Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 129: Tình bằng hữu

Nhan Tử Dạ cao một mét tám đi bên cạnh An Nhĩ Tư cao một mét chín thoạt nhìn có chút nhỏ xinh, tuy đang là mùa đông nhưng bởi vì trong phòng có hệ thống sưởi ấm nên hai người cũng không mặc nhiều.

Bởi vì đang mang thai nên tây trang Nhan Tử Dạ được thiết kế rộng rãi một chút, nút thắt không cài lại, thoạt nhìn phần bụng nhô lên cũng không quá rõ ràng, thế nhưng nếu nhìn từ bên hông thì vẫn nhìn ra độ cung.

Tân Địch bởi vì thân phận đặc thù nên không trình diện.

Vẻ mặt gia chủ Cái Nhĩ thực vui sướng, sau khi nói vài câu thì giao lại sân khấu cho An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Một tuấn mỹ ôn nhu, một thanh tú biếng nhác, khí chất hai người kém thực xa nhưng không hiểu sao lại có cảm giác thực xứng đôi. An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ dưới sự chứng kiến của mọi người trao nhẫn, tiếp đó là một tràn pháo tay.

Ngay sau đó, thú nhân cùng giống cái đại gia tộc ở dưới đài đều muốn tiến tới bắt chuyện với Nhan Tử Dạ.

Nhìn thấy nhóm người nhiệt tình kia, An Nhĩ Tư lấy lí do thân thể Nhan Tử Dạ không khỏe mà khước từ, tiếp đó dẫn Nhan Tử Dạ đi. Nếu không phải vì làm chủ không thể rời đi, An Nhĩ Tư đã sớm dẫn Nhan Tử Dạ về phòng.

“Nhan Tử Dạ, rốt cuộc cũng gặp được cậu, ai u, hiện giờ muốn gặp cậu cũng khó a.” Hải Bác Lạc chen ra khỏi đám người, tuy An Nhĩ Tư không cho phép người của các gia tộc khác tới gần Nhan Tử Dạ, thế nhưng bọn họ vẫn không chịu rời đi, cứ đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ, muốn tìm cơ hội bắt chuyện.

Nhan Tử Dạ vừa ngẩng đầu liền thấy nhóm ba người Hải Bác Lạc. An Nhĩ Tư thấy là bọn họ thì dùng ánh mắt ra hiệu với bốn thú nhân bảo hộ ở trước mặt, họ lập tức cho qua.


“Gần nhất thế nào?” Nhan Tử Dạ đặt câu hỏi đầu tiên, đã một tinh kỳ không gặp, cậu cảm thấy quầng mắt trên gương mặt Hải Bác Lạc tựa hồ đen hơn hẳn.

Thật vất vả chen vào, Hải Bác Lạc trực tiếp đặt mông xuống ngồi bên trái Nhan Tử Dạ, tức giận nói: “Không tốt, phi thường không tốt, đều là vì cậu, cho nên cậu phải mau mau bồi thường đi, mời tôi ăn vài bữa tiệc lớn.”

“Liên quan gì tới tôi?” Nhan Tử Dạ vô tội chớp chớp mắt.

“Còn nói không, cậu dấu cũng sâu quá đi, là bán thú nhân thì thôi đi, cư nhiên lại còn mang thai, hại phụ mỗ suốt ngày cứ lải nhải bên tai tôi. Biết không còn cơ hội với cậu, họ liền xem trọng đám nhỏ trong bụng cậu, phải biết bối phận của tôi là thúc thúc của chúng a, bảo tôi làm trâu già gặm cỏ non, đúng là khó xử mà!” Nói thì nói vậy nhưng bộ dáng Hải Bác Lạc lại không có chút ngượng ngùng nào.

Nghe thấy Hải Bác Lạc cư nhiên đánh chủ ý lên đứa nhỏ của mình, An Nhĩ Tư lập tức đen mặt: “Không được, cậu già quá rồi.” Con anh còn chưa sinh ra, cư nhiên đã có nhiều người nhớ thương như vậy, điều này làm An Nhĩ Tư cảm thấy sau này nhất định phải xem trọng đám nhỏ, bằng không, để đám thú nhân xấu xa kia cưỡm đi mất thì phải làm sao bây giờ.

