“Cô là Charlotte Wareham, người quản lí dự án của công ty Kentham Brothers?”
Charlotte - Charley - Wareham ngước lên nhìn từ cái laptop của cô, chớp mắt vì ánh nắng mùa xuân quá gắt ở Ý. Cô chỉ mới trở về sau bữa ăn trưa nhanh và rất muộn - một cái bánh sandwich và một tách café cappuccino thật ngon trong một quán café gần đó. Cuộc họp của cô với hai viên chức của thành phố chịu trách nhiệm cho dự án tôn tạo lại khu công viên bị bỏ hoang, phải được hoàn thành vào đúng dịp lễ kỉ niệm 500 năm ngày khu công viên đó được dựng nên, mà cô là người chịu trách nhiệm theo dõi, đã bị trễ quá giờ hẹn rồi.
Người đàn ông mà lúc này đang gay gắt nhìn xuống cô, người mà cô chưa từng gặp trước đây, và dường như không biết từ đâu mà xuất hiện ra, đang rất giận - thật sự là rất giận dữ - khi anh ta chỉ tay đến những cái bình giả đá rẻ tiền và những cái mẫu mô hình khác mà cô đã chuyển đến cho khách hàng phê duyệt.
“Liệu tôi có thể hỏi những cái vật gớm guốc rẻ tiền này là gì không?” anh ta cật vấn cô.
Dù vậy, thì đó vẫn không phải là cơn giận của anh ta đã gây ra một cơn vặn xoắn choáng váng không thể tin được đang xiết chặt lấy toàn bộ cơ thể cô. Lờ mờ cô nhận ra cái cảm giác sắc bén, nhói nhanh chiếm lấy cô chính là một bản năng của giống cái khi nhận ra người đàn ông quá tốt mà không một người phụ nữ nào có thể hay thậm chí muốn từ chối anh ta.
Đây là một người đàn ông sinh ra đã hơn hẳn những người cùng trang lứa một cái đầu - một người đàn ông sinh ra để cho ra đời những đứa con khỏe mạnh mang hình ảnh của chính anh ta - một người đàn ông sinh ra là để mang người phụ nữ mà anh ta đã chọn vào trong giường của mình và đem lại cho cô ấy một sự khoái lạc mà cô ấy sẽ bị gắn chặt những kỉ niệm của mình chỉ với anh ta trong suốt quãng đời còn lại của cô ấy.
Mình chắc hẳn đã ngồi quá lâu dưới ánh mặt trời rồi, Charley quả quyết thế một cách run run. Những cái suy nghĩ thế này chắc chắn là không phải thứ mà cô thường hay nghĩ đến - hoàn toàn là đối lập nữa ấy chứ.
Cô đưa ra một nỗ lực cương quyết để lôi cả người mình cùng đứng dậy, đặt cái laptop của cô xuống, vươn người lên khỏi cái băng ghế giả đá mà cô đang ngồi trên đó, và đứng lên đương đầu với kẻ chất vấn cô.
Anh ta cao lớn và hơi ngăm đen và tràn đầy thịnh nộ như một ngọn núi lửa sắp sửa bùng nổ. Anh ta cũng, như những cảm giác của cô đã nhận ra trước đó, cực kì ưa nhìn. Làn da màu oliu thật trơn láng kéo căng lên trên cái cấu trúc xương mặt đầy nam tính, và anh ta cao, mái tóc màu tối, với những đường nét trên khuôn mặt kiêu ngạo được chạm trổ để nói lên dòng dõi quý tộc của anh. Ánh mắt màu xám thép không mong đợi của anh quét qua cô với một sự khinh miệt trần trụi, cái nhìn của anh giống như một nhà điêu khắc tạo nên, tìm kiếm ra từng điểm nứt trong một mảnh đá hoa cương nơi mà nó dễ bị tổn thương nhất.
