Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 37

Dịch Minh có hơn mười năm kinh nghiệm bị bắt cóc, đối với ngôn ngữ của Tinh Đạo, chỉ cần đối phương nói đừng quá nhanh thì ông cơ hồ đều có thể nghe hiểu được bảy đến tám phần mười. Thời điểm loại ngôn ngữ đã từng là cơn ác mộng của ông vang lên, ông theo bản năng co rúm lại, nhưng nghĩ Aldrich đang ở phía sau cách đó không xa, cảm giác sợ hãi vẫn bị quên hết đi.

Dịch Minh nhìn Tinh Đạo đang đi tới, cho dù đối phương là hỗ tộc Lê có mọc ra một cái đầu xúc tu đi nữa, Dịch Minh cũng rõ ràng cảm nhận được đối phương đang chần chờ.

Sau đó Tinh Đạo dùng máy phiên dịch, tiếng máy phiên dịch truyền tới: "Chỉ có một mình ngươi?"

Dịch Minh hai tay che chở ra phía sau, không nghiên cứu cảm giác quỷ dị trong lòng nữa: "Còn có em họ của tôi."

Chu Cẩn: "..." Cậu vừa phun tào em họ là cái quỷ gì vừa lén lút thò đầu ra, rồi lập tức rụt trở lại.

Tuy động tác rất nhanh, cũng đủ khiến Tinh Đạo rõ ràng nhìn thấy đằng sau Dịch Minh còn có một người. Quả nhiên Tinh Đạo nhảy một bước dài sang bên cạnh, từ một bên thấy được sự tồn tại của cậu. Nội thất yên tĩnh vài giây, trong miệng tên Tinh Đạo dẫn đầu đột nhiên nhanh chóng bắn ra một chuỗi lời huyên thuyên, lập tức có hai tên Tinh Đạo vây tới cậu, một tên trong đó còn dùng súng kích quang chỉa vào đầu Chu Cẩn.

Chu Cẩn: "..." Tình huống này không đúng a! Cậu theo bản năng nhìn Dịch Minh, nhưng giờ khắc này Dịch Minh đang đưa lưng về phía cậu, hai người hoàn toàn không có cách nào giao tiếp.

Tên dẫn đầu kia liền nhanh chóng phát ra liên tiếp mệnh lệnh, hai tay Chu Cẩn bị Tinh Đạo trói lại, một tên trong đó dùng súng chỉ vào cậu suốt toàn bộ quá trình, tiếng máy phiên dịch truyền đến: "Thành thật một chút."

Chu Cẩn nhạy cảm cảm giác sự tình không đúng, nhóm Tinh Đạo này và những gì Dịch Minh nói với cậu hoàn toàn khác nhau. Omega cũng không khó phân biệt, nếu Omega đối với Tinh Đạo mà nói là thỏa thuận tốt, vậy Tinh Đạo tất nhiên sẽ không quá xa lạ đối với Omega. Chu Cẩn thử dùng hạ lực, dây thừng dùng để trói chặt tay cậu là một loại hợp kim, phi thường mềm mại thế nhưng chắc chắn đến dị thường, trừ phi dùng chìa khóa, bằng không dựa vào ngoại lực căn bản không có cách nào mở ra được cả.

Có cần phải dùng một công cụ cấp bậc như vầy với một Omega nhu nhược hay không?

Khi tên Tinh Đạo dẫn đầu ở cạnh bên, Chu Cẩn thính tai nghe được tựa hồ có một loạt tiếng sàn sạt, cậu hết sức quen thuộc với âm thanh này, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không nhớ ra được rốt cuộc là từ thứ gì phát ra.

Cùng lúc tiếng sàn sạt dừng lại, Tinh Đạo cũng mở miệng, người áp trứ Chu Cẩn lập tức ngừng lại, tên Tinh Đạo dẫn đầu liền nói một câu gì đó, một tên trong đó bước ra khỏi hàng, tìm tòi một trận trên người Chu Cẩn, từ trên người Chu Cẩn cầm lấy nút không gian của cậu đi.

Chu Cẩn mất đi nút không gian lập tức cảm thấy lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh dần dần thấm ra chóp mũi của cậu. Chu Cẩn nhanh chóng liếc mắt nhìn Dịch Minh một cái, nét kinh ngạc rõ ràng trên mặt đối phương khiến cậu biết rằng phán đoán của chính mình không hề sai. Vậy mà lúc này phản ứng cũng đã chậm, Chu Cẩn tự nhận xưa nay chưa từng tính sai chỗ nào tựa hồ bị lọt hố, cậu bị Tinh Đạo đẩy đến lảo đảo một cái, không cam lòng nhưng chẳng có lựa chọn nào khác mà tiến vào chiếm hạm của Tinh Đạo.

