Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 31: Nếu tôi là chó thì cô chính là cứt

Lúc còn rất nhỏ, Hướng Vãn không muốn tới ngồi ở phòng làm việc hàng ngày, cô vẫn không thích cái cảm giác bị trói buộc, cho nên ngày trước cô rất bài xích việc buôn bán. Cha của cô đã tùng nghĩ tới để chi con gái mình đi bộ đội, vào đó mấy năm thế nào cũng được cấp đại đội trở lên, nhưng cô tình con gai của mình lại yếu ớt, hơn nữa còn rất tuỳ hứng. Hướng tư lệnh cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, từ nhỏ đã là một đứa bé không có mẹ, mặc dù sau này mình có tìm cho nó một người mẹ kế nhưng cũng phải là người thân nên hai người cũng không có hoà thuận với nhau, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cũng vì vậy liền bỏ qua ý muốn Hướng Vãn dẫn thân vào con đường vinh quang. Lúc điền nguyện vọng vào đại học là do cô điền nhưng khi ấy cô bị làm phiền nhiều quá không chịu được nên nhắm mắt tung tiền xu, sau đó liền quyết định chọn Học công thương, ngành quản lý xí nghiệp chuyên nghiệp này. Cho nên hôm nay, cho dù phòng làm việc của Lê Thiên Qua có rộng rãi sáng sủa, phong cách nho nhã thì cô cũng cảm thấy bị đè nén. Lê Thiên Qua ngồi trước bàn làm việc, mặt âm trầm, đôi mắt chim ưng đầy sắc sắc bén nhìn chằm chằm Hướng Vãn, giống như muốn nhìn thấu cô, đáng tiếc người phụ nữ này trên người giống như khoác áo chống đạn, là một người tuyệt đối không ai có nhìn thấu tâm tư của cô. Không khí có chút bức người, Lê Thiên Qua không nói lời nào, Hướng Vãn cũng kéo dài thời gian, dù sao thì cô cũng không muốn xem những tài liệu kia, cứ giằng co với nhau đến lúc tan việc thì cũng tốt. Lê Thiên Qua đốt một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hít một hơi, khói bay ra từ lỗ mũi anh, vẻ mặt cũng không có giống như đang tức giận.

“Cô thật là nhàn nhã, tôi đưa hồ sơ cho cô sửa sang lại thì cô đã làm xong chưa?” Bỗng nhiên anh nói. Nụ cười nở rộ trên mặt Hướng Vãn, giống như ngọn lửa như hoa Mạn Châu Sa, loài hoa nở duy nhất trên đường đi xuống hoàng tuyền. Cô chính là phong cảnh, còn anh là hoàng tuyền. Âm thanh của cô vẫn ngọt ngào như lúc ban đầu, Hướng Vãn vẫn như vậy, lúc cô còn ở Phòng Vip anh đã thấy qua rất nhiều lần, hiển nhiên lúc này cô coi anh như một người khách. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh biết rõ căn bản là tôi không có làm được, không cần phải suy nghĩ cách bới móc đâu, anh nghĩ như thế nào thì tôi cũng vẫn như vậy thôi.”

Đây là loại người ngươi đánh lên má trái của tôi thì tôi lại đưa má phải của mình lên để cho người đánh, Lê Thiên Qua rất là ghét, coi như cô có bộ dáng khuất phục anh nhưng trong lòng luôn có cảm giác không phải như vậy. Lê Thiên Qua dập tắt điếu thuốc, vẫy tay về phía cô: “Tới đây.”

