- ại đội trưởng tại Huyễn Kim sơn, chắc là thuộc tầng cao cấp!
Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ.
Tần Vũ tịnh không biết, trong đội quân tu luyện giả Huyễn Kim sơn, chức vụ cao nhất là “đại đội trưởng”.
Mà quân đoàn trưởng của Úy Trì thành bất quá chỉ là một hạ bộ thiên thần, căn bản không có cách nào so sánh được với Huyễn Kim sơn đại đội trưởng.
- Đưa chìa khóa cho ta.
Hoàng Tĩnh mỉm cười nhìn hoàng y nữ tử.
Hoàng y nữ tử lúc này đưa ra mười ba cái chìa khóa:
- Hoàng Tĩnh đại nhân, đây là chìa khóa mười ba căn nhà ở khu bắc.
Giọng nói vô cùng cung kính, lễ phép.
Hoàng Tĩnh thản nhiên đưa tay nhận lấy mười ba cái chìa khóa.
- Hoàng Tĩnh tiền bối!
Lưu quân đoàn trưởng cười lấy lòng:
- Không biết lần này tiền bối dẫn theo bao nhiêu vị tu luyện giả của Huyễn Kim sơn? Mười ba căn nhà đó liệu có đủ không?
Hoàng Tĩnh cười nhẹ:
- Để cho bọn họ ở chung một phòng với nhau, chắc cũng đủ!
- Vậy sao được, vài người ở trong…
- Không cần nhiều lời!
Hoàng Tĩnh trực tiếp cắt ngang lời:
- Ngươi trở về báo với Úy Trì thúc thúc là ta đã đến, đồng thời cũng nói với thúc thúc rằng trong thời gian ta ở Úy Trì thành cũng không muốn bị ai làm phiền.
- Tuân lệnh!
Lưu quân đoàn trưởng cung kính đáp.
Hoàng Tĩnh gật đầu, dưới chân vừa động, cả người đã biến mất.
Một đám người trong đại sảnh đều ngẩn ngơ nhìn vào nơi Hoàng Tĩnh vừa biến mất, im lặng một hồi.
“Người này, cho dù mình dùng đến Tàn Tuyết thần thương phỏng chừng cũng không nắm phần thắng...”
Tần Vũ thập phần khẳng định:
“Có thể trở thành đại đội trưởng của Huyễn Kim sơn, là trung bộ thiên thần hay thượng bộ thiên thần?”
Hầu Phí và Hắc Vũ cũng im lặng một lúc.
Lưu quân đoàn trưởng cau mày, nhanh chóng rời đi, không hề nhắc đến chuyện mua nhà nữa.
“Huyễn Kim sơn!”
Trong lòng Hình Viễn không quên ba chữ ấy: “Một ngày nào đó ta sẽ trở thành tu luyện giả tại Huyễn Kim sơn!” Y nhớ lại sự xem thường của Liễu Thất Viêm, và nhớ lại khí thế vừa rồi của Hoàng Tĩnh.
Hình Viễn nhìn Tử Vân, lòng càng thêm quyết tâm khổ tu.
Cuối cùng hai người chọn một căn nhà ở phía nam Úy Trì thành. Căn nhà này ít tiện nghi hơn một chút, chỉ cần tốn một trăm chín mươi tám viên hạ phẩm thần linh thạch. Mua xong nhà, nhận chìa khóa. Sau đó bọn người Tần Vũ cũng rời khỏi.
Cửu Hạc lâu.
Cửu Hạc lâu là một tửu lâu rất nổi tiếng ở Úy Trì thành. Hình Viễn và Tử Vân mua được nhà liền quyết định đến Cửu Hạc lâu xa xỉ một lần, mà Tần Vũ ba huynh đệ cũng đi theo đến đây.
Ba huynh đệ Tần Vũ, Hình Viễn và gia đình Tử Vân tổng cộng là bảy người, bảy người vừa ngồi xuống vừa vặn đầy một bàn.
- Lần này xa xỉ một lần!
Tử Vân nhăn mũi, lớn tiếng gọi thức ăn. Món ăn ở Cửu Hạc lâu phần lớn đều thơm ngon vô cùng, các phương pháp chế biến bắt nguồn từ những không gian vũ trụ khác nhau, vật liệu cũng rất độc đáo.
Gọi một lúc mười sáu món ăn, giá đến hơn tám trăm viên hạ phẩm thần linh thạch.
- Ta và mẹ con khi kết hôn cũng đến quán này xa xỉ một lần, không ngờ chớp mắt mà đã qua nhiều năm như vậy, Tiểu Vân con cũng đã thành gia thất rồi!
Tử Phù Thiên cười nói.
Tử Vân nhìn Hình Viễn cười hạnh phúc.