Charley cố gắng quay đi không nhìn anh và nhận thấy rằng thay vì thế ánh mắt cô lại bằng cách nào đó trượt đến cái miệng của anh. Bị sốc bởi cách cư xử của chính mình, cô cố gắng kéo ánh mắt mình đi, nhưng nó lại từ chối di chuyển. Một cái cảnh báo đau nhói đang run lên dưới da cô, những nó đã quá muộn rồi. Một cú xóc không mong đợi khi nhìn nhận anh như một người đàn ông đã đánh qua người cô như một tia chớp lằng ngoằng xuất hiện trên bầu trời yên tĩnh, và là tất cả những sự đe dọa hơn nữa cho cái điều không mong đợi này. Miệng cô trở nên khô khốc; hàng ngàn dây thần kinh bé nhỏ chích vào dưới da cô. Cô có thể cảm thấy môi mình mềm đi và sưng lên như để chuẩn bị cho một nụ hôn của người tình, và anh đang nhìn vào chúng lúc này, ánh mắt của anh nheo nheo lại khó hiểu, nhưng không còn nghi ngờ gì đã lấp đầy sự khinh bỉ ngạo mạn dành cho sự yếu đuối của cô. Một người đàn ông như thế này sẽ không bao giờ nhìn xuống miệng cô theo cái cách mà cô đã nhìn anh. Anh sẽ không bao giờ bị tước đi sự bảo vệ bởi một cú sốc vì biết được những cảm giác của mình như thế nào đã xé toang tâm trí mình và đang tràn đầy những hình ảnh khi miệng cô đặt lên trên đó.
Thật kì lạ, những ngón tay cô run rẩy khi cô chiến đấu lấy lại sự tự chủ, Charley kéo cái kính mát đang đậu trên đầu cô xuống để che đi cặp mắt của mình, một nỗ lực nhằm che dấu sự tác động anh đã gây ra cho cô. Nhưng nó đã quá muộn. Anh đã nhìn thấy nó - và sự khinh miệt cô có thể thấy được đang bị cứng lại trên vẻ mặt của anh đã bảo với cô những gì anh nghĩ về phản ứng của cô đối với anh. Gương mặt cô, toàn thân cô bị đốt cháy với một sự trộn lẫn giữa cú choáng váng không tin được và sự bẽ mặt khi cô chiến đấu để lí giải suy nghĩ và hiểu được chuyện gì đã xảy ra cho mình. Cô chỉ đơn giản chưa bao giờ phản ứng với đàn ông như thế cả, và nó làm cô bị sốc khi lúc này cô làm như thế - và với người đàn ông này chứ không phải bất kì ai khác. Cô có một nhu cầu yếu đuối là được chạm vào môi mình, để xem chúng có thật sự mềm mại và sưng phồng lên như mình cảm giác hay không.
Chuyện xảy ra hẳn phải là một kiểu phản ứng với tất cả những áp lực và căng thẳng mà cô đang phải chịu, Charley cố gắng lý giải. Tại sao cô lại không phản ứng theo cách nào khác hơn cái cách nguy hiểm và khác thường này? Những cảm giác của cô, dù vậy, lại từ chối bị kiểm soát. Đôi mắt họa sĩ bên trong cô nhận ra được sức mạnh nam tính thô ráp của cơ thể mà đang bị che phủ bởi cái áo bành tô màu xám rất đắt tiền của anh. Bên dưới quần áo của mình anh chắc sẽ có một thân hình như bức tượng và mọi thứ đều hài hòa với nó, đến nỗi những nghệ sĩ thời trung cổ mà nổi tiếng ở Florence cũng phải yêu thích muốn tạc tượng hay vẽ tranh anh.
