Huyết Sát Vệ lúc này đã đứng hết trên Thần Chiến Đài, vẫn là bộ dạng lười biếng quanh năm không tỉnh ngủ ban đầu nhưng mọi người không còn ai dám nhìn họ với vẻ coi thường nữa!Bảy mươi hai người ít nhất là bát tinh cường giả, đó là khái niệm gì? Băng Phong thành chỉ có một bát tinh cường giả là Băng Thần Tử mà đã có thể hùng bá một phương đủ thấy cường giả đẳng cấp này hiếm có như thế nào!Nhưng, thực lực thực sự của Huyết Sát Vệ không đáng sợ như mọi người tưởng tượng. Một vài người trong số họ mặc dù đã vào bát tinh nhưng phần đông vẫn dừng ở cảnh giới thất tinh. Chỉ vì bọn họ tu luyện Vô Cốt Nhu Thân, xương cốt trong người linh động vô cùng nên mới dễ dàng hoàn thành động tác đi thẳng lên núi như vậy.Từ bên dưới nhìn lên, Thần Chiến Đài chỉ lớn chừng một cái cối xay nhưng trên thực tế cũng phải rộng gần một ngàn thước vuông, diện tích cực rộng. Dù như vậy nhưng khoảng cách còn sót lại giữa hai đội vẫn chẳng còn bao nhiêu. Nhìn Huyết Sát Vệ trước mặt, U Sương Thiết Kỵ không khỏi lộ ra thần sắc ngưng trọng. Huyết Sát Vệ lúc nãy trong mắt chúng giống như những con chó ngao lười biếng, bây giờ, họ vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng ban đầu nhưng là nhưng con hổ đang lim dim sưởi nắng. Lúc nào cũng có thể nhe nanh giơ vuốt xé bọn chúng thành từng mảnh nhỏ.Đám đông phía dưới nhìn U Sương Thiết Kỵ với vẻ thương hại. Phải đối chiến với một đội quân toàn bát tinh cường giả thì có khác nào cụ ông ăn thạch tín tự tử? Đồng thời họ cũng cảm thấy giận, giận Huyết Sát Vệ vì đã giả ngốc lừa gạt họ nhưng dù có giận thế nào họ cũng không đủ gan tuyên bố ra ngoài miệng, chỉ thỉnh thoảng liếc sang Lăng Phong đầy kính nể.Một con người đã từng giao thủ với Thánh Vực cường giả không chỉ nắm trong tay vũ kĩ kì thần mà còn có những thủ hạ lợi hại như thế này. Nhìn xung quanh, thế hệ thanh niên bây giờ có ai sánh được với hắn?Ngay cả Tần Chính ánh mắt còn toát ra vẻ đố kị không thể chế ngự.Nam Hoải Ỷ cảm xúc phức tạp, như giận như phiền mà rõ ràng hơn cả là như mê mẩn?Nữ nhân vốn là một sinh vật kì lạ. Giữa hận và yêu là một ranh giới vô cùng mỏng manh. Có thể Lăng Phong trong dạ yến hôm đó không giống mọi người, không để ý tới lời mời của nàng nên nàng mới cảm thấy không phục và muốn chinh phục đến cùng. Cuối cùng thì Mộc Vũ Sương, người hoàn toàn áp đảo nàng ở tất cả mọi phương diện xuất hiện, cùng Lăng Phong khiêu vũ khiến cảm giác chinh phục đó lên tới giới hạn điên cuồng. Cảm giác yêu luôn khiến người ta nhận định không rõ thậm chí ngay cả người trong cuộc cũng thấy mơ màng.- Kết trận!Á Sắt hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng khống chế ba động trong lòng.Sau tiếng hét đó, U Sương Thiết Kỵ đồng thành hừ lên một tiếng. Từ trán chúng lần lượt hiện ra từng con cự linh! Cự linh toàn thân hàn quang tràn ngập, băng khí quang mang khiến không khí xung quanh ngưng kết. Quang mang hằng tinh phản chiếu lên thần chiến đài cũng tăng thêm vài tia hàn khí.