Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 17

Note: Chương này ai ăn uống gì thì dẹp hết qua một bên đi, nếu không sẽ phun ra hết đó~

☆, Bắt cóc

Trương Vũ cảm thấy mình thật xui xẻo! Cửa hàng trong thế giới giả lập còn chưa có khai trương, ngược lại mình bị người bắt cóc trước rồi!

Trương Vũ nhìn nhà trọ nhỏ xa lạ này, bốn phía trống trơn, một người cũng không có, mà mình lại bị trói thật chặt.

"Yooo, nhìn không ra, là một tiểu soái ca nha." Đột nhiên một người người đàn ông xuất hiện ở trước mặt Trương Vũ "Chẳng lẽ chính là mặt của mày, cho nên tiểu thiếu gia kia của Bái Đức Lỗ gia tộc mới có thể coi trọng mày như thế?"

"Cái gì?" Trương Vũ không hiểu ra sao "Có phải anh có nhầm lẫn chỗ nào hay không? Tôi còn không biết các anh nha."

"Lầm?" Mặt của người đàn ông thanh tú lộ ra một tia quỷ dị mỉm cười "Không, không."

Người đàn ông lắc lắc ngón tay "Không có lầm, chớ nói cho tao hai tháng trước mày không có cùng một nam nhân quý tộc lên giường."

"Này." Đầu óc Trương Vũ lơ mơ, người đàn ông này sao biết vậy? Chẳng lẽ là An Lợi Tư để lộ ra hả?

"Không cần nhìn tao như thế." Người đàn ông lắc đầu "Bây giờ tao thấy khó hiểu nhất chính là Lan Tư vừa nghe mày ăn thịt dị thú, vì cái gì lại muốn vật bài tiết của mày chứ?"

"A?" Lan Tư là ai? Trương Vũ cảm thấy người đàn ông trước mắt sẽ không phải bị bệnh thần kinh chứ? Còn có âm mưu gì? Chẳng lẽ cái thẻ vàng quý tộc kia để lại cho mình là tiền tham ô gì hả? ( Người ta muốn chính là vật bài tiết của cưng a!!!)

"Tuy rằng tao không có khứu giác của quý tộc tinh tế, nhưng máy móc ngược lại không ít, chúng ta có thể thử nghiệm từng bước từng bước một." Người đàn ông điên cuồng cười to "ha ha".

Trương Vũ chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, người đàn ông này sẽ không phải muốn làm mình trở thành vật thí nghiệm chứ? Cái lone? Rốt cuộc là mình làm nghiệt gì a, thế nào luôn gặp phải chuyện xui xẻo a!!!

Người đàn ông không để ý đến Trương Vũ, trực tiếp đem Trương Vũ từ trên mặt đất kéo lên, lôi đến tầng hầm.

Đủ loại máy móc dưới tầng hầm mà Trương Vũ chưa bao giờ thấy qua, linh lang trước mắt, làm cho Trương Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, không đợi Trương Vũ phản ứng đủ Trương Vũ đã bị kéo đến trước một cái máy nằm xuống, tiếp theo cổ tay của Trương Vũ liền bị một cái móc kim loại cài lên, Trương Vũ giãy dụa, nhưng một chút phản ứng cũng không có.

"Không cần lãng phí hơi sức." Người đàn ông mỉm cười, cầm trong tay một cái ống tiêm "Ngoan chút, ngủ trước một giấc đi."

Ngủ? Là muốn làm cái gì? Giải phẫu mình? Đào tim lấy nội tạng?

Chỉ có điều, bụng của Trương Vũ rung khò khò lải nhải, chớ hiểu lầm, này tuyệt đối không phải đói.

"Từ từ." Mặt của Trương Vũ nén đến đỏ bừng "Có thể để cho tôi đi WC trước không?"

Một ngày Trương Vũ có thể ăn nhiều đích như vậy, đương nhiên tần suất đi WC cũng nhiều, một chút không có giác ngộ ăn thịt nhiều thượng hoả táo bón, mỗi ngày ăn ba bữa cơm, Trương Vũ có thể chạy đi WC năm sáu lần từ từ hoạt động, buổi chiều Trương Vũ mới vừa ăn cơm vẫn chưa có cùng WC tương thân tương ái đâu, đã bị trói đến nơi đây, hàng tồn trong bụng đã sớm nén không được!!!

"Nhịn!" Người đàn ông này có lẽ là lần đầu nhìn thấy con tin không cmn bài bản như thế, có ai lại ở thời khắc nguy hiểm như thế hô đi WC? Người đàn ông có hơi khinh bỉ Trương Vũ, quả nhiên là cái thứ mặt là nhất đầu là phụ, lúc này không phải nên thống khổ chảy nước mắt van xin mình buông tha cho nó sao?

