Tinh Thần Biến -Tập 2

Chương 11

Đại…đại trưởng lão đã chết”

Tất cả đám con cháu Nghiêm gia đều có bộ dạng chấn động ngây ngốc. Đã từ nhiều năm nay, trong lòng đám con cháu Nghiêm gia thì đại trưởng lão Nghiêm Cao chính là vô địch, là thần bảo hộ của Nghiêm gia môn.

Song…hôm nay ngay tại giữa sân trước mặt mọi người, đại trưởng lão như vậy đã bị địch nhân quang minh chính đại giết chết bằng một chiêu kiếm.

“Bắt hung thủ, bắt lấy hung thủ!!!” Nghiêm Từ cuồng nộ quát.

Một tiếng rống to sau đó, nhất thời cả đại sảnh đều rối loạn, đệ tử Nghiêm gia môn hoặc là đã rống to lên đòi bắt hung thủ, hoặc là bắt đầu khủng hoảng hoang mang. Kỳ thật tất cả mọi người biết rằng nói bắt hung thủ thì cũng chỉ là nói, nói mà thôi.

Có thể một chiêu kiếm giết chết luôn đại trưởng lão, nếu muốn tiêu diệt cả Nghiêm gia cũng chỉ là một chuyện trong tầm tay thôi.

Cả đại sảnh giống như là một đám hỗn loạn.

“Nhị trưởng lão.” Nghiêm Từ đi tới nhị trưởng lão Nghiêm Thước.

Nhị trưởng lão Nghiêm Thước sắc mặt khó coi, chậm rãi nói: “Đại ca dù sao cũng là tam đại đệ tử của Ngọc Kiếm tông, kẻ nào sát hại đại ca cũng là hạ nhục Ngọc Kiếm tông. Chuyện này báo lại cho Ngọc Kiếm tông, để cho Ngọc Kiếm tông ra tay thôi.”

Nghiêm Từ cũng gật đầu nói: “Trăm năm một lần, lợi nhuận Nghiêm gia ta thu được từ chín thành đô đều giao lại cho Ngọc Kiếm tông, bây giờ với sự tình này bọn họ cũng nên vì chúng ta mà ra tay chứ.”

….

Vũ Điển, là sư tôn của Nghiêm Cao, nhị đại đệ tử bát cấp kim tiên duy nhất của Ngọc Kiếm tông.

Tại Vô Danh tinh cầu thuộc Lam Loan tinh vực, Vũ Điển đang chuẩn bị thông qua truyền tống trận tại tinh cầu để đi tiếp, đột nhiên hắn cảm giác thấy ở truyền tấn linh châu như có người đang truyền tấn cho hắn.

Vũ Điển tay liền xuất ra truyền tấn linh châu.

“Sư tôn, có đại sự rồi” Đệ tử Phùng Sơn của Vũ Điển vừa truyền tấn đến.

Đứng ở Truyền Tống Trận, Vũ Điển bất đắc dĩ phải lắc đầu. Trong số mấy người đệ tử của mình, nói về tâm tính, thì không thể nghi ngờ là, dù công lực kém cỏi nhất nhưng Nghiêm Cao lại có tâm tính thật thành thục nhất, không có thể bị kinh động trước bất cứ truyện gì.

Đối với Nghiêm Cao, Vũ Điển có một chút cảm tình riêng.

Bởi vì trong hàng nhị đại đệ tử tám người. Thì bảy người kia đều là cửu cấp kim tiên, Vũ Điển hắn chính là người có công lực yếu nhất, chỉ có bát cấp kim tiên mà thôi. Nói về phương diện nắm rõ quản lý đại sự, thì Vũ Điển trong hàng nhị đại đệ tử này lại thực sự có khả năng rất lớn.

Nghiêm Cao trong số đệ tử của hắn cũng giống như thế, thực lực yếu nhất thì tâm tính lại là thành thục nhất.

