Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 159: Tới nơi

Sau tiệc ra mắt, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ quay về tinh cầu Á Bá Lan, tuy thực luyến tiếc đám nhỏ nhưng bọn họ phải trở về, bởi vì đế quốc Á Bá Lan còn rất nhiều chuyện cần họ xử lý.

Mà ba thú nhân trưởng lão cấp SS mà Bối Cơ gọi cũng đã tới. Trưởng lão của vương thất Á Bá Lan không giống trưởng lão của đại gia tộc. Bình thường trong gia tộc, trưởng lão có vị trí cao hơn gia chủ, thế nhưng ở Á Bá Lan đế quốc, trưởng lão chính là ảnh vệ cấp SS mà đế quốc bồi dưỡng ra. Chỉ có lúc cần thiết nhất mới phái họ ra. Hơn nữa muốn chi phối họ phải là quốc vương hoặc người thừa kế vương thất, những người khác, cho dù là Tạp Mễ Nhĩ cũng không có tư cách.

Có thể nói, nhóm ảnh vệ này chính là vương bài của đế quốc Á Bá Lan. Đương nhiên vẫn còn một vương bài cuối cùng, bất quá không thể tùy tiện xuất động.

Mới đầu Khắc Lỗ Tư không biết nhóm Nhan Tử Dạ muốn đi tới tinh cầu kia, sau đó trước khi rời đi thì biết tin, sắc mặt ông quả thực khó xem.

“Làm sao vậy? Người từng tới đó à?” Tuy Khắc Lỗ Tư bình thường vẫn luôn là một tảng băng khắc, thế nhưng Nhan Tử Dạ cảm thấy sau khi nghe thấy tinh cầu kia, khí lạnh quanh người ông rõ ràng giảm xuống hẳn vài độ.

Kí ức dần dần hiện lên, hai nắm tay Khắc Lỗ Tư siết chặt, nhìn Nhan Tử Dạ, đôi lam mâu của ông tràn đầy đau đớn, âm thanh cũng có chút áp lực mà khàn khàn: “Lúc trước nhóm ngoại tổ phụ của con đã gặp chuyện không may ở đó, bị ba tinh tế thú cấp SS tập kích, mà mỗ ba của con thì may mắn tránh được một kiếp.”

Nhan Tử Dạ sửng sốt, cậu thật không ngờ lại trùng hợp như vậy. Tiếp đó nghĩ tới gì đó, cậu liền hỏi: “Bị ba tinh tế thú cấp SS tập kích, có phải là ba con bảo hộ bên ngoài bảo tàng không? Chẳng lẽ ngoại tổ phụ cũng phát hiện bí mật bảo tàng?” Không biết vì cái gì, Nhan Tử Dạ đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Có khi nào ngoại tổ phụ phát hiện ra bảo tàng, sau đó bị người khác biết, mà bọn họ cũng nghĩ ra phương pháp như cậu cũng An Nhĩ Tư, để ngoại tổ phụ đi trước dò đường.


Chính là ngẫm lại thì không có khả năng, khi ấy nhóm ngoại tổ phụ còn dẫn theo mỗ ba, không có chuyện đi tìm bảo tàng.

“Không.” Khắc Lỗ Tư lắc đầu: “Cha không phát hiện, lần đó thực sự chỉ là du lịch mà thôi.” Khi đó bởi vì thương tâm quá độ nên Khắc Lỗ Tư đã không điều tra cẩn thận, bất quá đợi đến khi bình phục lại tâm tình, ông đã lập tức phái người làm rõ mọi chuyện. Cuối cùng thu được kết quả là ngoài ý muốn.

“Cha cùng mỗ ba bởi vì tò mò nên mới tới gần khu rừng kia, kết quả lúc ở bìa rừng thì bị ba con tinh tế thú cấp SS tập kích. Vì bảo hộ A Mạn Đạt, cha cùng mỗ ba đã hi sinh, cuối cùng có một người đi ngang qua cứu được A Mạn Đạt.” Này chính là kết quả Khắc Lỗ Tư điều tra được, mặc dù không quá đáng tin nhưng Khắc Lỗ Tư cũng chỉ có thể tiếp nhận. Bởi vì ông không tra ra là ai cứu A Mạn Đạt, cũng chính là mỗ ba Nhan Tử Dạ. Hơn nữa gia tộc Khắc Mã Tân căn bản không có thế lực ở tinh cầu đó, vì thế Khắc Lỗ Tư tìm kiếm thật lâu vẫn không có tung tích.

Khắc Lỗ Tư cũng vì thế mà áy náy thật lâu, thế nên khi biết em trai mình đã chết, chỉ để lại một đứa cháu là Nhan Tử Dạ, ông mới quyết định giao cả gia tộc cho cậu. Đương nhiên, đó là trong tình huống ông biết rõ Nhan Tử Dạ có năng lực này. Nếu Nhan Tử Dạ chỉ là một người bình thường, ông sẽ không làm vậy, ông sẽ lợi dụng thế lực gia tộc giúp Nhan Tử Dạ có một cuộc sống tốt đẹp nhất.