Hướng Vãn đã sớm biết rằng co dù có đổi một ngàn chiếc áo khoác ở bên người nhưng thời điểm nào thì người đàn ông này cũng canh chừng cô, nên cô cũng như vậy, chẳng lẽ một ngày làm kỹ nữ thì cả đời đền làm kỹ nữ sao? Anh ôm chặt lấy cô, đặt cô lên bàn làm việc, cô ngẩng đầu nhìn anh, không chỉ bởi vì chiều cao mà còn có nguyên nhân là thân phận, quả thật cô cái gì cũng không còn, nghèo rớt mòng tơi rồi. Mà anh được coi là một người đàn ông hoàng kim rồi, đúng, ở bên trong lòng của Hướng Vãn, anh ta chỉ là một tên cặn bã, không bằng Tần Thọ. Nhưng một người đàn ông nhiều tiền thì có không ít người phụ nữ muốn nhào lên người anh ta, tuy biết rõ đó là một hố lửa nhưng vẫn có người thích nhảy vào, đây chính là rác rưởi, mọi người xem tiền tài giống như là cặn bã, thì đây là một cặn bã rất quý giá nha. Váy cực ngắn màu bạc làm cảnh xuân ở trên đùi lộ ra nhìn không sót một tý nào, sáng như ánh trăng, bóng loáng như ngọc. Tay của anh từ từ vuốt ve trên đùi của cô, đầu ngón tay trượt đến bộ phận nhạy cảm, thân thể của cô vẫn luôn nhạy cảm, cho nên bây giờ đã có chút phản ứng, nhưng không thể trách cô giờ phút này đã có phản ứng, tất cả đều bị người đàn ông này dạy dỗ mà thôi. Trên môi của anh hiện lên một tia mỉm cười, trước sau anh vẫn khinh miệt cô, một tay vuốt ve lưng của cô, từ từ tiến đến gần khoá váy, sau đó kêu một tiếng, kéo khoá xuống, gạt chiếc váy màu bạc dồn xuống hông của cô, trên người chỉ còn lại một chiếc áo lót màu đen, đường viền hoa xinh xắn, bao quanh đôi châu ngọc sáng bóng của cô, trắng như tuyết như vậy làm sao có thể bị màu đen che dấu đây? Hai ngọn núi ngạo nghễ đứng thẳng lên, đè ép lẫn nhau, đầy thâm thuý, dẫn đến biết bao nhiêu là suy nghĩ.

“Sao cô lại ăn mặc như vậy, rố cuộc là đến làm thư ký hay là đến còn muốn lên giường của tôi hay sao?” Ánh mặt anh nhìn cô trước sau như một, ngôn ngữ đầy khinh miệt. Hướng Vãn cười đầy quyến rũ, giang đôi tay ra ôm cổ anh: “Lê Thiên Qua, tôi như thế nào đền là một tay anh an bày, cho nên không nên hỏi tôi, mà phải tự hỏi bản thân mình, anh nghĩ như thế nào. Nếu như anh mệt mỏi thì mời làm nhanh lên một chút, những tài liệu mà anh giao cho tôi, tôi còn chưa có xem đâu, nhanh làm xong rồi thì tôi trở về làm việc,”

“Công việc? Trừ việc hầu hạ đàn ông thì cô còn làm được gì đây? Nói tôi nghe một chút xem, ngược lại tôi thật muốn nghe một chút xem cô còn có bản lãnh ở phương diện nào.” Nụ cười tràn ngập mặt của anh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh, ngón tay lưu luyến dưới hạ thận của cô, ma sát dọc theo mép đùi, cách một tầng ren mỏng vuốt ve chỗ nhạy cảm của cô. Hướng Vãn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn anh ta cũng đầy khing thường: “Lê Thiên Qua, anh không cảm thấy hành động của anh bay giờ rất buồn cười sao? Giống như một con chó điên! Chó điên cũng biết quay đầu lại cắn hay sao?”

Anh không có tức giận, chỉ mỉm cười, đáy mắt ẩn giấu những thứ không có chút tình cảm nào, đó là một chút sơ sót của Hướng Vãn.

“Nếu tôi là chó thì cô cũng chính là cứt.”

Cô le lưỡi một chút: “Lê Thiên Qua, anh thật ghê tởm.”

“Cô làm cho tôi ghê tởm từ lâu rồi.” Một bên anh vừa nói, một bên vừa cởi đồ của cô, ngón tay đột nhiên cắm vào. Niềm đau đớn này không hề báo trước, làm Hướng Vãn đau đến run người, hạ thân kẹp chặt ngón tay của anh. Lê Thiên Qua rút hai ngón tay ra rồi lại vào bên trong làm một cuộc tìm kiếm, Hướng Vãn càng kẹp chặt hơn, cắn môi, ngăn cản tiếng kêu đầy mị hoặc của mình. Anh nhếch môi, tà mị mà bá đạo, cắn tai của cô: “Nhanh như vậy liền ướt rồi?”

Môi của cô đỏ thắm nhưng lại có chút trắng bệch: “Đây không phải hy vọng của anh hay sao.”

Lê Thiên Qua không có nói gì, cởi thắt lưng của mình ra, làm lộ ra dục vọng của anh, dùng sức cắm vào giữa hai chân của cô, sau đó liền đụng đi vào. Tuy đã làm rất nhiều lần nhưng mỗi lần Hướng Vãn đều cảm thấy đầy đau đớn, giống như lần đầu tiên vậy, cảm giác tê liệt từ hạ thân lan ra toàn cơ thể. Cơ thể cô trần truồng, váy đã sớm bị đẩy lên hông, không chút nào có thể che lấp được cảnh xuân của cô, mái tóc quăn xoã ra ở trên người, che cảnh xuân ở phía sau lưng lại, nhưng lại không che trở được tầm mắt của anh.

