Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 75

Aldrich trở vào buồng lái, lập tức nhập xuống tọa độ lão Jerry cho anh, cách vị trí trước mắt của anh khoảng chừng ba ngày lộ trình.

"Dịch Minh đâu? Dịch Minh đã tới chưa?" Anh lo lắng hỏi Ngân Dực.

"Dịch Minh tiên sinh còn một tiếng nữa mới tới." Ngân Dực nói, "Bất quá, Chu tướng quân mười phút trước đã yêu cầu truyền tin."

Aldrich nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Gọi lại."

"Tổ phụ, NGC2910 có vấn đề, ông không có chuyện gì là tốt rồi."

"Ta biết." Chu Hạ gật gật đầu, "Người trên tinh cầu toàn bộ đã bị khống chế, nhưng tình huống cũng không thể lạc quan, thông tin hữu hiệu còn chưa đủ."

Aldrich nhanh chóng đem tin tức nghe được từ lão Jerry nói cho Chu Hạ, sắc mặt Chu Hạ ngưng trọng: "Cậu chờ một chút."

Chu Hạ cúp điện thoại, một lát sau ông lại một lần nữa kết nối với Aldrich: "Nếu như vậy, phạm vi liên lụy liền quá rộng."

Tin tức Aldrich sưu tập được đối với liên bang quả thực là trí mạng, tướng sĩ với bối cảnh như Edmon và Vạn Nghiệp Vi nhiều vô số kể, sắp xếp kiểm tra từng người liền không nói đến chuyện sẽ tiêu hao một lượng thời gian tương đối dài, đáng sợ hơn chính là chuyện Vạn Nghiệp Vi có vấn đề lại là thật! Hắn đã là đại trung đoàn trưởng quân đoàn số hai, nếu như nội bộ quân đội lại có thêm một Vạn Nghiệp Vi thứ hai, thậm chí thứ ba, vậy trình độ phiền phức đối với liên bang quả thực là không cần nói cũng biết.

"Không nên hành động hấp tấp, Nhị hoàng tử điện hạ." Chu Hạ lập tức nghĩ đến Aldrich e rằng sẽ lập tức lướt đến Tam Giác Nam, "Địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta nhất định phải bình tĩnh, không thập toàn nắm chắt không thể tùy tiện ra tay."

"Thế nhưng Chu Cẩn còn đang ở trong tay bọn họ!"

"Chu Cẩn nói cho cậu nó an toàn, liền nhất định là an toàn. Nó chưa bao giờ lấy an nguy của mình ra để mạo hiểm. Cậu bây giờ tùy tiện đi, ngoại trừ biết đến tọa độ của Tân Dương thì còn biết cái gì nữa đâu? Huống hồ, lão Jerry kia liền nhất định nói lời thật việc thật à? Lui thêm bước nữa, cho dù cậu đem Chu Cẩn cứu ra, sau đó thì sao?" Hai mắt Chu Hạ như ưng nhìn chằm chằm Aldrich, "Đối phương một khi biết mình bị bại lộ, nhất định sẽ cá chết lưới rách, người nằm vùng ở liên bang và đế quốc của bọn họ sẽ lập tức hành động! Nhị hoàng tử điện hạ, mong cậu suy nghĩ một chút, mạng của Chu Cẩn là mạng, mạng của dân chúng và chiến sĩ không phải là mạng sao?"

Aldrich lý trí nói cho anh biết Chu Hạ nói không sai, nhưng về mặt tình cảm thì anh căn bản không thể tiếp thu. Chu Hạ nhìn ra nội tâm anh đang giãy dụa, lúc ông nghĩ phải tiếp tục khuyên bảo, đã thấy Aldrich đột nhiên nhảy lên, một giây sau cả người liền biến mất khỏi hình chiếu ba chiều.

Lông mày của Chu Hạ vắt thành một đoàn bế tắc, tình huống gì thế này?

Giây lát sau, Aldrich liền nâng một đồ vật chạy về, nói với Chu Hạ: "Tổ phụ, ông nghe cái này một chút."