- Là Cực Bắc Hùng Linh! đám người này là cực Cực Bắc Hùng tộc!Có người hét lên.Cự linh vừa xuất hiện. Y phục trên người U Sương Thiết Kỵ đồng loạt nứt ra để lộ cơ thể đầy lông tơ mà nâu. Bây giờ, dù là người nhãn thần kém cỏi cũng có thể nhận ra bọn chúng căn bản không phải người mà Thú Nhân tộc!Hình dáng của Thú Nhân tộc này với Thú Nhân tộc trong tương truyền của loài người hoàn toàn khác nhau. Bọn họ không hôi hám, không ngốc nghếch như những loài dã thú khác mà trí tuệ cũng chẳng thua kém gì loài người. Mạch Kha đã từng nói, rất nhiều thú linh thiên hành giả nếu như truy xét nghiêm ngặt thì trên người họ đúng là có huyết mạch của Thú Nhân tộc. Nguồn tại http://Truyện FULLĐặc trưng thú hoá trên người phần đông thú nhân của thú nhân tộc là không rõ ràng, chỉ có tai, tay chân, bụng và phần kín là còn những dấu hiệu khiến người ta dễ dàng nhận ra được nên vừa nhìn thấy phần tai lộ ra của U Sương Thiết Kỵ còn có ai không rõ nữa? Huống hồ cự linh của tất cả bọn họ đều giống nhau, chuyện này rất ít khi xảy ra ở nhân loại, chỉ có thú nhân tộc mới có thể làm được.Xuy xuy!Trong tiếng kinh hô, Cực Bắc Hùng Linh mà U Sương Thiết Kỵ triều hồi ra hoá khải toàn bộ, tất cả bọn họ đều là trung giai Thiên Hành Giả.Cự Linh Hóa Khải, cảm ứng với thiên địa nguyên lực của U Sương Thiết Kỵ mạnh thêm mấy phần, mười đầu ngón tay run rẩy điên cuồng, từng tia băng sương vụ khí lượn lờ quyển động trong nguyên lực phong ấn mà chúng đang nhanh chóng kết thành. U Sương Thiết Kỵ nhanh nhẹn di động thân thể, mỗi người đứng ở một vị trí nhất định. Vị trí mà chúng đứng nhìn thì có vẻ hỗn loạn nhưng trên thực tế đều có huyền cơ, cùng hình thành nên một trận thế cổ quái.Không khí bập bềnh thuỷ hệ nguyên lực ba động cường liệt, từng đoàn nguyên lực gào rít xoay tròn ngao du trong không trung như những con nộ long. Nguyên lực huyền ảo trong chớp mắt cùng phương vị trạm định dưới chân họ hình thành nên hô ứng kì diệu. Quang mang bạch sắc trào lên từ dưới chân chúng như hải như lãng!Hoàn cảnh đột biến, sau khi ra sức vận chuyển nguyên lực, nơi mà U Sương Thiết Kỵ dẫm lên dường như không còn là mặt đất nữa mà là đại dương là mặt biển chập trùng. Thuỷ hệ nguyên lực cuồn cuộn không ngừng lay động không khí. Từ trong không khí bỗng nhiên xuất hiện từng tia quang mang băng lam sắc, quang mang nhanh chóng chồng lên nhau, xoay vòng quanh U Sương Thiết Kỵ.Một vòng tròn băng lam sắc khép kín hình thành, bao phủ lấy toàn bộ bọn chúng.- Cực Hàn Băng Vũ!Nụ cười trên mặt Lô Sâm đã hoàn toàn biến mất, khoé miệng xuất hiện một sự băng lãnh từ xưa đến nay chưa từng có.