Tuyết Thiên Nhai. Ngao Vô Danh nhìn người đến, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười. Không ngờ ‘Huyết Y’ ma đế đường đường lại là con của Huyết Ma đế. Ta nhớ là… Huyết Ma đế ngươi có một người con gái mà, có con trai lúc nào vậy?
Dung mạo của Tuyết Thiên Nhai giống như thanh niên nho nhã hai mươi mấy tuổi, bộ bạch y trắng sạch vô cùng, không có lấy một chút bụi.
- Con trai, con gái?
Tuyết Thiên Nhai nhìn ‘Huyết Y’ ở bên cạnh một cái, Ma đế ‘Huyết Y’ vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng như cũ, dù đối diện với phụ thân hắn vẫn lạnh lùng.
- Hắn là con trai ta, còn con gái… chỉ là nghĩa nữ.
Tuyết Thiên Nhai bình thản nói.
- Nghĩa nữ, nghĩa nữ, hừ!
Một tiếng hừ lạnh lùng từ bên cạnh Ngao Vô Danh truyền tới.
Tuyết Thiên Nhai nhìn về phía ấy, sắc mặt có chút biến đổi, nhưng mỉm cười như cũ:
- Lạc Vũ, ngươi cũng ở đây à.
Quân Lạc Vũ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng không trả lời.
- Huyết Ma đế phải không?
Khương Nghiên đứng bên cạnh Quân Lạc Vũ trừng mắt nhìn Tuyết Thiên Nhai.
- Huyết Ma đế ngươi là một đại nhân vật, lúc trước con gái ngươi cùng Lạc Vũ ca ca của ta quan hệ rất tốt. Nhưng cuối cùng ngươi vì cái gì lại đem con gái ngươi gả cho con trai ngươi làm thê tử?
- Là nghĩa nữ.
Tuyết Thiên Nhai đính chính.
Khương Nghiên hừ rồi nói:
- Biết là nghĩa nữ của ngươi nhưng A Kiều tỷ tỷ cùng Lạc Vũ ca ca quen nhau trước, hai người cũng yêu thương nhau. Ngươi tại sao lại phá ngang bọn họ? Thậm chí cuối cùng còn để Huyết Y giết A Kiều tỷ tỷ.
- Tiểu nha đầu, sau lưng ngươi tuy có mỗ mỗ làm chỗ dựa nhưng nói chuyện với trưởng bối phải lễ phép, biết không?
Tuyết Thiên Nhai trong thanh âm tự nhiên mang theo một vẻ uy nghiêm.
Lúc trước mỗ mỗ của Khương Nghiên đã thông báo hình dáng, khí tức của Khương Nghiên cho các tuyệt đỉnh cao thủ của tiên ma yêu giới biết, Tuyết Thiên Nhai cũng là một trong số đó. Cho nên Tuyết Thiên Nhai vừa nhìn Khương Nghiên đã biết ngay Khương Nghiên là ’tiểu cô nương may mắn’ đó, đồng thời ông cũng cảm thấy sự tình khó xử.
Tại tiên ma yêu giới, người có thể làm Tuyết Thiên Nhai đau đầu rất ít.
Long Hoàng của Long tộc là một, Ẩn Đế cũng miễn cưỡng tính là một, còn mỗ mỗ thần bí sau lưng Khương Nghiên cũng là một người nữa.
- Tuyết Thiên Nhai.
Quân Lạc Vũ lên tiếng, hai mắt vằn đỏ.
- Ngươi nghe ta nói đây. Ngươi không có tư cách làm phụ thân của A Kiều, cũng không có tư cách bàn luận về A Kiều. Về sau ta hy vọng ngươi không nhắc tới A Kiều nữa, bởi vì ta nghe được sẽ cảm thấy ghê tởm!
- Không có một phụ thân nào đối xử với con gái như thế, không có một phụ thân nào lại tâm địa tàn nhẫn, vô tình như vậy. - Quân Lạc Vũ run rẩy. - Nếu không phải trước khi chết A Kiều bắt ta đáp ứng cả đời này không được tìm ngươi báo thù, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Quân Lạc Vũ hận.
Hắn hận ‘Huyết Ma đế’ Tuyết Thiên Nhai, nhưng yêu cầu trước khi chết của người yêu, hắn sao dám không đáp ứng?
