Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 138: Đối thủ là Dạ Lang

“Anh đi xem một chút, em yên tâm đi! Với năng lực của Hùng Lập Tân thì bà xã anh ấy sẽ nhanh chóng nín khóc mà mỉm cười thôi.”

Mạc Tử Bắc vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai Giản Tiểu Bạch rồi đi ra ngoài. Mới ra tới cửa liền gặp phải Hùng Lập Tân đi ra.

“Thế nào rồi?” Anh hỏi.

Hùng Lập Tân ra hiệu ok Mạc Tử Bắc mới yên lòng, đưa mắt nhìn phòng bệnh ý bảo Hùng Lập Tân tránh khỏi cửa phòng bệnh một chút.

“Ơ?” Hùng Lập Tân không biết anh muốn làm cái gì.

Mạc Tử Bắc hạ giọng hỏi: “Con tôi rốt cuộc thế nào rồi. Tôi thật sự lo lắm. Anh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ đi tìm thằng bé.”

Hùng Lập Tân lắc đầu: “Tôi có thể cam đoan Thiên Thiên tạm thời không có việc gì, bọn họ bắt cóc Thiên Thiên đơn giản là vì gần đây thủ đoạn mà Mai Thiếu Khanh ra tay với bọn họ hơi độc ác, tôi đã thông báo cho anh ta rồi. Không bao lâu nữa Thiên Thiên sẽ bình an trở về.”

“Nhưng mà tôi vẫn rất lo.” Mạc Tử Bắc không thể không lo lắng. “Anh có biết làm cha có cảm giác thế nào không? Tôi hiện tại cuối cùng cũng cảm nhận được, tôi chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy con tôi bình an vô sự.”

Hùng Lập Tân nhìn ánh mắt anh cũng đã hiểu nỗi lo lắng hiện lên trong mắt Mạc Tử Bắc. “Tôi biết. Thằng bé cũng là cháu của tôi. Tôi sẽ không để thằng bé gặp nguy hiểm đâu, anh yên tâm đi. Tạm thời đừng cho Tiểu Bạch biết, cơ thể của con bé còn rất yếu nếu lại bị xuất huyết nhiều nữa thì máu của tôi cũng thật sự không đủ mà cho.”

Hùng Lập Tân vui đùa nói làm cho lòng Mạc Tử Bắc thực ngổn ngang. “Cám ơn anh đã cứu Tiểu Bạch. Là anh đã bắn chết Ôn Hướng Đình sao? Còn nữa lần trước cũng là anh cứu Tiểu Bạch?”

“À!” Hùng Lập Tân lắc đầu: “Không phải tôi, tôi cũng không thể có nhiều thời gian như vậy.”

Mạc Tử Bắc nhíu lại mày có chút hoài nghi. “Anh không phải mặt nạ vàng?”

“Tôi không cần phải lừa anh.” Hùng Lập Tân rất kiên định nói với Mạc Tử Bắc.

Mạc Tử Bắc cảm thấy có chút khó hiểu: “Không phải anh là mặt nạ vàng, cũng không phải là Mai Thiếu Khanh, vậy thì là ai chứ?

“Không biết!” Hùng Lập Tân nhún nhún vai. “Tôi vào thăm Tiểu Bạch. Con bé nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi.”

“Vậy bà xã anh thật sự không sao chứ?” Mạc Tử Bắc còn có chút lo lắng.

Hùng Lập Tân rất tự tin cười cười: “Đương nhiên tôi cam đoan không sao. Cô ấy sẽ tới ngay thôi.”

Hùng Lập Tân đưa mắt nhìn một hàng ngũ đứng trên hành lang mà cười nói với Mạc Tử Bắc: “Người của công ty bảo vệ này ít nhiều cũng bắt đầu có chút tác dụng nhỉ!”

“Sao anh lo ba mươi người không đủ?” Mạc Tử Bắc có chút hoảng sợ. “Tôi sẽ bảo Nhân đi điều động thêm một ít người nữa đến.”

Hùng Lập Tân lắc đầu: “Không cần nhiều người như vậy, từng này là được rồi. Ít nhất đối phương cũng biết chúng ta đã đề cao cảnh giác.”

“Rốt cuộc là đối thủ gì mà lợi hại như vậy?”

“À!” Hùng Lập Tân hơi ngơ ngẩn: “Anh đã từng nghe nói đến một người tên Dạ Lang chưa?”

Mạc Tử Bắc cứng đờ. “Trùm ma túy quốc tế?”

Hùng Lập Tân không nói một từ nhún nhún vai.

“Hắn ta bắt cóc con tôi?” Mạc Tử Bắc có chút hốt hoảng truy vấn, giọng nói cũng nhịn không được mà cao vút lên. “Trùm ma túy quốc tế, tôi biết mấy năm nay hắn ta đã làm rất nhiều giao dịch. Toàn bộ các vụ mua bán ma túy ở Đông Nam Á gần như bị hắn kiểm soát.”

“Đúng vậy.” Hùng Lập Tân vẫn giữ một giọng điệu lạnh nhạt như trước nghe không ra một chút dao động, dường như rất là bình tĩnh. Chỉ bởi vì mất máu mà gương mặt tái nhợt, khóe miệng anh ta ẩn chứa một nụ cười nhạt.

“Tôi thật sự không hiểu anh đấy. Lúc này mà anh còn cười được?” Mạc Tử Bắc có chút tức giận. “Con tôi còn ở trong tay người ta đó.”

