Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 142: Đã tới

******

Một phi hành khí thật lớn đáp xuống bãi đỗ chuyên dụng của gia tộc Cái Nhĩ, đợi cửa phi hành khí mở ra, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ vừa bước xuống, gia chủ Cái Nhĩ đứng ở phía trước lập tức đi qua nghênh đón, nhiệt tình bắt tay với hai người.

“Hoan nghênh quốc vương cùng quốc hậu đã tới, thật sự cám ơn hai người.” Những lời này của gia chủ Cái Nhĩ không những cám ơn Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ đã tới tham gia hôn lễ của An Nhĩ Tư, mà còn muốn cám ơn bọn họ cho phép An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ tổ chức ở Lam tinh.

“Muốn nói cám ơn thì phải là chúng ta cám ơn ngài mới đúng, không có ngài thì An Nhĩ Tư cũng không trưởng thành như vậy, càng không có khả năng bình an trở về bên cạnh chúng ta. Hôn lễ cử hành ở đây rất đúng.” Bối Cơ vừa cùng gia chủ Cái Nhĩ bắt tay vừa nói. Đây vẫn là lần đầu tiên hai nhà gặp mặt.

Tạp Mễ Nhĩ ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ngài không cần khách sáo vậy đâu, ngài chính là gia gia của An Nhĩ Tư, nếu xét ra thì ngài chính là trưởng bối của chúng ta. Cũng tại bận quá, bằng không chúng ta đã sớm tới chào hỏi ngài.”

“Sao lại nói vậy, quốc vương cùng quốc hậu xa xôi tới đây, nếu thăm hỏi thì cũng phải là tôi mới đúng.” Mặc dù dựa vào cách gọi của An Nhĩ Tư thì gia chủ Cái Nhĩ quả thực là trưởng bối của Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ, thế nhưng đó chỉ là ngoài mặt mà thôi, gia chủ Cái Nhĩ cũng không thực sự xem bọn họ là trưởng bối của mình. Trưởng bối của vương thất đế quốc Á Bá Lan không phải dễ làm như vậy, gia chủ Cái Nhĩ không đảm đương nổi a.

“Đều là người một nhà, ngài không cần khách khí như vậy, cứ trực tiếp gọi tên chúng ta là được.” Bối Cơ cười nói.


Gia chủ Cái Nhĩ nói: “Này sao được, vầy đi, xét về tuổi tác thì tôi lớn hơn hai người, kia liền gọi một tiếng em đi.”

Bối Cơ liền đáp lại: “Được, vậy chúng ta cũng gọi ngài một tiếng anh.”

Chuyện xưng hô cứ như vậy định xuống, tuổi tác của Bối Cơ, Tạp Mễ Nhĩ cùng gia chủ Cái Nhĩ quả thực không kém bao nhiêu, nếu thực sự bảo Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ gọi gia chủ Cái Nhĩ là chú bác thì đúng là thái quá.

Đợi gia chủ Cái Nhĩ cùng Bối Cơ, Tạp Mễ Nhĩ nói chuyện xong, An Nhĩ Tư cùng Nhan tử Dạ mới tiến tới, đồng thanh nói: “Cha, mỗ ba.”

Bối Cơ cười cười gật đầu, Tạp Mễ Nhĩ thì nói: “Tốt tốt tốt.” Sau đó ông lôi kéo Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, thực sự vất vả cho con quá, cám ơn, cám ơn con!” Tạp Mễ Nhĩ thực sự kích động, mặc dù lúc liên lạc bằng thông tấn khí đã nói qua nhưng khi gặp mặt vẫn nhịn không được hướng Nhan Tử Dạ cảm tạ lần nữa. Ba đứa nhỏ a, vương thất đế quốc Á Bá Lan chưa từng có nhiều người thừa kế như vậy. An Nhĩ Tư hiện giờ còn trẻ, Nhan Tử Dạ cũng còn trẻ, hiện giờ đã ba đứa, về sau thế nào cũng khó nói. Tạp Mễ Nhĩ cảm thấy, cho dù sau này Nhan Tử Dạ không thể sinh dục thì có ba đứa nhỏ này cũng đủ rồi.

