Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 56

Editor: Hepc

Beta: Tiểu Ly Ly.

Cảnh trong mơ hay là hiện thực.

Lòng bàn tay có máu tươi, hình như còn nhiệt độ của anh. Hướng Vãn nắm thật chặt súng lục, như con ruồi không đầu đang chạy trốn. Giống như trò chơi trong mê cung, rõ ràng nhìn thấy lối ra, tuy nhiên làm thế nào cũng đi không tới. Cô vừa chạy, vừa bấm điện thoại gọi Rabbah, giống như là Lê Thiên Qua giao cho cô. Trong điện thoại truyền đến tiếng vang đô đô, lâu dài không có ai nghe, Hướng Vãn hu hu khóc lên, cũng không biết là gấp gáp, hay là sợ hãi. Cô không dám quay đầu nhìn lại, cô cảm giác, có người đang đuổi theo cô, cô chỉ có thể chạy. Lâu dài rốt cuộc vang lên giọng nói của Rabbah: "Xin lỗi ông chủ, mới vừa rồi không có ở đây."

" Rabbah, cứu mạng! Lê Thiên Qua anh ấy, Rabbah cô mau tới đây!"

"Hướng tiểu thư? Ông chủ thế nào? Cô đang ở đâu?"

"Á!"

"Hướng tiểu thư? Cô làm sao vậy?" Rabbah nắm chặt điện thoại, không ngừng quát to, vậy mà điện thoại bên kia, âm thanh của máy bận. Rabbah nhíu chặt mày, nghe giọng Hướng Vãn, hình như gặp nguy hiểm gì, rốt cuộc ông chủ tới chỗ nào? Chẳng lẽ không biết hiện tại đang có người mắt nhìn chằm chằm sao? Rabbah ở trong phòng đi tới lui, bình tĩnh lại một chút, lập tức gọi một cú điện thoại: "Tra tín hiệu điện thoại di động ông chù một chút, lần cuối cùng xuất hiện ở chỗ nào, ngay lập tức! Cho cậu một phút đồng hồ!"

Ba mươi giây sau, điện thoại của Rabbah vang lên: “Chị Rabbah, là núi Bát Công."

Mộ bà nội của Hướng Vãn? Cô mơ hồ có một dự cảm xấu, lập tức triệu tập mọi người, dùng phương thức nhanh nhất, tiến đến núi Bát Công. Mười phút sau, Rabbah mang người xuất hiện tại núi Bát Công. Bang bang, lại là mấy tiếng súng vang. 

"Sững sờ làm gì? Lục soát núi!" Rabbah hét lớn một tiếng. Ánh trăng như nước, chiếu sáng làm ban đêm cũng không được yên tĩnh. Khi bọn tìm được Lê Thiên Qua, toàn thân của anh đều là máu, đứng thẳng dựa vào cây đại thụ, bên cạnh anh còn có một người, toàn thân áo đen đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, nằm ở trong vũng máu.

"Ông chủ, Rabbah đã tới chậm!" Rabbah vội vàng chạy tới, đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Lê Thiên Qua.

"Hướng Vãn đâu?"

"Hướng tiểu thư gọi điện thoại tới đây tôi mới biết ông chủ gặp nguy hiểm, nhưng điện thoại không hiểu sao lại bị cắt ngang."

Lê Thiên Qua ra sức đẩy Rabbah một cái: "Nhanh đi tìm cô ấy! Đều vây quanh tôi làm gì?!"

"Ông chủ tôi không thể đi! Tôi phải mang ngài trở về, nơi này vẫn chưa an toàn." Rabbah kiên định nhìn Lê Thiên Qua, không có điều gì quan trọng hơn tánh mạng của ông chủ, bất kỳ kẻ nào cũng cũng không bằng.

"Rabbah! Cô muốn tạo phản sao? Lập tức phái người, coi như lục cả ngọn núi này nhất định cũng phải tìm được Hướng Vãn! Nếu cô ấy có một chút sơ xuất nào, tôi nhất định hoàn trả gấp mười lần!"