Cô đã quá muộn màng nhận ra rằng anh vẫn đang chờ cô trả lời câu hỏi của mình. Trong một nỗ lực lấy lại mặt đất dưới chân mình mà cô cảm thấy đã mất, Charley hếch cái cằm nhỏ lên về phía anh và bảo, “Tôi làm việc cho Kentham Brothers, đúng thế.” Cô ngừng lại, cố không nhăn mặt khi cô nhìn vào bức tượng và chai lọ lỉnh kỉnh bày bừa bãi khắp nơi, sự kém chất lượng của chúng đã bị bóc trần dưới cái nhìn khinh thị của người lạ, và sau đó nói tiếp, “Và cái ‘vật gớm guốc rẻ tiền’ như anh nói, thực tế là rất có giá trị đấy”
Cái nhìn khinh khi đã vặn chặt miệng của anh lại thành một lời chỉ trích cay độc hơn - không chỉ vào những mẫu mô hình mà còn vào chính cô - khẳng định lại mọi thứ mà Charley đã biết về bản thân mình. Sự thật là cô đang thiếu một sắc đẹp thực thụ, phong cách và sự tinh tế duyên dáng, và mọi thứ khác mà những phụ nữ thường chăm chút cho một người đàn ông có thể chiêm ngưỡng giống như những mẫu mô hình bị thiếu đi những thứ thật sự là nghệ thuật. Và nó chính là cái nhận thức ấy - cái nhận thức mà cô đang bị phán xét và nhận ra sự ham muốn bởi một người đàn ông mà không nghi ngờ gì là người am hiểu về giới nữ của cô - điều đó nhắc nhở cô phải nói với anh thật bướng bỉnh, “Chuyện đó thật sự không phải việc của anh...” Cô ngừng lại cố tình trước khi thêm vào một câu hỏi “phải không Signor...?” (Signor là ngài, tiếng Ý)
Đôi lông mày đen kéo thành một đường dài dính liền trên vẻ cao ngạo của anh, cái mũi chim ưng, đôi mắt xám làm tan chảy cả platin khi anh trao cho cô một cái nhìn kiêu kì ngạo nghễ và nói với cô, “Nó không phải là Signor gì cả, quý cô Wareham. Tôi là Raphael Della Striozzi - Duce di Raverno. Il Duce là hình thức xưng danh mà hầu hết mọi người trong thị trấn dùng để gọi tôi - cũng như họ đã gọi cha tôi và ông tôi trước đây, cách đây vài thế kỉ.”
Il Duce? Anh ta là một công tước sao? Thôi được, cô sẽ không để mình bị ấn tượng đâu, Charley tự nhủ, đặc biệt khi anh rõ ràng là mong cho cô làm thế.
“Thật à?” Charley chìa cái cằm ra một cách cương quyết - một thói quen cô đã có từ khi còn bé để bảo vệ mình khỏi sự khiển trách của cha mẹ. “Thôi được, tôi nên chỉ ra cho anh thấy rằng toàn khu vực này đã bị giới hạn nghiêm khắc không cho tự do xâm nhập bởi đại chúng, tước hiệu hay không tước hiệu cũng vậy, là vì sự an toàn của chúng thôi. Có những bản báo đã được cắm lên đó. Nếu anh có vấn đề với công việc tôn tạo mà công ty Kentham Brothers đang chịu trách nhiệm làm, tôi đề nghị anh nên nói nó với những người có quyền” cô nói một cách liếng thoắng.
Raphael nhìn chằm chằm vào cô với sự giận dữ không tin được. Cô ta, cái cô người Anh này, dám từ chối không cho anh vào trong khu vườn này ư?
“Tôi không phải là công chúng. Một thành viên trong gia đình tôi đã truyền lại khu vườn này cho thị trấn.”
“Vâng, tôi biết điều đó,” Charley đồng ý. Cô đã làm nghiên cứu về khu vườn rất cẩn thận khi lần đầu được thông báo về bản hợp đồng. “Khu vườn này là một món quà cho hội đồng của thị trấn từ phu nhân của vị công tước đầu tiên, là để cảm ơn họ đã cầu nguyện cho sự ra đời của đứa con trai của bà sau 4 cô con gái.”
Miệng của Raphael mím cứng lại thành một đường thẳng khi anh đáp lại, “Cảm ơn, tôi biết rõ về lịch sử của gia đình mình rồi.”
Nhưng khi anh nhìn vào vấn đề một cách cẩn thận hơn thì anh đã phát hiện ra người phụ nữ này đã có ý thay thế sự trang hoàn với những mẫu vật hiện đại gớm guốc của việc sản xuất công nghiệp hàng loạt mà ban đầu là được tạo ra bởi những nghệ nhân thiên tài bậc nhất của thời Phục Hưng. Giờ đây tuy bị bỏ hoang, bị tàn phá và bị quên lãng, nhưng khu vườn trước kia đã được thiết kế bởi một người xây dựng phong cảnh lỗi lạc nhất của thời đó.
