Hướng Vãn không biết làm sao về nhà. Vô tri vô giác, tất cả trong đầu đều là khuôn mặt tươi cười kia, xua đi không được, cô muốn quên, nhưng vô luận cố gắng như thế nào, cô vẫn sẽ không chú ý mà nhớ tới.
Có lẽ trong tiềm thức cô không muốn quên, cô đã hai bàn tay trắng, hiện giờ cô, chỉ vì một người mà sống, đó là người bà hiền lành, bà từng là vú em của mẹ Hướng Vãn, trước đây đối xử với Hướng Vãn rất tốt, hiện tại Hướng Vãn chỉ con một người thân, cô vì bà mà sống.
Hướng Vãn kêu bà là bà nội, tuy vú em luôn luôn nói không được không được, người là tiểu thư, bà chỉ là hạ nhân. Hướng Vãn đột nhiên khóc, ôm bà khóc hu hu.
Vú em không biết làm sao, một lần một lần quát cô. Về sau vú em cũng không chối từ, Hướng Vãn liền gọi bà là bà nội.
Vốn là muốn sống chung với cô, vú em không có con cái, tuổi lại lớn, một mình bất tiện, nhưng thời điểm Hướng Vãn muốn đón bà lên sống cùng, vú em cự tuyệt cực kỳ kiên định.
Kỳ thật Hướng Vãn hiểu rõ, bà không muốn liên lụy cô, nhưng bà không biết, cô không sợ liên lụy, chỉ sợ cô đơn.
Một khi đã như vậy, Hướng Vãn cũng không miễn cưỡng, từng tháng đều gửi tiền về cho bà. Hướng Vãn chỉ chừa ra một phần để chi tiêu hàng ngày, còn lại đều đưa cho vú em.
Ngày đó rõ ràng là một ngày cảnh sắc tươi đẹp, nhưng cô lại kinh lịch cửa nát nhà tan, trong khoảnh khắc hai bàn tay trắng, chỉ còn lại có vú em là người thân. Sao cô có thể không quý trọng? Cô không rõ, vì sao dưới ánh mặt trời, lại phát sinh nhiều chuyện máu tanh tàn nhẫn như vậy?
Đau, cô cảm thấy rất đau, đau đến sắp hít thở không thông. Một cái bóng màu đen từ từ tiếp sát cô, thân hình anh ta cao lớn, nhưng mắt lại lộ ra hung quang, toàn thân anh ta tản ra một loại rét lạnh. "Cô là ai?"
Cô hoảng sợ.
"Từ hôm nay trở đi, cô là nô lệ của tôi, tôi muốn cô làm cái gì, cô phải làm cái đó, cô nhớ kỹ tên của tôi là Lê Thiên Qua, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết. Cô có thể trả thù tôi, chỉ cần cô có bổn sự này, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ cô."
"Không, tôi không cần ở đây, tôi không biết anh. Để cho tôi đi, tôi phải về nhà!" Cô cuộn mình ở trong góc, gian phòng tối như mực, khiến cô sợ hãi.
"Nhà? Cô cho rằng cô có nhà sao?"
"Tôi phải về nhà, để cho tôi về nhà."
"Từ hôm nay trở đi, cô là một con chó lang thang, việc cô phải làm là phải lấy lòng chủ nhân, chủ nhân của cô là tôi."
"Anh nói bậy! Anh muốn làm gì, ba tôi là Phó Tư Lệnh quân khu, anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy, thả tôi đi, không thì ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Cô đứng thẳng, là vì cô sợ hãi, kiêu ngạo của cô không cho phép cô khuất phục.
Anh đột nhiên nở nụ cười, khinh miệt khinh thường: "Cô nghĩ cô còn có ba sao? Hướng Vãn, còn cần tôi nhắc nhở cô sao? Xế chiều hôm nay, cả nhà cô đều đã chết. Nếu cô không muốn chết, thì hãy ngoan ngoãn lấy lòng tôi, hầu hạ tôi."