"Ông chủ, bây giờ chúng ta phải đi, nơi này xảy ra bắn nhau, cảnh sát không thể nào không biết, chúng ta đi thôi! Rabbah van xin ngài! Chúng tôi chắc chắn sẽ tìm Hướng tiểu thư, để lại một số người, lén lút tìm, hiện tại quan trọng nhất là đưa ngài trở về!"

"Cô cần tôi nói lần thứ hai sao?"

Giờ phút này ánh mắt của anh, trong mười mấy năm qua, lần đầu tiên Rabbah thấy, cô không ngờ, một ngày kia, ông chủ cũng sẽ dùng ánh mắt đằng đằng sát khí này nhìn mình.

"Thật xin lỗi ông chủ, tôi muốn bảo đảm an toàn của ngài." Rabbah thừa dịp Lê Thiên Qua không chú ý, giơ tay lên bổ một cái ở trên gáy Lê Thiên Qua, thân thể Lê Thiên Qua mềm nhũn, té ở trong ngực Rabbah. 

"Đi!" Rabbah phân phó một tiếng, lập tức có hai người tới đây, ôm Lê Thiên Qua lên. Cho đến khi đám người biến mất, giữa sườn núi, mới xuất hiện một bóng dáng. Anh ta đi từ từ đến gần người nằm trên đất kia, cầm một chai thuốc trên mặt đất của người kia mà quơ quơ trước cánh mũi, người nọ từ từ thức tỉnh. Tô Tín lắc cổ một cái, anh bị đánh ngất xỉu, bỗng nhiên nhúc nhích một chút, vết thương trên bả vai do đạn bắn đau đến tê tâm liệt phế, anh không nhịn được nhe răng trợn mắt.

"Chúng ta trở về đi thôi."

Tô Tín ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhờ ánh trăng, thấy rõ người tới: “Chung Nhạc, sao anh lại tới đây? Hướng Vãn đâu? Cô ấy như thế nào? Có đi tìm anh không?"

Chung Nhạc đỡ anh ta dậy: “Tin, nơi này không an toàn, cảnh sát sẽ tới rất nhanh."

Tô Tín bỏ tay của anh ta ra. "Đợi một chút, anh trả lời tôi trước, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chung Nhạc, có phải anh có chuyện gạt tôi hay không?"

Chung Nhạc nhíu nhíu mày: "Tin, bây giờ biểu hiện của anh rất không chuyên nghiệp."

Tô Tín không khỏi bật cười: "Vậy anh nói cho tôi biết, Lãnh Huyết rất là chuyên nghiệp sao?"

"Anh phải biết thân phận của chúng ta, anh cũng biết rất rõ ràng nhiệm vụ lần này của chúng ta, nếu như không có thể hoàn thành, trong tổ chức sẽ xử lý thế nào, anh đã nghĩ tới chưa?"

"Vậy thì có thể không còn nhân tính rồi sao? Chung Nhạc, là anh cố ý để cho tôi dẫn Hướng Vãn trở lại thành phố K có đúng hay không? Chuyện tối hôm nay, cũng là anh an bài? Bây giờ Hướng Vãn đang ở đâu?"

"Người như chúng ta vậy, còn nói gì tới nhân tính? Tin, anh quên anh đã từng sống như thế nào rồi sao? Anh càng ngày càng không giống người của Ảnh Tử!"

"Tôi ngược lại rất tình nguyện cho tới bây giờ mình cũng không có gia nhập Ảnh Tử! Anh nói cho tôi biết, Hướng Vãn ở nơi nào? Sau khi tôi té xỉu, xảy ra chuyện gì? Chung Nhạc, không nên ép tôi trở mặt với anh!"

