Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới

Chương 70: NGOẠI TRUYỆN: MAI HỰU KHIÊM (2)

Mọi chuyện đều diễn ra như Mai Hựu Khiêm mong muốn. Một tuần trước khi anh ta đến ngày phẫu thuật, Tô Vũ vẫn tới thăm đều đặn, ngoài dự đoán chính là thái độ luôn ra vẻ biết điều của Tạ

Khương Qua. Ấy thế mà, chuyện sau đó mới1khiến anh ta bất ngờ. Bốn giờ Tạ Khương Qua rời khỏi bệnh viện, sau đó khoảng sáu giờ rưỡi thì chính bản thân lại nhập viện.

Mai Hựu Khiêm còn nhớ khi ấy, Tô Vũ đang ngồi cạnh giường, chăm chú gọt giúp anh ta một quả táo. Bỗng lúc8này, một người đàn ông vội vàng chạy đến báo cho Tô Vũ là Tạ Khương Qua đã gặp tai nạn giao thông.

Lưỡi dao cắt vào tay cô, Tô Vũ đờ người nhìn người đàn ông vừa đến... Phạm Khương, là Phạm Khương... Từ đầu đến cuối, cô không thốt2nổi một lời. Sau đó, cô theo người đàn ông kia rời khỏi phòng, con dao và nửa quả táo nằm chỏng chơ trên mặt đất, vài giọt máu chảy từ tay cô còn rơi vãi trên sàn. Bóng dáng Tô Vũ rời đi tựa như một tờ giấy mỏng,4khi ấy Mai Hựu Khiêm mới đột nhiên phát hiện, cô ấy gầy biết bao, dường như chỉ một cơn gió thổi qua thân hình đó sẽ lập tức loạng chạng ngã vậy.

Bộ phim ấm áp mà anh ta đã chuẩn bị lại không xem được cùng cô, những lời anh ta định nói cũng không còn cơ hội, chiếc giường mà anh ta đã dọn sẵn chờ cô nghỉ lại cũng để trống. Cả đêm đó, cô không hề quay lại.

Ngày hôm sau, Tạ Khương Qua cùng với cánh tay bó bột của mình xuất hiện tại phòng bệnh Mai Hựu Khiêm. Bâng quơ nói cho anh ta biết, chỉ một vết thương nhỏ thế này thôi cũng đủ làm cô sợ chết khiếp, cả tối qua cô phải ở lại chăm sóc cho anh.

“Thấy cô ấy mệt quá nên tôi để cô ấy nghỉ ngơi trong phòng mình rồi.” Giọng Tạ Khương Qua tỏ vẻ đau lòng, anh nhìn chằm chằm Mai Hựu Khiêm, “Anh Mai, trong mắt tôi, anh là người vô cùng ích kỷ.

Tôi không có bình luận gì đối với cách làm của anh cả, nhưng nếu tôi là anh, cho dù tỷ lệ thành công sau ca

mổ của tôi lên đến 99%, trước khi giải phẫu thành công hoàn toàn tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô ấy. Bất kể tôi muốn chết hay gì nữa, tôi cũng sẽ trốn ở một nơi nào đó, lặng lẽ chết đi. Tôi sẽ giấu mọi tin tức liên quan đến cái chết của tôi, tìm mọi cách khiến cô ấy biết rằng tôi vẫn còn sống trên đời này. Nếu là bốn tháng trước, tôi không bao giờ làm những chuyện tương tự vì tôi muốn cô ấy đau lòng, nhưng bốn tháng sau, tôi sẽ làm như vậy bởi tôi không nỡ để cô ấy đau lòng.” Mai Hựu Khiêm á khẩu không nói nên lời.

Lúc ở sân bay, Mai Hựu Khiêm không bao giờ tin mình sẽ thua cuộc, ngay cả những ngày sau đó, anh ta cũng chưa lúc nào sợ mất Tô Vũ. Tuy nhiên vào giờ khắc này, sau những lời vừa rồi của Tạ Khương Qua, anh ta biết mình đã thất bại thảm hại.