Cô che lỗ tai, liều mạng lắc đầu khóc: "Anh nói bậy, anh nói bậy, anh nói bậy!"
"Loại thái độ này tôi cực kỳ không thích, trước kia không ai dạy cô, hiện tại tôi tự mình dạy cô, nên hầu hạ đàn ông như thế nào."
Cô hoảng sợ như nai con, mở to hai mắt nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
Anh một bên tiếp sát cô, một bên cởi bỏ cúc áo, "Biết rõ còn cố hỏi, tôi không thích phụ nữ làm ra vẻ."
Cô tránh cũng không thể tránh, anh một phát xé rách áo cô, để ở trên tường. Cô đá anh, lung tung đánh anh. Nhưng mà thực lực quá mức cách xa, anh dễ dàng đè cô lại, khiến cô kêu trời không nghe kêu đất không được.
Anh thô bạo xé rách quần áo của cô, da thịt tuyết trắng trần trụi xuất hiện, chiếc áo màu trắng đang quấn lấy thân thể của cô bị xé rách.
"Buông, tên hỗn đản này! Anh buông!" Cô gầm thét, nhưng lại không ngăn cản được hành vi man rợ của anh.
Anh vứt cô ở trên giường, cô muốn chạy, lại bị anh bắt được mắt cá chân, dùng lực lôi kéo, đầu cô va chạm vào đầu giường, cảm giác mơ hồ.
Có lẽ cứ chết như vậy, ngược lại lại là giải thoát. Nhưng anh sẽ không buông tha cô đơn giản như vậy. Anh muốn cô ở dưới thân thể anh cầu cứu, muốn cô cầu xin tha thứ, muốn cô tuyệt vọng.
Bàn tay to của anh vung lên, chiếc áo màu trắng của cô liền biến thành hai mảnh, còn lại là thân hình trắng nõn, lẻ loi run rẩy của cô, cô sợ hãi, cô lớn như vậy, chưa từng bị ai đối xử như vậy, cô là thiên chi kiêu nữ ở trong lòng bàn tay, công chúa trong nhà, chưa bao giờ có người nói nặng lời với cô, càng không đánh cô.
Cô đánh anh, mắng anh, chỉ càng khiến anh thô bạo. Hướng Vãn không rõ, lần đầu tiên gặp mặt anh, vì sao anh muốn đối xử với cô như thế.
Cường thế của anh, sự vùng vẫy của cô biến thành mảnh nhỏ. Cô khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, "Van cầu anh, không cần, không cần như vậy, buông tha tôi đi, không cần, không cần."
Anh nâng mặt cô lên, "Cô cầu xin tôi, cô mở miệng cầu xin tôi, thấp hèn!"
Một cái tát của anh đánh vào trên mặt của cô, anh hận cô, hận cô dối trá, hận cô mật báo, hận cô khiến anh biến thành như vậy, nếu không phải người phụ nữ này, hiện tại anh vẫn ở dưới đôi cánh của ba, có lẽ tương lai của anh sẽ tốt đẹp hơn, sẽ không như hiện tại.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện này Hướng Vãn đều không biết, cô không biết bởi vì một câu hồi nhỏ của cô khi đó, đã làm thay đổi một thiếu niên.
Hiện giờ Lê Thiên Qua, anh nhất định phải ngoan độc, nhất định phải tuyệt tình, nếu cô chém tôi một nhát, tôi sẽ khiến cô tan xương nát thịt.
Cho nên yêu hận rõ ràng, làm sao có thể nghe lời cầu xin tha thứ của cô? Anh mở hai chân của cô ra, hai đùi trắng nõn, anh mạnh mẽ tiến nhập thân thể của cô.
"Không cần! Tên hỗn đản! Hỗn đản! Anh ra ngoài, ra ngoài." Cô khóc lớn, hạ thể giống như bị xé rách, cô cực kỳ yêu sạch sẽ, chuyện này cô chưa từng trải qua.