Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 127: Về nhà

Bởi vì trên đường chậm trễ không ít thời gian nên lúc về tới Lam tinh đã là buổi tối. Căn bản không có ai chú ý An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã về, mà hai người cũng không thông tri cho gia chủ Cái Nhĩ.

Thời gian không còn sớm nên hai người tính toán hôm sau mới về gia tộc Cái Nhĩ, tối nay bọn họ sẽ nghỉ ở nhà Nhan Tử Dạ.

Trước đó Tân Địch cũng bị thương không ít, bất quá sau khi nằm trong khoan chữa trị vài tiếng thì đã khỏe mạnh bình thường. Đi theo hai người Nhan Tử Dạ về nhà cậu.

Cả một tinh kỳ không gặp, nhìn thấy thiếu gia Nhan Tử Dạ nhà mình trở về, A Ngốc vui sướng khoa tay múa chân, phi thường hưng phấn giúp Nhan Tử Dạ mang hành lý vào nhà.

“Thiếu gia, sao giờ cậu mới trở về, cậu không biết tôi nhớ cậu tới mức tim cũng sắp nát rồi a.” A Ngốc ôm ngực bi thống nói.

Đối mặt với bộ mặt cảm xúc đồi dào của A Ngốc, Nhan Tử Dạ đã sớm có biện pháp đối phó, chỉ thấy cậu thản nhiên liếc nhìn nó một cái rồi nói: “A Ngốc, để ta nhắc nhở mi một chút, người máy quản gia không có tim, chỉ có con chíp thôi. Đã lâu vậy rồi sao mi cứ thích giả ngốc như vậy a?”

‘Răng rắc.’ A Ngốc rõ ràng có thể nghe thấy tiếng con chíp của mình vỡ nát, đả kích nặng nề a! Nó chẳng qua muốn biểu đạt sự tưởng niệm của mình với thiếu gia tôi, sao thiếu gia lại thích đả kích nó như vậy? Chẳng lẽ phương thức biểu đạt của nó không đúng?

Đột nhiên linh quang trong nào A Ngốc chợt lóe, nó giang rộng hai tay, trực tiếp bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ: “Thiếu gia, tôi thực nhớ cậu….” Phương thức vừa đơn giản lại thô bạo, chủ nhân nhất định sẽ thích.

Kết quả, A Ngốc còn chưa đụng tới Nhan Tử Dạ đã bị An Nhĩ Tư đứng phía sau cản lại. An Nhĩ Tư trừng A Ngốc rồi nói với Nhan Tử Dạ: “Một đoạn thời gian không thấy, người máy quản gia của em tựa hồ lại càng có vấn đề hơn, Tiểu Dạ, tôi thấy em nên đổi cái mới thì hơn.”


Nhan Tử Dạ còn chưa kịp lên tiếng, A Ngốc đã gào lên: “Không cần a thiếu gia, A Ngốc từ nhỏ đã nhìn thiếu gia lớn lên, tôi vẫn luôn muốn nhìn đứa nhỏ của thiếu gia, sau đó giúp cậu trông đứa nhỏ, tiếp đó là trông cháu trông chắt, này vẫn luôn là giấc mộng lớn nhất đời A Ngốc. Thiếu gia, cậu là trời của A Ngốc, cậu là đất của A Ngốc, cậu là nhân sinh của A Ngốc, không có cậu, A Ngốc cũng sống không nổi a.” A Ngốc gào khóc thực thương tâm, đương nhiên nếu trong túi nó còn thuốc nước mắt, chỉ cần nhỏ hai giọt thì lại càng giống thật hơn.

Nhìn A Ngốc đứng đó tự biên tự diễn, Tân Địch há to miệng, mới đầu còn không cảm thấy gì, thế nhưng hiện giờ cậu cảm thấy An Nhĩ Tư nói đúng, người máy quản gia này quả nhiên có vấn đề.

Nhan Tử Dạ thực bình tĩnh cùng An Nhĩ Tư tới sô pha ngồi, nhìn A Ngốc vẫn còn đứng ở cửa, liền lớn tiếng nói: “Còn đứng đó làm gì, ta khát rồi.”

A Ngốc vốn đang thương tâm nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Vâng thiếu gia, tôi lập tức rót nước cho cậu.” Nói xong, A Ngốc nhí nha nhí nhảnh chạy đi rót nước. Đã nói mà, thiếu gia sao có thể vứt bỏ nó chứ, xem đi, thiếu gia quả nhiên vẫn cần nó.

