Tinh Tế Tu Yêu

Chương 92

“Có ai quy định, chìa khóa nhất định phải là huyết mạch tương liên đâu? Hiện tại mọi người đem hết thảy quy tội cho khoa học, cho nên phong ấn mới có thể bị mệnh danh là gien khóa, mà mấu chốt cởi bỏ phong ấn được xưng là chìa khóa. Tại mấy ngàn năm trước, chúng ta xưng này là huyết mạch cùng… Vận mệnh.”

“Vận mệnh?” ánh mắt Mạnh Hoài có chút mê mang, “Gien và vận mệnh có quan hệ gì sao?”

“Đương nhiên là có, ” kẻ thần bí nhìn bộ dáng ngây thơ của Mạnh Hoài, nhịn không được trạc trạc đôi môi kia, “Có nhân tất có quả, ngày xưa gieo nhân giờ nhận lại quả. Năm đó tứ đại gia tộc liên thủ phong ấn oán khí, trả giá đại giới cũng không chỉ đơn giản là dùng gien, chính là thời đại thay đổi, chúng ta có thể dùng gien để giải thích cho những gì họ phải trả giá.”

“Phong ấn oán khí, trừ bỏ hao hết toàn bộ khí lực đồng thời còn bị nguyền rủa quấn thân, cướp lấy thứ quan trọng nhất của người phong ấn. Hoa gia là cốt nhục thân tình; Mạnh gia là tư oán, trước ta không nói cho ngươi toàn bộ chân tướng vì để có được gien khóa Mạnh gia thì cần người Mạnh gia lấy đi tánh mạng huyết mạch Mạnh gia, cho nên trong tương lai ngươi cò cần lấy mạng mạnh khải dương.”

Mạnh Hoài mở to hai mắt nhìn, không phải bởi vì người này muốn hắn tàn nhẫn giết chết thân sinh huyết mạch của mình, mà là kẻ thần bí cư nhiên sẽ nói với hắn nhiều chuyện bí mật đến vậy, này đến tột cùng là tín nhiệm, hay là do cuối cùng hắn kiểu gì cũng chết, không cần lo sợ bí mật bị tiết lộ?

Không để ý đến những rối rắm của Mạnh Hoài, kẻ thần bí tiếp tục nói: “Thẩm gia là tiên tri giả, đại giới cần trả chính là đôi mắt. Nhìn không được không phải bởi vì tật bệnh, mà là do họ đang làm việc nghịch thiên. Ta cho Thẩm Á Thiên ánh sáng, kỳ thật là lấy đi khả năng tiên tri của hắn và cũng cởi bỏ được 1 phần trọng yếu của phong ấn. Hiện tại chỉ còn đổng gia, năm đó thứ bọn họ trả giá lại là… Ái tình.”

“Đổng gia vô luận có bao nhiêu con cháu, đều sẽ bị một người hấp dẫn. Mà toàn bộ thần hồn người này cũng chính là gien chìa khoá của đổng gia, cho nên chìa khóa của đổng gia cũng không nằm trên người chảy huyết mạch đổng gia mà là nằm trên người bọn họ yêu thương.

Bao nhiêu năm qua đổng gia đều không cho phép tử nữ luyến ái. Cố tình hai mươi năm trước xuất hiện một nguyên khải, khiến đổng gia nam nữ tất cả đều si mê không thôi, cuối cùng đổng gia gia chủ tự mình xuống tay hủy diệt nguyên khải, buồn cười chính là, năm đó ta không nhận rõ điểm này, cư nhiên không cẩn thận lại làm đồng lõa của bọn họ. Đáng tiếc người định không bằng trời định, hai mươi năm sau, lại xuất hiện Thanh Dương.”

Kẻ thần bí vươn tay, điểm lên quang bình chuyên chú mà nhìn Thanh Dương và đổng toàn. Hình ảnh thay đổi xuất hiện là vũ hội hoá trang, Dịch Trạch ôm Thanh Dương khiêu vũ. Trên đám mây ở không trung chi thành là ánh mắt thâm tình của Dịch Trạch.

Mạnh Hoài đương nhiên nhận thức Dịch Trạch, đây chính là kẻ đã phế bỏ hắn rồi để hắn lại trên tinh cầu không người cho hắn chờ chết, thủ đoạn tàn nhẫn, không nghĩ rằng người này lại có thể lộ ra ánh mắt dịu dàng đến thế.

