Tinh Ngự

Chương 140: Cực Thốn Dung

- Đừng trách mắng Mạch Kha đại sư nữa, tất cả đều là lỗi của bản vương!Hoàng Phủ Lập ảm đạm nói:- Nếu không phải thực lực của Tinh Lam công quốc không đủ mạnh, cần phải dựa vào đế quốc mà sống, Tần Chính làm sao có can đảm dám hạ sát thủ trước mặt chúng ta?Lúc này, sau khi nghĩ thông suốt vấn đề then chốt trong đó, Bản Hách cũng tỉnh táo lại, hắn vốn là phàm chuyện gì liên quan đến Lăng Phong thì nhất định nổi giận, nhất là vì tri thức Luyện Chương thâm bất khả trắc của Lăng Phong, làm hắn coi Lăng Phong như trân bảo; mặt khác còn một điểm nữa chính là hắn luôn coi Lăng Phong là ân nhân cứu mạng của mình, nếu không có Lăng Phong truyền thụ Hồi Thức pháp, hắn có thể đã sớm chết vì cơ năng sinh mệnh tàn lui, càng không nói đến có thể rèn ra một khỏa tinh chương Diễn Hóa cấp Thánh Vực?Tuy rằng tỉnh táo lại, thế nhưng trong lòng một đoàn hỏa diễm bùng cháy không sao dập tắt được, Bản Hách giống như quả bóng xì hơi, nói với các quý tộc đại thần xung quanh:- Các ngươi vẫn còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn muốn chờ xem náo nhiệt nữa sao?Đám đại thần bị hắn quát mắng, hai mặt nhìn nhau, hết lần này tới lần khác không ai dám phản bác một câu, lấy thân phận Thuật Luyện Sư cao cấp của Bán Hách, đủ để cho hắn ngạo thi trước đám công khanh vương hầu, mà sự tích hắn cự tuyệt lời mời của đế quốc mà ở lại công quốc lại càng nhận được sự sùng kính của trên dưới công quốc, bị nhân vật như vậy quát mắng một câu có đáng là gì?Hoàng Phủ Lập phất tay, nói:- Các ngươi đều lui ra đi!Quần thần cung kính cúi đầu, lục tục lui ra.- Lăng Phong tiểu hữu không có việc gì chứ?Bản Hách lo lắng nhìn Lăng Phong đang ngã nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, không nói được gì, hỏi thăm. Mà trên mặt đám người Mạch Kha cũng đồng dạng là tràn ngập lo âu, Lô Sâm không nhịn được nói:- Sư đệ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tu vi đột nhiên tăng mạnh, có thể không chịu nổi đả kích vì bị thất bại hay không...?Câu nói của Lô Sâm cũng là nỗi lo lắng trong lòng mọi người, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến đám người Mạch Kha không rảnh để ý tới quá khứ của Lăng Phong. Trong mắt bọn họ, tu vi của Lăng Phong tiến bộ nhanh chóng với tốc độ thần kỳ. Từ tiến độ tu luyện mà nói, Lăng Phong tự nhiên là thiên tài. Thế nhưng thiên tài thì đều vô cùng kiêu ngạo, phàm trải qua chuyện thất bại e là dễ dẫn đến tâm chí suy sụp, nên mọi người lo lắng là sau khi Lăng Phong bại dưới tay Tần Chính có gượng dậy nổi hay không?Lúc này, không ai nhớ đến lời nói của Lăng Phong lúc trước khi đối chiến, cho dù có nhớ, thì cũng đều cho là hắn muốn đả kích lòng tin của Tần Chính mà cố ý bịa đặt.Trong đôi mắt của Tang Phi chợt lóe lên vẻ ngoan độc, phàm là Lăng Phong gặp nguy hiểm, cho dù hắn có phải dùng hết sức lực cả đời cũng phải bảo vệ được tính mệnh của Lăng Phong! Từ lúc Lăng Phong khoan dung, giúp hắn cầu tình cho Tang Khắc Tư, Tang Phi đã thật tình tiếp nhận Lăng Phong, không cho phép bất kỳ kẻ nào được thương tổn tới người sư đệ này của hắn!