Trước khi đi, Tạ Khương Qua thẳng thừng tỏ thái độ, nói rằng mình ghét Mai Hựu Khiêm, vốn đã nuôi Tô Vũ hồng hào lên rồi, vậy mà sự xuất hiện của anh ta lại khiến cô gầy rộc đi. Anh còn nói đã dặn bác sĩ yêu cầu mình phải nằm ở bệnh viện này đủ một tuần, sau đó bỏ đi với dáng vẻ vô hại, trong sáng thường ngày.

Tạ Khương Qua nằm ở phòng bệnh bên cạnh. Hằng ngày anh mang theo cánh tay bó bột thường xuyên ra vào phòng bệnh của Mai Hựu Khiêm với danh nghĩa là tăng tình hàng xóm, Tô Vũ ở trong phòng Mai Hựu Khiêm bao lâu thì Tạ Khương Qua ghé lại phòng anh ta bấy lâu. Việc Tạ Khương Qua liên tục làm phiền khiến Mai Hựu Khiêm cực kỳ buồn bực, Tạ Khương Qua luôn có cách phá hỏng bầu không khí êm ấm tình cảm mà anh ta đã cố tạo dựng.

Một điều khác khiến anh ta buồn bực không kém chính là Tô Vũ. Thời gian dần trôi qua, anh ta chỉ thấy một sự thương hại từ phía cô chứ không có chút gì liên quan đến tình cảm nam nữ. Cô đã cố gắng phối hợp, thậm chí lấy lòng anh ta, thế nhưng cô không còn hờn dỗi, gắt giọng gọi tên anh ta như trước đây nữa. Bất kể anh ta có làm khó đến đâu, cô đều chiều theo.

Ngược lại, thỉnh thoảng anh lại bắt gặp cảnh cô hờn dỗi với Tạ Khương Qua, tức giận mắng: “Tạ Khương Qua, anh là đồ khốn!” Có lần, Mai Hựu Khiêm đứng bên cửa sổ nhìn xuống vườn hoa, thấy Tô Vũ cởi giày cao gót ném Tạ Khương Qua, cậu ta không hề né tránh, cứ thế ăn trọn chiếc giày cao gót vào đầu. Còn cô lại lập tức chạy đến, vừa đấm vừa đá. Mai Hựu Khiêm khá bối rối trước hình ảnh thân mật này, anh ta vội kéo rèm cửa sổ kín mít, sợ nhìn thấy hành động của đôi nam nữ bên ngoài ô cửa.

Mai Hựu Khiêm bắt đầu cảm thấy, người phụ nữ từng ngoan ngoãn nấu cơm và chờ anh ta về đã dần trở nên xa xôi.

Còn hai ngày nữa là đến thời điểm phẫu thuật. Đầu giờ chiều, Tạ Khương Qua lại đến phòng bệnh của Mai Hựu Khiêm.

Lúc này đang là thời gian Tô Vũ nghỉ trưa, trong phòng bệnh chỉ có hai người đàn ông là họ. Tạ Khương Qua bảo mình không ngủ được nên muốn đến tìm anh ta tán gẫu, sau vài trò đùa mang phong cách của riêng của Tạ Khương Qua, Mai Hựu Khiêm lặng người nhìn anh tháo miếng vải treo cánh tay của mình.

Sau khi bỏ vải treo ra, Tạ Khương Qua cử động cánh tay trước mặt Mai Hựu Khiếm một cách dễ dàng. Anh còn nhếch miệng cười khẩy, sau đó còn dùng cánh tay được cho là bị vỡ xương nghiêm trọng cầm lấy quả táo, đứng trước giường anh ta gặm cắn ngon lành.

“Tạ Khương Qua.” Ánh mắt Mai Hựu Khiêm nhìn bàn tay đang cầm quả táo của đối phương: “Tay cậu bị thương chỉ là giả á?” Tạ Khương Qua đáp bằng khẩu hình: Chậm hiểu quá, giờ mới phát hiện ra à?

“Tạ Khương Qua, cậu bị điên à?”

Tạ Khương Qua cười khoái chí, hỏi ngược lại anh ta: “Chỉ vì đây là những chuyện mà người bình thường không làm, nên trong mắt anh Mai, tôi đã trở thành một kẻ điên à?”

Thật ra, ban nãy Mai Hựu Khiêm chỉ buột miệng thốt ra. Tất nhiên anh ta thừa biết Tạ Khương Qua không điên, cũng như Tạ Khương Qua vừa nói, người bình thường chẳng ai làm như vậy cả.