“Hôn tôi.” Anh đột nhiên phá vỡ im lặng. Hướng Vãn ngơ ngác nhìn anh, trong trí nhớ thì đây là lần đầu tiên anh yêu cầu cô như vậy, cô cũng chưa có chủ động bao giờ, chỉ bị động chịu đựng, để cho anh thân mật cùng với cô. Cho nên giờ phút này anh muốn cô hôn anh thì cô rất ngạc nhiên. Cô chỉ làm theo, nếu không thích thì hôn môi cùng với làm tình có gì khác nhau đây? Cô đã tu luyện được, mặc dù rất chán ghét nhưng cũng có thể cùng người đàn ông này lên giường, cho dù oán hận cúng có thể đầy thâm tình hôn người ta. Môi của Hướng Vãn có chút lạnh lẽo, ôm chặt lất cổ anh, ấn đôi môi của mình lên môi anh, đôi môi dầy tinh tế, nhẹ nhàng cắn xé, cái lưỡi màu hồng phác hoạ hình dáng môi của anh, cạy hàm răng ra, đi vào trong tìm kiếm, quấn chặt lấy đầu lưỡi của anh, bắt đầu một cuốc giao dịch bằng thể xác. Tư thế như thế này Hướng Vãn rất không thích, chân của cô rất là mỏi, nếu cùng so sánh thì cô thấy ở trên giường thoải mái hơn một chút. Hơn nữa hôm nay cô còn chưa ăn cơm, vào lúc này thì sức lực cũng đã cạn kiệt rồi, giống như bị nghiền nát vậy, dựa vào trên người anh thở dốc. Anh đẩy cô ra, hơi chỉnh tranh mình lại một chút, mặc lại quần áo cho chỉnh tề.

“Cô có thể đi ra ngoài.” Anh nói nhẹ như nước chảy, giống như vừa nãy hai người chưa tùng có chuyện gì xảy ra. Cứ như vậy phủi sạch, không phải đã sớm dự liệu được chuyện này hay sao. Hướng Vãn cũng không có kinh ngạc, cũng không oán giận người đàn ông tuyệt tình này, cô đã có thói quen như vậy. Đây mới là Lê Thiên Qua, chưa bao giờ coi cô là người, chỉ coi cô như là một món đồ chơi mà thôi. Như vậy thì cô sẽ có cơ hội bị bỏ đi, đợi đến một ngày nào đó cô bị chơi trán rồi, sau đó mặc kệ sống chết thì cũng đã được giải phóng rồi. Hướng Vãn cầm khăn giấy trên bàn, lau sạch sẽ hạ thân mình một chút, sau đó nhảy xuống khỏi cái bàn, sửa sang lại quần áo của mình rồi thì cười với anh: “Rối cuộc thì tôi cũng hiểu rõ tại sao anh lại nhiều thư ký nữ đến như vậy.”

“Có phải cô có cảm giác tôi đang cố ý gây khó khăn cho cô phải không?” Anh ta đột nhiên nói. Thân hình Hướng Vãn dừng lại một chút, xoay người lại bình tĩnh nói: “Không có.”

Lê Thiên Qua cười, một tay chống đỡ lấy cằm của mình: “Tôi đúng là đang gây khó khăn cho cô đó! Trong vòng ba ngày phải sửa sang lại những tài liệu kia cho tôi, đi ra ngoài đi.”

Gương mặt ửng hồng, chỉ cần người có kinh nghiệm, hiểu một chút chuyện nam nữ thì mọi người đều có thể nhìn ra Hướng Vãn vừa mới làm gì ở trong đó, những thư ký đó đầy kinh ngạc nhưng cũng không dám nói gì. Hoàng Tử Á thừa dịp Hướng Vãn đi vào phòng tổng giám đốclàm một chút việc thì đã cho người sắp xếp xong một cái bàn làm việc, Hướng Vãn cười cười với cô ấy, sau đó ngồi xuống, vùi đầu vào làm việc trong việc nghèo nàn kiến thức. Cô không thể để cho anh ta hành hạ không dậy nổi, chỉ là một số bảng báo cáo hay sao, có cái gì khó đâu. Cô theo như những khoảng thời gian cố định, mang các khoản buôn bán lời lỗ ghi lại một bản báo cáo là xong. Chuyện sửa sang lại tài liệu như vậy thì thật ra cũng không có chút khó khăn gì, tâm tư tinh tế một chút thì cũng có thể. Hướng Vãn đang vùi đầu học hành trong khó khăn thì đột nhiên cảm thấy có người đang đảy mình. Người nọ chỉ chỉ điện thoại trên bàn nói: “Nghe điện thoại đi nha, nó kêu thật lâu rồi, điện thoại nội bộ đó.”

