Thiên Ba viện.
Dạ Đàm ngồi ở trước bàn, trước mặt nàng bày tinh tú đồ mà Huyền Thương quân đưa tới. Nhưng nàng không yên lòng, nào có liếc mắt nhìn lấy một cái chứ?
Cửa điện kêu lên một tiếng, Dạ Đàm kinh hoảng đứng dậy: "Hữu Cầm!"
Nàng bước nhanh vài bước, không ngờ lại đụng phải Hồ Tuy đang vội vàng chạy vào.
"Công chúa!" Hồ Tuy giơ bức tranh trong tay ra, nói: "Bệ hạ nói, bức tranh này, mọi người phải ghi nhớ. Nếu nhìn thấy hoa này, nhất định phải lập tức bẩm báo lên ngay, tuyệt đối không được che giấu một mình."
Tim Dạ Đàm nhảy dựng lên, khi cúi đầu nhìn xuống, trên bức tranh kia, một gốc hoa kỳ lạ, nửa trắng nửa đen.
—— chính là Địa Mạch Tử Chi.
"A." Nàng thở nhẹ một tiếng, Hồ Tuy lập tức nói: "Công chúa, sao rồi ạ?"
Dạ Đàm mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: "Hình dạng hoa này thật quái dị."
Hồ Tuy liền bắt đầu khoe khoang tin tức mình nghe ngóng được từ bên ngoài: "Nghe nói á, gốc hoa này tên là Địa Mạch Tử Chi. Từ lúc trời đất chưa được khai phá, gốc hoa quái dị này đã sinh trưởng ở bên trong hỗn độn khí thời thượng cổ. Nó có nở ra một đóa hoa trắng, một đóa hoa đen, sinh ra hai cái hoa linh. Chỉ cần hai hoa linh này dung hợp lại với nhau, nó sẽ sinh ra vô số hỗn độn khí. Đến lúc đó, có thể trời đất sẽ khép kín một lần nữa, trở về với thời kì thượng cổ một mảnh hỗn độn đấy!"
"Vậy à?" Dạ Đàm im lặng nhận lấy cuộn tranh kia, gốc hoa trong tranh, vẽ được không tồi chút nào. Nàng hạ tay xuống, năm ngón tay nắm chặt trục cuốn tranh, ngón tay trắng bệch.
Hồ Tuy luyên thuyên, nửa điểm phát hiện cũng không có, tiếp tục nói: "Đương nhiên rồi. Cho nên Thần đế, Ma tôn đều đã hạ lệnh, phải tìm kiếm gốc hoa kỳ lạ này ở Tứ giới. Nhưng mà theo như ta thấy, hoa này nhất định là đã bị lão tặc Đông Khâu Xu kia trộm đi mất rồi."
Nàng nói như thật, giống như đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó. Dạ Đàm đột nhiên hỏi: "Quân thượng đâu?"
"Hả?" Hồ Tuy bừng tỉnh khỏi cơn mê, gãi gãi đầu, "Xem ta ngốc chưa kìa, quên mất chuyện công chúa vẫn luôn lo lắng cho quân thượng. Nhưng mà công chúa yên tâm đi, trong Quy Khư chẳng có gì cả, quân thượng ngài ấy bình yên vô sự. Lúc này ngài ấy đang ở Bồng Lai cung giáng nghị sự cùng bệ hạ và mấy vị Thiên Tôn. Ai nha, công chúa, sao người chảy nhiều mồ hôi như vậy?"
Nàng lúc này mới giật mình thấy mồ hôi lạnh trên trán Dạ Đàm, vội đưa tay lau cho nàng. Dạ Đàm lùi về phía sau một bước, nói: "Ta không sao."
Hồ Tuy nói: "Vậy công chúa tạm nghỉ ngơi trước đi ạ, bệ hạ bảo Nhi điện hạ mau chóng đem những bức tranh này phát xuống dưới, còn muốn mỗi một tiên nga đều phải có một bản sao. Nhiều người như vậy, ngài ấy lại đang bị thương, sao có thể bận rộn như thế được? Ta đi trước giúp ngài ấy thôi."