Hình Viễn cũng vô cùng cao hứng.
- Hình Viễn huynh, một thời gian nữa đệ sẽ rời Phù Giác thôn, cũng không ở Úy Trì thành nữa. Hôm nay đệ sẽ cùng huynh uống một bữa!
Tần Vũ cười nói.
- Sắp đi ư?
Hình Viễn ngạc nhiên hỏi.
Hầu Phí cười hắc hắc:
- Sau này có thời gian ta sẽ đến thăm ngươi, hắc hắc... ủa?
Mới nói nửa câu, ánh mắt Hầu Phí hướng ra phía cầu thang, mấy người trong bàn cũng nhìn theo.
Tiếng bước chân vang lên, một nhóm người từ thang lầu xuất hiện, đi đầu chính là Hoàng Tĩnh.
Tiếng bước chân vang lên không dứt, trước sau tổng cộng hơn ba mươi người.
“Đều là những tu luyện giả Huyễn Kim sơn!” Tần Vũ thầm đoán. Hơn ba mươi người này, mỗi người đều là cao thủ cấp thiên thần!
Cả tửu lâu bị đám người này làm cho đột nhiên an tĩnh đến lạ thường, cho dù không hề cố ý lộ thực lực, nhưng khí thế tự nhiên của hơn ba mươi thiên thần đã chấn động phần lớn người trong tửu lâu.
- Đại đội trưởng, ngài ngồi đây!
Các thiên thần chia thành năm bàn mà ngồi. Bạch y thiếu niên nhìn thấy Tần Vũ, mắt chợt sáng lên.
- A, chúng ta thật có duyên!
Hoàng Tĩnh nhìn Tần Vũ cười nói.
Hơn ba mươi tu luyện giả cùng nhìn theo.
- Quả thật có duyên.
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Bạch y thiếu niên tên Hoàng Tĩnh không nói gì thêm, ngồi vào chỗ của mình. Sau đó cùng gọi chung các món ăn.
Những người này làm cho Hình Viễn và Tử Vân ăn không yên.
- Đại đội trưởng, lần này chúng ta ở bao lâu? Hay là nhanh một chút, sớm quay về vậy.
Một tu luyện giả hỏi dò.
- Nhanh một chút ư? Ta đồng ý thì đệ đệ của ta cũng không chịu đâu!
Hoàng Tĩnh mỉm cười nói.
Hoàng Tĩnh này nhìn có vẻ rất nho nhã, nụ cười cử chỉ phảng phất như một nữ nhân, nhưng hơn ba mươi thiên thần ở Huyễn Kim sơn đều không dám tùy tiện ở trước mặt gã.
- Tiểu thiếu gia quá lợi hại, chúng ta vừa đến liền bị bám riết. Đại đội trưởng, ngài phải giáo huấn tiểu thiếu gia, dù sao hắn cũng không phải là đối thủ của ngài!
Một nữ tu luyện giả Huyễn Kim sơn vừa cười vừa nói.
Hoàng Tĩnh lắc đầu:
- Đệ đệ của ta không chịu cùng ta giao thủ, nếu không sao ta lại dẫn các ngươi đến đây?
- Nhưng tiểu thiếu gia…
- Được, lần này ta sẽ cố rút ngắn thời gian. Các ngươi thật là...
Hoàng Tĩnh thở dài lắc đầu.
- Các ngươi yên lặng một chút được không?
Một tiếng nói lạnh lùng chợt vang lên khắp cả tửu lâu.
Mọi tiếng nói trong tửu lâu đều im bặt, nhóm người Hoàng Tĩnh đều nhìn về phía phát ra giọng nói.
- Thật là can đảm!
Hầu Phí, Hắc Vũ cũng hào hứng nhìn về phía đó.
Người phát ra âm thanh chính là một áo xám nam tử đang ngồi ở góc trong tửu lâu. Người này dáng vẻ rất tiều tụy, vừa nhìn thấy đã tự nhiên sinh lòng thương cảm. Trên bàn còn đặt một chiếc hồ lô.
- Là cao thủ chăng?
Tần Vũ trong lòng không thể khẳng định.
- Này, ngươi là ai? Chúng ta nói chuyện ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?
Một tu luyện giả Huyễn Kim Sơn thân hình cao to vạm vỡ đứng dậy quát lớn, đoạn quay sang phía đồng bọn:
- Các vị, chúng ta cứ tiếp tục, không cần quan tâm đến tên điên này!
Sau đó, nam tử đó ngồi xuống, tựa hồ như không để áo xám nam tử trong mắt.
Hơn ba mươi người lại tiếp tục trò chuyện. Thân là tu luyện giả Huyễn Kim sơn, tại khu vực phía đông thần giới, người có thể cấm bọn họ nói chuyện cũng không có nhiều, đều là những người họ đã từng gặp qua.