Chu Cẩn và Dịch Minh cũng không bị áp giải cùng nhau, cậu bị đưa vào một căn phòng nhỏ. Trong căn phòng không lớn chỉ có một chiếc nệm bị ném trên đất, nhưng ở trong góc liền có hai chiếc máy kiểm tra vô tuyến, hoàn toàn ngăn chặn sự tồn tại của góc chết. Ngay cả như vậy, đối phương cũng không cởi dây thừng kim loại trên tay Chu Cẩn ra, đồng thời xác định trên người Chu Cẩn không có đồ vật gì lần nữa rồi mới rời khỏi.

Chu Cẩn không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi trên chiếc nệm, trên người chỉ còn lại một chiếc nhẫn kim Vôn-fram này. Cậu bỏ ra chút thời gian để bản thân tỉnh táo lại, bắt đầu cân nhắc chính mình gần đây đã làm ra chuyện tổn hại đến nhân phẩm hay không, vậy mà lại bị người ta hầm thảm đến như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất đại khái chính là cậu đã quen được Aldrich.

Theo kế hoạch, Aldrich hiện tại cũng đã báo cảnh sát, Chu Cẩn ngồi ở trên chiếc nệm yên lặng cầu khẩn Ngân Dực đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần phải theo sát Tinh Đạo.

Ngân Dực vững vàng đi theo sau Tinh Đạo trong phạm 150 tầm bắn, nó ở bên trong nút không gian nín lâu như vậy liền phi thường muốn chạy một chuyến, nhưng sau khi kết nối với Aldrich, nó liên tiếp bị vị chủ nhân đang căng thẳng cảm hoá, toàn bộ cơ giáp cũng có chút trông như gà hoá cuốc.

"Chu Cẩn có thể bị đánh dấu hay không?"


Nội tâm Aldrich vốn đang căng thẳng trầm trọng, tức giận trả lời: "Tinh Đạo cơ hồ không có loài người, lại càng không có Alpha!"

Lời nói tuy là vậy, dây thần kinh của Ngân Dực bao lấy Aldrich, cuối dây thần kinh chặt chẽ kết nối với đầu óc của anh, cơ hồ ngay lập tức cảm nhận được anh đang nôn nóng bất an.

Hệ thống biểu hiện có yêu cầu truyền tin, Aldrich từ lâu đã chuẩn bị kỹ càng lập tức truy cập, là quân tuần tra của liên bang.

"Xin chào, tôi là đội trưởng phân đội tuần tra thứ bảy của liên bang, Hoàng Duy Tân, chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của ngài, là gặp phải Tinh Đạo sao?"

Giọng nói của Aldrich trải qua máy biến thanh liền trở nên sắc bén, anh hoang mang nói: "Đúng vậy, tôi là một người làm nghề lữ hành tinh tế, xa xa liền đụng phải Tinh Đạo!"

"Mong ngài đem tọa độ gửi qua cho tôi."

Aldrich gửi tọa độ đi. Sau khi Hoàng Duy Tân nhận được liền lập tức hạ lệnh thủ hạ chuẩn bị tiến hành chuyển dời, cũng nhắc nhở Aldrich: "Làm ơn nhất định phải bảo đảm an toàn của mình thật tốt, không cần tiến tới quá gần. Tốt nhất lưu lại ở chỗ cũ!"

Aldrich: "..." Lưu lại ở chỗ cũ chờ ngươi thì người đã sớm chạy! Anh nghĩa chính ngôn từ nói: "Vâng, xin yên tâm Hoàng đội trưởng, tôi nhất định sẽ thực hiện chức trách của một công dân liên bang thay ngài nhìn bọn họ chằm chằm. Mong ngài bảo trì liên lạc, tôi sẽ gửi tọa độ cho ngài!"

Aldrich nhanh chóng cúp điện thoại, hoàn toàn không cho đối phương một cơ hội từ chối.

Ngân Dực nỗ lực nín một hồi lâu, mới gợn sóng một chút đã bị Aldrich bắt lấy: "Đến cuối cùng muốn nói cái gì?"

"Nếu như Chu Cẩn ở đây nhất định sẽ nói kỹ năng diễn xuất của ngài quá xốc nổi!" Ngân Dực nhanh chóng nói một hơi.