Lúc này Hướng Vãn mới phát hiện thì ra điện thoại thật đang reo, xem ra mình đối với mấy cái tài liệu này bị tẩu hoả nhập ma rồi.

“Này.”

“Có phải cô đang ngủ thiếp đi hay không, thế nào bây giờ mới nhận điện thoại?” Âm thanh Lê Thiên Qua phát ra không biết vui hay buồn.

“Tôi đang rất bận, muốn chỉnh tài liệu xong để lập tức đưa cho anh, cho nên Lê Thiên Qua, nếu không có chuyện gì thì chớ có quấy rầy tôi.”

“Cô cho rằng tôi muốn sao nói chuyện cùng cô sao? Đừng có tự giát vàng lên mặt mình!”

“Xin hỏi còn có việc gì sao? Không có việc gì thì tôi rất bận!”

“Sao lại không có việc, tôi muốn nói với cô, muốn sắp xếp tư liệu thì cần phải dùng đầu óc.”

“Nhàm chán!” Hướng Vãn cúp điện thoại một cái bộp rồi lại tiếp tục công việc trong tay. Đau lưng, cổ cũng giống như bị xe cán qua vậy, Hướng Vãn đứng lên hoạt động một chút, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều tan làm chỉ còn lại một mình cô. Cô sửa sang lại tài liệu rồi ôm vào người đi đến gõ cửa phòng làm việc của Lê Thiên Qua.

“Mời vào.”

Hướng Vãn có chút kinh ngạc, cô chính là muốn thử xem, thật không ngờ là anh vẫn còn ở đây.

“Tôi đã sửa lại xong.” Cô đứng trước bàn làm việc.

Lê Thiên Qua tắt máy vi tính, nhíu mày nhì cô: “Tốc độ rất là nhanh, có phải vội vã làm xong để lúc tan việc lên giường của người đàn ông nào đó hay không? Cho tôi nhìn một chút.”

Hướng Vãn cố nén lại cảm giác kích động muốn ném tập tài liệu vào đầu anh, đưa tài liệu cho anh xem.

Lê Thiên Qua vừa lật nhìn, vừa bĩu môi nói: “Đây chính là tài liệu cô sửa sang lại? Đánh lại la liệt số liệu của các năm, cô cho rằng đây là tài liệu mà tôi cần?” Lê Thiên Qua hất tay làm những tài liệu này bay lên mặt Hướng Vãn, trang giấy bung ra bay khắp nơi.

“Đi đi, xem lại những số liệu này, sau đó viết cảm tưởng cá nhân, đánh giá xuống dưới rồi nghĩ ra một dự án có thể mang lại lợi nhuận cho công ty. Ba ngày sau giao cho tôi!”

Hướng Vãn cíu người xuống, nhặt lên lại từng tờ từng tờ một những trang giấy đang tán loạn kia, những trang giấy đầy chữ, đang như đập vào mắt cô, đi theo thần kinh của cô, đi vào trong đại não, sau đó đầu cô choáng váng một chút, cũng có cảm giác như muốn nổ tung ra.

Người đàn ông này không chỉ là một cặn bã mà còn là một người đàn ông không có sạch sẽ, cần phải sử lý hết tất những người đàn ông như thế này. Hướng Vãn ở trong lòng không ngừng nguyên rủa, nhưng trên mặt vẫn cười rất yêu kiều: “Được, tôi sẽ làm, Lê Thiên Qua, bây giờ tôi có thể tan làm được hay chưa?”

“Cô có biết công việc của thư ký cần phải làm gì hay không? Ông chủ còn chưa có tan làm mà cô lại muốn tan làm?” Anh ta có chút đùa bỡn nhìn cô, bên môi có thoáng ý cười, thuỷ chung làm cho người ta không hiểu rõ chân tương sự việc.

Hướng Vãn nhíu mày: “Anh thật giống như chỉ có một người thư ký là tôi hay sao.”