Tạ Khương Qua thở dài: “Tô Vũ đúng là một người phụ nữ xấu xa, cô ấy luôn khiến tôi không tự chủ được làm chuyện ngu xuẩn. Cô ấy cũng là một cô gái đáng yêu nữa, đáng yêu đến mức khiến tôi luôn không tự chủ được làm chuyện ngu xuẩn này.”

Ăn xong quả táo, Tạ Khương Qua còn ung dung phủi tay, hỏi: “Mai Hựu Khiêm, nếu đổi lại là anh, anh có dám làm những chuyện này vì cô ấy không?”

Mai Hựu Khiêm không trả lời, trên thực tế, anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm những chuyện như vậy.

Tạ Khương Qua tỏ vẻ đã hiểu: “Mai Hựu Khiêm, trong mắt tôi, anh sẽ không làm vậy, cho dù anh muốn làm nhưng cuối cùng cũng không làm đầu, bởi vì anh sẽ tự đề ra vài lý do bác bỏ. Thứ nhất, hành động này sẽ gây nguy hiểm cho bản thân anh, nếu để cô ấy biết được, bao nhiêu mưu kế trước đây của anh hoàn toàn biến thành vô dụng, anh sợ cô ấy không còn tin anh nữa. Thứ hai, tuổi tác của anh, thân phận của anh và nền giáo dục mà anh đã tiếp nhận từ nhỏ không cho phép anh làm vậy, anh sợ mất mặt, sợ những người thân luôn gửi gắm hy vọng vào mình thất vọng trước hành động đó. Cứ thể sẽ có những lý do thứ ba, thứ tư, thứ năm... cản trở anh.

Mai Hựu Khiêm, bản chất thương nhân luôn cân nhắc thiệt hơn đã ăn sâu vào xương máu anh. Anh luôn đặt cái thiệt trước cái có được, cho nên nếu anh có thể chọn từ bỏ cô ấy một lần, tôi tin tưởng sẽ có lần thứ hai thôi.”

Mai Hựu Khiêm siết chặt nắm đấm, muốn hùng hổ phản bác. Thế nhưng câu nói “Tạ Khương Qua, không đúng, tôi sẽ không...” cứ nghẹn ứ trong cổ họng, không thể thốt thành lời. Anh ta phát hiện từ trước đến nay mình chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nếu như gặp tình trạng tương tự, liệu anh ta có phải đưa ra lựa chọn giữa gia tộc và có một lần nữa hay không.

“Tôi không giống với cậu ba nhà họ Mai, tôi nghĩ cho đến khi tôi sống đến trăm tuổi, tôi vẫn sẽ quyết không để bất cứ thứ gì có thể chia cách chúng tôi. Có lẽ lúc ấy, tôi cũng chỉ có thể thầm than thở trong lòng, Tạ Khương Qua, nhìn mày đi, lại làm một việc ngu xuẩn nữa rồi mà thôi!”

Mai Hựu Khiêm thả lỏng tay, chân mày cũng giãn ra nốt.

Hay đấy, rốt cuộc trong phòng cũng có thêm một người thứ ba chia sẻ bài diễn thuyết của Tiểu Tạ rồi.

Tô Vũ đi vào thì nhìn thấy cái miếng vải treo tay bị lộn ngược, cô đi đến trước mặt Tạ Khương Qua, nhìn kĩ tay anh, sau đó hỏi: “Tạ Khương Qua, tay anh không sao hả?”

Bầu không khí cực kỳ ngột ngạt kéo dài gần một phút, Mai Hựu Khiêm khoanh tay, hả hê nhìn Tạ Khương Qua. Anh ta đang đợi Tiểu Tạ biện minh cho bản thân.

Một phút sau, Tạ Khương Qua ủ rũ, giọng điệu như đưa đám: “Xui xẻo thật, bị em phát hiện mất rồi, anh không ngờ em tỉnh dậy sớm như thế.”

Lần này Tô Vũ cũng không thèm quát mấy câu đại loại như: Tạ Khương Qua tên khốn này! Cô chỉ thờ ơ liếc anh rồi xoay người bỏ đi, Tạ Khương Qua cũng vội vàng đi theo cô.