“Gì? Tôi già?” Hải Bác Lạc nghe thấy đánh giá của An Nhĩ Tư thì suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “An Nhĩ Tư, cậu nói cái gì vậy hả, tôi chỉ mới ba mươi tuổi thôi, còn thực hào hoa phong nhã, già chỗ nào chứ. Vốn tôi nghĩ chúng ta thân thiết như vậy nên cũng ngượng ngùng xuống tay, giờ thì thay đổi chủ ý rồi. Về sau nếu trong số đứa nhỏ của hai người có bán thú nhân, tôi định chắc rồi.”

“Cậu dám?” Ánh mắt dài nhỏ của An Nhĩ Tư hơi nhíu lại, ngân quang lóe sáng tràn ngập hàn băng, thế nhưng biểu tình vẫn cười nhàn nhạt: “Nếu đến lúc đó cậu dám đánh chú ý lên đứa nhỏ của tôi, tôi liền từng chút từng chút băm rụng móng vuốt của cậu.”

Đối mặt với nụ cười ôn nhu lại rét buốt tới tận xương, lại nhớ tới bộ dáng tàn nhẫn khi đối phó với kẻ địch của An Nhĩ Tư, Hải Bác Lạc nhịn không được rùng mình, ngượng ngùng nói: “Ha ha, đùa thôi, nói đùa thôi, thúc thúc tôi đây sao có thể xuống tay với cháu mình a.”

“Ngốc.” Áo Đức Kỳ hừ lạnh một tiếng, đánh giá.

“Cậu… Áo Đức Kỳ, tôi nói cho cậu biết, hôm nay là ngày vui của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, tôi mới không so đo với cậu.” Vốn Hải Bác Lạc muốn bùng nổ, bất quá cố kỵ An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ ở bên cạnh nên mới nhịn xuống.


“Được rồi.” Nhan Tử Dạ vỗ vỗ mu bàn tay An Nhĩ Tư, mỉm cười an ủi nói: “Hải Bác Lạc chỉ nói đùa thôi, không cần nghiêm túc như vậy. Hơn nữa nếu Hải Bác Lạc thực sự muốn theo đuổi con chúng ta, tôi cũng không để ý a!”

“Tiểu Dạ, em đồng ý?” An Nhĩ Tư nhướng mi.

Ba người Hải Bác Lạc cùng kinh ngạc nhìn Nhan Tử Dạ, này là tình huống gì a?

Nhan Tử Dạ cười cười: “Vì cái gì không đồng ý? Tình yêu vốn không có ai có thể ngăn cản. Chỉ cần chúng thích, làm mỗ ba tôi sẽ không phản đối. Bởi vì tôi tin tưởng ánh mắt của con mình.”

Nhan Tử Dạ cười thực chân thành, thế nhưng Hải Bác Lạc lại có cảm giác muốn hộc máu. Không hiểu sao, anh cảm thấy trong lời nói của Nhan Tử Dạ có ẩn ý, thế nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc có ý gì.

An Nhĩ Tư lập tức hiểu được ý của Nhan Tử Dạ, ánh mắt liền nhiễm ý cười: “Đúng vậy, thân là con của tôi và em, ánh mắt nhất định sẽ không kém.”

Nếu tới giờ mà Hải Bác Lạc vẫn không hiểu được hai bọn họ đang xem thưởng mình thì đúng là quá ngốc: “Uy, hai người các cậu đủ rồi a, đừng tưởng là tôi không biết hai người đang xỉa tôi. Không phải muốn nói con hai người ánh mắt tốt, chướng mắt tôi sao? Đừng tưởng là tôi nghe không hiểu.”

“Hiểu thì tốt rồi.” Đối với những kẻ dám đánh chủ ý với con mình, cho dù là bằng hữu, An Nhĩ Tư cũng không dễ dàng buông tha.