Hoàng Tĩnh cau mày nhìn trung niên nhân đó vài lần.
“An tĩnh, im lặng một chút!” Trung niên nhân lại ngẩng đầu, lạnh lùng:
- Đây là tửu lâu, không phải Huyễn Kim sơn của các ngươi. Các ngươi là khách, người khác cũng là khách, chớ ồn ào quá đáng như vậy!
Hơn ba mươi tu luyện giả đều bốc nộ hỏa.
Hoàng Tĩnh đứng lên, thái độ vẫn bình tĩnh:
- Ngươi biết chúng ta là người của Huyễn Kim sơn, nhìn ngươi thực lực cũng là trung bộ thiên thần. Bất quá ngươi không phải là người Huyễn Kim sơn. Vậy ngươi từ thành nào trong sáu mươi tư thành trì?
Nam tử áo xám tiếp tục uống rượu, không hề để ý đến Hoàng Tĩnh.
Tần Vũ chăm chú theo dõi mọi diễn biến.
- Đại ca!
Tiếng Hầu Phí vang lên trong đầu hắn, Tần Vũ không khỏi nhìn về Hầu Phí. Sắc mặt Hầu Phí nhợt nhạt, truyền âm nói:
- Đại ca... đệ luôn cảm thấy người ấy đang nhìn đệ!
Tần Vũ quay nhìn nam tử áo xám đang cúi đầu uống rượu.
- Hắn ta đâu có nhìn đệ?
Tần Vũ khẽ nhíu mày.
Sắc mặt Hầu Phí càng trắng bệch:
- Không phải, đệ có thể cảm thấy hắn ta đang nhìn đệ, hơn nữa còn dùng khí thế áp bức đệ!
Trên trán Hầu Phí chảy ra những giọt mồ hôi lớn.
Khí thế?
Tần Vũ không hề cảm nhận bất cứ khí thế nào xung quanh, không khỏi nghi ngờ nhìn Hầu Phí, sau đó lại hướng ánh mắt về phía nam tử áo xám.
Hoàng Tĩnh cau mặt, đứng nhìn nam tử đó, hơn ba mươi tu luyện giả Huyễn Kim sơn im lặng đợi lệnh. Cả tửu lâu cũng im lặng, an tĩnh đến đáng sợ.
- Ha, rượu ngon!
Nam tử áo xám ngửa đầu uống cạn bình, sau đó đứng lên nhìn về nhóm người của Hoàng Tĩnh, thở dài một tiếng lắc đầu.
- Hừ, một trung bộ thiên thần mà cũng dám khoa trương?
Tu luyện giả cao lớn lúc trước đứng bật dậy, trực tiếp xông thẳng đến gã nam tử.
Hoàng Tĩnh không ngăn cản, bởi y cũng cảm thấy có điều kỳ lạ.
Mấy người Tần Vũ lùi ngay vào một góc...
“Xuy... xuy…”
Từ thân thể tu luyện giả cao to, vô số đạo kim quang bắn ra, những tia kim quang như muôn vàn sợi chỉ tạo nên một chiếc lưới lớn, bao vây lấy gã nam tử. Tần Vũ bọn người không kịp thấy trong chiếc lưới kim sắc đã phát sinh điều gì.
“Bồng!”
Chiếc lưới kim sắc đột nhiên vỡ tung, tu luyện giả to lớn phun ra một búng máu tươi, cả người bật trở lại. Gã nam tử áo xám vẫn đứng đó như chưa hề ra tay.
- Tiểu nha đầu, ta rất ghét huyên náo, ngươi biết không?
Áo xám nam tử ánh mắt bắn về phía Hoàng Tĩnh.
- Tiểu nha đầu?
Tần Vũ ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Tĩnh.
Hoàng Tĩnh đúng là rất nho nhã, nhưng thanh âm vẫn là của nam nhân.
- Ngươi…
Hoàng Tĩnh trợn trừng mắt, ánh mắt khó có vẻ tin.
- Hôm nay ta đến đây cũng là có việc quan trọng. Vốn tâm tình không tệ, nhưng ta uống rượu cũng không được yên nên ta nghĩ… phải trừng phạt các ngươi một chút.
Nam tử áo xám cười nhạt.
Chỉ nghe một tiếng “Ông!”, âm thanh chấn động của không khí.
Tĩnh chỉ!
Bất kể là Hoàng Tĩnh hay tu luyện giả to lớn, cũng như những thiên thần Huyễn Kim sơn khác, hơn ba mươi người chợt đứng yên bất động, hệt như phút chốc bị đóng băng. Tu luyện giả to lớn thậm chí còn đang mở miệng, không sao khép lại được.