“Hắn họ Dịch.”

“Hừ, ” kẻ thần bí cười cười nói, “là con trai độc nhất của đổng linh và nguyên khải sao lại không thể coi là huyết mạch đổng gia? Năm đó phụ thân đổng toàn si mê nguyên khải như si như cuồng, bị đổng gia nhốt lại mấy năm rồi cường bách hắn lưu lại con nối dòng. Là đổng linh, nữ nhân này là thật ngoan, thậm chí còn xuống tay với người mình yêu nhất, cấu kết tổ thực nghiệm ‘Phệ thiên’, hại Dịch Trạch, lại bán đứng nguyên khải, rồi khi nguyên khải chết cô ta tự tử theo sau, thật sự là không ai có thể lý giải tình cảm mà. Sứ mệnh gia tộc cùng ái tình nàng đều muốn, rồi lại đều có thể buông tha, vừa tham lam lại quyết tuyệt, vừa quyết đoán lại ôn nhu, vừa ngoan độc lại mềm lòng.”

“Nói cách khác, Dịch Trạch cùng người đổng gia là biểu huynh đệ, mà người tất cả bọn họ thích chính là…”

Kẻ thần bí gật gật đầu: “Chính là chìa khóa cuối cùng để phá vỡ phong ấn sinh hồn tế. Ta từng tiếp xúc với hắn trên Internet, vốn muốn nhân cơ hội đó để bắt lấy hắn, đáng tiếc lại bị buổi tọa đàm của Thẩm Á Thiên phá hủy kế hoạch. Bất quá qua đó ta phát hiện hắn còn có một thân phận khác.”

Hình ảnh trên quang bình lại thay đổi, là buổi trò chuyện của kẻ thần bí với Thanh Dương, trong hình ảnh chỉ có một người.

“Hắn là Thanh Dương?” vẻ mặt Mạnh Hoài mê mang, đây không phải là Thanh Dương?

Kẻ thần bí vươn tay điểm điểm lên mặt Thanh Dương: “Ta cũng đã quan sát rất lâu mới phát hiện.”


Mạnh Hoài tinh tế nhìn lại, lại phát hiện một cái đuôi màu trắng vừa dài vừa nhỏ.

“Đây là?”

“Một liệt báo biến dị bẩm sinh, cũng là thánh thú trong truyền thuyết, không chịu cấp bậc hạn chế bẩm sinh, có thể vô hạn tiến hóa. Chờ tới khi thành thánh thú sẽ hóa thành hình người, tình cảm không khác gì nhân loại. Mấy ngàn năm trước, chúng nó được gọi là yêu.” Kẻ thần bí gợi lên khóe miệng, hắn rốt cục đã tìm được cái chìa khóa cuối cùng, tuy rằng phải trả giá đại giới bằng căn cứ tinh tế hải tặc, bất quá nó cũng đáng.

Kẻ thần bí đã nói những gì vượt qua kiến thức mà Mạnh Hoài nhận thức, hắn hấp thu thật lâu mới hiểu được ý tứ của người kia. Đối với khế ước giả không có dị năng mà nói, thánh thú quả thực chính tồn tại giống như tín ngưỡng. Mỗi 1 thiếu niên đều ảo tưởng mình có thể có được một thánh thú, nhân vật chính trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đều là dị năng thập cấp thêm khế ước thánh thú. Thánh thú là thứ mà Mạnh Hoài vẫn luôn khát cầu, cho dù gặp đại biến thì ước vọng đã khắc sâu vào trong tâm tưởng vẫn sẽ không thay đổi. Cho dù hắn vô pháp tiếp thu việc Thanh Dương là thánh thú biến thành hình người, nhưng hắn vẫn thực kích động!

Hắn lắp bắp nói: “Kia, đây chính là thánh thú! Ngươi, ngươi có thể… Không đúng không đúng, ngươi thật, thật sự muốn… Cũng không đúng! Ta rốt cuộc muốn nói gì!”

Thấy hắn khó có khi lộ ra biểu tình trẻ con, ánh mắt kẻ thần bí tối sầm xuống, vươn tay sờ sờ mặt của hắn nói: “Lo ta bắt không được y sao? Hay là luyến tiếc thánh thú duy nhất trên đời này bị biến thành sinh hồn tế?”

Nói dối trước mặt kẻ thần bí căn bản là người si nói mộng, Mạnh Hoài thành thực gật đầu: “Đều có, thật sự thực luyến tiếc.”

