Tinh Tế Tu Yêu

Chương 67

Một tuần sau, cổ đế chính thức thay thế cho vạn độ, hệ thống cũ bị liên minh tiêu hủy, mạng, quang não mới cũng đi vào quỹ đạo, các ngành nghề bắt đầu bận rộn xử lý công việc. Qua 2 tháng trời được nghỉ, lượng công việc tồn đọng đã lớn đến 1 con số kinh người khiến bất kỳ công dân nào cũng chóng mặt, phải làm việc đến mệt lả.

Đại học St.Tres cũng không ngoại lệ, nhà trường không chỉ tăng thêm lượng huấn luyện cho sinh viên, mà ngay cả các loại ngày nghỉ lễ trong năm cũng đều hủy bỏ sạch, chỉ lưu lại 1 tuần nghỉ đông.

Các ngày lễ bị hủy bỏ có nghĩa là trường học sẽ không tổ chức bất cứ 1 vũ hội nào, tn tức này chả khác gì sấm động trời quang với cả đám sinh viên.

Cũng may sau đó vì các sinh viên kháng nghị quá mãnh liệt nên trường học đã cho phép tổ chức vũ hội hoá trang như bình thường, như vậy mới áp chế được lần bạo động lần này.

Hiện tại cũng chẳng còn mấy ai có thể hiểu được ý nghĩa của ngày lễ Halloween, may ra chỉ còn những nhà nghiên cứu hay những sinh viên ưu tú của hệ lịch sử là có thể biết được nguồn gốc ngày lễ này mà thôi, bất quá việc này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sự chờ mong của mọi người đối với ngày lễ này.

Bạn thử tưởng tượng xem, dưới ngọn đèn hôn ám, bạn mặc 1 bộ trang phục kỳ quái, mặt đeo mặt nạ che khuất dung mạo, trong 1 đám người tìm được người tình hay bạn lữ tương lai của chính mình là 1 chuyện lãng mạn cỡ nào chứ. Không chỉ những sinh viên trẻ tuổi mới chờ mong vũ hội, mà ngay cả người tương đối lớn tuổi cũng chờ mong sẽ có điều bất ngờ có thể xảy ra trong ngày hội.

Vũ hội hoá trang sẽ được tổ chức vào 10 ngày sau ngày khai giảng, nhưng do quyết định tổ chức vội vàng nên sinh viên các ngành học đều vội đến sứt đầu mẻ trán, vừa xử lý công việc tồn đọng trong hai tháng được nghỉ, vừa tăng ca thêm giờ để chuẩn bị cho vũ hội. Đây cũng là hoạt động đầu tiên khi được vào đại học của nhóm tân sinh viên, mỗi người càng thêm háo hức chờ mong, mỗi ngày bị / thao luyện muốn chết mà vẫn không quên thức đêm luyện tập vũ bước.

Các bạn học bận rộn là vậy mà Thanh Dương hoàn toàn không biết gì về vũ hội lần này bởi y đang phiền não về 1 chuyện khác—— y không có pháp bảo, pháp bảo hộ thân.

Một tuần trước sau cuộc tranh luận giữa y và Dịch Trạch, cho dù bọn họ không tranh chấp cãi nhau nhưng Thanh Dương rõ ràng cảm nhận được giữa 2 người hình như đã hình thành 1 vạch ngăn cách, cũng không biết đây có phải do y cố tình tưởng tượng ra hay không.

Tu chân vẫn luôn là mục tiêu theo đuổi của y từ ngày y bắt đầu hiểu chuyện, Thiên Đạo là tín ngưỡng từ khi y sinh ra, đại đạo môn là nhà của y, mà lời Dịch Trạch nói đã khiêu chiến toàn bộ những cố gắng suốt 200 năm qua của Thanh Dương. Hắn thậm chí cho rằng người tu chân cũng giống như người tu ma, đây chính là vũ nhục lớn nhất đối với Thanh Dương.

Y không chán ghét Dịch Trạch, y không nói chuyện không tranh cãi, nhưng trong lòng y không hề đồng ý với lời Dich Trạch nói. Mấy ngày nay hai người nhìn thì như hài hòa, vẫn là hình thức ở chung trước kia của nãi báo và Dịch Trạch, nhưng trên thực tế giữa 2 người không hề có 1 hành động thân mật nào.