“Mỗ ba, này là việc tôi phải làm, nơi này gió lớn, chúng ta vào trong trước đi.” Nhan Tử Dạ đỡ Tạp Mễ Nhĩ nói. Từ sau khi sinh ba cục cưng, nhóm trưởng bối cứ không ngừng nói cám ơn với cậu, điều này làm Nhan Tử Dạ vốn có chút mặt dày cũng thực ngượng ngùng.

“Đúng vậy. Cha, vào trong trước đi.” An Nhĩ Tư đi ở phía trước dẫn đường.

Tin tức Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ tới cũng không công bố ra ngoài, thế nên người biết chuyện cũng không nhiều. Bọn họ chính là bí mật bay tới. Vừa vào trong phòng, Tạp Mễ Nhĩ liền khẩn cấp muốn nhìn thấy cháu yêu. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư lập tức ôm ba cục cưng ra.

An Nhĩ Tư ôm hai quả trứng trắng, còn trong tay Nhan Tử Dạ chính là quả trứng đỏ lớn nhất, nhìn ba quả trứng cao cỡ sáu mươi cm, ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ lập tức tỏa sáng. Hai người lập tức tiến tới bên cạnh Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư, Tạp Mễ Nhĩ nhịn không được vươn tay muốn sờ quả trứng đỏ trong tay Nhan Tử Dạ, kết quả nó nghiêng qua một bên, né tránh tay Tạp Mễ Nhĩ.

Bàn tay Tạp Mễ Nhĩ cương cứng ở giữa không trung, Nhan Tử Dạ vội nói: “Mỗ ba, thực xin lỗi, đám nhỏ này có chút sợ người lạ.” Cảm giác được tam đản run rẩy khe khẽ đồng thời liều mạng chui vào lòng mình, Nhan Tử Dạ vội vàng vỗ vỗ tam đản, trấn an tình tự có chút kháng cự của nó.


“Không sao không sao, là mỗ ba quên mất, đã làm chúng sợ đi?” Vốn bởi vì tam đản né tránh mà có chút sửng sốt, kết quả phát hiện hạnh vi kháng cự của nó Tạp Mễ Nhĩ mới nhớ ra ba đứa nhỏ này rất sợ người lạ, trừ bỏ Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư thì không thích bị người khác chạm vào. Ngay cả gia chủ Cái Nhĩ đã nhìn chúng suốt mấy ngày qua cũng không được.

“Lá gan của chúng rất lớn, sẽ không bị dọa.” An Nhĩ Tư ôm đại đản cùng nhị đản đi tới, sau đó nói với Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ: “Cha, mỗ ba, đừng để ý, nếu muốn sờ thì sờ đại đản cùng nhị đản đi, tam đản hơi thẹn thùng một chút.” Vừa nãy An Nhĩ Tư đã thương lượng với đại đản cùng nhị đản, bảo chúng cho hai người sờ một chút, mới đầu đại đản cùng nhị đản cũng không chịu, bất quá sau đó không biết An Nhĩ Tư đã nói gì mà chúng liền đồng ý.

“Không có việc gì, là mỗ ba không tốt, quên mất đứa nhỏ sợ người lạ, nếu tam đản sợ thì chúng ta đừng hù dọa nó.” Tạp Mễ Nhĩ thương tiếc liếc nhìn tam đản trong lòng Nhan Tử Dạ, này đều là cháu yêu của ông, sao ông có thể tức giận chứ. Nhìn thấy cháu yêu, ông cao hứng còn không kịp a!

“Đúng vậy, đứa nhỏ sợ người lạ như vậy mới tốt, không sợ người khác dụ đi mất.” Bối Cơ mỉm cười vươn tay sờ sờ đại đản: “Mới vài hôm không thấy cư nhiên đã lớn như vậy, hẳn rất nhanh sẽ phá xác đi.”