Vũ Điển khi nhìn vào Nghiêm Cao, tựa như đã nhìn thấy lại được bản thân mình trước đây vậy.

Vì vậy, lần này Vũ Điển khi rời khỏi tinh hệ Ngân Huyền, hắn đã có chuẩn bị để cho Nghiêm Cao tới làm quản lý tinh cầu Hồng Diệp, tinh cầu trung tâm của tinh hệ Ngân Huyền. Tất cả những việc này cũng là sự chuẩn bị để bồi dưỡng Nghiêm Cao thành tâm phúc thực sự của mình.

“Phùng Sơn a, có sự tình gì mà khẩn cấp như vậy. Sau này ngươi nên học tập sư đệ Nghiêm Cao đi, mọi chuyện phải có sự bình tĩnh mới được.” Vũ Điển giáo huấn: “Nói vậy chứ thực có sự tình gì khẩn cấp hả?”

“Sư tôn, Nghiêm Cao sư đệ bị người sát hại!” Phùng Sơn truyền tấn lệnh một tin khiến cho Vũ Điển tất cả người sững sờ.

“Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?” Vũ Điển thực có vẻ không thể tin nổi, vừa mới ngày hôm qua Nghiêm cao ái đồ còn truyền tấn cho hắn, nói là đã đột phá lục cấp kim tiên, đạt tới thất cấp kim tiên cảnh giới, nhưng hôm nay sao lại thế này.

“Nghiêm Cao sư đệ đã chết, bị người giết chết, ngay tại đại sảnh Nghiêm gia. Bị một Kiếm tiên quang minh chính đại giết chết rồi.” Phùng Sơn cẩn thận nói tiếp, “Tin tức này cũng từ chính Nghiêm gia vừa mới truyền tới xong.”

Vũ Điển nhất thời cảm thấy đầu óc mê muội, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở lại bình thường.

“Phùng Sơn, ngươi nói là Kiếm tiên giết, vậy Kiếm tiên này là ai?” Vũ Điển có chút tức giận nói.

Phùng Sơn lại truyền tấn: “Sư tôn, đệ tử cũng không được rõ ràng lắm, bất quá chuyện này đệ tử cũng đã cẩn thận hỏi qua Nghiêm gia về hình dạng hung thủ giết người rồi. Nhưng có biết được hình dạng thì cũng không thể xác định hung thủ được a, nếu hung thủ đã biến ảo dung mạo thì....”

Vũ Điển là chưởng quản mọi sự lớn nhỏ của Ngọc Kiếm tông, nên chỉ trong chốc lát từ cảm giác thống khổ vì ái đồ bị giết đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

“Tốt, chuyện này các ngươi tạm thời không phải quản.” Vũ Điển liền phân phó công việc, “Từ hôm nay sự tình của Hồng Diệp Tinh do Đại sư huynh các ngươi tạm thời quản lý, còn chuyện Nghiêm Cao, chờ ta quay về đã.”

Vũ Điển hiểu được, có thể quang minh chính đại giết chết một thất cấp kim tiên, thực lực tuyệt đối là không đơn giản được.

“Vâng, sư tôn” Phùng Sơn trong lòng cũng thấy như thở phào một hơi. Hắn cũng cảm thấy là hung thủ đã giết chết Nghiêm Cao, thực lực không thể khẳng định được, hắn tự nhiên cũng thấy phải điều tra thêm.

Vũ Điển lấy tay thu lại Truyền tấn linh châu.

Lần này Vũ Điển thân mang nhiệm vụ trọng đại, ra ngoài làm việc đại sự, lần này hắn không chỉ là đại diện cho Tông chủ Ngọc Kiếm tông mà còn đồng thời là đại biểu cho Vũ Hoàng đế, sẽ cùng với Ma giới thương lượng những việc hệ trọng hạng nhất, cho lên vô luận có gì xảy ra, cũng không được chậm trễ.