- Phàm là người muốn làm nên đại sự, ai mà không phải trải qua đau khổ, gặp phải một chút ngăn trở như vậy liền không thể gượng dậy nổi, vậy tiểu tử này cũng làm ta quá thất vọng đi.Kiều Sâm Đặc phẫn nộ quát:- Ta càng không tin người thừa kế chân lý của "Cực Đạo Ba" lại là kẻ yếu đuối như vậy.Dứt lời hắn bước về phía Lăng Phong, trách mắng:- Tiểu tử, mau tỉnh lại!Bản Hách cả kinh đang muốn ngăn cản, Mạch Kha bên cạnh liền kéo hắn lại, lúc này Kiều Sâm Đặc đang làm theo lời nói với mình lúc trước. Hắn nói đúng, nếu Phong nhi ngay cả chút trở ngại đó cũng chịu không nổi, sau này liệu có thể đạt được thành tự gì chứ?Kiều Sâm Đặc mang theo vẻ mặt tức giận đi tới bên cạnh Lăng Phong, hắn đang muốn gầm lên gọi Lăng Phong tỉnh lại, dị biến lại xảy ra!Xuy xuy xuy!Một vòng kiếm quang sắc bén vờn quanh Lăng Phong bắn mạnh lên không trung, Tinh Thiết Kiếm "ông" một tiếng, trong nháy mắt bay tới bàn tay của Lăng Phong. Bỗng nhiên Lăng Phong mở mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười huyền dị, nhẹ giọng nói:- Sở kiến xử, na hoa dã phi hoa, vụ diệc phi vụ!Ti!Tinh Thiết Kiếm từ từ đâm ra, thân kiếm phát ra âm thanh vù vù, phảng phất như bên trong ẩn chứa một con thần long! Từng đạo khí lãng vô hình tản ra xung qaunh, khiến trong không khí xuất hiện vô số ảo giác, bỗng nhiên, một âm thanh bạo khởi như xé rách không khí vang lên!Trong tiếng ầm ầm, trên thân Tinh Thiết Kiếm dĩ nhiên bao phủ một tầng xanh lam như hỏa quang trên trời, hỏa quang mơ hồ ba động, khiến cho Kiều Sâm Đặc bàng quan có cảm giác quen thuộc mạnh mẽ!- Cái này là...- Cực Thốn Dung trong Nguyên Mạch Thuật!Lăng Phong hét dài một tiếng đứng dậy, chém ra một kiếm, một trận ba động không ngừng tỏa ra quang mang màu xanh lam như muốn xé rách bầu trời bổ thắng xuống võ trường! Âm thanh ầm ầm cực lớn, ở giữa võ trường hiện ra một cái khe thật dài, đồng thời từ trong khe có hỏa diễm màu xanh lam thiêu đốt không ngừng lan ra hai bên. Trong nháy mắt cả võ trường xuất hiện một cái khe rộng chừng năm sáu trượng, dài hơn mười trượng!Cái xe này cực sâu, không biết là sâu tới mức nào!Một lúc lâu sau, Lăng Phong bình ổn lại, chậm rãi thu hồi trường kiếm, lúc này hắn mới chú ý tới mọi người xung quanh. Sau khi xem xét rõ ràng, Lăng Phong kinh ngạc hỏi: xem tại TruyenFull.vn- A, sao các vị đại thần đều bỏ đi rồi?Đám người Mạch Kha sững sờ nhìn cử chỉ ngây ngốc của Lăng Phong, giữa sân xuất hiện một màn lạnh lẽo mà quỷ dị! Cuối cùng vẫn là Cảnh Vân bộc trực lên tiếng hỏi thăm:- Đệ không còn nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?Lăng Phong mạc danh kỳ diệu gật đầu.- Vậy vừa rồi đệ làm gì ở đó?Phảng phất như đang ở trong mơ, Cảnh Vân cẩn thận hỏi lại.Vừa rồi? Lăng Phong suy nghĩ, nhớ lại khi nãy hắn bị một chiêu của Tần Chính phản chấn bay trở lại. Trong sát na Tần Chính thi triển huyền kính băng phong mang theo hàn ý cùng phản chấn cường liệt, Hỏa hệ Kiếm nguyên bị đóng băng không ngừng chấn động mãnh liệt! Cơ hồ cũng ngay lúc đó, Lăng Phong nhất thời hiểu rõ chân lý của Nguyên Mạch Thuật là gì?Trong ý thức của Sang Sư vốn cũng có ghi chép đồng dạng, Nguyên Mạch Thuật là vì những người kiêm tu chân nguyên lực cùng chân lực mà sáng tạo ra, bản chất của nó chính là đem mạch luân cùng với linh kỹ dung hợp làm một! Như mạch luân Tần Chính tu luyện là Thiên Tượng Băng, mà linh kỹ lại là Huyền Kính, hai cái hợp lại làm một gọi là Nguyên Mạch Chi Thuật Huyền Kính Băng