Cư nhiên lại muốn đi WC!!!

"Nhưng, tôi nhịn không được a!" Trương Vũ nhíu mày, đau bụng quá à!!!

"Nếu không sẽ ra tới quần!!!" Nếu không bị khống chế tay chân, Trương Vũ đã sớm chạy nhanh đến WC!

"Vậy đi trong quần!" Vẻ mặt của người đàn ông không hề gì "Chỉ cần mày dám đi!"

"Tao bảo mày sao không thấu tình lý a!" Nghĩ WC trước mặt, nguy hiểm cái mịa gì đều là mây bay, cùng với một thanh âm vang lên "Ai u!" Chính là "Phốc!" Một tiếng. (Jane: Oivailone!!)

Một cơn tanh tưởi lấy Trương Vũ làm trung tâm lan rộng, người đàn ông bật người lui ra sau vài bước, thúi quá! Người đàn ông bịt mũi "Sao thúi như vậy!" (Jane: Đậu, như thế mới là bom chứ =)))

Trương Vũ nháy mắt cảm thấy hơi khoan khoái "Chưa từng nghe qua một câu sao?" Trương Vũ thấy bệnh thần kinh bắt cóc mình bị mình đánh rắm thối chịu không nổi trong lòng biểu tình một trận sảng khoái ngầm "Ăn thịt nhiều thì thả rắm thúi như vậy đó!"

"Àyyy, anh ngược lại không cảm thấy nên buông tôi xuống nha." Trương Vũ giẫm giẫm bị máy móc chế trụ bàn chân "Tôi đi WC rồi nhất định không đánh rắm nữa, bằng không, anh ngẫm lại, tôi đánh rắm thúi như thế, nếu đại tiện xuống không phải mùi hôi ngộp trời ha, sao anh làm thí nghiệm a!"

Mặt của người đàn ông vặn vẹo, chỉ cần tưởng tượng đến phòng thí nghiệm của mình đều bị mùi hôi xoay quanh liền xanh cả mặt!

"Không được giở trò bịp bợm gì!" Người đàn ông không biết từ đâu mò ra một cái điều khiển từ xa kiểu gì đó, trong tay nhấn một cái, ràng buộc Trương Vũ gì đều tự động biến mất.

Trương Vũ bắt đầu đi một nước cũng không thèm nhìn tới người đàn ông, từ bên người hắn quan sát "Từ từ, đem cái này mang đi." Người đàn ông túm chặt cổ tay của Trương Vũ, hướng trên cổ tay của Trương Vũ đặt lên một vật giống như vòng tay, còn có một cái đèn nhỏ le lói "Không nên nghĩ chạy trốn, chỉ cần mày mang nó sẽ không giở trò được."

Trương Vũ vội vội vàng vàng trả lời "Biết rồi." Liền hướng trên lầu chạy đi.

Một hồi sau "WC ở nơi nào a?!"

"Ở bên trái trong phòng tắm."

Vào WC, Trương Vũ thư thư phục phục ngồi trên bồn cầu WC, trong đầu lại nhớ lời nói của người đàn ông "Lan Tư?" Trương Vũ khẳng định mình không biết người đàn ông này, hơn nữa quý tộc mà hắn nói, trước mắt mình chỉ gặp qua hai người quý tộc, một người là An Lợi Tư tử tước, người đàn ông không biết tên gì tình một đêm cùng mình.

"Lan Tư sẽ không phải tên của quý tộc kia chứ?" Trương Vũ thì thào tự nói "An Nhĩ nói thường dân ăn dị thú không thể vượt qua nhiều ít ấy nhỉ?" Trương Vũ nghĩ nghĩ không nhớ được, nhưng chắc chắn sẽ không nhiều lắm, có lẽ cũng không tới một cân.

Vậy một lần mình ăn nhiều như vậy "Ngẫm lại thật tốt." Trương Vũ gõ đầu "Lúc nào mình thích ăn thịt dị thú chứ?"

"Là từ sau khi phát sinh quan hệ với quý tộc kia 2 tuần hay là 3 tuần ấy nhỉ, hơn nữa mình càng ngày càng có thể ăn."

Chẳng lẽ mình muốn thức tỉnh dị năng? Tim nhỏ của Trương Vũ đập " bính bính", không phải nói chỉ có quý tộc mới thích ăn thịt dị thú sao? Mình thích ăn như vậy, không phải thức tỉnh dị năng sao?

Nhận được kết luận, Trương Vũ hơi giật mình, nhưng cũng cao hứng càng nhiều! Đù mé, mình sắp sửa trở thành siêu nhân rồi a! Ha ha ha ha.....

