Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 6

Loại chuyện báo thù này dĩ nhiên nên sớm hành sự, không thể chậm trễ kéo dài được.
Đôi mắt Dạ Đàm ánh lên hào quang rạng rỡ, nàng nói: "Ta bây giờ sẽ lập tức đi tìm chủ nhân của Cơ thị, thần quân cũng nên sớm trở về đi."


Không biết vì sao Huyền Thương quân đột nhiên dư cảm có điềm xấu sắp xảy ra. Hắn nói: "Chuyện so đấu hãy để sau hẵn tính, ngươi nên quay về Li Quang thị ngay lập tức, dọc đường không được gây ra chuyện thị phi nào nữa."


Thật là một lão nam nhân dài dòng lắm chuyện... Dạ Đàm vui vẻ chạy đi, từ phía xa vẫy tay với hắn: "Biết rồi!"


Thù, tất nhiên là phải báo. Nhưng vấn đề là báo như thế nào. Nếu báo thù chỉ là làm cho đối phương sự trừng phạt xứng đáng với tội nghiệt gây ra thù chẳng có chút ý nghĩa gì cả. Dạ Đàm khẽ chạm tay vào mảnh sao nhỏ, Cơ Lang à Cơ Lang, gặp phải bản công chúa coi như đời này của ngươi phải khắc cốt ghi tâm rồi...


Lôi Hạ Trạch Cơ gia tuy rằng bị Huyền Thương quân xem là tiên môn cuối cùng còn lưu lại, nhưng lại rất có uy danh ở hai tộc Nhân, Yêu, được cho là danh môn vọng tộc. Dạ Đàm tìm tới nơi này cũng thực dễ dàng.


Ngày hôm sau, quá nửa giờ Tỵ Dạ Đàm đã đang đứng ở trước cửa phủ của Cơ thị. Cửa bằng đồng mạ vàng, còn được trạm trổ cặp sư tử ngậm vòng ngọc.


Cửa này thực sự rất cao, giống như cố ý muốn làm cho người đứng trước cửa thấp thỏm lo âu, trong lòng cảm thấy kính sợ. Cửa phủ khí thế uy nghiêm, hai bên trái phải đều có thủ vệ đứng canh giữ. Dạ Đàm trực tiếp giao tín vật của Huyền Thương quân ra, sau đó từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn lụa, bắt đầu chấm nước mắt: "Làm phiền ngài đem vật này trình lên cho chủ nhân của Cơ thị."


Nàng tỏ ra điềm đạm, đáng thương, cách nói chuyện cũng thuỳ mị, có chút bối rối. Thủ vệ không gây khó dễ gì, trực tiếp đem tín vật đi vào trình lên.


Chỉ chốc lát sau, cửa lớn của Cơ thị phân trái phải mở ra, một ông lão râu bạc trắng dài đến tận ngực đi nhanh ra, tuỳ tùng phía sau gần như theo không kịp bước chân của ông ta.
"Là vị thần đó đưa tín vật tới?" Ông lão vội vàng đi tới trước mặt Dạ Đàm, tỉ mỉ cẩn trọng.


Dạ Đàm như hoa lê bị vùi trong giông bão, khóc lóc thương tâm, nức nở nói: "Cơ gia gia, lần trước ở Võng Lượng thành, tiểu nũ cùng với Cơ gia Nhị công tử Cơ Lang có phát sinh tranh chấp dẫn đến đánh nhau. Lúc sau trở về, phụ thân trách phạt con nghiêm khắc, ra lệnh cho con mang tín vật này đến cửa nhà ông tạ lỗi. Mong Cơ gia gia tha thứ cho sự vô lễ cùng lỗ mãng của tiểu nữ."


Nàng vừa khóc vừa quỳ xuống, trông vô cùng oan ức, tủi thân. Vừa nhìn đã thấy không hề chịu phục, chẳng qua là bị người trên bắt ép nên phải tuân lệnh, miễn cưỡng giải thích nhận sai.
Chủ nhân Cơ Hạc Đình của Cơ thị sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, chân đứng không vững, lùi lại ba bước liền.


Gia...phụ?
Mảnh sao nhỏ kia đích thực là tín vật thuộc sở hữu của riêng Huyền Thương quân! Nàng luôn mồm gọi gia phụ, mà Huyền Thương quân vẫn chưa cưới thê tử, rốt cuội thì nàng là người từ đâu đến?!
Cơ Hạc Đình không dám hỏi.