Nhận biết được khu vườn phải trở nên xinh đẹp đáng kinh ngạc như thế nào đã khuấy động trong anh một cảm xúc trách nhiệm đối với dự án hiện tại. Một trách nhiệm mà anh nên nhận ra từ sớm hơn, và giờ anh đang tự trách mình đã không đặt nó lên vai mình từ trước. Thị trấn có thể sở hữu khu vườn này, nhưng họ sẽ đặt theo tên của gia đình anh, và sang năm, khi nó được mở cửa trở lại cho công chúng tổ chức lễ kỉ niệm 500 năm ngày tồn tại, thì cái sự liên kết đó sẽ được rộng rãi công chúng biết đến. Raphel lấy làm hãnh diện cho sự tồn tại của một tác phẩm nghệ thuật trong tất cả những tòa nhà và những báu vật nghệ thuật đã dành cho anh thông qua gia đình mình, và cái suy nghĩ về khu vườn mà gia đình anh có mối quan hệ lại bị những kẻ có khiếu nghệ thuật kém cỏi trao cho một kẻ đần độn người Anh âm mưu làm chủ đã làm anh sôi lên giận dữ mà hiện giờ nó nhắm thẳng vào Charlotte Wareham - với cái gương mặt được trang điểm ít, mái tóc màu nâu bùn có sọc sáng, và cái bề ngoài rõ ràng là thiếu hấp dẫn hay tự tin của cô. Cô đã thiếu trang bị để phù hợp với vẻ đẹp hoang đường của những người đồng trang lứa của mình trong khi những bức tượng kinh tởm của cô thì lại phù hợp với vẻ lộng lẫy của những nguyên bản đã một lần làm tôn vinh khu vườn này.
Anh nhìn lại Charley một lần nữa, cau mày khi cái nhìn lần thứ hai đã buộc anh phải xem lại sự đánh giá ban đầu của mình. Giờ anh đã có thể thấy được rằng cái miệng màu hồng không đánh son của cô thật mềm mại, đôi môi cô đầy đặn và có nét rõ ràng, mũi và cằm thì được đẽo gọt công phu. Anh đầu tiên đã nghĩ đôi mắt cô, với hàng lông mi dày màu đen ở bên trên xương gò má thì bị ố đi vì giận dữ, một màu xanh nhạt đơn giản, nhưng lúc này, khi cơn giận của cô dâng lên, anh có thể thấy chúng trở thành một màu xanh sáng vừa xanh lục vừa xanh dương đáng kinh ngạc của biển Adriatic với sự biến động nhất của nó.
Không quan trọng chuyện cô ta trông như thế nào, Raphael tự nhủ một cách dứt khoát.
Charley có thể cảm thấy được mặt mình bắt đầu bị đốt nóng lên với những kí ức về việc cha mẹ cô đã cảnh báo cô phải suy nghĩ trước khi nói ra hay hành động gì, và về sự khinh suất thiếu nữ tính của cô khi cứ khao khát đáp lại lúc bị thách thức. Cô đã tin rằng mình đã học được cách kiểm soát cái mặt tính cách đó của mình rồi, nhưng cái người đàn ông này - cái người... cái người công tước này - đã bằng cách nào đó hoặc xoay sở thế nào đó đã lẻn vào dưới da cô và chứng minh rằng cô đã sai. Giờ thì cô cảm thấy như thể anh đã đánh giá sai lầm về cô, nhưng cô sẽ không để cho anh nhìn thấy được điều đó.
“Thôi được, anh có lẽ là Công tước Raverno, trên những giấy tờ mà tôi đã xem thì không có nói gì đến việc một công tước có liên quan đến dự án này. Như tôi hiểu thì bất kể những ông tổ của anh đã đóng một phần quan trọng như thế nào với khu vườn trong quá khứ, thì giờ đây là thị trấn này sẽ chịu trách nhiệm với nó và sự cải tạo của nó. Anh không có quyền gì ở đây.”