- Là cực quyền của tên Thôi Tư Đặc đó…Lăng Phong hơi nheo mắt, hàn quang ẩn hiện, hắn cũng đang nghĩ tới lai lịch của "Cực Hàn Băng Vũ ", hình như nó giống như " Cực Diệu Viêm Trụ" mà sư tôn Mạch Kha giao cho hắn lúc ở Mạt Vân Túc. Cực Hàn Băng Vũ cũng là nguyên lực ấn phòng ngự, uy lực không hề thua kém Cực Diệu Viêm Trụ!Hai lưỡng đại tuyệt học này là năm đó Mạch Kha và Thôi Tư Đặc lấy được khi cùng nhau đi thám hiểm. Bởi vì học khác nhau nên chia ra mỗi người gữ một phần, nguyên lực ấn tuyệt học này gọi là "dưới Thánh Vực không ai phá nổi"! Bởi vậy, Lăng Phong hiểu vì sao U Sương Thiết Kỵ phải dùng đến Cực Bắc Hùng tộc.Cực Hàn Băng Vũ mặc dù uy lực cường đại nhưng chân nguyên lực cần tiêu hao cũng rất lớn. Cường giả dưới Thánh Vực căn bản không thể gánh nổi. Chỉ có Thiên Hành Giả có thuộc tính cự linh tương đồng, trải qua trường kì thao luyện cuối cùng phối hợp với nguyên trận mới thục luyện được tuyệt học này!U Sương Thiết Kỵ dều là thuỷ hệ Thiên Hành Giả nên bọn họ đương nhiên thoả mãn được những điều kiện khắt khe này, nhất là chuyện cả tộc có cùng một cự linh càng khiến uy lực của chiêu này tăng lên không ít. Thấy thanh thế mà chúng thi triển có thể xác nhận bản thân Thôi Tư Đặc cũng chỉ thế này là cùng, thậm chí còn yếu hơn.Tuyệt học hiệu xưng chung cực phòng ngự dưới Thánh Vực không ai có thể phá nổi rốt cuộc là như thế nào? Lăng Phong không khỏi tiến lên trước một bước.Tần Chính ha hả cười, cố ý đứng chắn trước mặt Lăng Phong, giả vờ hỏi:- Lăng tiên sinh cảm thấy đội ngũ của U Sương công quốc thế nào?Lăng Phong hơi dừng cước bộ, chau mày nhìn hắn, nhãn thần như muốn xuyên thấu Tần Chính.Với định lực của Tần Chính, nhãn thần này vẫn chưa đủ để hắn cảm thấy hoảng loạn. Sớm đã nghe Tây Ân bí mật báo cáo về kĩ năng của U Sương Thiết Kỵ nên tranh thủ lúc Nam Hoài Ỷ và Phí Lộ đối phong với nhau, Tần Chính mới ra hiệu cho Tây Ân đứng ra khiêu chiến Tinh Lam!Vì muốn khiến cho Lăng Phong lạc bại, giảm bớt danh vọng của hắn, Tần Chính cố ý chọn địa điểm đối chiến là Thần Chiến Đài, ưu thế địa lợi kết hợp với năng lực cực hàn băng vũ tuyệt đỉnh phòng ngự, dù có không bị nghiền nát dưới một chiêu thì Tinh Lam chắc chắn cũng lạc bại. Như vậy hắn có thể hả được mối hận trong lòng.Nhưng khi thực sự phải đối mặt với Lăng Phong, nhìn thấy thần tình trấn định của hắn, Tần Chính cảm thấy kế hoạch của mình hình như có vấn đề.Còn vấn đề rốt cục nằm ở đâu Tần Chính nghĩ mãi không sao lý giải nổi. Lăng Phong đột nhiên bật cười, nụ cười tràn đầy vẻ thoải mái:- Thái tử điện hạ, ngài cảm thấy Tinh Lam cần mấy chiêu để đánh bại đội ngũ của U Sương công quốc?Cần mấy chiêu để đánh bại?Tần Chính cứ tưởng mình nghe lầm, không lẽ tên Lăng Phong này không biết uy lực của Cực Hàn Băng Vũ sao? Đối diện với Cực Hàn Băng Vũ, Tinh Lam tốt nhất là lập tức chịu thua chứ nói gì đến chuyện muốn giành thắng lợi?Lăng Phong có vẻ như không chuẩn bị chờ Tần Chính trả lời, chỉ chắp tay sau lưng lạnh lùng nói:- Ta đoán là một chiêu!