"Bây giờ Hướng Vãn đang ở trong tay Cố chủ, Lê Thiên Qua sẽ không bỏ mặc, chuyện còn lại, chính là Cố chủ kết thúc với Lê Thiên Qua, chúng ta yên lặng theo dõi biến hóa."

"Một đám người điên! Là anh báo cho Cố chủ? Chung Nhạc, Hướng Vãn chỉ là một phụ nữ đáng thương, tại sao không thể để cho cô ấy lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống thật tốt? Đây chính là anh muốn giảng đạo nghĩa với tôi sao?"

"Tô Tín! Anh vì một phụ nữ, ngay cả mạng mình cũng không cần sao? Anh nên biết, không hoàn thành được nhiệm vụ, tôi với anh đều phải chết!"

"Không cần nói với tôi lời nói đó! Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không cần dựa vào một cô gái yếu đuối!" Tô Tín ấn lại bả vai của mình, tập tễnh đi về phía trước. Chung Nhạc nhìn bóng lưng của anh, chỉ là lắc đầu mà thở dài. Mười năm trước, Tô Tín bị trường cảnh sát đuổi ra, không dám về nhà, đi đến bước đường cùng, bị người của tổ chức phát hiện, gần như là không có phí chút hơi sức gì, liền bồi dưỡng Tô Tín thành một tên Ảnh Tử xuất sắc. Mình và anh ta hợp tác, những năm gần đây bọn họ nhận lấy nhiệm vụ, không có một lần thất bại. Duy nhất chỉ có lần này. Phía trên thúc giục nữa, anh mới ra hạ sách này, không ngờ, phản ứng Tô Tín lại lớn như vậy. Tô Tín đã từng cho rằng, chỉ cần mình trở nên đủ lớn mạnh, mà có thể bảo vệ mình và bà mẹ yếu đuối, cũng không cần chịu cha ghẻ khi dễ, cho nên anh gia nhập Ảnh Tử, một tổ chức gần như tung hoành toàn cầu, cho dù là loại nhiệm vụ gì, chỉ cần Cố chủ đưa ra được tiền, bọn họ sẽ làm tất cả. Nhưng chờ lúc anh ta có năng lực, rốt cuộc không cần bảo vệ mẹ nữa. Hôm nay anh ta cũng chỉ là nghĩ, nghe theo tim của mình, đi làm một chuyện, nhưng cũng bị người ta lợi dụng đến nông nỗi này. Hướng Vãn, về sau tôi làm sao gặp em đây? Trong ánh trăng mờ, hình như có mùi thơm gì, đang từng chút từng chút xâm nhập vào mũi của mình. Ý thức của cô có một chút tan rã, như có như không. Cô nhớ, mình gọi điện thoại cho Rabbah, đột nhiên xuất hiện một một người, cướp đi điện thoại của cô, sau đó trước mắt của cô tối sầm lại, chỉ thấy một người đàn ông, bên môi là tươi cười tà mị. Cả người cô mê man, một chút hơi sức cũng không có, cô không biết là ở nơi nào, nỗ lực tập trung tinh thần, chỉ nhìn đại khái, kiến trúc cổ xưa, có chút phong cách Nhật Bản.

"Hướng Vãn, cô không cần trách tôi, muốn trách, chỉ trách cô là người phụ nữ của Lê Thiên Qua." Cô nghe được một giọng nam dễ nghe, vang lên ở bên tai của cô, giọng của anh ta tựa như tiếng hát nhẹ nhàng, vậy mà lời của hắn thật là chói tai.

"Người đâu!" Người đàn ông kêu một tiếng, lập tức có ba gã đàn ông tiến vào. Người đàn ông liếc mắt nhìn tinh thấn Hướng Vãn mơ hồ nằm ở trên giường, nhìn ba gã đàn ông nói: "Thưởng cho các người."