Aldrich theo tính phản xạ muốn đáp lại là Ngân Dực nói bậy, nhưng hình ảnh Chu Cẩn một mặt thanh lãnh hiện ra trong đầu anh, hơi hơi não bổ một chút lập tức liền bi ai phát hiện, lời Ngân Dực thật sự có thể là hiện thực lắm đó chứ.

Aldrich còn chưa kịp chia buồn cho bản thân vì hình tượng của mình trong mắt người trong lòng thêm lần nữa liền lập tức phát hiện chuyện không thích hợp. Chiếm hạm của Tinh Đạo phía đột nhiên toàn lực gia tốc, chuyển thướng đâm đầu thẳng vào trong vũ trụ mờ mịt ngoài 150 tầm bắn.

"Theo sau!" Aldrich không chút nghĩ ngợi, lập tức toàn lực gia tốc. Phạm vi định vị lớn nhất của Ngân Dực là 220 tầm bắn, cho dù là như vậy, đối phương trong nháy mắt cơ hồ đã bay ra khỏi phạm vi định vị của Ngân Dực. Nếu Aldrich thoáng hoảng loạn, bọn họ rất có thể sẽ mất luôn tung tích của đối phương.

Aldrich nhìn chằm chằm màn hình, đem khoảng cách gắt gao khống chế trong 150 tầm bắn, sau đó liếc nhìn tốc độ, kinh hãi nói: "Nhanh như vậy? Gần hai trăm rồi?"

Anh lập tức mở ra thiết bị quét hình của Ngân Dực, dùng hết khả năng quét một vòng chiếm hạm của Tinh Đạo. Đối với phương diện xử lý dữ liệu, Aldrich chẳng hề tinh thông như Chu Cẩn và Dịch Minh, chỉ có thể miễn cưỡng xem đại khái. May là như vầy cũng đủ để anh phát hiện chiếc chiếm hạm bọn họ đang lần theo này khác với chiếm hạm thông thường của Tinh Đạo, phương diện trang bị đối với Tinh Đạo mà nói cũng có chút xa xỉ.

Vầng thái dương của Aldrich không khỏi trở nên sâu đậm, đồng tử co lại nhanh chóng. Chỉ dùng một giây anh liền đem tọa độ mới nhất gửi đến Hoàng Duy Tân, sau đó nói với Ngân Dực: "Kế hoạch có biến, xông lên, nhất định phải chặn chiếm hạm kia lại."


Giọng nói của Aldrich rất nặng, trong lòng nhưng lại có chút mất vững vàng. Trong khoảnh khắc tinh thần lực phát huy đến mức tối đa, bọn họ liền đuổi kịp chiếm hạm. Song đối phương tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, khi anh xuất hiện ở trước chiếm hạm, nòng pháo đen ngòm đã sớm đưa ra sẵn, cơ hồ đồng thời lúc anh chặn trước liền không chút do dự khai pháo.

Chùm hạt năng lượng màu tím bay tới như rắn độc, Aldrich phản ứng nhanh chóng xoay người, nghiêng người né khỏi chùm hạt. Chiếm hạm không ham chiếm chút nào, dùng hết mã lực nghiêng người xông ra ngoài. Aldrich thả người đuổi theo, chiếm hạm tựa hồ biết mình không phải đối thủ của chiếc cơ giáp cấp S này, mỗi lần bị ngăn cản liền phóng ra pháo proton năng lượng cao, sau khi bức lui Aldrich liền nhanh chóng chạy trốn.

Aldrich bật thốt một câu thô tục, lại khống chế Ngân Dực vững hơn nữa, phảng phất như vị lòng như lửa đốt cũng không phải là anh.

"Còn bao nhiêu năng lượng?"

"80%."

Năng lượng hao tổn của đối phương không thể chậm hơn so với anh, Aldrich híp mắt lại: "Tìm tinh cầu không người gần nhất, ép bọn họ đến nơi đó!"

Chu Cẩn ngồi trên chiếc nệm, hai tay bị trói tay sau lưng, dần dần cảm thấy cả người đều không thoải mái. Cậu muốn đứng lên thay đổi tư thế, thời điểm thân thể chậm rãi vươn lên một nửa, phi thuyền tựa hồ thay đổi 180 độ, cậu lập tức bị quăng ra, cả người đụng vào tường.