Nếu không phải trong lòng không được tự nhiên thì bằng chấp nhất của Dịch Trạch đối với nãi báo không thể nào 1 tuần hắn không làm ra hành động thân mật nào được? Ngày đó tuy rằng hắn gây sức ép lớn cho y, nhưng khả năng khôi phục của y rất cao, chỉ cần y nghỉ ngơi vài ngày thì một chút mệt nhọc cùng sưng đỏ đã hoàn tuần biến mất, nhưng đã 1 tuần rồi, 2 người thậm chí còn không hôn môi nhau.

Rốt cục Thanh Dương được trải qua những ngày tháng an nhàn nhất từ ngày y tu luyện xong yêu đan, nguyên bản Thanh Dương muốn phát huy sở trường của mình là làm 1 bữa cơm cho Dịch Trạch. Y từng phụ trách vấn đề ăn mặc cho toàn bộ đệ tử cấp thấp ở đại đạo môn hàng trăm năm nên y hy vọng Dịch Trạch có thể nếm thử tài nghệ của mình, có lẽ sau đó 2 người không còn chiến tranh lạnh nữa.

Ngày đó Dịch Trạch có cơ hội nếm thử tay nghề Thanh Dương, hắn thậm chí còn cảm thấy mình thực sự may mắn vì khi đó hắn còn đang chiến tranh lạnh nên đến muộn, không ăn nhiều, kia hương vị… Dịch Trạch thật sự muốn hỏi Thanh Dương, em thật sự cho rằng đồ ăn kia rất ngon sao? Rõ ràng chính em cũng ăn nó a uy! Những đệ tử cấp thấp ở đại đạo môn trong truyền thuyết bị em phụ trách vấn đề thức ăn thực sự rất đáng thương!

Rối rắm một tuần như vậy, sau khi khai giảng hai người liền tách ra, Dịch Trạch về khu tân sinh cùng đại phì miêu song túc song tê ( Thanh Dương não bổ), mà Thanh Dương thì lại về ký túc xá ban nghệ thuật. Đổng toàn hiện đã chuyển hệ nên căn phòng chỉ còn 1 mình Thanh Dương ở, thật sự không gian yên lặng rất thuận tiện để Thanh Dương suy nghĩ 1 chút về vấn đề tình cảm giữa mình và Dịch trạch.

Quả nhiên 1 người yên tĩnh suy nghĩ cũng dễ dàng hơn, Thanh Dương thực nhanh thông suốt được lý do Dịch Trạch nghĩ như vậy. Bởi vì hắn chưa bao giờ tu đạo, chưa hiểu rõ đại đạo môn và ma môn là nơi như thế nào. Chỉ cần cho hắn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của người tu ma, sau đó ngộ được Thiên Đạo thì sẽ hiểu được điểm bất đồng giữa người tu đạo và người tu ma.


Cho nên việc cấp bách hiện tại của y không phải là chiến tranh lạnh cùng Dịch Trạch, mà là mau mau tu luyện để trợ giúp Dịch Trạch diệt trừ kẻ tu ma hư hư thực thực có liên hệ với tổ chức kia, khúc mắc được giải quyết tự nhiên ngăn cách giữa 2 người sẽ biến mất.

Mà vô luận là tu luyện hay trừ ma thì y đều cần phải có thực lực cường đại, hiện tại thực lực của Thanh Dương không có khả năng tiến giai, vậy nên y phải tập trung vào tu luyện pháp bảo.

1 tu sĩ ở Kim Đan kỳ có thể phát ra đan hỏa của chính mình, chỉ cần có tài liệu là có thể luyện ra pháp bảo. Yêu khí của Thanh Dương đã cận Kim Đan kỳ, nhưng thủ pháp của y đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, y hoàn toàn có thể tạo ra 1 pháp bảo Kim Đan kỳ. Phi kiếm, pháp bảo hộ thân, tối thiểu phải có hai loại pháp bảo này mới được, Thanh Dương âm thầm cân nhắc.

Tài liệu là vấn đề lớn nhất bây giờ của y, hành tinh Dorset không phải thế giới tu chân cũng không có các tài liệu luyện thành pháp bảo, các tinh cầu khác mà Thanh Dương đi qua cũng không có. Bất quá Thanh Dương cũng không lo lắng nhiều, y ẩn ẩn có một loại cảm giác rằng thế giới này có tài liệu y yêu cầu, chỉ là cơ duyên còn chưa tới mà thôi.

