Đèn ở Thuỳ Hồng điện vẫn chưa tắt. Sắc trời hửng sáng, chính là lúc chư vị tinh quân giao ca.
Huyền Thương quân đương nhiên vẫn còn chưa ngủ.
Dạ Đàm đang bưng một chén canh nóng, lả lướt tiến đến. Phi Trì nhìn thấy, vội nghênh đón: "Thanh Quỳ công chúa, đã giờ này rồi, sao người còn tới đây?"
Dạ Đàm nâng chén canh nóng trong tay lên: "Ta thấy trời sắp sáng, quân thượng vẫn còn chưa nghỉ ngơi, cho nên tự tay nấu một chén canh nóng cho hắn."
"Công chúa thật có lòng." —— trữ phi tương lai quan tâm quân thượng nhà mình, đây chính là chuyện tốt trời sinh. Phi Trì vội nói, "Phi Trì sẽ vào trong bẩm báo ngay đây."
Dạ Đàm chờ ở ngoài điện, chỉ chốc lát sau, Huyền Thương quân liền truyền nàng vào.
Nàng đi vào trong điện, đã thấy trên bàn của Huyền Thương quân xếp chồng chất mấy loại bản thảo cỡ lớn, tuỳ tiện đẩy ngã một chồng cũng có thể đè chết người. Huyền Thương quân đang lật xem, ngẩng đầu thấy nàng, nói: "Công chúa tới vừa đúng lúc, bản quân cũng đang định phái người đi mời."
Trên mặt hắn không biểu lộ rõ hỉ nộ, nhưng không biết vì sao, giọng nói lại có chút lạnh cóng, nghe được cả người như toả ra khí lạnh.
Dạ Đàm cười mỉa nói: "Thanh Quỳ sau khi từ Bồng Lai cung giáng trở về, luôn nghĩ tới quân thượng. Không thể ngờ là quân thượng cũng đang nghĩ đến ta. Ta thấy quân thượng thức trắng đêm không ngủ, đặc biệt vì quân thượng nấu một chén canh bánh trôi thập cẩm, vẫn xin quân thượng đừng ghét bỏ."
Nàng đặt bánh trôi lên cái bàn ở trước mặt Huyền Thương quân, Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Vừa rồi, tiên nga đưa tới đây đống bản thảo này, nói là 《 nữ tắc 》 cùng 《 nữ huấn 》do ngươi tự mình chép."
Một vạn lần...... Bích Khung nhanh như vậy đã chép xong rồi sao? Trong lòng Dạ Đàm biết sắp hỏng rồi, nhưng nàng vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội: "À, phải. Sao thế?"
Huyền Thương quân cầm bản chép tay đặt xuống trước mặt nàng, giọng nói lạnh như muốn đóng băng: "Thanh Quỳ công chúa thực sự là đặt bút viết như thần, mới chỉ mấy canh giờ, liền có thể chép một vạn lần 《 nữ tắc 》 cùng 《 nữ huấn 》!"
Dạ Đàm cười trừ, nói: "Đúng vậy. Đây không phải do quân thượng căn dặn xuống sao, người ta không dám chậm trễ ấy mà!"
Huyền Thương quân thực sự là tức giận tới đau tim, hắn ôm ngực, một tiếng gầm ghê rợn vang lên như muốn chọc thủng tai Dạ Đàm: "Không dám chậm trễ?! Cho nên người khác chép một vạn lần, phải mất ít nhất hai tháng, Thanh Quỳ công chúa thì chỉ cần dùng mấy canh giờ!! Không chỉ có như thế, đến nỗi mỗi một bản đều có nét chữ khác hẳn nhau! Ta lật sơ qua ba mươi bản, liền có ba mươi loại chữ khác nhau!! Công chúa quả thực là đa tài đa nghệ!"
Hơn ba, ba mươi loại?!
Bích Khung ngu xuẩn kia!! Dạ Đàm càng thêm tức —— nàng ta nhất định là đã tìm rất nhiều tiểu tiên nga tới chép! Trời ơi là trời, trí tuệ thấp kém thực sự là rất hại người!! Dạ Đàm đảo mắt, vội nói: "Đó, đó là do người ta đang luyện, luyện chữ thôi. Học tập nhiều loại bút tích (nét chữ) cũng tốt lắm mà đúng không?"