Bởi vì hai tay còn bị trói sau lưng, căn bản là không có cách nào cân bằng thân thể, Chu Cẩn cảm thấy bản thân bị đụng một chút mà đau nhức đến cả người, trước mắt là một mảnh tăm tối. Cậu cắn răng không tự chủ mà vùng vẫy một hồi, trong miệng nếm trải mùi vị rỉ sắt, thời điểm thiếp ở trên sàn nhà, lỗ tai lại còn có thể cảm nhận được mặt đất chấn động nhè nhẹ.

Chu Cẩn lập tức phân biệt được rằng có người đang chạy về hướng này. Cậu theo bản năng nhắm mắt lại, thẳng thắn hướng mặt xuống dưới, không nhúc nhích nằm trên đất.

Mấy giây sau cửa phòng quả nhiên liền bị mở ra, tiếng bước chân đi thẳng về phía cậu. Chu Cẩn nhẫn nhịn đau đớn buông lỏng thân thể, tùy ý để đối phương đem cậu nâng dậy.

Người kia kiểm tra một chút, sau khi Chu Cẩn nghe được một trận trò chuyện mà cậu không hiểu được, cậu cảm thấy đau đớn trên người từ từ giảm bớt, sau đó biến mất không còn tăm hơi. Xem ra là Tinh Đạo cho cậu dùng thứ gì đó giống với phun sương trị liệu.

Chu Cẩn vẫn nhắm mắt lại, Tinh Đạo đợi hoài vẫn không thấy cậu tỉnh lại, rốt cuộc bắt đầu lo lắng, không ngừng nhỏ giọng trò chuyện. Đúng lúc này phi thuyền liền quẹo thật nhanh, tên Tinh Đạo đang đỡ Chu Cẩn nhất thời chẳng kịp phòng bị, không cẩn thận tuột tay để Chu Cẩn té xuống đất.

Chu Cẩn không khỏi ho khan một tiếng, hàm răng vốn theo bản năng gắt gao cắn chặt liền buông ra, tin tức tố trong miệng vết thương lập tức tràn ra ngoài. Chu Cẩn nhắm hai mắt cảm thấy thính giác của chính mình tựa hồ càng thêm nhạy cảm, bởi vì cậu rõ ràng cảm giác được tiếng hít thở của tên Tinh Đạo bên người nhanh chóng thay đổi thật nhanh.

Sau đó cậu cảm thấy bản thân bị vồ vào trong lồng ngực của một người một cách thô bạo, hơi thở hổn hển chạy đến phía sau cổ cậu.

Nơi này lại có Alpha!

Tay Chu Cẩn đang buông xuống bên người lập tức sờ lên nhẫn, nhưng có người nhanh hơn cậu một bước. Một bàn tay đặt lên sau gáy cậu, vì cậu chặn lại răng nanh đang chạm đến. Sau đó cậu bị một lực mạnh khác bắt được, mạnh mẽ bị tha sang chỗ khác, một giọng nói tức đến nổ phổi phát ra: "Mau lôi hắn đi, không thể để cho hắn đánh dấu Chu Cẩn!"

Xung quanh tựa hồ có tiếng đánh nhau, Chu Cẩn cơ hồ dùng hết tự chủ suốt đời mới không để bản thân nhảy dựng lên, có người không nói lời gì nắm hàm dưới của cậu, cưỡng bách cậu hé miệng, không chút khách khí đem một đống sương trị liệu phun vào trong miệng cậu.

Tin tức tố trong không khí chậm rãi biến mất, Chu Cẩn bị động tác thô lỗ của đối phương ném xuống đất.

"Xém tí nữa đã gây ra đại họa."

Một thanh âm khác nói: "Như vậy cũng không tỉnh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Người nói chuyện tựa hồ có ý kiến rất lớn đối với Chu Cẩn, chẳng mấy quan tâm đáp: "Không chết là được. Đã dùng sương trị liệu rồi, không có vấn đề gì. Nghỉ một tí rồi mang về là ổn."

Lời nói tuy là như vậy nhưng hắn vẫn ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, sau khi xác định Chu Cẩn vẫn còn hô hấp liền lôi kéo người rời khỏi căn phòng.

Chu Cẩn nằm trên đất duy trì động tác bị quăng xuống, vẫn không hề nhúc nhích, phảng phất là thật sự bị ngất đi, nhưng nội tâm của cậu lại khiếp sợ đến không có cách nào bình phục. Bên trong Tinh Đạo chẳng những có Alpha mà còn đều biết được ngôn ngữ thông hành của tinh tế nữa!