Phong!Nói đến cũng khá đơn giản, nếu muốn thi triển Nguyên Mạch Thuật, yêu cầu tu vi ý thức khá cao, nếu Tần Chính không được Áo La Võ Thần chỉ điểm, cũng không thể thi triển được! Đột nhiên gặp phải nên Lăng Phong cảm thụ được đầy đủ sự cường đại của Nguyên Mạch Thuật. Tuy rằng, hắn không rõ vì sao trong ghi chép của Sang Sư có chút coi thường đối với nó, nhưng thói quen của Lăng Phong lâu nay phàm gặp được chiêu số có thể tăng cường thực lực, thì hắn tuyệt đối không buông bỏ. Vì vậy sau khi chiến đấu hắn lập tức bắt đầu tìm hiểu Nguyên Mạch Thuật!Trong ý thức hải, Hỏa hệ kiếm nguyên quang mang ảm đạm, thậm chí có chút ngưng đọng. Tần Chính thi triển Nguyên Mạch Thuật khiến nó không thể quay về được, Lăng Phong điều động niệm thức toàn thân thôi diễn lại một chiêu này, phảng phất như biết tâm ý của hắn, Kiếm linh không ngừng xuyên qua, trợ giúp Lăng Phong khám phá ý nghĩa của Nguyên Mạch Thuật!Đột nhiên một đạo linh quang thoáng hiện lên trong óc, âm thanh nổ vang trong thức hải, hỏa hệ kiếm nguyên một lần nữa khôi phục lại được sự hoạt bát, cỗ hàn ý đóng băng từ bên ngoài truyền vào kia đột niên tiêu thất không thấy đâu nữa! Chân lực trong cơ thể cùng với chân nguyên lực giao hòa thành một thể, cơ hồ trong lúc vô ý thức, Lăng Phong hét lên ... "Cực Thốn Dung"Dung hợp Cực Thốn Kình cùng với Phong Viêm Dung tạo ra được Nguyên Mạch Thuật - Cực Thốn Dung!- Nói cách khác, vừa rồi đệ căn bản không có cảm giác được mình thất bại sao? Chẳng qua là đang tìm hiểu đòn sát thủ của đối phương?Cảnh Vân không nhịn được hỏi.- Đúng vậy, đệ vì sao phải cảm thấy thất bại?Lăng Phong nhức đầu, cực kỳ khó hiểu, tại sao khi nghe mình trả lời, thì Cảnh Vân lại có biểu tình như muốn giết người như vậy, hắn buồn bực hỏi:- Ngũ sư huynh, các người rốt cuộc làm sao vậy?- Làm sao?Cảnh Vân đột nhiên oang oang quát to một tiếng:- Lão lục, ta muốn giết ngươi.Hắn dữ tợn bổ nhào tới, một đạp đẩy ngã Lăng Phong:- A a a, lão lục đáng chết, ngươi hại lão tử ta lo lắng lâu như vậy, ngươi thích tham ngộ hả, hôm nay ca ca ta không "tham" cho ngươi mặt mũi nở hoa thì không thôi!Nhìn hai người Lăng Phong, Cảnh Vân lao vào nhau lăn lộn thành một đống, Tang Phi nhịn không được lộ ra một tia cười khổ: Nhiều người như vậy vì hắn mà tức giận bất bình, thiếu chút nữa muốn động thủ giết người, kết quả lão nhân gia người ta căn bản còn không có một chút cảm giác thất bại, trái lại ở trong chiến đấu có đột phá cực lớn! Người này so với quái vật còn kinh khủng hơn...Tang Phi đang cảm thán, không chú ý tới hai người Lăng Phong đánh nhau đã lăn gần về phía hắn, đột nhiên, một quyền nặng nề bất thình lình đập vào giữa mặt hắn. Tang Phi sờ sờ mũi, trên khuôn mặt băng lãnh đột nhiên lộ ra một nụ cười cứng ngắc:- Ngũ sư đệ, ngươi dám thừa cơ mà dĩ hạ phạm thượng hả?Nói xong, hắn cũng lao tới.- Ai da, Tang Phi, ngươi dám đánh lén ta?Một trận bốp chát lộn xộn vang lên, Lô Sâm thấy thế không ngừng kiềm chế, la lên:- Có sự tình náo nhiệt bậc này sao có thể thiếu ta được?Nói xong, hắn cũng hùng hổ lao về phía ba người.- Oa, là Nhị sư huynh, đánh đi, mọi người cùng đánh lão Nhị thôi!- Này này này, các ngươi không có chút phẩm đức kinh già yêu trẻ chút nào sao, ta là Nhị sư huynh của các ngươi đó!- Cứ đánh hắn đi, ha ha ha ha!