Biết được sự thực, Nhan Tử Dạ có chút thổn thức, có đôi khi vận may thực sự rất quan trọng. Ngoại tổ phụ của nguyên chủ may mắn tìm được bảo tàng nhưng lại không đủ vận may để sở hữu nó, thậm chí còn vì bảo tàng mà hại chết chính mình cùng bầu bạn. Có thể đến tận khi chết đi họ vẫn không hiểu vì sao mình lại bị ba con tinh tế thú cấp SS kia công kích đi.

Biết được nơi đó nguy hiểm thế nào, Khắc Lỗ Tư liền muốn đi cùng nhưng bị Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư ngăn cản. Hiện giờ Khắc Lỗ Tư chính là người quan trọng nhất của gia tộc Mã Khắc Tân, ông tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Cuối cùng, bởi vì thái độ của Nhan Tử Dạ rất kiên quyết nên Khắc Lỗ Tư chỉ có thể để lại hơn mười thú nhân cấp S cao cấp rồi quay về đế quốc Cáp Mỗ Lôi Đức.

Bởi vì Nhan Tôn không cẩn thận tiết lộ tin tức về bảo tàng nên đoạn thời gian này có rất nhiều đại gia tộc rục rịch. Đương nhiên cũng có vài gia tộc không tin tưởng.

Mọi thứ đều chuẩn bị tốt, An Nhĩ Tư cùng nhóm Nhan Tử Dạ đi tới tinh cầu mà Nhan Tôn đã tìm ra. Tân Địch là giống cái ngụy cấp S, đương nhiên không có khả năng mang theo. Thế nhưng Nhan Tử Dạ lại mang theo Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa, chúng có thể ẩn mình trong cơ thể cậu, chính là mấu chốt bất ngờ khi chiến đấu.


Năm đứa nhóc hiển nhiên luyến tiếc phụ mỗ nhà mình, thậm chí tiểu tứ cùng tiểu ngũ vẫn luôn kề cận Nhan Tử Dạ còn muốn đi theo. Bất quá cuối cùng vẫn bị Nhan Tử Dạ cản lại. Nơi bọn họ muốn đi quá nguy hiểm, cậu tuyệt đối sẽ không dẫn đám nhỏ theo. Vì thế nhóm Nhan Tử Dạ lặng lẽ rời đi sau khi căn dặn A Ngốc cùng Tân Địch trông chừng đám nhỏ. Đương nhiên, An Nhĩ Tư cũng lưu lại mấy thú nhân áo đen cấp S cao cấp hỗ trợ.

Phi hành khí phi hành suốt một ngày thì tới được tinh cầu cất giữ bảo tàng, cũng chính là tinh cầu Bố Lãng, lúc này cũng đã khá muộn. Phi hành phí cỡ lớn kỳ thực khá bắt mắt, vì thế sau khi đáp xuống một bãi đáp, bọn họ liền đổi qua phi hành khí cỡ nhỏ bay tới khu phố trung tâm.

Năm mươi thú nhân cấp S cao cấp toàn bộ phân tán, lẳng lặng theo sau nhóm An Nhĩ Tư.

Ba thú nhân cấp SS Bối Cơ phái tới giữ vai trò thủ vệ đi theo phía sau, trách nhiệm trọng yếu của họ chính là bảo hộ An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Những người khác không nằm trong phạm vi bảo hộ của họ.

Ba thú nhân cấp SS đều đã hơn tám trăm tuổi, mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, liếc mắt nhìn qua hệt qua ba vị lão quản gia. Nếu không lộ ra hơi thở thì căn bản không có ai chú ý tới bọn họ.

Nhóm An Nhĩ Tư đi tới khu phố trung tâm, phát hiện tất cả phòng trọ đều chật ních. Bất quá không có vấn đề, bởi vì khách sạn cao cấp nhất khu này là sản nghiệp của Á Bá Lan đế quốc. Năm mươi thú nhân tản ra khắp nơi tìm hiểu tin tức, có người sắm vai các thân phận khác nhau cùng An Nhĩ Tư và Nhan Tử Dạ cùng trụ ở khách sạn.

Đi vào cửa khách sạn, một thú nhân mặc đồng phục đã chờ sẵn, nhìn thấy nhóm An Nhĩ Tư mặc thường phục lại đeo khẩu trang lập tức tiến tới đón. Tuy mái tóc bạc của An Nhĩ Tư rất chói mắt, thế nhưng người có tóc bạc ở tinh tế cũng không phải rất ít, một đường đi tới nhóm Nhan Tử Dạ đã gặp vài người. Vì thế không có gì đáng ngạc nhiên.