Cái này...khốn khϊế͙p͙ thật, nếu hỏi ra, là Huyền Thương quân có con gái riêng ở bên ngoài, trên dưới Cơ thị sao có thể không bị Thần tộc tru di cửu tộc bịt miệng được chứ?!


Nhưng, chuyện này cũng có thể xảy ra. Hai ngàn bảy trăm năm qua, Huyền Thương quân chưa bao giờ dùng tín vật riêng của mình ra mặt giúp người khác như vậy?!
"Người đâu!" Ông cơ hồ như đã dùng chút sức lực còn sót lại lớn tiếng quát: "Đem tên nghiệt súc Cơ Lang kia trói đến đây cho ta!"


Nghe giọng nói của ông run lẩy bẩy cũng đủ biết được tín vật của Huyền Thương quân đúng thật rất hữu dụng. Dạ Đàm vừa khóc vừa đổ thêm dầu vào lửa: "Cơ gia gia, hôm đó chính Cơ Lang là người làm sai trước, gia phụ lại trách mắng con, vốn không công bằng chút nào. Nhưng lão nhân gia có nói, Cơ thị môn quy nghiêm khắc, nên cũng sẽ trách phạt Cơ Lang. Con chỉ cần đến cửa giải thích rõ ràng. Bây giờ con đã tạ lỗi rồi, vậy có thể đi được chưa?"


Dứt lời, nàng bĩu môi, nhanh chóng rời khỏi Cơ gia. Cơ Lang à Cơ Lang, ngươi cứ chờ chịu chết đi! A ha ha ha! Hôm nay đúng là một ngày tốt, nàng nghĩ thầm, mọi chuyện ắt sẽ thành công mĩ mãn.


Gan mật Cơ Hạc Đình như muốn lộn hết ra ngoài, phân phó cho tuỳ tùng: "Triệu tập các trưởng lão của Cơ thị đến từ đường nghị sự!"
Buổi chiều hôm đó, ở Thuỳ Hồng điện của Thiên giới.


Huyền Thương quân ngồi ở ghế trên, đang lật xem tinh tượng đồ (*) được trình lên của hai mươi tám vì tinh tú. Tinh tượng đồ cùng Thiên đạo có quan hệ mật thiết, đối với Nhân đạo lại ảnh hưởng quan trọng. Nếu Thiên đạo xuất hiện dị biến, tinh tượng sẽ phát sinh biến cố trước nhất.


Hắn mới vừa lật chưa được vài trang thì Ti Mặc tiên thị bỗng nhiên tiến đến chỗ hắn. Tiến vào cũng không dám quấy rầy, chỉ đứng hầu ở một bên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Huyền Thương quân đóng tinh tượng đồ lại, hỏi: "Có chuyện gì?"


Phi Trì là một con thỏ trắng nhỏ, khi còn bé bị hại rơi vào đầm lầy, được Huyền Thương quân cứu. Coi như là có phúc phận to lớn, sau khi lớn lên thì ở lại Thuỳ Hồng điện chuyên tâm hầu hạ mực bút. Là tiên thị thân cận nhất bên cạnh Huyền Thương quân. Hắn tính tình ôn hoà, thường ngày mọi người có chuyện gì không dám tấu trình lên cũng đều nhờ hắn giúp đỡ. Cho nên nhân duyên của hắn ở Thiên giới rất tốt.


Lúc này hắn do dự mất một lát mới nói: "Hồi bẩm thần quân, Lôi Hạ Trạch địa tiên Cơ Bạch Yến ở bên ngoài cầu kiến."


"Cơ Bạch Yến?" Huyền Thương quân nhíu mày. Cơ Bạch Yến hiện tại là địa tiên của Lôi Hạ Trạch, cấp bậc không cao, đáng ra không có phận sự gì phải trực tiếp tấu trình lên Thuỳ Hồng điện mới đúng. Nhưng nếu đã đến đây, hẳn là phải có nguyên nhân sự tình gì đó. Hắn nói: "Cho ông ấy vào đây."


Phi Trì lúc này mới đi truyền đạt lại.
Một lúc sau, Lôi Hạ Trạch địa tiên Cơ Bạch Yến tiến vào, không chỉ có y phục xộc xệch mà tóc tai lại càng bù xù. Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, đằng này ông ta còn kéo theo một thân thể máu chảy đầm đìa cùng đi vào.


Huyền Thương quân nhất thời hiểu ra vì cái gì mà vừa rồi Phi Trì lại có vẻ mặt do dự như vậy. Hắn tính ưa sạch sẽ, trong khi thứ máu thịt mơ hồ mà Cơ Bạch Yến kéo vào này phải nhìn thật kỹ mới có thể nhận ra được hình người. Cả Thuỳ Hồng điện chẳng mấy chốc nồng nặc mùi máu tanh.