“Nói không chừng chỉ mấy ngày nay thôi.” Tạp Mễ Nhĩ đầu tiên đưa tay sờ sờ nhị đản,  rồi duỗi qua sờ đại đản, thẳng tới khi cả hai đứa nhỏ run run kháng nghị mới thu tay lại. ánh mắt ông nhìn hai quả trứng tràn đầy yêu thích, chẳng qua có chút tiếc nuối nhìn tam đản trong lòng Nhan Tử Dạ, vỏ trứng màu đỏ có hoa văn thần bí dị thường bắt mắt.

Biết Tạp Mễ Nhĩ nghĩ gì, Nhan Tử Dạ cúi đầu nói với tam đản trong lòng: “Tam đản, đây là mỗ nãi, là mỗ ba của cha, con để mỗ nãi sờ một chút được không? Mỗ ba biết tam đản ngoan nhất, hai anh trai con cũng cho sờ rồi, chỉ mỗi tam đản không chịu là không ngoan nga!” Vốn Nhan Tử Dạ cũng không biết làm thế nào dỗ đứa nhỏ, bất quá trải qua nửa tháng này, cậu cũng đã học được không ít.

Tam đản không có chút động tĩnh nào, cũng biết có phải đang suy nghĩ lời của Nhan Tử Dạ hay không, tầm nửa phút sau nó mới có chút do dự khẽ lắc lư hai cái.

“Này là… đồng ý?” Tạp Mễ Nhĩ kinh hỉ hỏi, Bối Cơ ở bên cạnh cũng lộ ra vui sướng.

Nhan Tử Dạ gật đầu: “Đúng vậy, nó đồng ý rồi, mỗ ba sờ đi.” Nhan Tử Dạ ôm tam đản tới gần Tạp Mễ Nhĩ.


Bàn tay vươn tới cùng âm thanh của Tạp Mễ Nhĩ đều nhịn không được run rẩy: “Cháu ngoan của ông a…” Càng nhìn tam đản, Tạp Mễ Nhĩ lại càng cảm thấy đáng yêu. Bối Cơ cũng tươi cười đưa tay sờ tam đản, đáng tiếc sau khi bị hai người sờ một chút, tam đản không nguyện ý nữa. Cũng không biết là thật sự sợ người lạ hay thẹn thùng, bởi vì Nhan Tử Dạ rõ ràng nhìn thấy màu đỏ của vỏ trứng rõ ràng đã đậm hơn một chút.

“Tiểu Dạ, màu sắc của tam đản đặc biệt như vậy, liệu có khi nào là bán thú nhân không?” Mới đầu khi Tạp Mễ Nhĩ nghe thấy nhũ danh Nhan Tử Dạ đặt cho đám nhỏ cũng không mấy tự nhiên, bất quá lúc gọi thì lại cảm thấy cũng không tệ, chủ yếu là rất dễ gọi. Bởi vì An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không chịu kiểm tra giới tính của đám nhỏ nên Tạp Mễ Nhĩ cũng thực sốt ruột.

Này không riêng gì Tạp Mễ Nhĩ, hiện tại chính xác là cả tinh tế này đều muốn biết!

Nhan Tử Dạ sờ sờ tam đản, cười nói: “Vẫn chưa kiểm tra nên cũng không biết. Bất quá tam đản so với đại đản, nhị đản béo hơn hẳn, cũng khó nói.” Nhan Tử Dạ muốn phòng ngừa trước, đừng thấy nhan sắc đặc biệt mà nghĩ là đặc biệt, rất có thể tam đản là thú nhân hình xà hồng sắc giống như nguyên chủ. Vì không muốn để Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ thất vọng, vẫn nên nói trước. Này cũng là nguyên nhân Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư không đồng ý kiểm tra giới tính đám nhỏ.

“Không sao cả, cho dù là thú nhân thì chúng ta cũng thực cao hứng. Chúng ta biết, bán thú nhân không phải nói có là có, cho dù không có thì cũng không thất vọng, dù sao có được ba thú nhân đã là ân huệ thiên đại đối với gia tộc Á Bá Lan chúng ta rồi.” Tạp Mễ Nhĩ biểu thị lý giải ý tứ của Nhan Tử Dạ, Bối Cơ cũng gật đầu đồng ý.