Hắn bây giờ phải đến Lam Hỏa Tinh, tinh cầu trung tâm của Lam Loan tinh vực thật nhanh.

“Lúc này đi đến thương lượng với phe Ma Giới cũng không biết mất bao nhiêu thời gian dài nữa đây. “ Vũ Điển trong lòng có chút bất đắc dĩ, “ Cùng lắm thì cứ mặc kệ như thế nào đã, chuyện của Vũ Hoàng giao cho mới là chuyện lớn, nếu ta không may xui xẻo gì thì đến cả sư tôn cũng bị xui xẻo lây. Trước tiên phải làm tốt chuyện này trước, rồi trở về mới xử lý chuyện Nghiêm Cao bị giết sau.”

Vũ Điển lập tức đi vào trong truyền tống trận, đưa ra ba khối trung phẩm nguyên linh thạch, sau đó truyền tống rời khỏi khu vực.

….

Trong Trúc viên.

Liễu Danh Hàn cùng gia chủ Liễu gia chính thức cảm ơn Tần Vũ.

“Tần tiên sinh, lúc này thực sự là rất lấy làm cảm tạ ngài.” Liễu Danh Hàn lúc này lên tiếng nói, hắn đã có tin tức về việc Nghiêm Cao bị giết, gia tướng của Nghiêm gia đã bị Liễu gia hoàn toàn áp chế rồi.

Tần Vũ cười một tiếng: “Không phải cảm tạ gì cả, dù sao sư thúc ta cũng đã lấy gì đó từ các ngươi, chỉ có một điều mà sư thúc ta không được hài lòng thôi.”

“Chuyện gì vậy?” Liễu Danh Hàn nghi hoặc nói.

Tần Vũ liền nhướn mày nói: “Các ngươi đã nói là Nghiêm gia quản lý truyền tống trận, như vậy theo lý thuyết thì tài phú của Nghiêm gia cũng nhiều gấp hàng trăm lần rồi, vì sao khi sư thúc ta giết gia chủ Nghiêm gia gia cùng đại trưởng lão thì phát hiện tiền tài của họ tính ra cũng chỉ cỡ mười vạn thôi?”

Đối với điều này, Tần Vũ vẫn còn rất nghi hoặc.

Liễu Danh Hàn cùng Liễu gia gia trên mặt biểu lộ vẻ thỏa mãn.

“Tần tiên sinh, việc này các người không rõ hả?” Liễu gia gia lên tiếng.

Tần Vũ đã thấy được phản ứng của hai người, hiểu được chính mình lại có thể đi hỏi một chuyện ngu ngốc như thế, chỉ là vì bản thân đối với tiên ma yêu giới còn rất nhiều chuyện chưa minh bạch được. Không hiểu thì làm sao bây giờ?

“Lúc trước sư thúc nói với ta Nghiêm gia tài sản rất lớn, khi sư thúc giết hai người Nghiêm gia, có phát hiện thấy tài sản của họ thực quá ít, liền nói lại cho ta. Cho nên giờ ta mới hỏi hai vị chuyện này thôi.”

Liễu Danh Hàn giật mình như hiểu ra được một điều gì: “Thì ra là như thế. Tần tiên sinh, xem ra người đích xác không hiểu sự tình bên trong rồi.”

“Đã nhiều năm như vậy cho đến nay, lợi nhuận Nghiêm gia thu được từ truyền tống trận đích xác làm cho người ta sợi hãi, nếu tất cả lợi nhuận này đều thuộc về cả Nghiêm gia, thì tài phú của Nghiêm gia tự nhiên vượt qua Liễu gia ta đến hơn trăm lần rồi.

“Nhưng bất quá lợi nhuận Nghiêm gia thu được từ truyền tống trận không phải tất cả thuộc về Nghiêm gia, cũng giống như chín thành trì kia, bọn họ phải dâng lên Ngọc Kiếm tông, Ngọc Kiếm tông cũng dâng phần lớn lợi nhuận lên cho Vũ Hoàng.”