“Mạnh Hoài, ” kẻ thần bí áp trán mình lên trán Mạnh Hoài, mặt nạ lạnh như băng khiến Mạnh Hoài hơi hơi rụt cổ, lại bị người kia nắm đằng sau gáy, “Ta là ma, là ác nhân mà thế nhân đã nói, là nhân vật phản diện trong truyền thuyết. Mục đích của ta là hủy diệt thế giới dơ bẩn đang dưỡng dục mọi người, trên tay của ta là vô số máu tươi và linh hồn. Đối với thứ khiến người ta yêu thích như thánh thú, đối ta mà nói, đó là thứ phải hủy diệt, vô luận y có gen chìa khóa hay không, để không cho tổ chức ‘Phệ thiên’ khiến Dịch Trạch trở nên càng cường đại, ta đều phải giết y.”

Ánh mắt Mạnh Hoài trợn tròn, sau một hồi mới gật đầu nói: “Ngươi là người xấu.”

“Còn ngươi?” Kẻ thần bí đặt Mạnh Hoài ở dưới thân, vuốt ve thân thể hắn.

“Ta?” ánh mắt Mạnh Hoài có chút mê hoặc rồi lập tức thanh tỉnh, “trong mắt mọi người, ta cũng không phải người tốt.”

“Cùng ta làm người xấu đi.” bàn tay Kẻ thần bí nhập giữa hai chân hắn, không nặng không nhẹ vuốt ve, khơi mào dục vọng của hắn, “Cùng sa đọa, cùng nhau đi bán thế giới này, cùng bị bán đứng.”

Thanh âm của hắn trầm thấp mà có từ tính, giống ác ma làm cho người ta sa đọa, chính là thanh âm, liền có thể hấp dẫn toàn bộ thần hồn Mạnh Hoài. Mạnh Hoài nhịn không được vươn tay ôm cổ hắn, đem chân dài vòng trên lưng người kia, cắn cắn môi cố lấy dũng khí nói: “Để cho ta nhìn khuôn mặt ngươi được không?”

“Sẽ, ” kẻ thần bí nói, “Hiện tại chưa được, bất quá ta đáp ứng ngươi, sẽ có 1 ngày.”

Mạnh Hoài nhu thuận gật đầu, thuận theo để kẻ thần bí tiến vào trong mình. Càng là tội ác hắn càng trầm luân, thế giới có bị hủy diệt hay không không quan trọng, hắn vốn là người xấu, là kẻ bị thế giới bỏ rơi, chẳng phải hắn nên căm hận thế giới này hay sao? Ngoài tánh mạng, hắn cùng cái tên xấu xa này có quan hệ gì đâu?

Hắn chỉ có kẻ phạm tội trước mắt này, thời điểm tuyệt vọng là người này cho hắn 1 cọng rơm rạ.


Bán đứng cùng bị bán đứng, là sự thật hắn phải đối mặt. Việc hắn có thể làm là trước khi bị bán đứng, hưởng thụ hạnh phúc mỗi một ngày bị lừa gạt.

Thảm thương lại hạnh phúc.



Sau khi Thẩm Á Thiên kể ra toàn bộ những gì mình biết, sắc mặt hồng hồ tử trở nên nghiêm túc. Hắn đã mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của tổ chức này, nhưng hắn chỉ cho rằng đó là một tổ chức có dã tâm bừng bừng, lại không nghĩ rằng, sau lưng nó lại có mục đích đáng sợ như vậy. Thảm kịch mấy ngàn năm trước, tứ đại gia tộc hy sinh, oán khí bị phong ấn, cùng với thân thế Dịch Trạch. Thẩm gia cùng đổng gia thế đại giao hảo, tuy rằng không ai biết, nhưng Thẩm Á Thiên vẫn luôn bị gởi nuôi tại đổng gia. Sau khi Đổng linh hãm hại Nguyên Khải, thiếu niên mười lăm tuổi ấy liền ly khai đổng gia, không ai biết rõ tung tích.

Nếu đây là đại giới để thế giới bị hòa bình, Thẩm Á Thiên tình nguyện nhìn thấy thế giới bị hủy diệt cũng không muốn bán đứng chính mình vì người khác.