Thú nhân kia sở dĩ nhận ra nhóm An Nhĩ Tư chính là vì trên ngực áo An Nhĩ Tư có hình thêu tiểu bạch hổ. Đó chính là dấu hiệu vương thất Á Bá Lan.


Thú nhân, cũng chính là người quản lý khách sạn này cung kính hướng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ khom thắt lưng: “Cung nghênh thiếu gia, thiếu phu nhân.” Bên ngoài, mọi người đều gọi An Nhĩ Tư là thiếu gia, Nhan Tử Dạ là thiếu phu nhân để che giấu thân phận.

An Nhĩ Tư gật đầu: “Ừm, phòng chuẩn bị tốt chưa?”

“Đã chuẩn bị xong, mời thiếu gia cùng thiếu phu nhân.” Thú nhân nọ làm tư thế mời, sau đó dẫn đoàn người An Nhĩ Tư vào trong.

Nhóm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ được sắp xếp ở dãy phòng cao cấp nhất trên tầng cao nhất. Thú nhân nọ dẫn bọn họ lên rồi âm thầm lui xuống.

Sau khi vào phòng, Nhan Tử Dạ thả Tiểu Hoa ra, để nó thủ vệ ở ngay cửa. Tuy sức chiến đấu của Tiểu Hoa không cao nhưng tính cảnh giác rất mạnh, hơn nữa cũng không dễ dàng bị chú ý.

An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mới ngồi xuống không lâu thì Áo Đức Kỳ đã ôm Tiểu Thứ ở cách vách đi qua.

Bốn người đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn bên dưới cùng đám người chi chít như những con kiến.

Người mở miệng đầu tiên là Áo Đức Kỳ: “Lúc tới đây, tôi nhìn thấy nhị trưởng lão của gia tộc Na Duy Á.” Chuyện bảo tàng lần này Áo Đức Kỳ kỳ thực có dự cảm gia tộc mình sẽ phái người tới, bất quá thật không ngờ lại sớm như vậy.

Gia tộc Na Duy Á kỳ thực cũng không tin tưởng, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, trước đó có nghe thấy lời đồn nhưng cuối cùng đều là công dã tràng. Bất quá tuy không tin nhưng vì phòng ngừa vạn nhất nên gia tộc Na Duy Á vẫn phái nhị trưởng lão dẫn theo vài thú nhân cấp S tới. Nếu thực sự có bảo tàng thì cũng có thể giành lấy một phần.


An Nhĩ Tư nói: “Cần né tránh bọn họ không?”

Áo Đức Kỳ lắc đầu: “Không cần, cho dù bị bọn họ thấy cũng không sao cả, tôi là tôi, bọn họ là bọn họ.” Ý tứ của Áo Đức Kỳ rất rõ ràng, anh cùng những người bên gia tộc Na Duy Á không đi chung đường, An Nhĩ Tư không cần cố kỵ.

An Nhĩ Tư gật đầu: “Tôi biết rồi, vừa nãy nhận được tin, đã có người tiến vào khu rừng kia điều tra, tôi nghĩ chắc ngày mai sẽ có tin truyền về.” Đế quốc Á Bá Lan là đệ nhất đại đế quốc của tinh tế, thế lực cũng không nhỏ. Trên tinh cầu Bố Lãng này, thế lực trải rộng khắp nơi. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, An Nhĩ Tư sẽ biết ngay lập tức.

Nhan Tử Dạ cùng Tiểu Thứ lẳng lặng đứng bên cạnh hai người, không nói gì. Đợi hai người bàn không sai biệt lắm, Nhan Tử Dạ mới duỗi thắt lưng, nói với Áo Đức Kỳ: “Buổi tối chỉ ăn no có tám phần, bằng không bữa khuya do Áo Đức Kỳ làm đi, để chúng ta nếm thử tay nghề của anh.”

Vừa nghe đến bữa khuya, ánh mắt Tiểu Thứ liền sáng rực, gần nhất nó hay chơi đùa với đám nhóc nên cũng biến thành tham ăn. Đương nhiên, nó vốn đã tham ăn.

Nhìn ánh mắt sáng long lanh của Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ nhìn chằm chằm Tiểu Thứ, khóe miệng khẽ cong lên: “Không thành vấn đề.”

Ai cũng nhìn ra, Áo Đức Kỳ là nể mặt Tiểu Thứ mới đáp ứng xuống bếp. Bất quá đối với Nhan Tử Dạ mà nói, chỉ cần anh chịu xuống bếp là được, không quản là vì ai.

Sự thực, trù nghệ của Áo Đức Kỳ quả nhiên không bằng An Nhĩ Tư, bất quá Nhan Tử Dạ cũng không kén chọn, vẫn ăn ngon lành, An Nhĩ Tư thì lại càng không để tâm. Có người nguyện ý động thủ, cớ sao không hưởng. Ở cùng Nhan Tử Dạ, anh cũng dần dần lây nhiễm bệnh lười của cậu.




Hoàn Chương 159.