Ba gã đàn ông đồng thời sững sờ, thiếu gia trăm phương ngàn kế bắt người phụ nữ này, thế nhưng thưởng cho mình? Bọn họ liếc mắt nhìn người uyển chuyển trên giường, chăn thật mỏng, hiện ra vóc người hoàn mỹ, mặt trái xoan tinh xảo, xinh đẹp quyến rũ. Phơi bày bộ phận ở bên ngoài chăn mền, giống như cẩm thạch, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, hương thơm của cô không ngừng chui vào trong mũi của mấy gã đàn ông. Cô gái này không phải là người xinh đẹp nhất mà bọn chúng nhìn thấy, nhưng lại là người quyến rũ nhất, khóe mắt cô có nước mắt trong suốt, đẹp đẽ động lòng người. Một gã đàn ông trong đó, đã không nhịn được nuốt nước miếng, mùi vị của cô gái này, gã ta nhanh chóng muốn nếm thử, tất nhiên là một bàn món ăn quý và lạ. Ba gã đàn ông liếc nhau một cái, nếu thiếu gia thưởng, như vậy bọn họ tự nhiên hưởng thụ. Có diễm phúc không hưởng, là người ngu. Gã đàn ông không kịp chờ đợi cởi hết quần áo của mình, xốc chăn lên, nhìn thân thể không một mảnh vải che đậy, cũng nhịn không được dục vọng của mình nữa, đè lên, một đôi tay dâm đãng, dùng sức xoa nắn bầu ngực trắng mịn mềm mại. Trong ánh trăng mờ Hướng Vãn cảm thấy thân thể rất đau, cô muốn phản kháng, tuy nhiên nó không có một chút hơi sức, cô theo bản năng kẹp chặt chân của mình, chỉ cảm thấy đau, chỉ cảm thấy chán ghét. Cô dường như đang lâm vào một giấc mộng, không thể nghi ngờ là cơn ác mộng, tuy nhiên nó thế nào cũng không tỉnh được.

"Mẹ nó, thân thể trắng như tuyết này thật đúng là mê người!" Trong hai mắt của gã đàn ông lộ ra vẻ dâm uế, tay tiếp tục vuốt ve nơi mềm mại kia của Hướng Vãn, không khỏi mắng một tiếng.

Hai người đàn ông bên cạnh này, thấy khuôn mặt của gã ta hưởng thụ, cũng không cam chịu cô đơn, rối rít đi kéo cái người đàn ông đang chìm trong hưởng thụ: "Mẹ nó, mày muốn lên cũng nhanh chút, đừng cho các anh em ngồi chờ!"

"À?? Gấp, gấp cái gì!" Gã đàn ông đang muốn hưởng thụ, lại bị người kia cứng rắn lôi dậy.

Một người đàn ông cười nói: "Nhín xem dáng vẻ của mày kìa, nói chuyện cũng bắt đầu thở dốc! Đây thật là người khéo léo!"

"Xem ra là đã uống thuốc đi, mày xem dáng vẻ cô ấy chịu đựng một chút, thật là hấp dẫn! Tao thấy phải đau lòng!"

Cô không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy đau, thân thể giống như là bị xé rách một lần, nước mắt không chảy xuống được, hình như thật lâu trước đây, thiếu niên dẫn theo cô chạy vào trong vườn hoa cải dầu lớn, vàng óng ánh, ấm áp, hết thảy đều là tốt đẹp.

Cô khẽ gọi anh, Mạc Tịch.

Thiếu niên dừng bước, mỉm cười nhìn về phía cô.

Giống như rất nhiều giấc mơ, lại bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt thiếu niên tươi cười sáng rực, biến thành một cảnh tượng nhuộm đầy máu tươi, anh ta nắm tay của mình, mà trong tay của mình, nắm lấy một cây súng lục, anh ta khiến cho họng súng nhắm vào lồng ngực mình, anh ta tức giận, cô nổ súng sao! Sẽ bóp cò sao? Nổ súng!