Liễu Danh Hàn than vãn: “Phạm vi chiếm cứ của Vũ Hoàng hắn lớn như vậy. Thực hắn thu vào tay không biết bao nhiêu tiền của. Chẳng hạn chỉ tính Phong Nguyệt Tinh thôi thì Ngọc Kiếm tông thu phí để rồi Vũ Hoàng lại thu lại từ Ngọc Kiếm tông. Cho nên tính cả tiên ma yêu giới thì tuyệt đại bộ phận tài sản đều tập trung ở Vũ Hoàng, Huyền đế cả.”

Tần Vũ giật mình đại ngộ.

Thì ra là như vậy.

Điều này khác gì việc thu thuế quốc gia tại Nhân gian giới, mỗi thành trì đều có hội thu thuế của nha môn, thuế thu được đều phải dâng nộp cho quốc gia.

Ở đây Ngọc Kiếm tông tương đương như nha môn, thu thuế của Phong Nguyệt Tinh. Còn bọn Vũ Hoàng, Huyền đế tương đương như giống với hoàng đế. Vậy Tần Vũ có thể tưởng tượng ra được tài phú của bọn Vũ Hoàng nhiều đến cỡ nào rồi.

“Cho dù có phải nộp phần lớn lợi nhuận lên trên, nhưng Nghiêm gia làm phe cánh bên dưới của Vũ Hoàng tự nhiên cũng dễ chịu, luận về tài sản tối thiểu cũng đã kịp hơn Liễu gia ta tới hơn mười lần rồi.” Liễu Danh Hàn chuyển sang nói; “ Sở dĩ thấp như thế, chính là vì nương nhờ vào đại thế lực của Vũ Hoàng mới dễ hoạch định tính toán được.”

Tần Vũ cười: “Liễu tiên sinh nói thật đúng, nếu nương nhờ Vũ Hoàng. Tối thiểu tiền tài từ truyền tống trận đem lại cũng có một phần rơi rớt xuống gia tộc mình, nếu không nương nhờ, phỏng chừng một cơ hội cũng không có được, đúng không?”

“Đúng.” Liễu Danh Hàn gật đầu.

Tần Vũ đã đủ thông tin, liền uống trà không nói nhiều nữa.

Liễu Danh Hàn cảm thấy Tần Vũ không muốn nói chuyện, liền nói ngay: “Tần tiên sinh, chúng ta li khai đây”

“Không tiễn” Tần Vũ cười nói.

Liễu Danh Hàn cùng gia chủ Liễu gia hai người liền rời khỏi Trúc viên, để lại một số thứ đáng giá như mấy trăm vạn các chủng tiên đan, nguyên linh thạch và bảo bối. Điều này tự nhiên làm cho Tần Vũ bất bình.

“Hàn Thư.”

Tần Vũ lên tiếng, Liễu Hàn Thư khí thế phấn khởi từ bên ngoài đi tới, lúc này cúi người nói: “Đồ nhi bái kiến sư tôn.”

Tần Vũ chỉ một ngón tay vào đám lễ vật mà gia chủ Liễu gia mang tới nói: “Đồ vật này là Liễu gia đưa tới, ta không dùng đến, tất cả để cho ngươi đó.” Tần Vũ nói tựa như có điểm bất bình.

Liễu Hàn Thư ngẩn người ra.

“Sư tôn, người nói cho ta tất cả?” Liễu Hàn Thư một điểm cũng không thể tin được.

Tần Vũ gật gật đầu nói: “Nhanh lấy những vật này đi, ta còn không ít chuyện để nói với ngươi.” lời nói Tần Vũ, ẩn chứa nhè nhẹ một sự không hài lòng trong đó.

Liễu Hàn Thư sợ Tần Vũ tức giận, liền thu lấy những lễ vật này.