- Quân Lạc Vũ. - Huyết Y lạnh lùng nói. - Ngươi cùng A Kiều có tình cảm, nhưng các ngươi còn chưa thành phu thê. Phụ thân ông ấy mang A Kiều ban gả cho ta, thì đó là thê tử của ta, nàng đã là thê tử của ta mà các ngươi còn thậm thụt, ta giết A Kiều có gì không đúng? Ngươi dựa vào cái gì mà nói những lời vứt đi ở đây.
- Đủ rồi.
Tuyết Thiên Nhai khẽ cau mày, sau đó cười nói với Ngao Vô Danh:
- Để Vô Danh huynh đệ xem trò cười rồi.
- Không có gì đáng cười cả.
Ngao Vô Danh bình thản cười đáp. Tuyết Thiên Nhai trong lòng không khỏi có chút bực mình.
Ở một bên lắng nghe hồi lâu, rốt cục Tần Vũ cũng hiểu sự tình đã diễn ra.
A Kiều là nghĩa nữ của Tuyết Thiên Nhai, cùng Quân Lạc Vũ yêu thương nhau. Tuyết Thiên Nhai thân là Huyết Ma đế không thể không biết chuyện này. Có lẽ ban đầu Tuyết Thiên Nhai không có ý ngăn cản. Nhưng về sau Ma đế ‘Huyết Y’ để ý tới A Kiều, xin phụ thân ban gả A Kiều cho hắn.
Tuyết Thiên Nhai không do dự đem A Kiều ban gả cho Ma đế ‘Huyết Y'.
Về sau, trong một lần A Kiều cùng Quân Lạc Vũ gặp mặt nhau bị Huyết Y thấy được. Huyết Y giận dữ muốn giết A Kiều, Quân Lạc Vũ thực lực quá yếu, căn bản không có biện pháp nào chống lại.
Trước khi chết A Kiều yêu cầu Huyết Y bỏ qua cho Quân Lạc Vũ. Đồng thời cũng yêu cầu Quân Lạc Vũ không được tìm phụ thân nàng báo cừu. Kể ra trong lòng A Kiều đối với phụ thân nàng ‘Tuyết Thiên Nhai’ còn có tình cảm rất sâu đậm.
- ‘A Kiều là người đáng thương, Lạc Vũ huynh đệ cũng là người đáng thương, tên ‘Huyết Y’ này là người lỗ mãng, còn Tuyết Thiên Nhai…’
Trong lòng Tần Vũ lại không có cách nào phán định, nói hắn có tình? Hắn tuỳ ý an bài cuộc sống của A Kiều, không có để ý đến ý nguyện của A Kiều. Nói Tuyết Thiên Nhai vô tình? Hắn đối với con trai ‘Huyết Y’ cực kỳ quan tâm.
- Không nói chuyện này nữa.
Nét mặt Tuyết Thiên Nhai có chút tức giận:
- Quân Lạc Vũ, ngươi nghe ta nói cho rõ, A Kiều là do ta nuôi nấng, ta cũng tính là phụ thân của nó, tự nhiên có thể quyết định gả nó cho ai. Còn Huyết Y là trượng phu (chồng) của A Kiều, tự nhiên có thể quyết định việc sống chết của A Kiều. Đó là việc bình thường.
- Còn Quân Lạc Vũ ngươi, ngươi nói A Kiều là thê tử của ngươi nhưng A Kiều đã thực sự là thê tử của ngươi chưa? - Tuyết Thiên Nhai cười nhạt nói. - Ngươi đừng có ngu ngốc tự cho rằng mình đúng. Ngươi muốn giết Huyết Y ư, ta nói cho ngươi hay, một ngày còn có ta, ngươi không có khả năng thành công.
Tuyết Thiên Nhai nhìn Ma đế Huyết Y bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia sủng ái.
Tuyết Thiên Nhai mắc nợ con trai hắn rất nhiều, Huyết Y đã bị lạc từ lúc mới sinh, đến khi Huyết Y lớn lên thành người giữa bầy dã thú, Tuyết Thiên Nhai mới tìm lại được con trai của mình.
Điều đó khiến cho giữa ‘Huyết Y’ và Tuyết Thiên Nhai có một khoảng cách, Thậm chí cái tên Tuyết Thiên Nhai đặt cho hắn là ‘Tuyết Y’, cũng bị hắn tự ý đổi thành ’Huyết Y’.