Nãi báo quơ quơ cái đuôi, nhảy xuống khỏi đài cao, không nói một lời đi ra khỏi phòng. Cái đuôi theo bản năng đang lắc lắc theo từng bước đi bỗng nhiên rủ xuống.

Vào phòng không có người, y mới vươn móng vuốt ra sờ sờ thuỷ thần kiếm nằm yên tĩnh trước ngực, Thanh Dương đột nhiên nghĩ, nếu y không theo tiểu sư đệ Thanh Đới rời khỏi đại đạo môn, nếu cánh cửa thời không có một chút sai lầm, nếu y không tiến vào thế giới này, Dịch Trạch sẽ thích thân thể nãi báo sao? Ngày đó Dịch Trạch nhất định đến hành tinh số năm, cũng nhất định gặp được nãi báo, huống chi hắn vốn là chính là 1 người mắc bệnh luyến / thú / nghiện.

Y biết rõ bây giờ mình không nên nghĩ linh tinh như thế này, nhưng mà y khống chế không được miên man suy nghĩ, Dịch Trạch thích y, không phải bởi vì y là y, mà là vì trên người y mang theo gien hấp dẫn huyết mạch đổng gia sao? Nãi báo buồn rầu lăn lộn ở trên giường, móng vuốt loạn trảo trên đầu, 4 tiểu móng vuốt rối rắm đoàn thành đoàn.

Thật đáng yêu. phương diêu lo lắng muốn xem 1 chút. Vô luận móng vuốt nãi báo ẩn chứa bao nhiêu lực lượng cũng quá kém nếu so với sát thương bên ngoài của nó đi, thật sự là rất đáng yêu!

Đi lên trước muốn ôm ôm nãi báo đáng yêu này, thời điểm phương diêu sắp chạm vào Thanh Dương, nãi báo nhanh chóng nhảy ra, này đó đều là do y sai, y không nên bán đứng nhan sắc ( nãi báo) để phương diêu ôm ôm sờ sờ, nếu Dịch Trạch ôm đại phì miêu, y nhất định sẽ sinh khí!

Rối rắm trong chốc lát sau, Thanh Dương quơ quơ đầu hỏi phương diêu: “Ngươi nói, thích một người, là thích khuôn mặt hay là tính cách, thân thể hay là linh hồn?”

Phương diêu không biết vì sao một nãi báo lại dùng dùng mặt vẻ mặt mao nhung nhung nghiêm túc hỏi hắn vấn đề về tình cảm, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Hẳn là tất cả đi. Tính cách không ra gì dù bộ dạng tốt cũng không có người thích, mà tính cách dù tốt bộ dạng lại xấu thì..phỏng chừng ngay cả cơ hội có người tìm hiểu hắn cũng không có.” ( xấu thì ko ai thèm để ý, dù tính cách tốt cũng ko ai biết)

Thanh Dương càng rối rắm.

“Ý của ta là ta trọng tính cách hơn, người càng xinh đẹp thì tính cách cũng có thể là tra đến cực điểm.”

Mắt Thanh Dương sáng rực lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ tươi tỉnh.

“Nhưng mà vẫn có trường hợp đặc biệt, ví dụ như những kẻ luyến thi, họ không thể tìm hiểu tính cách thi thể?”

Thanh Dương cúi đầu, nằm úp sấp trong góc phòng âm trầm u buồn trồng nấm.

Phương diêu nhìn bộ dáng tiểu nãi báo cúi đầu ánh mắt ướt sũng hảo đáng yêu a! Hảo muốn sờ một chút a!

Cùng lúc đó, Dịch Trạch đi vào đại môn đổng gia, hắn đã biết năm đó đổng linh bán đứng nguyên khải và chính mình, Trình Khang chẳng qua chỉ là thay người chịu tiếng xấu. Đương nhiên đó cũng không nói Trình Khang không phạm sai lầm, chính là hắn không phải thủ phạm chính, là tong phạm mà thôi. Hai mươi năm trước, nguyên khái bị những bằng hữu tối thân ái cùng tín nhiệm nhất liên thủ bán đứng, mười lăm năm trước, nguyên khải bị chính ái nhân tự tay chôn vùi.

Hắn phải về đổng gia, điều tra rõ chân tướng năm đó.

Đi vào đại môn đổng gia, chẳng biết tại sao hắn lại có loại cảm giác hết hồn, Thanh Dương của, vì sao khi tiến vào đại môn này hắn lại muốn ôm chầm lấy Thanh Dương như vậy?