Dự cảm loại này đại biểu cho lĩnh ngộ của Thanh Dương đối với Thiên Đạo đã thâm sâu thêm một tầng, có thể mơ hồ cảm ứng được đại sự phát sinh trong tương lai. Đây chỉ là một cảm giác mỏng manh mà hầu như người tu chân nào cũng phải trải qua,

ngày đó Thanh Dương có thể liên hệ được chuyện giữa Hoa Sở, đổng toàn và Tư Diệu Tiền cũng là dựa vào loại cảm giác mong manh này. Bởi vì quá mức hư vô mờ mịt, đến bản thân Thanh Dương cũng không thể xác định nên y chưa nói với Dịch Trạch, cũng bởi vậy mà y không biết ở liên minh có 1 loại dị năng giả vô cùng thưa thớt —— dị năng giả tiên đoán tương lai.

Trong lịch sử phát triển của liên minh, số lần dị năng giả tiên đoán tương lai xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một lần xuất hiện đều có đại sự phát sinh. Công nguyên năm 2012, người Maya tiên đoán tận thế, cho dù tai ương diệt thế kia không diệt sạch nhân loại, nhưng nó đã hủy diệt địa cầu cùng toàn bộ nền văn hóa lịch sử mấy vạn năm.

Rồi sau đó vào tinh lịch năm 2576, khi còn người còn đang sống khổ sở ở Trái đất không còn phù hợp cho sự sống còn thì đã có 1 người nửa điên nửa dại mơ hồ nói mình mơ thấy vài tinh cầu phù hợp cho con người định cư, vì vậy nhân loại bắt đầu khai sáng ra 1 nền văn minh mới. Một ngàn năm sau khi nhân loại nghiên cứu đoạn lịch sử đã xoay chuyển vận mệnh này đã phát hiện ra kẻ điên dại này có khả năng chính là dị năng giả tiên đoán tương lai trong truyền thuyết.

Tinh lịch năm 3671, nhà sinh vật học vĩ đại tên tiếu minh đi du lịch tới tinh cầu khế ước thú phát hiện ra khế ước thú. Hậu nhân căn cứ vào nhật ký của hắn phát hiện rằng hắn quyết định đi du lịch là bị một loại cảm giác kỳ quái dẫn dắt, phát cuồng muốn đi khai phá những tinh hệ hoang dã cực kỳ nguy hiểm, mọi người cho rằng hắn chính là dị năng giả tiên đoán tương lai.

Mà hôm nay, tinh lịch năm 5132, Thanh Dương đi vào thế giới này. Mặc kệ là do vô tình hay do cố ý, mặc kệ có phải là do thiên ý trêu người hay không, y gặp gỡ Dịch Trạch, cảm giác vận thế lại bắt đầu xoay chuyển.

Đến tột cùng là tai ương giống năm 2012 khiến địa cầu đi đến con đường hủy diệt, hay là vì nhân loại mang đến 1 nguồn máu mới, điều này ngay cả chính đương sự cũng không biết trước được.

-

Hai ngày trước vũ hội hoá trang, Thanh Dương trong tình trạng hoàn toàn không biết gì nghênh đón bạn cùng phòng mới.

Buổi tối trước đó một ngày, Thanh Dương nhận được thông báo từ đến nhân viên quản lý ký túc xá, y đã bắt đầu thu dọn sạch sẽ phòng nghỉ, cả ngày hôm sau ngồi lỳ trong phòng chờ bạn cùng phòng mới chuyển đến. Việc này Thanh Dương cực kỳ thành thạo vì ngày trước khi các vị trưởng bối trong sư môn thu tân đệ tử, cũng đều thông tri y để y phụ trách an bài nhu cầu thiết yếu cho các đệ tử.

Thẳng đến 2 giờ rạng sáng mới có người say khướt đá văng của phòng lảo đảo đi vào, đụng đến một cái giường là ngã đầu ra ngủ, tiếng ngáy như sấm.


Thanh Dương nhìn cái giường của chính mình bị người kia làm bậy hỏng bét, chậm chạp bò lên 1 cái giường khác rồi đi ngủ.

Sáng ngày thứ hai người nọ tỉnh, nhìn thấy giường Thanh Dương bị phun đầy uế vật liền vẫy tay với Thanh Dương nói: “Huynh đệ, ngươi thấy ta phun như vậy mà không đánh thức ta?”