Aldrich học theo lão Jerry xoa xoa hai bên hộp, bên trong truyền đến tiếng gõ phi thường nhỏ, Chu Hạ nghe một hồi, lập tức ý thức được đây là mật mã Morse thời kỳ địa cầu cổ. Sau khi nhân loại tiến vào tinh tế, loại mật mã này cũng không thực dụng trong những trận chiến phạm vi vũ trụ, dần dần liền bị đào thải. Chu Hạ đối với thứ này cũng không tinh thông, lúc đang phát sầu gian, ghi âm đã phát ra xong, chiếc hộp kết nối với bản phiên dịch: "Thái Chính, khoảng chín mươi sáu, NGC3460; Angus, khoảng chín mươi bảy, M62."

Hai đầu truyền tin đồng thời rơi vào trầm mặc, hai người hai mặt nhìn nhau tiêu hóa tin tức này, một lát sau Aldrich đầu tiên bật cười, ở những phương diện này anh đại khái vĩnh viễn cũng không sánh bằng Chu Cẩn. Aldrich nghiêm nghị nói với Chu Hạ: "Tổ phụ, con sẽ trước tiên đem danh sách gửi cho đại ca con. Tam Giác Nam con nhất định sẽ đi, nhưng sẽ không tùy tiện hành động."

Xác thực cần có người đi trước để hiểu rõ, bây giờ cũng không còn ai có thể đáng tin hơn Aldrich. Chu Hạ gật gật đầu: "Được thôi, tất cả phải cẩn thận. Trước khi có động tác chính xác nhất định phải liên hệ với ta, ta sẽ tìm người đến trợ giúp cậu."

"Được. Nếu như Chu Cẩn lại có tin tức, con sẽ thông báo với ông sớm nhất có thể."

Chu Hạ cắt đứt truyền tin, bây giờ đã là thời đại làm việc không giấy tờ, ông sờ soạng nửa ngày, mới từ trên người lấy ra một tờ giấy, sau đó vô cùng cẩn thận dùng bút điện tử trên bàn viết xuống tin tức Chu Cẩn truyền đến trên khăn giấy. Chín mươi sáu... nếu như Tiền Quân sống sót, phải là cái tuổi này.

Chu Hạ thở dài, gửi yêu cầu truyền tin với Chu Chiêu: "Chu Chiêu, con tới chỗ của ông một chút."

Chu Cẩn nằm trong khoang trị liệu hai ngày, đem hết thảy nhật ký của Tiền Quân lật qua một lần. Tiền Quân khi còn bé viết nhật ký phi thường tỉ mỉ, toàn bộ người từng tiếp xúc qua đều sẽ ghi lại. Chu Cẩn phân tích từng người, chọn rồi lại chọn, rốt cuộc chỉnh lý ra một phần danh sách, đứt quãng gửi đi.

Trong phòng y tế có máy giám sát, cậu không thể lăn qua lộn lại nghiên cứu, chỉ có thể đem những thứ đã xem qua ghi nhớ, còn muốn bất động thanh sắc làm phân tích, thừa dịp khi tắm ghi âm, sau đó tùy thời gửi ra ngoài. Lại tiếp tục một trận gây sức ép, Trình Vi Đông vì cậu trị liệu trong hai ngày, sắc mặt không chỉ không thấy khá, ngược lại còn kém hơn chút. Liền ngay cả chỉ tiêu kiểm tra cũng rơi xuống một chút.

Trình Vi Đông nghĩ mãi không ra, rõ ràng Chu Cẩn phi thường phối hợp trị liệu, nên tiến vào khoang trị liệu ngủ liền ngủ, nên vận động liền vận động, mỗi ngày cũng bất quá là ở trên giường bệnh xem nhật ký, y liếc mắt nhìn một cái, đứa nhỏ choai choai viết chữ thực sự là không dễ nhìn một chút nào, vừa lớn vừa xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chắc chắn sẽ không khiến bản thân hao tổn tinh thần. Y chính là trình độ lại kém, cũng không thể để tình trạng của Chu Cẩn càng chậm càng gay go. Trình Vi Đông xoắn xuýt hồi lâu, chỉ có thể kết luận, Chu Cẩn có khả năng cũng không thích hợp với phương án trị liệu của y.