Trương Vũ rất muốn ngửa mặt lên trời cười to!

"Đi xong hay chưa?" Suy nghĩ của Trương Vũ đã bay tới The Big Milky Way, mình trở thành Spider Man 2, xuyên qua ảo tưởng giải cứu dân chúng bình dân chịu khổ, đó là lí do mà được hâm mộ, kính nể, ánh mắt tán dương rửa tội bản thân!! Nhưng, Trương Vũ tỉnh táo lại lau nước miếng không tồn tại, hiện thực cùng mơ tưởng hão huyền là chênh lệch mơ mình nằm giữa giải thưởng lớn năm trăm vạn, trên thực tế cũng vì quốc gia làm sự nghiệp từ thiện cống hiến.

"Được rồi được rồi." Trương Vũ nhấc quần, đang muốn đi ra "Ồ, này là cái gì?" Trương Vũ nhìn trong góc của bệ rửa mặt có một vật bén nhọn nho nhỏ giống như cái kim, Trương Vũ nghĩ nghĩ, đem nó cài trên tay áo, rồi đi ra ngoài.

"Chậm như thế?" Người đàn ông cau mày nhìn Trương Vũ "Được rồi, bây giờ bắt đầu ngoan ngoãn đi theo tao đi thí nghiệm đi."

"A!" Trương Vũ không phải không từng nghĩ phải phản kháng, nhưng nhìn người đàn ông này hẳn không phải là nhân vật đơn giản gì, như vậy mình vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ là tốt rồi, cho dù muốn chạy trốn, cũng phải tìm thời cơ tốt.

Sau khi tiêm một cái, trước mắt Trương Vũ một mảnh mơ hồ, tiếp theo liền mất đi ý thức.

"Ha ha." Người đàn ông nhìn đơn xét nghiệm máu của Trương Vũ "Không nghĩ tới a không nghĩ tới, ba vạn năm qua người đàn ông mang thai thứ tư lại có thể bị Lí Nhĩ Lai Đức ta phát hiện! Ha ha ha."

"Trương Vũ a, Trương Vũ." Ánh mắt của người đàn ông nóng bỏng nhìn Trương Vũ trên bàn thí nghiệm "Khó trách cái ông già Lan Tư kia coi trọng mày như thế, thì ra mày mang thai con của Khoa Nhĩ a."

"Có mày, với tính cách coi trọng con nối dòng của quý tộc, Khoa Nhĩ kia phải ngoan ngoãn nghe tao bằng không tao khiến cho hắn đoạn tử tuyệt tôn a!!! Ha ha ha."

"Cục cưng nhỏ, mày thật sự là báu vật của tao a, yên tâm tao sẽ đối với mày thật tốt." Lí Nhĩ Lai Đức mỉm cười sờ mặt của Trương Vũ.

"Là ai?!" Ánh mắt mãnh liệt của Lí Nhĩ Lai Đức nhìn phía cửa sổ, mà tay thì bóp cổ của Trương Vũ.

"Ohh, để tao đoán, là Khoa Nhĩ thượng tướng nhỉ?!" Lí Nhĩ Lai Đức bất động thanh sắc dùng điều khiển đem dụng cụ trói tay chân của Trương Vũ cởi bỏ "Ngoại trừ dị năng ẩn hình mà Bối Lỗ gia tộc có được, cũng chỉ có dị năng đồng hóa có dị năng ẩn hình của Bái Đức Lỗ gia tộc thôi."

Tay trái của Lí Nhĩ Lai Đức ôm thắt lưng của Trương Vũ, tay phải chặt chẽ bóp cổ của Trương Vũ không tha.

"Không cần giả bộ, cửa sổ tao ghim dụng cụ đặc biệt, chỉ cần có người tiến vào sẽ có phản ứng đặc biệt."

"Thả cậu ấy." Một người đàn ông cao gầy da màu trà xuất hiện ở trước mặt Lí Nhĩ Lai Đức, ánh mắt xanh thẳm nhìn gắt gao cổ của Trương Vũ.

"Thả nó?" Lí Nhĩ Lai Đức cười "ha ha" "Mày đang đùa sao? Mày cho rằng mày bảo tao thả nó tao sẽ thả nó hả? Đặc biệt là thằng này còn mang thai con nối dòng của mày?"

"Mày cho rằng tao ngu sao?"

============================

Tác giả có lời muốn nói: Xét thấy mọi người nói sáng sớm đổi mới quá muộn, cho nên quyết định đem thời gian sửa thành tám giờ sáng nhé! Hy vọng mọi người có thể nghỉ ngơi tốt, buổi tối có mộng đẹp!!!