Về tới nhà, Nhan Tử Dạ cũng không cần cố kỵ, trực tiếp thả Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu ra ngoài. Hai tên nhóc này tuy cũng bị thương không ít nhưng không trí mạng, chỉ cần gặm vài tinh hạch cấp A liền bồi bổ trở lại. Hiện giờ lại được thả ra, chúng nó liền vui vẻ không thôi.

“Về nhà… về nhà rồi a…” Tiểu Hoa vui sướng hoan hô, tiểu thứ cầu cũng vui vẻ nhảy lên sô pha lăn lộn.

Tuy đã thấy qua nhưng hiện giờ nhìn Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu có thể nói chuyện, Tân Địch vẫn cảm thấy không quá thích ứng. Thực nhân hoa cùng tinh tế thú cấp thấp này cư nhiên có thể nói chuyện, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, Tân Địch cũng không tin nỗi. Bất quá cho dù có nhiều nghi vấn, nhiều hiếu kỳ nhưng Tân Địch vẫn nhịn xuống không truy hỏi Nhan Tử Dạ. Bởi vì cậu biết, trên người tiểu tổ tông có rất nhiều bí mật, nếu tiểu tổ tông không nói thì đại biểu đó là bí mật không thể nói. Nếu đã là bí mật của tiểu tổ tông, Tân Địch đương nhiên sẽ giúp Nhan Tử Dạ giữ kín, cũng không truy hỏi.

A Ngốc cầm ba ly nước vừa vặn đi tới, kết quả suýt chút nữa giẫm phải tiểu thứ cầu đang lăn lộn, cũng may động tác của A Ngốc khá nhanh nhẹn, chân khựng lại ở giữa không trung.

“Tiểu thứ cầu, mi làm vậy rất nguy hiểm a, A Ngốc xém chút nữa giẫm phải mi rồi.” A Ngốc bất đắc dĩ nhìn tiểu thứ cầu vẫn tiếp tục lăn lộn nói.

Tiểu thứ cầu bò dậy thè lưỡi với A Ngốc, sau khi làm mặt quỷ thì chạy đi.


A Ngốc trừng tiểu thứ cầu một cái rồi bưng nước tới trước mặt ba người Nhan Tử Dạ: “Các vị thiếu gia, mời uống nước.”

Đang khát, Nhan Tử Dạ uống nước xong thì bảo A Ngốc mang hành lý về phòng. Sau khi tắm rửa một phen thì mang theo Tiểu Hoa cũng tiểu thứ cầu ra vườn rau.

Rời đi một tinh kỳ, cà chua trong vườn sớm đã chín, cậu thu hoạch toàn bộ, chuẩn bị ngày mai bảo An Nhĩ Tư làm sốt cà chua. Về phần rau cải đã lớn, cậu cũng thuận tiện thu hoạch nốt.

Linh lực ở Lam tinh không nồng đậm như tinh cầu Á Bá Lan, thế nhưng Nhan Tử Dạ vẫn tận lực hấp thu luyện hóa. Bởi vì cố kỵ đứa nhỏ, tới mười hai giờ đêm Nhan Tử Dạ nhất định phải lên giường ngủ. Cho nên mỗi phúc mỗi giây Nhan Tử Dạ đều không muốn lãng phí. Mà An Nhĩ Tư tri kỷ đương nhiên vẫn luôn bồi bên cạnh.

Hôm sau, Nhan Tử Dạ ngủ thẳng tới hơn tám giờ mới dậy. Bởi vì hôm nay phải đi gặp gia chủ Cái Nhĩ, gia gia An Nhĩ Tư, nên Nhan Tử Dạ mới chống đỡ đôi mắt mông lung vì buồn ngủ, bò dậy khỏi ổ chăn ấm áp.

Để Tân Địch lưu lại nhà, An Nhĩ Tư dẫn Nhan Tử Dạ lên phi hành khí bay về gia tộc Cái Nhĩ.

Buổi sáng, gia chủ Cái Nhĩ vẫn luôn nhấn thông tấn khí liên lạc, nguyên nhân là An Nhĩ Tư vốn đã đáp ứng sẽ trở về mừng sinh nhật ông, kết quả, ngày mai đã là sinh nhật mà bóng dáng hai đứa vẫn không thấy đâu.