“Hàn Thư, thời gian ta nhận ngươi làm đồ đệ cũng chưa được dài, nhưng quãng thời gian này cũng đáng kể, mà sao ta chưa cảm thấy ngươi có biến hóa gì đặc biệt cả.” Giọng Tần Vũ trầm trầm, thong thả nói.

Biến hóa?

Liễu Hàn Thư nở nụ cười.

Thời gian này không ai khi đối mặt mà tỏ ra bất kính với hắn nữa. Đến cả gia chủ Liễu gia cũng thân thiết tiếp đón hắn. Thay đổi trong chớp mắt với hắn, từ một Liễu Hàn Thư trở thành bảo vật Liễu gia, nên hắn cứ an nhàn như thế.

“Trước đây ngươi đã chuyên tâm mà khắc khổ tu luyện, còn mấy ngày nay ta xem thời gian chuyên tâm tu luyện của ngươi đã giảm thiểu, ngược lại ngươi còn cùng đệ tử Liễu gia ra ngoài tụ tập hưởng thụ. Ta nói vậy có đúng không hả?” Thanh âm Tần Vũ lạnh dần.

Liễu Hàn Thử cả người liền run lên.

Thời gian này Liễu Hàn Thư thấy là quá thư thái, trong gia tộc địa vị hắn đã được đề cao, nên tự nhiên sinh ra thỏa mãn, không còn đại chí hướng hay ý chí tiến thủ gì nữa.

“Đồ nhi sai rồi.” Liễu Hàn Thư miệng nói.

“Ngươi không sai.” Tần Vũ lắc đầu, “Người sai chính là ta.”

“Sư tôn, người….” Liễu Hàn Thư hoảng sợ nói.

Tần Vũ thở dài nói: “Nếu ta không xuất hiện, ngươi cứ kiên định mà khắc khổ tu luyện như trước, cho dù bây giờ tầm thường, nhưng nếu cứ ngày ngày như vậy thì ngươi cũng có thể đạt tới Độ Kiếp Kỳ, rồi sau khi ngươi độ kiếp sẽ biến thành Thiên tiên, hay là Tán Tiên. Việc kinh mạch bất đồng sẽ không còn là khó khăn nữa, cũng giống như từ dục hỏa tôi luyện mà sinh ra được phượng hoàng, lâu dài sẽ phát xuất được hào quang chói mắt, không người nào có thể gây trở ngại được ngươi nữa.”

“Nhưng vì sự xuất hiện của ta, đã làm cho cuộc sống của ngươi thay đổi, cũng làm cho nghị lực của ngươi thay đổi, không còn được kiên định như trước nữa.”, “Hàn Thư, ngươi cũng biết rằng, hôm nay ngươi được mọi người tôn kính như thế này là vì ai rồi chứ?”

“Chính là sư tôn.” Liễu Hàn Thư đáp lại.

Chính xác, đúng vì Tần Vũ là sư tôn của Liễu Hàn Thư, cho nên gia chủ Liễu gia đối với Hàn Thư lúc này mới coi trọng, cũng để cho Liễu gia đệ tử đối với Liễu Hàn Thư thực sự rất cung kính.

Quang mang trong mắt Tần Vũ đột nhiên lăng lệ, nhìn chằm chằm vào Liễu Hàn Thư nói: “Hàn Thư, ngươi nên hiểu được điều này. Ngươi muốn được người khác tôn kính, thì nhất định chính mình phải cố gắng, nếu dùng vào uy danh của người khác, sẽ chẳng bao giờ lâu dài được đâu.”

“Giờ ta ở bên cạnh ngươi như thế này, nhưng nếu một ngày ta vắng mặt không ở bên cạnh ngươi, ngươi công lực bất đồng lại bị đồng bối lấn áp chèn ép, còn muốn được người khác tôn kính được không?” Tần Vũ hỏi lại.

Liễu Hàn Thu sau gáy xuất ra mồ hôi lạnh.

Thời khắc này đầu óc hắn đã từ mập mờ chuyển sang sáng suốt hoàn toàn, để hiểu ra một chuyện.