"Á!" Hướng Vãn đột nhiên thức tỉnh, không ngừng thở hổn hển, gần như là cùng giây đó, cô bị ôm vào một lồng ngực rắn chắc, anh ta hình như là đã dùng hết sức lực đi ôm người phụ nữ này, bóp vào khớp làm đau cô.

"Đều đã qua, không sao, Hướng Vãn, không sao."

Hướng Vãn ngây ngẩn cả người, giọng nói này, cô quá mức quen thuộc: "Lê Thiên Qua?" Tại sao, tại sao mình nỗ lực chạy, cuối cùng vẫn còn trở lại bên cạnh anh ta, chẳng lẽ vĩnh viễn sẽ như vầy phải không?

Lê Thiên Qua buông cô ra, mỉm cười nhìn về phía cô: "Cảm thấy khó chịu chỗ nào sao? Có cần anh kêu bác sĩ tới hay không?"

Cô chỉ cảm thấy, thân thể giống như là bị bánh xe cán qua, đau buốt nhức vô lực. Cô quan sát bốn phía một chút, bài trí và trang hoàng rõ ràng nói cho cô, nơi này là bệnh viện. Tại sao mình lại ở bệnh viện? Cô chỉ nhớ rõ, có một người đàn ông cướp đi điện thoại của cô, sau đó chuyện gì xảy ra? Trong đầu của cô lại trống rỗng.

Lê Thiên Qua vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, đáy mắt lan tràn một loại bi thương, mà Hướng Vãn không rõ bi thương ấy: "Thật xin lỗi, về sau anh nhất định sẽ bảo vệ em tốt, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn em."

Ánh mắt Hướng Vãn nhìn bên người Lê Thiên Qua, lúc này mới phát hiện, anh cũng giống như mình, ăn mặc quần áo bệnh nhân. Cô chán ghét tránh thoát tay của anh: "Anh không chết? Ông trời không có mắt, người như anh, làm sao lại không chết đây?!"

"Ngủ một chút đi, anh không quấy rầy em. Nếu như em thật sự chán ghét anh, anh sẽ ra ngoài, anh ở ngay kế bên, anh gọi y tá tới chăm sóc em."

"Tốt nhất anh cút xa xa! Tốt nhất lăn đến địa ngục đi! Để cho tôi vĩnh viễn cũng không nhìn thấy anh nữa"

Lê Thiên Qua đối với cô cười cười, cúi người muốn hôn môi cô, Hướng Vãn xoay đầu đi sang một bên. Lê Thiên Qua dừng một chút, thu hồi động tác của mình: “Anh đi ra ngoài trước, có chuyện gì gọi anh."

Anh vừa mới xoay người, đi vài bước, Hướng Vãn đã lên tiếng gọi anh: “Làm sao anh tìm được tôi? Tại sao tôi đều không nhớ rõ? Tôi bị thương sao?"

"Em bị chó điên cắn, đều đã qua, anh sẽ không bỏ qua những tên chó điên kia."

Hướng Vãn mắt trợn lên, chán ghét quay lưng đi: “Tôi thấy anh mới đúng là chó điên!"

Lê Thiên Qua chỉ là mỉm cười: "Chớ suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi thật tốt."

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Lê Thiên Qua giống như nước lũ, suy đổ xuống, cuộn chặt nắm tay, một quyền đánh vào trên tường, máu từ trong tay chảy ra. Nhiễm đỏ grap giường trắng sạch.

"Ông chủ, đã bắt được người." Rabbah nhẹ giọng nói ra.

"Thiến, sau đó để cho chính bọn họ tự ăn! Rabbah cô đi làm đi, mang đầu người về."

Rabbah sửng sốt một chút, chợt gật đầu nói: "Dạ, tôi lập tức đi."

"Đợi chút, thông báo Dương Thụy, Hoàng Kim Hoa bây giờ bắt đầu ra tay, sau đó quăng một trăm triệu rửa tiền."

Rabbah gật đầu một cái, quay người đi.