“Quản gia, ông nói xem liệu tên nhóc thối An Nhĩ Tư kia có không dẫn Tiểu Dạ về mừng sinh nhật tôi không?” Gia chủ Cái Nhĩ phụng phịu hỏi quản gia đứng phía sau.

“Sẽ không, thiếu gia đã đáp ứng gia chủ thì nhất định sẽ trở về.” Quản gia từ nhỏ đã nhìn An Nhĩ Tư trưởng thành, có thể nói ông rất hiểu biết An Nhĩ Tư.

Gia chủ Cái Nhĩ trừng mắt: “Nó dám không về à? Gạt tôi ở tinh cầu Á Bá Lan đính hôn cũng thôi đi, tôi vốn định lễ sinh nhật này sẽ giúp chúng chuẩn bị lễ đính hôn, nếu chúng dám không về, xem xem tôi có giáo huấn An Nhĩ Tư một trận không.” Vì cái gì chỉ giáo huấn một mình An Nhĩ Tư? Vô nghĩa, Nhan Tử Dạ hiện giờ thực trân quý, chẳng những là bán thú nhân mà còn đang hoài đứa nhỏ, gia chủ Cái Nhĩ chỉ hận không thể đưa những thứ tốt nhất tới trước mặt Nhan Tử Dạ, làm gì có chuyện giáo huấn chứ.

Kỳ thực, vốn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ định đính hôn ở tinh cầu Á Bá Lan nên không tổ chức ở Lam tinh. Dù sao hai tháng sau hai người sẽ kết hôn, lễ đính hôn có hay không cũng không có vấn đề gì cả.


Thế nhưng, gia chủ Cái Nhĩ lại nghĩ khác. Sau khi biết thân phận của Nhan Tử Dạ, gia chủ Cái Nhĩ cảm thấy không tổ chức lễ đính hôn thì tựa hồ có chút ủy khuất Nhan Tử Dạ. Về phần đã đính hôn ở Á Bá Lan, đó là chuyện ở Á Bá Lan, sau khi trở về Lam tinh, gia chủ Cái Nhĩ hi vọng có thể chính thức giới thiệu với mọi người, Nhan Tử Dạ chính là người của gia tộc Cái Nhĩ bọn họ.

Bán thú nhân duy nhất của tinh tế đã thuộc về gia tộc Cái Nhĩ, kỳ thực lễ đính hôn này có chút ý tứ khoe khoang. Tuy bởi vì An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không cố ý che giấu, mặc dù đại đa số mọi người không biết An Nhĩ Tư là vương tử Á Bá Lan cùng Nhan Tử Dạ là bán thú nhân. Thế nhưng chỉ giới hạn ở đối tượng không quen biết hai người mà thôi, chỉ cần là người quen, bọn họ đều nhận ra.

Gia chủ Cái Nhĩ vừa dứt lời thì phía sau liền vang lên âm thanh quen thuộc.

“Gia gia muốn giáo huấn ai, là ai chọc người tức giận?”

Gia chủ Cái Nhĩ quay đầu lại liền thấy An Nhĩ Tư đang lôi kéo Nhan Tử Dạ đứng ở phía sau.

“Hai đứa về khi nào vậy?” Gia chủ Cái Nhĩ kích động đứng dậy hỏi.

“Về hồi tối qua, ở lại chỗ Tiểu Dạ một đêm, sáng sớm thì về đây.” An Nhĩ Tư vừa nói vừa kéo tay Nhan Tử Dạ tới ngồi xuống đối diện gia chủ Cái Nhĩ.

“Trở về thì tốt rồi, cứ tưởng hai đứa sẽ không trở về.” Nói xong, gia chủ Cái Nhĩ không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm bụng Nhan Tử Dạ, quan tâm hỏi: “Sao lại tới sớm như vậy, người đang có thai nhất định phải ngủ nghỉ đầy đủ, bằng không sẽ không tốt, đứa nhỏ cũng bị ảnh hưởng.”

Nhan Tử Dạ sờ sờ phần bụng đã gồ lên, cười khẽ nói: “Không có việc gì, lúc còn ở tinh cầu Á Bá Lan ngủ nhiều lắm, dậy sớm một chút cũng tốt. Hơn nữa, giờ cũng hơn chín giờ rồi, cũng không còn sớm.”