Chu Cẩn rất xin lỗi nhìn Trình Vi Đông: "Trình bác sĩ, tôi có phải đã rước thêm phiền toái cho ông rồi hay không?"

"Hoàn hảo." Trình Vi Đông không phải rất chân tâm qua loa, Omega của Tân Dương đều phải rất sớm ghép đôi với Alpha, dùng hết khả năng sinh sản để tăng cường sức chiến đấu cho Tân Dương, không giống như Omega tinh quý ở liên bang và đế quốc, làm bác sĩ khâm định của Tiền Nhã Minh, Trình Vi Đông tự nhiên cũng không cần quá khách khí.

"Các hạng chỉ tiêu của cậu thật sự là..." Trình Vi Đông thở dài, "Hoặc là chúng ta cần phải thay đổi sách lược một chút, cậu mấy ngày nay toàn ngộp ở trong phòng, Tiền bộ trưởng nói cậu có thể ra ngoài đi vòng vòng một chút, rảnh rỗi không bằng đi nhìn trong sân đi."

Vạn Nghiệp Vi gõ cửa đưa cơm vào: "Có thể ra ngoài đi lại chứ?"

Trình Vi Đông không cần khách khí với Chu Cẩn, nhưng Vạn Nghiệp Vi là kiệt xuất Alpha của thế hệ này, liền là đối tượng Tiền Nhã Minh muốn lôi kéo, cho dù trong lòng cũng rất khinh bỉ Alpha, nhưng y cũng không dám biểu hiện ra.

"Có thể, chỉ tiêu hai ngày nay không phải rất tốt, không bằng thay đổi phương pháp."

Chu Cẩn ngoan ngoãn đến đem mâm thức ăn nhận lấy, ngồi đối diện với Vạn Nghiệp Vi, Trình Vi Đông thức thời đem phòng y tế để lại cho bọn họ.

Vạn Nghiệp Vi thấy Chu Cẩn nỗ lực thả một nửa trái tim vào việc ăn cơm, quay đầu liếc nhìn màn hình: "Làm sao so với hai ngày trước dường như còn kém hơn một chút vậy?"

Chu Cẩn chẳng hề chột dạ, nỗ lực ăn cơm trước mắt, gần đây thương thế của cậu đau quá độ, thực sự không nghĩ chính mình còn chưa chết ở đây. Bánh nhân thịt thực sự quá nhiều mỡ, cắn xuống miệng đầy dầu, Chu Cẩn không ngừng thôi miên bản thân một phút trong lòng rồi mới miễn cưỡng nuốt xuống một cái.

Vạn Nghiệp Vi nhìn cậu ăn uống trong thống khổ, có chút lo lắng nói: "Đây là phần cơm làm đến không đến nỗi tệ của hôm nay, nếu như thực sự ăn không vô, không bằng ăn nhiều những thứ khác đi."

Chu Cẩn nuốt phần cơm, cưỡng chế cảm giác đầy mỡ: "Không cần, tôi cuối cùng vẫn phải thích ứng."

Sau khi Vạn Nghiệp Vi hiểu được có chút mừng rỡ như điên, Chu Cẩn uống một hớp: "Một hồi tôi có thể đi đến nơi gọi là "Tinh Không Quán" không?"

Tinh Không Quán là biệt danh của một thư viện ở Tân Dương, mô hình 3D của Kỳ Lân và Đại Hùng tinh ở lối vào được xem là một tác phẩm nghệ thuật hiếm có của Tân Dương. Mục đích không cần nói cũng biết, phần lớn người đi vào đều phải lưu luyến một hồi trước mô hình, thời gian lâu dài Tinh Không Quán liền trở thành biệt danh riêng của thư viện.

"Đi vào trong đó làm gì?"

"Tôi thấy trong nhật ký của ba ba tôi luôn viết về nơi này, cho nên nếu như không phiền phức tôi cũng muốn đi xem."