Thanh Dương che lại khứu giác của mình, mặt không đổi sắc đi về phía người nọ, ngón tay điểm vào huyệt bách hội, thần đình, thái dương, nhĩ môn, tinh minh, nhân trung, ách môn, phong trì, bởi vì sợ yêu khí có hại với thân thể nhân loại nên y cũng không đưa yêu khí vào cơ thể người nọ để hóa giải cảm giác say, chỉ đơn giản châm cứu cho người nọ.

Điểm điểm vài cái, ánh mắt người nọ minh bạch 1 chút, sắc mặt cũng hảo không ít.

Hắn lết thân đi vào phòng tắm, lưu lại Thanh Dương cùng một giường uế vật.

Thanh Dương yên lặng nhìn trong chốc lát, lần đầu tiên gọi cho cán bộ quản lý ký túc xá: “Xin hỏi ngươi có người máy dọn dẹp không? Ân, không quan hệ, ngân lượng không thành vấn đề.”

Thanh Dương không thiếu tiền, không tính đến số tiền Hứa Chí Viễn giúp y xin trợ cấp cứu tế thì Dịch Trạch còn cho y 1 cái thẻ, bên trong có bao nhiêu ngân lượng Thanh Dương không rõ ràng lắm, bất quá Dịch Trạch nói y có thể tùy ý xoát xoát tiêu pha. Thanh Dương căn bản không biết cái thẻ Dịch Trạch cho y là thẻ tím, toàn liên minh chỉ phát hành chưa tới 3000 chiếc, có thể rút tiền vô hạn, mà y lại càng không biết, trong thế nhân hiện nay người ta gọi tình huống của y là bị bao dưỡng.

Đại học St.Tres không cho phép sinh viên sử dụng loại người máy gia dụng này, sinh viên phải tự gánh vác đời sống sinh hoạt của chính mình để bồi dưỡng năng lực dã ngoại cùng sinh tồn của mỗi sinh viên. Nhưng tâm hồn những người làm nghệ thuật thường hay bay bổng, quy định đối với họ cũng lỏng lẻo đi không ít nên quản lý ký túc xá ban nghệ thuật trộm mang đến vài người máy gia dụng để cho sinh viên thuê…

Bạn cùng phòng bọc khăn tắm đi ra thì nhìn thấy Thanh Dương đang xoát thẻ tín dụng để dùng người máy dọn dẹp, ánh mắt sáng lên khi thấy tấm thẻ màu tím, một bước dài vọt tới trước mặt Thanh Dương, bàn tay to để lên bả vai Thanh Dương, mái tóc kim sắc còn chưa sấy khô nhỏ từng giọt tích tích lên bả vai.

Hắn huýt sáo: “Huynh đệ, rất có tiền a!”

Hắn lại liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Thanh Dương: “Làn da không tồi a, ngươi dùng mỹ phẩm gì vậy? Bạn gái trước của ta cũng không có làn da đẹp như ngươi.”

“Di? Bộ dạng ngươi nhìn rất tốt a!”

“Di? Khí lực của ngươi làm sao lại lớn như vậy, có thể khiêng ta lên a!”

“Di? Nơi này không phải ký túc xá ban nghệ thuật sao? Sao ngươi lại khỏe vậy, này không khoa học a!”

“Di? Sao ngươi lại đóng cửa lại?”

“Di? Sao cửa phòng không nhận mã vân tay cùng đồng tử của ta? Ta chưa tới chỗ quản lý đăng ký thông tin sao? tối hôm qua ta vào đây bằng cách nào?”

“Di? Sao ngươi còn không chịu mở cửa?”

“Di? Sắp có tiết học rồi, ngươi không mở cửa sao lên lớp được, ngươi muốn trốn học sao?”

Mười phút sau ——

“Huynh đệ, mở cửa ra đi, ta chỉ có 1 cái khăn tắm che chắn mà đã bị người máy gia dụng cướp sạch rồi!”

Trong phòng,Thanh Dương cầm tài liệu cần cho buổi học nhảy ra từ phía cửa sổ, không thèm để ý đến vị huynh đệ ở bên trong. Nếu sư đệ nghịch ngợm, y cần phải thay sư phụ giáo huấn 1 chút, trêu chọc nãi báo a, thì phải chấp nhận trả giá đại giới!