Huyền Thương quân chỉ thấy một ngụm máu nóng trào lên cổ họng, Thiên giới lần thứ hai sương mù nổi lên bốn phía, che lấp mặt trời! Hắn chỉ vào Dạ Đàm: "Nếu công chúa đã chép nhanh như thế, lại thích luyện chữ, vậy thì chép lại một vạn lần đi!"
Tiện nhân!
Không được! Ta không thể tức giận, ta phải nhịn nhục!
Dạ Đàm đột nhiên bổ nhào tới, ôm lấy chân hắn, vẻ mặt thâm tình: "Quân thượng, thật không dám giấu diếm, bắt đầu từ lúc gặp được quân thượng trên con đường dẫn đến cung điện, phong thái vĩ đại của quân thượng vẫn luôn vương vấn không tan trong lòng Thanh Quỳ. Từ sau đó, Thanh Quỳ ngày nhớ đêm mong, ăn ngủ không yên, mãi đến khi gặp lại quân thượng, mới hiểu được như thế nào là nhớ tới đứt từng khúc ruột."
Cơ thể Huyền Thương quân cứng đờ thành một pho tượng đá, sau một lúc, hắn nặn ra từng chữ: "Vậy, thì, sao?"
Có hi vọng! Dạ Đàm dựng thẳng tay thề: "Người ta đối với quân thượng thật lòng thật dạ, chính là giống như thịt bò béo, thịt dê béo, bao tử, ruột vịt, ngó sen, nấm kim châm...... trong nồi hồng canh."
Huyền Thương quân đánh gãy một mảnh thật lòng thật dạ của nàng đối với mình, nói: "Nói như vậy là, công chúa nhất định rất thích ở cùng với bản quân?"
Gì...... ở cùng hắn á?! Dạ Đàm giống như bị đau răng, kêu khẽ một tiếng, nói: "Nguyện, nguyện, ta nguyện ý." Chỉ cần không phải chép đống sách bỏ đi này, ngươi nói cái gì ta cũng bằng lòng hết.
Huyền Thương quân nói: "Tốt lắm. Công chúa đã thích luyện chữ, lại thích bản quân, vậy thì ở lại trong Thuỳ Hồng điện chép sách đi. Một vạn lần, quỳ chép!"
...... Tiện nhân.
Phi Trì tiến vào, bố trí thêm mấy cái bàn.
Dạ Đàm bất bình tức giận, nhưng còn có thể làm gì được nữa chứ? Chép thì chép vậy!
Nàng quỳ gối bên cạnh bàn, nhấc bút lên, không tình nguyện mà bắt đầu chép sách. Huyền Thương quân là đầu đau người cũng đau. Bánh trôi thập cẩm trong tầm tay ngược lại nóng hôi hổi, nhưng mùi vị...... Dường như cùng hương vị ăn thường ngày khác nhau một trời một vực. Hắn tiện tay cầm lấy cái thìa bạc, nếm thử một ngụm. Hương vị của nước canh từ đầu lưỡi lan ra khắp miệng, vị này rất chi là cổ quái, khiến hắn không thể không hoài nghi hai ngàn bảy trăm năm nhân sinh (đời người)!! Thế cho nên, hắn mặt không dám tin mà thử lại một ngụm.
Một lúc sau, Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Chén canh này thực sự là ngươi chính tay nấu sao?"
Dạ Đàm vội vàng nói: "Đúng vậy! Người ta đã nấu rất lâu đó! Ăn ngon không?"
Huyền Thương quân nói: "Phi Trì, bưng chén qua cho công chúa uống hết món canh này, rồi lại tiếp tục chép."
"Quân thượng đây...... là đang quan tâm người ta sao?" Đôi mắt Dạ Đàm đen trắng rõ ràng, ngây thơ vô (số) tội —— chẳng lẽ mỹ nhân kế của bản công chúa có hiệu quả rồi?!
Huyền Thương quân không để ý tới nàng, ra hiệu bảo Phi Trì bưng chén sang đó, chỉ vào nàng nói: "Ăn sạch toàn bộ, một giọt nước canh cũng không được chừa lại."