Đầu giường của Chu Cẩn bị chất thành một đống nhật ký, Vạn Nghiệp Vi gật gật đầu: "Có thể. Ăn cơm xong, tôi lái xe đưa em đi."

Đường phố của Tân Dương vô cùng đơn giản, đều là con đường thẳng ngang, cơ hồ không cây xanh gì cả.

"Tại sao không có cây cối gì hết vậy?"

"Loài thực vật nhiều nhất trên tinh cầu là bào tử, có hại đối với thân thể con người. Hàng năm, bào tử trưởng thành đều sẽ cảm hoá nhân loại, không có cách nào liền diệt trừ hết toàn bộ." Vạn Nghiệp Vi vừa lái xe vừa nói, "Nhưng đất đai nơi này cũng không thích hợp trồng trọt những hạt giống lúc trước mang đến, cho nên vẫn luôn là bộ dáng này."

Trên mặt Chu Cẩn mang theo đáng tiếc gật gật đầu. Rất nhanh liền đến thư viện, Chu Cẩn suy tính dựa theo thời gian của liên bang, nếu như có ít người ra vào Tân Dương, vậy bây giờ đang là thời gian làm việc. Trong thư viện nhìn thưa thớt, kỳ thực cũng có không ít học sinh.

Vạn Nghiệp Vi ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: ""Tinh Không Quán" có toàn bộ tư liệu, cho nên học sinh muốn điều tra điểm gì đều sẽ tới nơi này." Hai người đứng rất gần nhau, Chu Cẩn cũng không có biểu hiện bài xích, trên mặt Vạn Nghiệp Vi không khỏi nổi lên nụ cười.

Chu Cẩn khắc chế kích động muốn mở ra khoảng cách giữa hai người của mình, không lộ ra dấu vết quan sát học sinh đang tới lui trong thư viện. Tân Dương không có thực vật, loại đồ vật như trang giấy lại nhiều quá mức. Dùng chuẩn tắc tối đa hóa tài nguyên vào trong phương diện quân sự của Tân Dương này mà xem, thực sự có chút không bình thường.

Liên bang và đế quốc sớm không có khái niệm thư viện, hết thảy sách đều có thể tải xuống trên mạng, dùng hình chiếu xem cũng không khác biệt lớn so với dùng sách giấy, thậm chí còn dễ dàng hơn một chút. Học sinh nơi này tuy rằng cũng đều có thiết bị giới hạn, nhưng hiển nhiên công năng đem so với cái liên bang hiện đang sử dụng vẫn kém hơn rất nhiều, ít nhất cũng không thể thêm quang não, đa số người vẫn là dùng bút ký nguyên thủy.

"Có một quyển sách, gọi là (Cơ Giáp Chuông Nhỏ), ba ba nhắc tới rất nhiều lần trong nhật ký."


Vạn Nghiệp Vi cười rộ lên: "Tôi biết ở đâu, đi theo tôi."

Chu Cẩn: "..."

"Làm sao vậy?" Nhìn ra Chu Cẩn nghi hoặc, Vạn Nghiệp Vi hỏi.

"Tôi cho rằng, Vạn tiên sinh sẽ không xem đồng thoại."

"Đây là sách khai sáng, mỗi người ở Tân Dương đều sẽ xem." Vạn Nghiệp Vi mang theo Chu Cẩn đi vào một gian phòng, từ trên giá sách lấy ra một quyển sách nhi đồng đưa cho Chu Cẩn.

Chu Cẩn nhận được tay liền bắt đầu lật xem, cảm tưởng khi đọc hết cả một cuốn chính là một đám quạ tru lên định mệnh mày thật lớn rong ruỗi bay qua...

Cơ giáp chuông nhỏ vì Tân Dương cống hiến cuộc đời mình, thậm chí không tiếc đem mỗi con đinh ốc trên người mình tháo ra để tập trung lắp ráp một chiếc cơ giáp chuẩn bị cho chiến đấu, cuối cùng hủy đến chỉ còn lại một cái đầu lâu, viên mãn hoàn thành sứ mạng của mình.