“Tôi biết hơn nữa biết đó cũng là cháu trai tôi.”

“Anh biết mà vẫn không thấy sốt ruột.”

“Sốt ruột thì có tác dụng gì?” Hùng Lập Tân nhìn anh một cái rồi đi đến cửa phòng bệnh: “Tôi đi thăm Tiểu Bạch. Yên tâm đi, tôi cam đoan mọi chuyện sẽ không sai đâu. Nếu sai tôi sẽ lấy đầu tôi xuống bồi thường cho anh.”

Mạc Tử Bắc trong lòng cũng ít nhiều được an ủi nhưng vẫn không thể yên lòng. Đó là con anh làm sao anh có thể không lo lắng. Hùng Lập Tân đi vào phòng bệnh thăm Tiểu Bạch, anh cũng đành phải đi theo vào.

Nhìn thấy Hùng Lập Tân trong ánh mắt Tiểu Bạch lập tức có chút hưng phấn. “Anh Hùng, Hiểu Tình sao rồi?”

Hùng Lập Tân nở nụ cười với cô, trong mắt tràn đầy yêu chiều: “Không sao, sẽ quay lại ngay ấy mà.”

“Uhm!” Giản Tiểu Bạch cuối cùng thở phào. “Em có thể hỏi anh mấy vấn đề không?”

“Đương nhiên!” Hùng Lập Tân quay lại chính là để trả lời câu hỏi.

“Uhm.”

Mạc Tử Bắc cũng vào, đến ngồi bên cạnh Tiểu Bạch. Hai người đều nhìn Hùng Lập Tân.

“Anh đúng là anh hai của em sao?” Cô cảm thấy mình giống như là đang mơ vậy, trong mơ mọi thứ vừa chân thật lại vừa mộng ảo, cô cũng không biết có nên tin hay không.

“Đúng vậy! Chúng ta đều là cốt nhục của Bộ Vân.”

“Vậy chúng ta còn có anh chị em nào nữa không?” Cô còn muốn có thêm mấy người thân nữa, cô rất tham lam.

“Có.” Hùng Lập Tân rất khẳng định nói với cô.

Giản Tiểu Bạch có chút vui mừng kinh ngạc: “Vậy anh Thiếu Khanh có phải là người thân của chúng ta không?”

Hùng Lập Tân lắc đầu: “Anh ta không phải. Anh ta một là cô nhi chính gốc.”

“Anh có gặp qua những anh chị em khác chưa?”

“Chưa. Anh chỉ biết còn có hai em gái xấp xỉ tuổi em nhưng mà anh không biết bọn họ ở đâu. Bọn họ là chị em gái cùng cha cùng mẹ. Năm đó khi Lam bang giải tán ba đã phái người đi bảo vệ bọn họ nhưng hiện tại mọi tin tức đều không thể liên hệ với những người năm đó. Anh không biết bọn họ ở chỗ nào, càng không biết có còn sống hay không.” Hùng Lập Tân rất bình tĩnh nói xong rồi ngồi vào sô pha.

Lúc này Lâm Hiểu Tình cũng đẩy cửa tiến vào.

“Hiểu Tình.” Giản Tiểu Bạch thực vui vẻ kêu lên.

Lâm Hiểu Tình có chút áy náy nhìn cô, Thiên Thiên là do cô trông mà lại bị bắt mất, cô cảm thấy áy náy với Tiểu Bạch, biểu hiện trên mặt cực kỳ mất tự nhiên. Cô đi đến bên giường Giản Tiểu Bạch vô cùng áy náy nói: “Mình xin lỗi.”

Giản Tiểu Bạch nghĩ cô xin lỗi là vì vừa rồi đã chạy đi. “Ối trời cái gì mà nói áy náy vậy? Chúng ta giờ đã là người một nhà rồi ha ha cậu là chị dâu của tớ đó. Cậu có vui không?”

Lâm Hiểu Tình xấu hổ cười cười: “Mình rất vui.”

“Bà xã lại đây, ngồi bên này đi!” Hùng Lập Tân vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Lâm Hiểu Tình oán trách nhìn anh ta một cái rồi ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh. Giản Tiểu Bạch phát hiện môi Lâm Hiểu Tình hình như sưng đỏ lên. Đột nhiên nghĩ ra là anh Hùng đúng là dùng nụ hôn để chinh phục Hiểu Tình. Sau khi phát hiện ra bí mật này, mặt của cô cũng hơi hơi đỏ ửng lên, lén liếc mắt nhìn Mạc Tử Bắc thì phát hiện anh cũng đang nhìn cô, cô lập tức cụp mắt xuống. Cả hồi lâu mới nhớ tới vấn đề chính.

“Vậy anh Hùng…”

Mạc Tử Bắc ngắt lời cô: “Anh thấy em nên gọi anh ấy là anh hai đi, đừng gọi họ như trước nữa!”

Giản Tiểu Bạch đột nhiên có chút ngượng ngùng. “Quen gọi thế rồi.”

Hùng Lập Tân nhìn chằm chằm Giản Tiểu Bạch. ôm lấy vòng èo mảnh mai của Lâm Hiểu Tình nói với cô: “Cứ gọi là anh hai đi. Anh cũng không ngờ sẽ nhận nhau sớm như vậy. Anh vốn định chờ đến khi loại trừ kẻ địch rồi mới nhận em. Không ngờ anh Doãn lại phát hiện ra bí mật này. Đây là số trời đã định có tránh cũng không thoát.”