--------------
Giữa rừng Tú Lâm
- Đại ca, cái gã Ma đế ‘Huyết Y’ yêu cầu Lâm nhi bồi táng theo đệ tử hắn, sao huynh còn bình tĩnh như không, đứng bàng quan vậy?
Hắc tiên đế trong Hắc Bạch song đế lên tiếng.
Lâm Ẩn trên mặt có tia tiếu ý:
- Hiện tại câu chuyện không phải càng ngày càng thú vị sao? Hơn nữa cũng để Lâm nhi hiểu biết nguy hiểm. Đến lúc cần thiết, bọn ta ra tay cũng không muộn.
- Lúc cần thiết? Đại ca, người không sợ Lâm nhi lại giống như cha mẹ nó…
Bạch tiên đế mới nói tới đó sắc mặt Lâm Ẩn lập tức biến đổi.
Lâm Ẩn, cửu cấp tiên đế.
Phóng mắt nhìn khắp tiên ma yêu giới, không có mấy ai dám coi thường ông, thế mà mấy nghìn năm trước, con trai cùng con dâu ông trong một lần tranh đấu đã bị người ta giết ở một tinh cầu to lớn tên là ‘Minh Linh tinh’ trong Lam Loan tinh vực.
Từ ngày đó trở đi Lam Loan tinh vực không còn ‘Minh Linh tinh’.
Các đại siêu cấp cao thủ đều biết lúc đó Lâm Ẩn phẫn nộ trực tiếp đập Minh linh tinh nổ tan tành, thậm chí vô số người trên Minh Linh tinh cũng phải bồi táng cho con trai và con dâu của ông.
Không ai tưởng tượng nổi, một người luôn luôn ôn nhu nho nhã như Ẩn Đế, cũng có một mặt tàn bạo như thế.
- Tam đệ, ngươi không phải lo lắng, chỉ cần Lâm nhi ở trong Ẩn Đế tinh, tuyệt đối không một người nào có thế làm nó bị thương lấy một chút.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
Hai người Hắc tiên đế và Bạch tiên đế đưa mắt nhìn nhau không nói.
- Tên ‘Huyết Y’ đó Tuyết Thiên Nhai cũng nên dạy dỗ cho tốt, đừng cho rằng hắn muốn ai bồi táng là người đó phải bồi táng.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói, sau đó ánh mắt hướng về phía Đông Tinh thành.
Với thực lực của Lâm Ẩn, tuyệt đối có thể trong chốc lát khống chế sự tình phát sinh.
Tại Đông Tinh thành, vô số người đứng đằng xa quan sát, trong phạm vi một trăm dặm quanh chỗ bọn Tuyết Thiên Nhai, Ngao Vô Danh, Tần Vũ, Quân Lạc Vũ đang đứng không có một ai, tất cả mọi người đều ở ngoài trăm dặm.
- Vô Danh huynh, việc này lúc đầu chỉ là một việc nhỏ, để chúng ta làm rõ rồi hãy quyết định, ngươi nói được không?
Tuyết Thiên Nhai mỉm cười hỏi.
Ngao Vô Danh gật đầu đồng ý.
- Huyết Y, sự tình xảy ra thế nào?
Tuyết Thiên Nhai nhìn Huyết Y.
Huyết Y bình thản nói:
- Sự tình rốt cuộc như thế nào ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là đồ nhi ‘Quách Nô’ của ta thích một người con gái, muốn kết duyên với cô ta. Sau đó tên Tần Vũ này xuất thủ giết chết đồ nhi ‘Quách Nô’ của ta.
- Tần Vũ?
Tuyết Thiên Nhai nghe thấy cái tên này, ánh mắt chuyển sang người Tần Vũ nhìn lướt qua một cái, không nói gì.
Trong mấy đại sứ giả của thượng giới xuống phàm nhân giới có ‘Huyết Ma Đỗ Trung Quân’ do Tuyết Thiên Nhai phái đi, sau khi Đỗ Trung Quân ra khỏi Nghịch Ương cảnh cũng đã đem mọi chuyện đã trải qua ở phàm nhân giới thông báo cho Tuyết Thiên Nhai, vì thế Tuyết Thiên Nhai rất nhạy cảm đối với cái tên ‘Tần Vũ’ này.