Cô sẽ không để cho anh ta bắt nạt mình, không phải chỉ trong một phút - dù là có tước hiệu hay không. Cô đã có quá đủ những thứ ấy trong vài tuần qua, công việc của cô làm cho cuộc sống cô là một sự đau buồn đến nỗi cô ao ước có thể chối bỏ được ý thức này của mình. Nhưng cô phải gượng cười và chịu đựng nó với xu thế tài chính hiện nay. Gia đình bé nhỏ của cô, bao gồm cả người chị cả của cô, em gái út và hai đứa con trai song sinh của nó, đang cần số tiền mà cô có thể kiếm được một cách tuyệt vọng - hơn thế nữa từ khi công việc kinh doanh thiết kế nội thất của chị cả cô đang trên bờ vực phá sản.
Với quá nhiều người thất nghiệp, thì cô đã may mắn vì có được một công việc - đó là thứ mà ông chủ của cô luôn nhắc cho cô nhớ. Cô đã biết tại sao ông ta lại làm thế, đương nhiên. Thời buổi khó khăn; ông ta muốn cắt giảm bớt nhân viên, và ông ta có một con gái mới xong đại học, đang làm việc thực tập trong công ty, đang muốn phát cáu lên khi cô ta biết được rằng Charley sẽ giám sát cái hợp đồng mới với người Ý này.
Nếu không phải vì cô nói được tiếng Ý, và con gái của sếp cô thì không thể, thì Charley biết mình hẳn sẽ bị mất việc rồi. Cô dù sao đi nữa cũng có lẽ sẽ mất nó ngay khi cái hợp đồng này hoàn tất. Vì thế, cô phải để cho ông chủ của mình phải thất kinh, bởi vì cô cần giữ công việc của mình kinh khủng, nhưng cô sẽ không để cho cái gã người Ý ngạo mạn này làm việc tương tự thế với mình. Không khi mà hội đồng thành phố là những người mà cô phải trả lời chứ không phải anh ta. Và hơn nữa thách thức anh càng làm cho cô cảm thấy tốt hơn là cái ý thức không mong muốn của cô về anh.
Raphael có thể cảm thấy được cơn giận đang hình thành lên bên trong anh - đốt cháy và làm sôi lên bên trong anh như dung nham nóng chảy.
Khi hội đồng thị trấn tuyến bố rằng họ đã lên kế hoạch tôn tạo lại khu vườn xinh đẹp đổ nát một cách hiểm nghèo bên ngoài bức tường của thị trấn, anh đã mở một cuộc điều tra các tài liệu lịch sử về các công tước để tìm bản copy của sơ đồ nguyên thủy của khu vườn, ban đầu chỉ đơn giản là vì tò mò, nghĩ rằng chúng có thể hỗ trợ sự cải tạo. Tuy nhiên, khi anh từ Rome quay lại thì phát hiện ra rằng vì lí do tài chính thị trấn đã quyết định thay thế những bức tượng và những tạo tác nguyên thủy khác được thiết kế và chế tạo bởi vài nghệ nhân vĩ đại nhất của Florence mà anh đã từng bị ấn tượng đến kinh hãi - và tâm tính anh đã bị rơi vào tình trạng dễ cáu gắt bởi sự khẳng định của hội đồng rằng khu vườn sẽ phải được tôn tạo với một số tiền nhỏ hoặc cả địa điểm ấy phải bị san bằng, bởi vì với tình trạng hiện tại của nó thì nó vẫn còn là một mối nguy cho cộng đồng. Và giờ ở đây là người phụ nữ người Anh này, đang thách thức anh làm kích động thêm cơn giận của anh lên đến mức gần như không thể kiểm soát nổi.
Raphael có thể là không hoan nghênh với những kế hoạch được đề ra nhằm cải tạo lại khu vườn, nhưng anh lại thậm chí còn ít hoan nghênh hơn cả là những tác động lên anh khi biết người phụ nữ này chịu trách nhiệm tôn tạo lại nó. Đó là một cơn giận dữ dội khi nó cổ vũ cho một khao khát trừng phạt cô bên trong anh vì đã dám khêu khích nó lên. Và điều đó không thể được phép. Không phải bây giờ hay mãi mãi.