Lê Thiên Qua cười hắc hắc nói: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghe nói qua ma mới bắt nạt ma cũ hay sao? Ai nói cô là người mới, thu thập một chút rồi theo tôi đi gặp khách hàng.”

Hướng Vãn muốn chửi chó má rồi, một tháng trả cho cô bao nhiêu tiền lương mà để cho cô làm nhiều việc như vậy.

Đây cũng là lần thứ hai Hướng Vãn ngồi cùng xe với Lê Thiên Qua, song ký hiệu chữ M kia khiến Hướng Vãn để trong lòng, hoàn toàn khinh bỉ nhìn anh mấy lần, là một cặn bã như anh mà cũng có thể ngồi chiếc xe này, thật là bị sét đánh mà.

Bánh xe ngừng chuyển động, âm thanh lạnh lùng của anh ta làm cho cô lạnh đến buồn nôn, thậm chí là chán ghét, ghét một người mà đa đến tình trạng cao nhất rồi.

“Xuống xe.” Anh ra lệnh với cô.

Cô xuống xe.

“Đi vào.” Anh lại còn ra lệnh cho cô.

Cô giống như quá khứ.

Trong phòng đèn cũng không có sáng lắm, cho nên anh cũng trở nên không rõ ràng, cô ngây ngốc hỏi: “Khách hàng đâu?”

Lê Thiên Qua không để ý đến cô, cùng nhân viên phục vụ chọn đò ăn mà cũng không có hỏi cô, làm liền một mạch xong. Nhân viên phục vụ xoay người đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người, mắt to trừng mắt nhỏ.

Lá trà trong chén từ từ nở ra, giống như một đứa trẻ mới sinh, từ từ mà lớn lên, phút trốc tản ra, tràn đầy cả ly trà. Lê Thiên Qua bưng ly trà lên, lay động một cái, lá trà đung đưa, phá vỡ mặt nước yên tĩnh.

Tựa như giống với bộ dáng của hai người bây giờ, thật ra thì nhìn nhau mà chẳng nói câu gì, không có chút cớ gì có thể phá vỡ sự yên lặng này.

“Lê Thiên Qua, anh lấy tôi làm trò đùa đấy hả? Không phải anh nói đi gặp khách hàng sao?” Cô có chút giận nói.

Hoa văn trên lý trà có lộn xộn nhưng rất đẹp mắt, anh rất thích sứ thanh hoa, mở nghiêng nắp ly trà lên, nhẹ nhàng gạt một cái, chậm rãi thưởng thức cùng đáng giá, vị đắng chát ở trong ngọt ngào.

Hồi lâu anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Chẳng lẽ tôi không phải là khách hàng của cô hay sao? Cùng ngủ mà cô cũng làm thì cùng ăn cô cũng vẫn còn kinh ngạc hay sao?”

Cô vừa muốn nói gì đó thì có người gõ cửa, một bàn thức ăn lục đục mang lên.

Lại là món Quảng Đông, khẩu vị của Hướng Vãn hơi nhạt, thích an ngọt, mẹ ruột của cô là người phương nam, món Quảng Đông là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ là mấy năm nay cô không còn giống như trước nữa, cho nên thành thật mà nói thì món Quảng Đông từ lâu cô đã không còn ăn nữa rồi.

Cô không muốn xếp vào đội ngũ thích ăn món Quảng Đông giống như Lê Thiên Qua, đây là một loại làm bẩn, cái người như vậy mà cũng thích ăn những món ăn như thế này sao, nếu như có một ngày nào đó rơi vào trong tay cô thì cô sẽ cho anh ăn thức ăn gia súc, dù thế nào đi nữa thì anh phát dục cũng rất tốt nên được thức ăn gia súc bồi bổ thì cũng tốt lắm.

“Cô cười cái gì? Lê Thiên Qua đột nhiên hỏi.

Sao tôi cười? Hướng Vãn kinh ngạc, đương nhiên là có thể nha. Nghĩ đến cảnh tượng Lê Thiên Qua ăn thức ăn cho heo thì cười thôi.

Lê Thiên Qua, lúc người ta ăn cơm thì sẽ nói rất nhiều chuyện, còn hai người vốn cũng chẳng có gì để nói, cho nên rất tẻ nhạt. Cho dù Hướng Vãn có đói bụng một ngày nay, đến mức ngực dán vào lưng, nhìn về phía Lê Thiên Qua thì cô cũng ăn không trôi, không có nôn ra thì cũng đã hết tình hết nghĩa rồi.