Gia chủ Cái Nhĩ đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm, cũng không nói xen vào.

Đại đản là đứa nhỏ hoạt bát, bị An Nhĩ Tư ôm một chốc liền im lặng không được. Nó lắc trái lắc phải muốn nhảy xuống lăn đi chơi. An Nhĩ Tư chỉ đành đặt đại đản lên tấm thảm lông dê thật dày.

Vừa được đặt xuống đất, đại đản liền bắt đầu lăn lộn, bất quá cũng không lăn đi xa, chỉ vòng qua vòng lại bên chân An Nhĩ Tư mà thôi, cũng may ở đó không có chân bàn chân ghế gì cả, đại đản chơi cũng thực vui vẻ.

“Ai, cẩn thận.” Tạp Mễ Nhĩ lo lắng nói.


Nhan Tử Dạ biết Tạp Mễ Nhĩ lo lắng cái gì, liền cười nói: “Mỗ ba, không sao đâu.”

Tuy Nhan Tử Dạ nói vậy, trên đất cũng trải thảm nhưng Tạp Mễ Nhĩ vẫn có chút lo lắng nhìn chằm chằm đại đản, càng nhìn trong lòng lại càng ngứa, chỉ hận không thể lập tức chạy tới ôm chầm lấy đại đản, chính là đáng tiếc, ông hiểu rõ đó là chuyện không có khả năn, thế nên ông chỉ cố kiềm chế chính mình, chẳng qua vẫn nói với An Nhĩ Tư: “Đứa nhỏ này đúng là hoạt bát a.”

Đột nhiên đại đản huých vào chân trái An Nhĩ Tư rồi nhẹ nhàng nhảy lên hai cái, phát ra âm thanh ‘cốp cốp’, nhị đản cùng tam đản trong tay An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ cùng rung lên, hai người không hẹn mà cùng đặt chúng xuống. Đại đản lập tức bổ nhào tới chỗ nhị đản, nhị đản liền lăn qua bên chân Nhan Tử Dạ, đập vào tam đản.

Ba quả trứng cứ vậy bắt đầu trò chơi đụng nhau của mình.

Gia chủ Cái Nhĩ đã nhìn quen, chỉ hiền lành nhìn chúng lăn tới lăn lui.

Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ thì tim nảy lên thình thịch, An Nhĩ Tư mỉm cười nói: “Cha cùng mỗ ba không cần lo lắng, vỏ trứng của chúng rất cứng, ngay cả đá cũng có thể tông vỡ, chúng thường xuyên chơi đùa như vậy, không sao đâu.”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Tạp Mễ Nhĩ vỗ ngực, cùng Bối Cơ thở phào một hơi.

Quả thực không thể trách bọn họ ngạc nhiên tới vậy, bởi vì tỷ lệ sinh dục hiện giờ quá thấp, cộng thêm vỏ của các quả trứng do giống cái sinh ra đều rất yếu ớt, chỉ cần sơ sẩy một chút liền vỡ nát, có gia tộc nào không cẩn trọng từng li từng tí trong giai đoạn ấp trứng đâu chứ. Thế nên Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ mới lo lắng như vậy.

Chỉ là bọn họ thật không ngờ ba quả trứng Nhan Tử Dạ sinh ra lại cứng tới vậy, lúc nghe nói ngay cả đá cũng có thể tông vỡ, bọn họ liền kinh ngạc không thôi. Gia chủ Cái Nhĩ nhìn hai người họ phản ứng như vậy thì lén cười trộm trong lòng, này có gì mà kinh ngạc chứ, nếu bọn họ biết ba cục cưng hiện giờ đã có thể vận dụng dị năng thì không biết hai vị quốc vương quốc hậu này sẽ có biểu tình gì a!

Gia chủ Cái Nhĩ thầm cảm thán, quả nhiên không hổ là chắt trai của ông. Gia chủ Cái Nhĩ đang đắc ý đã hoàn toàn quên rằng ba quả trứng này là cháu ruột của người ta a!


….

Hoàn Chương 142.