- Quách Nô, chẳng trách.
Tuyết Thiên Nhai hiểu ra trong lòng.
Lão đã biết vì sao con trai mình lại điên cuồng phẫn nộ như thế.
Thì ra là ‘Quách Nô’ – người gần như cùng tuổi với con trai mình. Trong lòng Tuyết Thiên Nhai hiểu rõ, con trai lão và lão vẫn có hàng rào ngăn cách, nhưng ngược lại quan hệ với tên Quách Nô đó rất tốt.
Có khi trong lòng Huyết Y vị trí của Quách Nô ngang với Tuyết Thiên Nhai, thậm chí còn hơn cả Tuyết Thiên Nhai.
- Huyết Y, con bé ngươi nói tới đâu rồi?
Tuyết Thiên Nhai hỏi.
Bị Tần Vũ thu vào trong tiên phủ rồi. Huyết Y nhìn Tần Vũ.
Tuyết Thiên Nhai trong lòng máy động, sau đó cũng cười nói với Tần Vũ:
- Tần Vũ, trước hết ngươi có thể đưa con bé đó từ trong tiên phủ của ngươi ra không. Yên tâm, có Vô Danh huynh ở đây, ta sẽ không ra tay đâu.
Mục quang của Tần Vũ nhìn về phía Ngao Vô Danh.
- Huyết Ma đế dù gì cũng là đại nhân vật một phương, nói ra thì sẽ không nuốt lời, Tần Vũ huynh đệ, đệ đưa cô gái đó ra đi.
Ngao Vô Danh cười bảo.
Tần Vũ gật đầu, sau đó đưa hai người Lâm Lâm, Tư Tư từ Thanh Vũ Tiên Phủ ra.
Chỉ thấy hai người Lâm Lâm, Tư Tư đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tần Vũ.
- Lục y cô nương kia là cô gái mà Quách Nô thích rồi.
Tuyết Thiên Nhai cười nói.
- Cô nương, không cần lo lắng, các ngươi đã an toàn rồi, Tuyết Thiên Nhai dù sao cũng là Huyết Ma đế, hắn là người có thân phận, sẽ không nói ra rồi nuốt lời đâu.
Tần Vũ nói với hai người bọn Lâm Lâm.
- Cảm ơn tiên sinh.
Lâm Lâm nói, nhưng trong thâm tâm của Lâm Lâm chấn kinh, bạch y nam tử lại là Huyết Ma đế, đồng thời cũng nghi hoặc, đám sư huynh, còn có ông nội bọn nàng tại sao không thấy ai xuất hiện vậy?
Tuyết Thiên Nhai mỉm cười nói:
- Cô nương, Quách Nô muốn cô làm thê tử của hắn, đúng không?
- Đúng.
Lâm Lâm gật đầu.
- Sau đó Tần Vũ đã giết Quách Nô?
Tuyết Thiên Nhai lại hỏi.
- Tần Vũ tiên sinh vì cứu ta mới giết Quách Nô.
Lâm Lâm nói ngay.
Tuyết Thiên Nhai cười nhìn Ngao Vô Danh:
- Vô Danh huynh, trải qua hai bên nói, tin rằng ngươi và ta đều minh bạch sự tình diễn ra rồi. Quách Nô ép Lâm Lâm làm bạn đời, tuy là không đúng nhưng tội không đáng chết. Hơn nữa… sự tình không có quan hệ gì đế Tần Vũ. Tần Vũ vô duyên vô cớ xuất thủ giết Quách Nô. Trước nay giết người đền mạng…
- Giết người đền mạng?
Ánh mắt Ngao Vô Danh trở nên lạnh lùng.
Sắc mặt Tần Vũ cũng biến đổi.
Tên Tuyết Thiên Nhai này không ngờ lại ngắm vào mình, sau khi mở được Khương Lan giới, Tần Vũ không còn e ngại bất cứ kẻ nào nữa, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám quang minh chinh đại sử dụng thần khí chiến y.