Giận dữ và thô lỗ là hai bóng ma sinh đôi cùng nhau tạo nên những người đàn ông có sự hoang dã truyền kiếp mà có thể không bao giờ bị quên lãng hay được tha thứ. Và khuynh hướng phô bày chúng ra đang chảy mạnh trong mạch máu anh như nó đã làm với các đời tổ tiên anh rồi truyền lại cho anh - nhưng với anh thì sự thừa kế này sẽ chấm dứt. Anh đã thề điều đó vào lúc 13 tuổi, khi nhìn thấy quan tài của mẹ mình được đặt vào hầm mộ của gia đình ở Rome cùng với cha mình.
Raphael có vẻ mù quáng tiến đến lối đi đã móc khóa của khu vườn. Anh cảm thấy bóng tối nặng nề đầy đe dọa của cặp đôi cảm xúc ngay sau lưng mình, đi theo mình, không nhìn thấy được nhưng luôn luôn ở đó, bay qua vai của anh...
Chúng đã điều khiển gia đình anh như một lời nguyền hắc ám, chờ đợi được giải phóng. Anh đã dạy mình phải nhốt chúng lại bằng lí trí và sự nhận thức luân lí, phản đối chúng bằng sự ngạo mạn và kiêu hãnh mà đã có trong máu của họ, nhưng giờ đây, cách xa ở một nơi nào đó, đơn giãn chỉ là ở đây người phụ nữ Anh quốc đang mang lại cho anh một đam mê mãnh liệt, với cái thứ vô giá trị của cô, những mô hình xấu xí, sự thiếu ý thức của cô về việc khu vườn nên như thế nào, và đó chính là chìa khóa để giải phóng cho chúng giờ đang bị khóa mà thậm chí không cần đến nhận thức của anh muốn đặt chúng ở đó.Việc bị ép trở lại với cái thôi thúc về thể xác là muốn tóm lấy cô và buộc cô phải biết được những sơ đồ nguyên thủy của khu vườn, để xem cô sẽ hủy hoại ra sao với một tài sản mang tính lịch sử như thế này, thì giống như đang cố đẩy lùi một dòng sông đầy lũ, kéo căng mọi dây thần kinh cảm xúc và trí tuệ mà anh có.
Bức tường tự chủ của anh đã được kiểm tra bằng cuộc họp với hội đồng thị trấn khi anh nghiên cứu bản sơ đồ mà họ đã tự hào khoe với anh, trong khi nói với anh họ đã trả giá tốt thế nào. Và giờ đây với cái người...người phụ nữ này, quá mảnh mai đến nỗi anh có thể bẻ gãy cô chỉ bằng tay không, lại dám từ chối không cho anh vào trong khu vườn mà tổ tiên anh đã tạo nên, mong chờ anh chấp nhận sự nhạo báng phô trương và rẻ tiền cho cái sự thanh tú và xinh đẹp đầy nghệ thuật mà nó đã một lần có được.
“Anh không có quyền...” cô đã nói. Thôi được, anh ta sẽ làm cho nó trở thành quyền của mình - anh sẽ làm cho khu vườn này trở thành thứ mà nó nên trở thành, và anh sẽ làm cho cô...
Làm cho cô thế nào? Một sự hiến tế cho bóng tối bằng gene của cô chăng?
Không! Không bao giờ là thế. Không có gì và không ai được phép đe dọa quyền kiểm soát của anh đối với cái khả năng nguy hiểm, tăm tối đó vì cơn giận dữ tàn bạo và hoang dã đó đang chạy qua mạch máu anh và đã được định hình trong DNA của anh.
Anh cần nói chuyện với chính quyền địa phương và đặt chúng vào kế hoạch mà anh giờ đang hình dung ra - để anh nắm lấy quyền kiểm soát dự án tôn tạo này, vì thế nó có thể được đặt vào tay một người thích hợp hơn, và càng sớm càng tốt.
Không biết được Raphael đang nghĩ gì, Charley vừa kinh ngạc vừa an tâm khi anh bắt đầu sải bước đi khỏi cô, tiến đến leo vào trong một chiếc xe có vẻ đắt tiền kiểu dáng thật đẹp đang đậu cách đó vài thước, thân của nó cũng xám màu thép nguội như mắt của anh.