Dạ Đàm hoài nghi cầm lấy thìa, múc một cái bánh trôi. Bánh trôi sáng long lanh, thoạt nhìn rất không tồi. Nàng cắn một miếng, sau đó chậm rãi mở to mắt, hồi lâu sau, phốc một tiếng, phụt ra đầy đất.
"Đây...... Phi phi, cái này sao lại như vậy?" Nàng tóm lấy bình trà súc miệng, Phi Trì bên cạnh tới ngửi ngửi, còn cẩn thận xem xét cả buổi, hắn do dự nói: "Công, công chúa, có khi thứ bột màu trắng này, nó không phải là đường, mà có khả năng là một thứ khác."
"Thứ khác?" Dạ Đàm hỏi, "Chẳng hạn như?"
Phi Trì nói: "Chẳng hạn như, bột dùng để lên men...... Kiềm."
Dạ Đàm há hốc mồm, sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc nhẹ chân nhẹ tay mà buông thìa. Nàng lén liếc mắt nhìn Huyền Thương quân đang ngồi ngay ngắn trên cao, hiên ngang lẫm liệt nói: "Cái đó...... Ta cảm thấy 《 nữ tắc 》 cùng 《 nữ huấn 》viết tốt lắm, quả nhiên là rất đáng để bản công chúa học tập một phen. Phi Trì, đem đồ ăn đổ bỏ đi, chớ để sự ham ăn ham uống ảnh hưởng tới tấm lòng quyết tâm học hành của bản công chúa!"
Phi Trì: "......"
Huyền Thương quân: "......"
Sau khi tinh quân giao ca, phân chia nhiệm vụ xong xuôi, Huyền Thương quân liền có một chút thời gian nhàn rỗi.
Hắn mặc dù không cần ngủ vào ban đêm giống như Nhân tộc, nhưng cũng thường xuyên nhập định (ngồi thiền) tĩnh tu. Lúc này Dạ Đàm đang chép sách, hắn ngồi bên cạnh bàn, lấy tay đỡ trán, bên tai chỉ có âm thanh của bút lông sói chạy trên giấy, hương thơm từ mực phiêu lãng ra xa, hắn vậy mà lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trong giấc mộng vẫn là Bồng Lai tiên cảnh, chư thần tề tựu. Dạ Đàm áo quần không đủ che thân mà nhảy ra, lớn tiếng gọi: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi thấy ta mặc bộ xiêm y này trông được không?"
Huyền Thương quân chợt bừng tỉnh, chỉ thấy xung quanh yên tĩnh như lúc ban đầu, Dạ Đàm còn đang cúi đầu chép ở một bên.
—— hai ngàn bảy trăm năm qua, một Thần Quân không biết sợ hãi điều gì như hắn vậy mà lần đầu tiên trong đời gặp phải ác mộng.
Dạ Đàm bên cạnh thấy hắn tỉnh lại, không khỏi tràn đầy mong đợi: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ta có thể chép ít một chút không? Tay ta đau quá."
Huyền Thương quân xoa bóp huyệt Thái Dương —— Li Quang Dương kia đâu phải đưa tới một nữ nhi, rõ ràng là đưa tới một ác ma mà! Cứ tiếp tục như vậy nữa ta thực sự sẽ không tẩu hoả nhập ma sao? Hắn bất lực nói: "Cút về Thiên Ba viện chép đi, cứ thiếu một chữ là chép thêm một trăm lần."
Dạ Đàm "vâng" một tiếng, đứng dậy, xoa bóp vai cùng lưng, cầm lấy hai quyển sách 《 nữ tắc 》 cùng 《 nữ huấn 》, lại tự mình trở về Thiên Ba viện.
Huyền Thương quân nhìn theo bóng dáng của nàng, qua hồi lâu, rốt cuộc cầm bút, chính là tự kê cho mình một phương thuốc.
"Phi Trì." Hắn cất giọng gọi tiên thị, "Chiếu theo phương thuốc này mà bốc, hãy luyện một lò đan dược."
Phi Trì khom người nhận lấy phương thuốc, đợi cho tới khi ra khỏi điện mới mở xem, sau đó phát hiện, cái này dĩ nhiên là một vị thuốc dân gian giúp thanh độc giải nhiệt, mát gan bổ phổi.