Người phục vụ? Ninh Tri Nhiên nhịn không được bật cười, người phục vụ sao?
"Anh cười cái gì?"
Ninh Tri Nhiên mấp máy môi, nhịn cười ý, "Tôi tới nơi này gặp bằng hữu, tiểu thư cô hiểu lầm rồi."
Anh ta nói cô là kỹ nữ, một tiếng tiểu thư này, càng khiến cô chói tai, có cần lặp lại thân phận của cô nhiều lần như vậy không?
Hướng Vãn trừng mắt anh ta: "Anh chắc không phải là Ngưu Lang đi?!"
Cô biết rõ cách ăn mặc của anh ta có khí chất, cũng không phải là Ngưu Lang, nhưng cô muốn nói như vậy, ai kêu anh ta gọi cô là kỹ nữ.
"Tôi nên xưng hô với cô như thế nào? Cô nương? Có vẻ như hiện tại không phải cổ đại rồi. Tôi gọi cô là tiểu thư cũng không ý khác, cô đừng hiểu sai."
Hiểu sai sao? Hình như vậy. Hướng Vãn cười xấu hổ.
Ninh Tri Nhiên mặc kệ cô, vòng qua người cô đi vào bên trong.
"Tiên sinh!"
"Cô có việc?"
Hướng Vãn đuổi theo, cắn môi, "Chuyện này, có thể cho tôi mượn điẹn thoại của anh một chút được không, tôi gặp chút phiền toái, muốn gọi điện thoại cho bạn." Cô lại cắn môi, rõ ràng nói.
"Không cần, đưa quần áo của cô cho tôi." Ninh Tri Nhiên sớm đã có ý giúp cô, nhưng lại đột nhiên nghĩ muốn trêu chọc cô.
"Vì sao? Quần áo của tôi vì sao phải đưa cho anh?" Hướng Vãn cả giận nói.
"Cô không phát hiện hiện tại thân thể cô trần truồng sao? Tôi sao có thể thấy chết mà không cứu được?!"
Cô hiển nhiên không biết, thời điểm cô dậm chân mắng, bộ dáng chính mình có bao nhiêu đáng yêu, quyến rũ, giờ phút này cô không phấn son, một gương mặt trái xoan, mắt phượng, răng trắng tinh, mỹ lệ không gì sánh nổi.
Hồn nhiên thiên thành, không trang điểm chải chuốt, mới đúng đẹp nhất.
Ninh Tri Nhiên nhìn bề ngoài, sắp bốn mươi.
Do vì mùa hè, cũng không phải trường hợp chính thức, anh ta cũng chỉ mặc mỗi cái áo sơmi caro, giờ phút này cởi ra, thân thể anh sẽ trần truồng.
Bây giờ mày lên làm gì, cho, chính mình hết, không cho, cô sẽ phải để trần. Anh càng tò mò, tới cùng cô tiếp khách nhân nào, mới biến thành cái dạng này.
Khí chất trên người cô, tinh thuần, càng xem càng không giống kỹ nữ, Ninh Tri Nhiên thử mở miệng nói: "Cô có phải bị ** rồi hay không hả ? Muốn tôi báo ảnh sát hay không?"
"Anh mới bị **!" Hướng Vãn giận dữ kêu, nhưng nghĩ lại, cô và bị ** không có gì khác biệt, vì thế dịu xuống.
"Đúng, tôi bị **, cho nên anh nhất định phải giúp tôi." Cái dạng này quả thật như là bị **, nhưng thái độ này, thiên tài mới tin cô bị **.
Ninh Tri Nhiên tuy không phải mê nhân, nhưng bạn tốt của anh ta nhiều như vậy, mỗi ngày đều rượu trì nhục lâm, đổi nữ nhân như đổi một đôi vớ, thời điểm thích, sẽ giữ bên cạnh, nếu chán ghét, hoặc cũ, sẽ không chút do dự ném đi. Có thể nói, Ninh Tri Nhiên "chưa ăn thịt heo", nhưng tuyệt đối thấy heo chạy. Cô gái này tuy xinh đẹp, nhưng anh ta cũng không muốn trêu chọc, anh ta ghét nhất mấy người có sinh hoạt cá nhân thối nát.
Đang do dự, Hướng Vãn đâu thèm quản nhiều, xông lên bám vào quần áo của anh ta. Ninh Tri Nhiên sửng sốt: "Cô làm gì?"
"Cởi quần áo của anh!" Hướng Vãn thốt ra, hiển nhiên không phát hiện những lời này rất có nghĩa khác.
Ninh Tri Nhiên đột nhiên nở nụ cười, anh ta cười.
Hướng Vãn cũng không biết bắt đầu đã sai lầm rồi, một đôi tay ngọc trắng nõn, nằm ở trước ngực anh ta, bộ dáng ái muội miễn bàn.
Khí lạnh trong hành lang, lại là rạng sáng, Hướng Vãn có một chút lạnh, cô lắc lư thân thể.
Ngay sau đó nghe "bốp" một tiếng, hai người đều ngây ngẩn cả người.
"A! Quay qua!" Hướng Vãn thét chói tai.
Ninh Tri Nhiên lại động cũng không động, nhìn chằm chằm ngực của cô, thân thể của cô rất đẹp, bộ ngực đầy đặn, eo nhỏ mảnh khảnh, nhưng đẫy đà trước ngực kia, lại nhiều vết thương như vậy, tới cùng tên đàn ông biến thái như vậy là ai?
Hướng Vãn thấy anh ta bất động, vừa tức vừa thẹn, tự xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh ta. Không bởi vì gì khác, chỉ vì nội y Hướng Vãn không tốt, không chịu nổi ngực lớn của cô, nút thắt mở, nội y rơi trên mặt đất.
Hiện tại tên đàn ông này, không có một xu quan hệ nào với cô, để cho một tên đàn ông xa lạ nhìn, cô khó tránh khỏi xấu hổ. Xem ra loại nội y này, nhất định phải mua chất lượng tốt, loại cực kỳ rắn chắc.