Loại phương thức tẩy não đơn giản nhưng thô bạo này, cùng với chuyện phong tỏa mạng internet, chính là cách quản lý thông qua sách giấy tốt hơn so với sách điện tử... Tân Dương không phải không hề đầu tư vào mạng internet và phương thức sinh hoạt nhanh và tiện, mà là vận dụng lượng lớn sức mạnh khống chế, để đạt được mục đích người bị đưa ra ngoài có thể duy trì lòng trung thành với Tân Dương.

Chu Cẩn nhìn các loại sách báo trên giá sách, nhìn lại một chút vị đang đứng ở bên cạnh, ai oán phát hiện con đường xúi giục sẽ đi không thông, muốn phát triển ý nghĩ nội ứng vốn là sai lầm, xem ra cần phải toàn bộ dựa vào chính mình.

Chu Cẩn dùng một phút để mặc niệm cho bản thân, lập tức liền phấn chấn lại tinh thần. Cậu tùy ý lấy vài cuốn sách, thẳng thắn dành cả buổi chiều trong thư viện.

"Cậu nói hồi chiều nó xem truyện đồng thoại?" Tay đặt trên đầu gối của Tiền Nhã Minh gõ theo nhịp điệu.

Vạn Nghiệp Vi đem đơn sách Chu Cẩn buổi chiều xem qua cho ông, Tiền Nhã Minh sau khi xem qua khóe miệng căng ngang: "Cũng thật là Tiền Quân đều đã xem qua, nó có hỏi cậu gì nữa không? Tỷ như xưởng quân sự, loại hình cơ giáp?"

"Không có, ngoại trừ hỏi qua tại sao bên ngoài không có cây cối ra, chưa từng hỏi gì khác."

"Lẽ nào nó đúng như trong truyền thuyết vậy, là một người phi thường ôn lương." Tiền Nhã Minh mở ngăn kéo ra, bên trong có một phần tư liệu toàn bộ cuộc đời của Chu Cẩn, "Một số địa phương cũng thật là kế thừa một mạch với Tiền Quân."

Vạn Nghiệp Vi nhìn Tiền Nhã Minh vẫn có nghi ngờ đối với Chu Cẩn nói: "Kỳ thực, tôi cũng cảm thấy em ấy có phải đã thay đổi hơi nhanh rồi không. Bất quá thật sự Chu Cẩn dường như xưa nay tính khí đều rất tốt, danh tiếng của em ấy cũng đều không tồi. Cho dù năm đó tôi có ý định gây xích mích, em ấy và và Heath gia kia cũng chưa từng chính diện xung đột."

Tiền Nhã Minh là một người có lòng nghi ngờ khá sâu, Vạn Nghiệp Vi hợp tác với ông nhiều năm biết rõ một điểm này. Có mấy lời chỉ có thể nói đến đó thôi, nói nhiều e rằng sẽ phản tác dụng.

"Không phải tôi đa nghi, thật sự là chiếc cơ giáp mà Chu Cẩn muốn tìm hiểu sâu toàn bộ đều liên quan đến Tân Dương, dù cho có một chút nghi ngờ, tôi đều không thể bỏ qua. Cậu phải mật thiết chú ý nó, còn nữa..." Tiền Nhã Minh cho Vạn Nghiệp Vi một ánh mắt cậu hiểu mà, "Chặt chẽ phối hợp với trình tự bác sĩ một chút, một khi tình trạng thân thể của Chu Cẩn có thể chịu đựng được ký hiệu tạm thời, cậu liền không ngại buông tay thử một lần. Nếu nó có thể bình yên vượt qua ký hiệu của Aldrich, nhất định cũng có thể vượt qua cậu. Bất quá là lai lịch giằng co, chúng ta không cần quá cẩn thận."

"Ký hiệu tạm thời?" Vạn Nghiệp Vi muốn triệt để đánh dấu Chu Cẩn, nếu vừa như vậy, cho dù Chu Cẩn không có chuyện gì, theo ý tứ của ông, e rằng liền phải chờ một hồi lâu thì thân thể mới hồi phục được.