“Được rồi được rồi, đùa xong rồi, giờ nói chính sự đi.” Hải Bác Lạc hiếm có dịp đứng đắn, nhìn xung quanh không ngừng có ánh mắt rọi qua, anh thấp giọng nói: “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ, hiện giờ rất nhiều gia tộc ở Lam tinh đánh chủ ý lên đứa nhỏ của hai cậu, cho nên hai cậu phải chú ý một chút.”

“Tụi tôi biết, tụi tôi sẽ chú ý.” Việc này kỳ thực An Nhĩ Tư đã sớm biết, từ giây phút Nhan Tử Dạ cùng anh từ tinh cầu Á Bá Lan quay về, anh đã sớm chuẩn bị chu toàn, sau lễ đính hôn hôm nay, anh cùng Nhan Tử Dạ sẽ trực tiếp ở lại gia tộc Cái Nhĩ, ở đây có trọng binh phòng thủ an toàn hơn căn hộ của Nhan Tử Dạ rất nhiều.


Vì bán thú nhân, có vài người sẽ liều lĩnh muốn trộm đứa nhỏ của hai người, này hoàn toàn có khả năng. Cho nên An Nhĩ Tư không thể không phòng bị.

“Đúng rồi, Nhan Tử Dạ, cậu cùng giống cái gia tộc Mã Khắc Tân kia có quan hệ gì? Đừng nói cậu thật sự là người thừa kế của gia tộc Mã Khắc Tân nha?” Đột nhiên nhớ tới lời đồn thần bí kia, Hải Bác Lạc thần bí hề hề hỏi. Tuy Nhan gia cũng có gen bán thú nhân nhưng khá yếu nên có người suy đoán, sở dĩ Nhan Tử Dạ có thể phản tổ trở thành bán thú nhân nhất định là vì gia tộc của mỗ ba cậu ta cũng có gen bán thú nhân. Hơn nữa gen bán thú nhân của gia tộc này tuyệt đối rất mạnh.

Tiếp đó, có người thấy Tân Địch đi theo bên cạnh Nhan Tử Dạ, hơn nữa thái độ lại rất cung kính, vì thế có người đoán Nhan Tử Dạ rất có thể là người thừa kế dòng chính đã mất tích của gia tộc Mã Khắc Tân. Cũng chính là con của em trai gia chủ Mã Khắc Tân đương nhiệm. Phải biết gen bán thú nhân của gia tộc Mã Khắc Tân được xếp vào hàng cực mạnh của Lam tinh, nếu Nhan Tử Dạ thật sự là người của gia tộc Mã Khắc Tân thì hết thảy có thể thông suốt.

Thật không ngờ chuyện này nhanh như vậy đã bị đoán ra, dù sao trước sau gì cũng lộ ra, Nhan Tử Dạ cũng không che giấu, trực tiếp nói: “Đúng vậy, mỗ ba tôi chính là người của gia tộc Mã Khắc Tân, cũng chính là em trai của gia chủ đương nhiệm.”

“Cư nhiên thật là vậy, kia cậu chính là người kế thừa dòng chính rồi, ông trời của tôi ơi, gia tộc Mã Khắc Tân lợi hại hơn Nhan gia a, chả trách lúc thi đấu tranh bá, giống cái Mã Khắc Tân kia lại chú ý cậu như vậy.” Hải Bác Lạc kinh ngạc nói. Kỳ thực lúc tham gia tranh bá, thân phận của Tân Địch đã bị hấp thụ ánh sáng. Xuất hiện một giống cái lợi hại như vậy, mọi người sao có thể không chú ý. Trận đấu tiến hành không bao lâu thì thân phận thật sự của Tân Địch cũng bị đào ra.

Ngải Luân ở bên cạnh lẳng lặng chờ Nhan Tử Dạ cùng Hải Bác Lạc nói xong, sau đó đột nhiên nói: “Nhan Tử Dạ, lúc tôi vừa tới có nhìn thấy người của Nhan gia, tựa hồ nghe bọn họ nói về chuyện của cậu.”