Dựa vào tiếng tăm thực lực của người khác không thể bền vững lâu dài được, chỉ có dựa vào thực lực của chính mình mới là điều đúng đắn nhất.

“Ta cũng không muốn nói nhiều lời với ngươi nữa, bây giờ ta lập tức bế quan để bắt đầu tu luyện, đến lúc ta xuất quan, ta muốn nhìn thấy được sự biến hóa của ngươi, nếu không... ngươi cũng không cần bái ta làm sư tôn nữa.”

Tần Vũ lạnh nhạt nói.

Hôm nay Liễu Hàn Thư ánh mắt kiên định, bắt đầu cung kính nói: “Vâng, sư tôn, đệ tử nhất định không để cho sư tôn thất vọng.”

…..

Trong tu luyện mật thất của Trúc Viên.

Mật thất không một bóng người, dường như không ai có thể tưởng tượng được là trên mặt đất, lẫn trong đống đá vụn kia lại có một khỏa lạp do ‘Thanh Vũ Tiên Phủ’ biến ảo mà thành, còn bản thân Tần Vũ thì lại đang tu luyện ở trong đó.

Bên trong Thanh Vũ Tiên Phủ.

Tần Vũ khoanh chân ngồi trong nội hoa viên trống trải. Bên cạnh người là một con suối đang phun nước.

Đột nhiên Tần Vũ mở to mắt.

“Năm đó....” Tần Vũ nhìn cái bàn đá cách đó không xa, hắn hoàn toàn nhớ kỹ năm đó chính mình cùng Tiểu Hắc, còn có Phí Phí, ba huynh đệ trên bàn đá ăn uống no say. Còn hôm nay hắn chỉ còn có một mình.

Phụ Vương cùng thân nhân đang ở Nhân gian giới, người yêu trong lòng Lập Nhi càng không biết tại phương trời nào.

Khi mà chính mình không thể tâm sự được với hai người huynh đệ nơi xa xôi yêu giới.

Thì vô luận là trước mặt Sóc Yến, Tang Nguyên, hay Gia chủ Liễu gia, hoặc đệ tử Liễu hàn Thư, thì Tần Vũ cũng cố thể hiện là một người cực kỳ lý trí.

Nhưng Tần Vũ cũng muốn tìm người để dốc bầu tâm sự.

Giá như có thể được cùng huynh đệ của mình trò chuyện tâm sự vào lúc này?

Thực lúc này chỉ có bản thân mình tự ngồi đây suy ngẫm mà thôi..

Một cảm giác thật mênh mông... khi nào có thể tìm được huynh đệ của mình đây? Tần Vũ khó có thể chịu được cảm giác cô độc này, cảm giác cô độc sẽ làm cho Tần Vũ bên ngoài càng băng lãnh, diện mạo càng thêm lạnh lùng hơn.

“Lúc này bế quan tu luyện, để cảnh giới linh hồn tăng lên tới cảnh giới nhất cấp kim tiên, sau đó trực tiếp luyện hóa nguyên anh của nhất cấp kim tiên. Có thể mở tầng thứ hai của Vạn Thú Phổ thành công là xuất phát được rồi.”

Tần Vũ đã không kiềm chế được, hắn thực lòng rất muốn được cùng huynh đệ mình đoàn tụ đến cỡ nào.

Tâm tình lập tức bình tĩnh. Toàn bộ ý thức của Tần Vũ hoàn toàn tiến vào trong linh hồn, bắt đầu 'tam hồn cửu luyện', cảnh giới của linh hồn bản thân không ngừng được tăng lên.

Một năm,

Hai năm,

Tại tầng linh hồn thứ nhất, không gian tu luyện linh hồn, Tần Vũ căn bản không cảm giác gì đến thời gian đang trôi qua nữa, linh hồn của Tần Vũ đang không ngừng thay đổi rõ rệt...