiến ý thức của Tần Vũ tiên tán.
“Nguyên điểm, Nguyên điểm… Nguyên lai, đây chính là điểm, đây chính là điểm nguyên thủy nhất.”
Tần Vũ có loại cảm giác trừ sạch mây mù thấy trăng sáng, tuy nhiên không hiểu rõ nguyên lý, nhưng trong lòng Tần Vũ lại đang có thanh âm rống lên: “Đúng, đó chính là hướng diễn biến chính xác nhất, hoàn mỹ nhất!”
Chính là con đường đó!
…
Trong phòng lúc này, nhục thể của Tần Vũ đang ngồi không ngờ đột nhiên biến mất, đúng, nhục thể của Tần Vũ biến mất.
…
Trong Tinh thần không gian.
Nhục thể của Tần Vũ rất đột ngột xuất hiện, lúc này Tần Vũ hai tay giơ ra, mắt nhắm lại, lăng không đứng trong Tinh thần không gian. Lúc này Tần Vũ đắm chìm trong một loại trạng thái vô cùng huyền diệu, vô cùng đặc biệt.
“Vỡ ra đi!”
Tần Vũ vẫn nhắm mắt, một tay lại chỉ tới hướng Nguyên điểm.
Phảng phất giống như hạt lạc bị tách ra, Nguyên điểm ‘rắc’ một tiếng vỡ thành hai nửa, nửa đầu tiên hóa thành luồng khí thanh sắc, luồng khí thành sắc gầm thét bành trướng ra, trong phút chốc bao trùm cả Tinh thần không gian.
Còn nửa còn lại của Nguyên điểm, lại hóa thành luồng khí hôi sắc đục ngầu, luồng khí hôi sắc cũng điên cuồng bao trùm cả Tinh thần không gian. Trong Tinh thần không gian, hai luồng khí thanh sắc, hôi sắc bắt đầu cuốn lấy nhau, tựa hồ giống như đang giao đấu.
Tần Vũ vẫn nhắm mắt.
Chỉ thấy trên mặt Tần Vũ đột nhiên hiện lên một nụ cười, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, nhẹ hét một tiếng: “Khai thiên tích địa!” Sau khi hét xong một tiếng, hai mắt Tần Vũ đột nhiên mở ra.
“Hô!” Luồng khí thanh sắc, hôi sắc vốn đang cuốn lấy nhau phảng phất chịu chỉ dẫn, luồng khí thanh sắc bay lên phía trên, luồng khí hôi sắc hạ xuống phía dưới.
Thân thể của Tần Vũ lớn lên, không ngừng lớn lên.
Thân thể Tần Vũ càng lớn, luồng khí thanh sắc bị đẩy lên càng cao… Cùng với thời gian trôi đi, luồng khí thanh sắc cuối cùng ngưng kết thành một tầng thực chất thanh sắc, còn luồng khí hôi sắc cũng hình thành đại địa thực chất vô biên.
Chớp mắt, cả người Tần Vũ khôi phục lại bình thường.
Ngẩng đầu nhìn lên phía tên, bầu trời màu xanh ngọc tinh thuần, lại nhìn mặt đất dưới chân, mặt đất rộng lớn vô cùng, cứ như vậy trải rộng ra… Diện tích to lớn, Tần Vũ căn bản không thể tính được. Bởi vì phạm vi mặt đất không ngừng mở rộng.
“Đây là Khai thiên tích địa ư?” Lúc này Tần Vũ hoàn toàn từ trong trạng thái huyền diệu đó khôi phục lại, nhìn thấy những gì mình làm, Tần Vũ cũng có cảm giác khó tin.