“Nga? Người của Nhan gia cũng tới à?” Nhan Tử Dạ nhìn qua An Nhĩ Tư.

An Nhĩ Tư nhướng mi: “Vừa rồi không nhìn thấy bọn họ, tôi suýt chút nữa đã quên mất rồi. Chúng ta hình như không gửi thiệp mời, xem ra là không mời mà tới.” Nhan Lộc cùng Nhan An Húc trong hầm giam vẫn chưa xử lý, xem ra Nhan gia lại muốn tặng thêm người.

“Các cậu cẩn thận một chút.” Ngải Luân nói xong thì không lên tiếng nữa. Bởi vì xem An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ là bằng hữu, anh mới đặc biệt nhắc nhở.

Nhan Tử Dạ mỉm cười nhìn Ngải Luân: “Ngải Luân, cám ơn!”


“Không cần cám ơn.” Nghe thấy Nhan Tử Dạ thẳng thắn tiếp nhận như vậy, mặt Ngải Luân nhịn không được đỏ lên.

Áo Đức Kỳ vẫn ngồi một bên làm tượng băng rốt cuộc có cơ hội mở miệng hỏi Nhan Tử Dạ: “Tiểu thứ cầu đâu?”

Vừa rồi thấy Áo Đức Kỳ cứ không ngừng nhìn về phía mình, Nhan Tử Dạ còn khó hiểu sao Áo Đức Kỳ không nói tiếng nào, hóa ra là muốn tìm tiểu thứ cầu.

Nhan Tử Dạ nói: “Tiểu thứ cầu không theo tôi tới, bằng không chờ buổi tiệc chấm dứt, anh cùng tụi tôi đi xem nó đi.”

Biết tiểu thứ cầu không đến, ánh mắt Áo Đức Kỳ tối sầm, còn có một tia thất vọng, tiếp đó anh lôi một túi thịt viên trong túi đưa qua cho Nhan Tử Dạ: “Này là khẩu vị mới, cho nó nếm thử.”

Nhan Tử Dạ có chút kinh ngạc nhận lấy túi thịt, thật không ngờ Áo Đức Kỳ lại để ý tới tiểu thứ cầu tới vậy. Chỉ mới xa cách một tinh kỳ đã làm ra thịt viên khẩu vị mới, đừng nói suốt cả tuần nay Áo Đức Kỳ đều nghiên cứu cái này đi?

“Áo Đức Kỳ, này không phải đều là anh tự làm chứ?” Kỳ thực Nhan Tử Dạ đã sớm muốn hỏi vấn đề này. Bất quá ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng, Áo Đức Kỳ tựa hồ không biết nấu nướng. Chẳng qua làm Nhan Tử Dạ kinh ngạc chính là Áo Đức Kỳ cư nhiên lại gật đầu.

“Ừm.” Áo Đức Kỳ gật gật đầu, bổ sung: “Hương vị người máy làm ra không tốt.”

Hương vị người máy làm không tốt, cho nên liền tự mình làm? Đường đường là người kế thừa của gia tộc Na Duy Á, đường đường là thú nhân ngụy cấp S, cư nhiên lại vì một sủng vật tinh tế thú mà tự tay làm thức ăn, này nói ra, ngay cả An Nhĩ Tư cũng kinh ngạc. Lại càng miễn bàn tới vẻ mặt kinh khủng của Hải Bác Lạc.

“Này… Áo Đức Kỳ, xem ra anh thực sự rất thích tiểu thứ cầu a!” Nhan Tử Dạ nhìn ra Áo Đức Kỳ đối với tiểu thứ cầu không chỉ yêu thích bình thường, mà là cực kỳ cực kỳ yêu thích, cậu nhớ An Nhĩ Tư từng nói Áo Đức Kỳ thích động vật nhỏ, này không đơn giản như vậy, rõ ràng là phi thương thích a!




Hoàn Chương 129.