Chân mày Huyền Thương quân nhíu chặt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cơ Bạch Yến dập đầu xuống đất, quỳ gối không dậy nổi: "Thần quân ở trên cao, Cơ gia sinh ra một tử tôn bất hiếu, ngang ngược, gây tổn hại thanh danh Cơ thị. Cơ Bạch Yến hậu sinh vô đức, đặc biệt hướng tới quân thượng thỉnh tội!"


Nói đoạn, ông ta hai tay dâng lên một vật. Phi Trì bước lên phía trước nhận lấy rồi trình lên cho Huyền Thương quân. Huyền Thương quân đảo mắt liếc nhìn một cái, đây đúng là tín vật mà hôm trước hắn đã giao cho "Thanh Quỳ công chúa".


Hắn lại lần nữa đảo mắt nhìn qua vị công tử toàn thân máu me nhầy nhụa kia, rốt cục cũng hiểu được đó chính là Cơ Lang?! Vì sao mà bị đánh đến nông nỗi như vậy. Một nữ tử như Thanh Quỳ, cho dù chỉ là một trận so đấu, lại có thể ra tay tàn độc như vậy sao?


Mắt thấy Cơ Lang toàn thân không có chỗ nào còn lạnh lặn, tu vi hoàn toàn bị huỷ. Xương cốt cũng bị phá huỷ nghiêm trọng, cho dù có được chữa khỏi, còn có thể tu luyện lại hay không cũng khó nói hai lời.


Hắn trầm ngâm không nói. Cơ Bạch Yến lại kích động, vội nói: "Cơ Lang không tu phúc đức, cậy thế làm bậy, không may đắc tội với ái nữ (*) của quân thượng. Toàn tộc Cơ thị lo sợ, hiện đã phế bỏ tui vi của nghiệt súc này, cũng trừng phạt theo gia pháp. Vốn muốn đem súc sinh này xử chết. Lại sợ tội nghiệt của nghiệt súc này xa không bì nổi, trên dưới suy xét mọi cách, buộc hắn đến đây, thỉnh quân thượng định đoạt."


Ông ta nói những điều khác, Huyền Thương quân không quá quan tâm, nhưng có hai chữ, được ông rõ ràng nhấn mạnh vào.
Ái...nữ?!


Trán Huyền Thương quân nhăn lại thành hình chữ xuyên, nhất thời không biết nên nói gì. Còn nói gì được nữa chứ? Nàng nhất định đã cầm lông gà làm mũi tên, đến Lôi Hạ Trạch cáo mượn oai hùm (*)!
Này...


Bây giờ có nói gì cũng vô ích, dù có nhảy vào sông Hoàng Hà tẩy cũng không sạch.
Huyền Thương quân thu hồi mảnh sao nhỏ.
Không được tức giận, không được tức giận.
Nàng chỉ là một đứa trẻ nhân gian, trẻ con vô tri, cũng không hiểu chuyện.


Hắn vẻ mặt lãnh túc, trong đầu không ngừng niệm chú tâm phải tĩnh, không nên tức giận, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Cơ Lang tuy rằng ương ngạnh, nhưng đã nhận hình phạt đến nước này, cũng coi như được giáo huấn. Hãy đưa hắn quay về, nghỉ ngơi cho tốt. Chi bằng ngày sau quản giáo nghiêm thêm một chút. Tộc Cơ thị nổi danh cũng không dễ dàng gì, nay có tổ tiên che chở bảo hộ, con cháu đời sau lại càng thêm quý trọng phúc duyên."


Cơ Bạch Yến liên tục dập đầu, Phi Trì bên cạnh sớm đã trợn mắt há hốc mồm - Ái nữ...của thần quân?! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!
Huyền Thương quân chính là vừa nhìn thoáng qua vẻ mặt của hắn, liền phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống.


Không nên tức giận, không nên tức giận... Người khác tức giận, ta không tức giận, khí ra bệnh đến không ai thay (*).....
.................................................................
**Chú thích:**
(*) tinh tượng đồ: trận đồ dùng độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
(*) ái nữ: ý chỉ con gái yêu của cha.


(*) cáo mượn oai hùm: ý chỉ dựa vào thế của kẻ mạnh.
(*) khí ra bệnh đến không ai thay: tức giận quá lỡ mang bệnh thì không ai thay thế xử lí mọi chuyện.