“Hai đứa ăn sáng chưa? Sớm vậy đã tới nhất định chưa ăn rồi, quản gia, lập tức đi chuẩn bị bữa sáng.” Gia chủ Cái Nhĩ phân phó quản gia ở phía sau.

An Nhĩ Tư cản lại: “Gia gia, không cần đâu, con cùng Tiểu Dạ đã ăn rồi mới đi.”


Nhìn thấy Nhan Tử Dạ, gia chủ Cái Nhĩ vốn đang tức giận đã sớm quẳng cơn tức ra sau đầu, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ à, con đang hoài ba đứa nhỏ lại ngàn dặm xa xôi quay về, thân thể có chịu nổi không?” Kỳ thực nghĩ tới Nhan Tử Dạ đang hoài thai, mình lại còn bảo hai đứa gấp gáp quay về, gia chủ Cái Nhĩ đột nhiên cảm thấy chính mình tựa hồ có lỗ mãng.

Bất quá chỉ cần nghĩ tới trong bụng Nhan Tử Dạ hiện giờ có ba đứa nhỏ, gia chủ Cái Nhĩ liền nhịn không được vui sướng, hoàn toàn không thể khống chế. Để Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ tuyệt đối là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời này của ông.

Nhan Tử Dạ chính là bán thú nhân trân quý, gia chủ Cái Nhĩ hiện giờ bắt đầu đối đãi cậu thực cẩn thận. Ông sợ nếu mình chọc Nhan Tử Dạ mất hứng, cậu liền rời khỏi An Nhĩ Tư thì phải làm sao a.

Phải biết, tuy Nhan Tử Dạ mang thai nhưng vẫn có rất nhiều thú nhân đánh chủ ý, có ai lại không muốn có một bán thú nhân có năng lực sinh dục cường hãn. Cho nên hiện giờ người có địa vị cao nhất trong gia tộc Cái Nhĩ không phải gia chủ mà là Nhan Tử Dạ.

“Không có vấn đề, bọn nhỏ đều thực ngoan.” Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư giấu chuyện bị tập kích trên đường đi, bọn họ không muốn để gia chủ Cái Nhĩ lo lắng.

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Gia chủ Cái Nhĩ gật gật đầu, đột nhiên ông nhớ ra gì đó, liền nói với Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư: “Hai đứa đã về rồi, ông liền nói chuyện đính hôn ngày mai với hai đứa.”

“Đính hôn? Ngày mai không phải sinh nhật gia gia à? Con cùng Tiểu Dạ đã đính hôn ở tinh cầu Á Bá Lan rồi, việc này hẳn gia gia cũng biết.” An Nhĩ Tư nhướng mi, gia gia rõ ràng chỉ nói tổ chức tiệc sinh nhật mà thôi, sao đột nhiên lại biến thành lễ đính hôn của anh cùng Tiểu Dạ.

Gia chủ Cái Nhĩ nói: “Hai đứa đã đính hôn ở tinh cầu Á Bá Lan, thế nhưng ở Lam tinh vẫn chưa cử hành, nếu không có lễ đính hôn thì quá không phụ trách với Tiểu Dạ a. Tiểu Dạ có thể tiến vào gia tộc Cái Nhĩ là vinh hạnh của gia tộc chúng ta, tuyệt đối không thể để nó chịu chút ủy khuất nào. Cho nên, ông nghĩ thừa dịp này thuận tiện tổ chức lễ đính hôn, yên tâm, ông đã chuẩn bị xong hết rồi, thiệp mời cũng gửi đi.”

“Gia gia, kỳ thực con không sao cả.” Nhan Tử Dạ cười nhẹ nói. Thật không ngờ gia chủ Cái Nhĩ bởi vì sợ cậu chịu ủy khuất mà muốn cử hành lại lễ đính hôn cho bọn họ.

“Sao lại không sao chú, việc này quyết định như vậy.” Gia chủ Cái Nhĩ gõ gõ tay nói.


Ở Lam tinh, trước lúc kết hôn nhất định phải cử hành lễ đính hôn, nó đại biểu cho hai bên gia tộc tán thành hôn sự của bọn họ. Nếu không tổ chức, mọi người sẽ nhĩ hôn lễ này không nhận được sự tán thành của gia tộc hai bên. Vì thế để Nhan Tử Dạ không chịu ủy khuất, cho dù đã đính hôn ở tinh cầu Á Bá Lan, gia chủ Cái Nhĩ vẫn muốn tổ chức lại một lần.



Hoàn Chương 127.