Hơn ba mươi tu luyện giả trong tâm đều kinh hoàng.
Hoàng Tĩnh, thiên tài của Huyễn Kim sơn, thực lực thượng bộ thiên thần. Một cao thủ siêu cấp như vậy mà đối với nam tử này, cả một cơ hội phản kháng cũng không có.
“Xoát, xuy…”
Nghe như tiếng thủy tinh vỡ, không gian xung quanh Hoàng Tĩnh xuất hiện nhiều cái khe, cái khe hắc sắc. Bên ngoài thân thể Hoàng Tĩnh chuyển sang ánh hoàng kim chói mắt.
Cái khe nứt càng lúc càng nhiều, độ rộng của khe nứt cũng không ngừng tăng lên.
- Tiểu nha đầu cũng có chút thực lực đấy, khí phách lắm!
Áo xám nam tử khẽ gật đầu:
- Bất quá cũng đừng phản kháng!
Lời nói vừa dứt, những cái khe đều biến mất, không gian khôi phục lại như trước. Hoàng Tĩnh trở lại trạng thái đóng băng, tất cả mọi cố gắng đều vô dụng. Hoàng Tĩnh nhìn về phía nam tử áo xám, trong ánh mắt hàm chứa lời thỉnh cầu.
Hiển nhiên Hoàng Tĩnh biết là đã “lấy trứng chọi đá”.
- Hừm, hôm nay tâm trạng tốt nên ta tha cho các ngươi!
Áo xám nam tử mỉm cười. Nhất thời hơn ba mươi người Hoàng Tĩnh thân thể cùng chấn động mạnh, nháy mắt trở lại bình thường, ánh mắt nhìn nam tử áo xám tràn ngập sự hãi hùng.
- Lần này do vãn bối bất kính, xin tiền bối đại nhân rộng lượng. Đi!
Lời nói của Hoàng Tĩnh trong trẻo, uyển chuyển, hiển nhiên là thanh âm của thiếu nữ.
Hơn ba mươi người căn bản không ai dám nói gì, lập tức theo Hoàng Tĩnh rời tửu lâu. Mà giờ phút này trừ ba huynh đệ Tần Vũ, những người khác đều đã bỏ đi, cả Hình Viễn và gia đình Tử Vân cũng đã chạy xuống dưới lầu.
Trong lòng Tần Vũ cảm thấy bất đắc dĩ.
“Người áo xám này sao lại ngăn chúng ta?”
Vừa rồi nhìn áo xám nam tử trong chốc lát làm đông cứng bọn người Hoàng Tĩnh. Tần Vũ liền cảm thấy không ổn. Tất cả mọi người đều hướng xuống lầu chạy hết. Bọn người Tử Vân cũng thế, nhưng ba huynh đệ Tần Vũ không thể chạy, phảng phất như có cái gì đó ngăn trở.
- Ba tiểu tử các ngươi, chớ gấp!
Áo xám nam tử mỉm cười nhìn ba huynh đệ:
- Lần này ta đến là để tìm các ngươi.
- Không biết tiền bối tìm ba huynh đệ chúng ta có chuyện gì?
Tần Vũ cúi người hỏi.
- Các ngươi đều phi thăng từ tiên ma yêu giới?
Áo xám nam tử chợt hỏi.
- Đúng vậy!
Tần Vũ trả lời.
Áo xám nam tử gật đầu:
- Các ngươi còn nhớ… trong truyền thừa thánh địa của Viên hầu tộc ở tiên ma yêu giới có một câu: Phàm là người, khi phi thăng thần giới, luyện thành Kinh thiên nhất côn thì sẽ trở thành đệ tử của ta!
- Ngài là... ngài là tiền bối mà truyền thừa thánh địa vẫn truyền tụng ư?
Hầu Phí lắp bắp.
- Không sai... Hầu Phí, những chuyện xảy ra trong tiên ma yêu giới, ta đã biết. Ngươi là đệ tử Viên hầu tộc, hơn nữa đã luyện thành Kinh thiên nhất côn, tự nhiên ta sẽ tuân thủ lời hứa. Từ nay trở đi ngươi là đệ tử của ta, chuẩn bị lập tức đi cùng ta!
Áo xám nam tử lạnh nhạt nói.
Trong lòng ba huynh đệ đều cảm thấy rối bời.
Thu nhận đệ tử? Còn muốn phải theo hắn ta?
- Nhưng vãn bối đã có sư tôn rồi.
Hầu Phí vội vàng nói.
- Ngươi có sư tôn? Sao ta không biết? Sư tôn ngươi là ai?
Nam tử áo xám cau mày hỏi.
- Là Lan thúc..... A..... Khương Lan, sư tôn vãn bối tên Khương Lan!
Hầu Phí vội vã trả lời.