"Chúng ta cần phương pháp phối chế hợp kim của nó." Tiền Nhã Minh lấy tay chặn cằm, "Triệt để có được lòng trung thành của nó cũng không dễ dàng, triệt để đánh dấu nó cũng chẳng dễ dàng, theo phương án không đánh dấu triệt để mặc dù sẽ không tốt bằng phương án đầu, nhưng trước tiên phải đem việc cấp bách giải quyết cái đã."

"Liên bang có phương pháp phối chế, cho dù chúng ta đã thu đi tất cả Thiết Giáp độc ngao bọn họ có thể tìm được, nhưng cũng không thể trăm phần trăm hoàn toàn bảo đảm bọn họ sẽ không tập hợp đủ lượng dùng cần thiết. Cậu mấy ngày nay tranh thủ đi nghiên cứu, thuận tiện, những học sinh mới, cậu cũng nên đi xem xem có hạt giống tốt nào không."

Vạn Nghiệp Vi mới vừa đáp ứng, thiết bị giới hạn cá nhân của hắn bỗng nhiên sáng lên. Sắc mặt của Tiền Nhã Minh và Vạn Nghiệp Vi đồng thời chìm xuống, Vạn Nghiệp Vi nhanh chóng chạy về phía phòng rửa tay của Tiền Nhã Minh, mở vòi hoa sen ra.

Hắn mang thiết bị giới hạn tới gần vòi hoa sen, bảo đảm đối phương chỉ có thể nghe được tiếng nước, trầm giọng nói: "Chuyện gì? Tôi không tiện mở video."

Điện báo chính là phó quan Trần Hân của hắn: "Báo cáo Vạn đoàn trưởng, hố móng một ở Thiên Lang tinh bị sụp đổ. Quân đoàn trưởng yêu cầu ngài lập tức kết thúc nghỉ phép trở về xử lý."

Vạn Nghiệp Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Xảy ra chuyện gì?"

"Túi bành trướng xảy ra vấn đề, toàn bộ hố móng một đã sụp đổ."

Hố móng một là hố móng lớn nhất Thiên Lang tinh, số lượng khai quật chính là ba nghìn mét lập phương, Vạn Nghiệp Vi quả thực có thể tưởng tượng được sắc mặt của phần lớn người phụ trách ở quân bộ lúc này.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng trở về."

Tiền Nhã Minh nghe xong toàn bộ quá trình trong lòng bỗng nhiên có một tia không xác định, nhưng ông cũng không thể vào lúc này ngăn cản Vạn Nghiệp Vi trở lại, bằng không một tia bé nhỏ không xác định kia chỉ sợ sẽ trở thành sự thật.

"Tôi ngày mai xem xong học sinh rồi lại trở về. Tốc độ của Cain có thể bảo đảm tôi trong vòng ba ngày sẽ trở lại Thiên Lang tinh, cũng sẽ không khiến bọn họ hoài nghi."

Tiền Nhã Minh gật gật đầu, đè xuống nỗi bất an trong lòng: "Được, chính cậu cẩn thận. Trước khi đi nhớ đến xem Chu Cẩn."

Trình Vi Đông phê chuẩn cho Chu Cẩn không cần ở lại phòng y tế nữa, cậu thừa dịp đi lấy quyển nhật ký liền gửi xong tin nhắn cuối cùng. Tất cả nhân vật từng xuất hiện trong nhật ký của Tiền Quân cũng đã sắp xếp kiểm tra xong xuôi, tiếp theo liền phải nhìn động tác của Aldrich và liên bang. Đồng thời Chu Cẩn cũng biết, thời gian lưu lại của cậu cũng không nhiều, cậu phải nghĩ biện pháp làm rõ tọa độ nơi mình đang ở, một khi liên bang vì đại cục mà bắt đầu hành động, Tiền Nhã Minh nhất định đầu tiên sẽ để Vạn Nghiệp Vi đánh dấu mình.

Chu Cẩn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, chậm rãi chuyển động nhẫn hợp kim Vôn-fram trên tay.