Gian phòng yên tĩnh trở lại, Mai Hựu Khiêm cũng không biết mình đã ngồi yên bao lâu. Đến khi anh ta sờ mặt, mới phát hiện khuôn mặt mình vô cùng cứng ngắc. Chạng vạng, Tô Vũ trở về phòng bệnh của Mai Hựu Khiêm một mình. Hốc mắt cô đỏ hoe, sưng như hạch đào, đôi môi cũng đỏ tấy. Anh ta hỏi cô có chuyện gì, cô chỉ cười gượng bảo không sao. Đến tối, quản gia của Mai Hựu Khiêm báo cô Tô vẫn chưa về phòng mình.

Ngày hôm sau, Tạ Khương Qua lại đến phòng bệnh của Mai Hựu Khiêm, lần này tay anh lại được treo lên, vẫn là tay trái, những miếng vải treo tay đối từ màu lam nhạt sang màu lục nhạt.

Tạ Khương Qua nói với anh ta: “Anh Mai, lần này là bị thương thật rồi, anh có muốn đoán thử xem, sao tôi lại bị thương không?”

Mai Hựu Khiêm ra hiệu tiền khách với Tạ Khương Qua.

Chờ Tạ Khương Qua khuất bóng, anh ta lại nằm lên giường, ánh sáng đầu tháng Chín tại Napoli dần mang sắc thu, dưới tia nắng vàng nhạt, Mai Hựu Khiêm cảm thấy mệt mỏi và chớm già nua.

Mai Hựu Khiêm biết chắc chắn Tạ Khương Qua bị thương thật. Mới đây, anh ta nghe thấy hai lao công bàn tán với nhau, có chàng trai tuấn tú dùng một cây gậy gỗ đập mạnh vào tay mình ngay trước mặt cô gái đang vô cùng tức giận, mạnh tay đến nỗi gậy gỗ cũng bị gãy làm đôi. Đập xong, anh chàng còn cười tươi tỉnh, nói với cô gái rằng lần này là thật.

Sau đó, cô gái vốn đang tức giận bắt đầu khóc, chàng trai liền hôn cô ấy. Ban đầu cô gái còn giãy dụa, nhưng một lúc sau thì ngừng, sau cùng cô gái hầm hầm kéo tay chàng trai đến khoa chỉnh hình.

Hai người lao công nói xong còn tranh luận với nhau, dáng vẻ của chàng trai dùng gậy gỗ tự làm mình bị thương kia trông thật giống Tiểu Tạ.

Mai Hựu Khiêm nhắm mắt lại, như bị ma xui quỷ khiến, anh ta lại dựa theo logic của Tạ Khương Qua, tự hỏi mình có dám dùng gậy gỗ đập vào tay mình không? Mai Hựu Khiêm phát hiện mình không nghĩ đến việc có làm hay không, anh ta chỉ phân tích tình huống, nhỡ may khi đập gậy gỗ vào tay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì thế nào? Ví dụ như đập trượt vào đầu mình thì sao, lỡ như gậy gỗ gãy tạo ra vụn gỗ, vụn gỗ đó trùng hợp bắn vào mắt thì thế nào?

Mai Hựu Khiêm vùi đầu trên gối, cười khổ. Quả nhiên, quả nhiên là thế... Quả nhiên Tạ Khương Qua đã đoán đúng, Mai Hựu Khiêm chính là thương nhân trời sinh, bản chất ấy đã ăn sâu vào xương tủy, anh ta không thể tự lựa mình dối người.

Trong thế giới quan của Mai Hựu Khiêm, anh ta luôn quan tâm đến thiệt hại đầu tiên. Giờ phút này, Mai Hựu Khiêm vẫn chưa nghĩ đến việc buông tay Tô Vũ, phải đến nửa tiếng sau, khi nhận được một tập tài liệu thám tử tư ở Tokyo gửi đến, anh ta mới chính thức từ bỏ cô.

Lúc chạng vạng, quản gia giao cho Mai Hựu Khiêm một tập tài liệu đã được cài mật mã, Mai Hựu Khiêm nói với Tô Vũ: Tô Vũ, em đến vườn hoa chờ anh, anh sẽ đến gặp em sau. Chờ cô rời đi, Mai Hựu Khiêm mới mở tập tài liệu kia ra.