- Giết người đền mạng? - Lâm Lâm đứng bật dậy. - Huyết Ma đế tiền bối, Quách Nô cưỡng ép ta làm bạn đời cùng hắn, thậm chí muốn bắt giữ ta. Tần Vũ tiên sinh vì cứu ta mới xuất thủ, hơn nữa Tần Vũ tiên sinh cũng đã ba lần bốn lượt ‘hạ thủ lưu tình’. Chính là do Quách Nô đó nói cái gì mà ‘không phải ngươi chết thì ta chết’. Tần Vũ tiên sinh cuối cùng đành phải giết Quách Nô. Có phải Huyết Ma đế tiền bối cho rằng Tần Vũ tiên sinh phải để cho quách Nô giết mà không chống lại sao?
- Tiểu cô nương, cô dám ngắt lời ta?
Tuyết Thiên Nhai chỉ lướt mắt qua, Lâm Lâm chấn động toàn thân, sắc mặt trở lên tái nhợt.
Thân là Huyết Ma đế, Lâm Lâm mới chỉ là tam cấp thiên tiên, có bao giờ Tuyết Thiên Nhai để Lâm Lâm trong mắt chứ?
- Tuyết Thiên Nhai, không lẽ cháu gái ta không được nói chuyện thẳng thắn à?
Một đạo thanh âm chứa đầy giận dữ vang lên.
- Gia gia, nhị gia gia, tam gia gia.
Lâm Lâm nhìn người vừa đến, lập tức bay qua, nhào vào lòng Lâm Ẩn.
- Lâm tiền bối.
Ngao Vô Danh nhìn thấy người đến lập tức ôm quyền nói.
Đồng thời trên mặt Ngao Vô Danh cũng có tiếu ý, thầm đắc ý:
- ‘Thì ra câu chuyện năm xưa sau khi con trai và con dâu của Ẩn Đế chết đi có để lại một đứa con là thật, Ẩn Đế đã giấu kín. Huyết Ma đế, ngươi không phải hung hăng sao, để xem ngươi còn hung hăng được nữa không.’
- Tần Vũ, Lạc Vũ, Nghiên nhi, đến đây, ta giới thiệu cho mọi người, vị này là Ẩn Đế tiền bối, hai vị này là Hắc tiên đế tiền bối, Bạch tiên đế tiền bối.
Ngao Vô Danh cười híp mắt nói.
Ba người Tần Vũ, Quân Lạc Vũ, Khương Nghiên mặt mày tươi cười tiến lên cung kính chào hỏi.
Vào lúc này Tuyết Thiên nhai chỉ biết cười lắc đầu:
- Lâm huynh, không thể ngờ, thực là không thể ngờ… cô bé này không ngờ lại là cháu gái huynh, Lâm huynh mang tin tức cháu gái huynh che giấu thật nghiêm mật, ngay cả ta cũng không biết huynh còn có một đứa cháu gái.
Tuyết Thiên Nhai tươi cười nhưng Lâm Ẩn sắc mặt lạnh băng.
- Tuyết Thiên Nhai, sự tình hôm nay là do con trai ngươi - Huyết Y không đúng, có phải ngươi cho rằng... con ngươi muốn ai bồi táng cho đồ đệ của hắn thì người đó phải bồi táng sao, lại còn muốn bắt cháu gái ta bồi táng, hừm, hỗn xược với cháu ta quá.
Lâm Ẩn giờ đây không một chút nể mặt Tuyết Thiên Nhai.
Tuyết Thiên Nhai khẽ cau mày.
- Huyết Y, ra xin lỗi Lâm tiểu thư đi.
Tuyết Thiên Nhai lạnh lùng nói.
Hôm nay vì con trai mà gây ra chuyện này, thực tế trong lòng Tuyết Thiên Nhai không thoải mái. Một là phải đắc tội với Ngao Vô Danh, hai là phải đắc tội với mỗ mỗ sau lưng ‘Khương Nghiên’, chỉ hai người này đã mệt rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm Ẩn Đế.
Ẩn Đế quá mạnh, chẳng những bản thân Ẩn Đế là cửu cấp tiên đế, hai hảo hữu của ông - Hắc Bạch song đế - đều là bát cấp tiên đế.
Huyết Y nhíu mày, suy nghĩ rất lung trong phút chốc nhưng cuối cùng cũng nghiến răng đi ra, khom người cúi đầu nói:
- Lâm tiểu thư, lần này là ta sai, mong Lâm tiểu thư bỏ qua.
Bọn Tần Vũ có thể nhìn nhìn thấy gân xanh nổi lên trên trán ma đế ’Huyết Y‘, hiển nhiên là đang cố nén nóng giận.