Dạ Đàm chỉ cảm thấy giọng nói của nàng đều như xa cách ở tận núi sông, mơ hồ không rõ. Nàng nhẹ giọng nói: "Được."
Hồ Tuy ôm cuộn tranh, ngựa không dừng vó mà chạy đi.
Dạ Đàm nhìn theo bóng dáng của nàng, bức tranh trong tay từ từ rơi xuống đất.
Ma tộc, Trọc Tâm đảo.
Thanh Quỳ đang dưỡng bệnh. Hiện giờ Ma tôn và Bạch Cốt phu nhân đã thừa nhận thân phận Ma phi của nàng, tự nhiên không ai gây khó dễ nàng nữa. Tuyết Khuynh Tâm phái thêm thị nữ chăm sóc nàng, nhưng để không quấy rầy nàng dưỡng thương, cũng không thường xuyên tới đây.
Trên đảo, Cốc Hải Triều dẫn người tuần tra từ trong ra ngoài, mọi thứ đều bình thường.
Mấy người Viêm Phương, Triều Phong và Tương Liễu đi Quy Khư vẫn chưa về. Ô Đại phụ trách phòng thủ ở Thần Hôn đạo.
Thanh Quỳ bị thương, hắn vốn muốn đến thăm, nhưng hiện giờ tình cảm giữa nàng và Tam đệ của mình là một lòng một dạ. Ô Đại tự cảm thấy Triều Phong cẩn thận hơn mình, nên không đi cũng được. Hắn dẫn ma binh, trong thời gian quy định tuần tra vườn thượng uyển.
Đột nhiên, cách đó không xa, Ma hậu đi về phía này: "Ô Đại."
Bà gần đây sắc mặt vàng như nến, xem ra bệnh tình đã nặng hơn vài phần. Ô Đại làm người ngay thẳng, cũng không hề xem thường bà, vẫn nửa quỳ xuống đất, nói: "Mẫu hậu."
Ma hậu gật gật đầu, nói: "Phụ tôn con vừa truyền tin tức về, lệnh tất cả Ma tộc tìm kiếm Địa Mạch Tử Chi. Con đem những bức tranh này đi phân phát, toàn bộ Ma tộc mỗi người cần phải có một bản. Không được quên."
Dứt lời, bà vẫy tay ra phía sau một cái, một thị nữ lạ mặt tiến lên, giao một cái Vạn Tượng ma túi cho Ô Đại.
Ô Đại mở ra xem, bên trong quả nhiên đựng rất nhiều tranh. Hắn nhíu mày, nói: "Tất cả Ma tộc mỗi người một bản?" Vậy thì cần bao nhiêu người phân phát đây?
Ma hậu liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ khó xử của hắn, nói: "Nếu con không có đủ người, có thể lệnh Cốc Hải Triều trợ giúp, dưới tay hắn không phải có rất nhiều người sao?"
Ô Đại suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng. Lập tức nhận lệnh mà đi.
Trọc Tâm đảo.
Cốc Hải Triều nhận được mệnh lệnh của Ô Đại, nhất thời có chút do dự, nói; "Đại điện hạ, cũng không phải thuộc hạ mạo phạm gì. Nhưng sự thật là Tam điện hạ phân phó, phải trông giữ chặt chẽ Trọc Tâm đảo......"
Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, Ô Đại đã nói: "Ngươi cứ phụ trách phân phát tranh cho chư ma ở Thần Hôn đạo đi. Các bộ còn lại, ta sẽ tự mình đến."
Cốc Hải Triều suy nghĩ, khoảng cách không xa, vậy thì vấn đề không lớn, liền nói: "Vâng."
Hắn dẫn bộ phận thị vệ, mang theo những bức tranh, bắt đầu phân phát ở các cung.
Lúc này, Thanh Quỳ đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên ngoài đột nhiên có người tiến vào.
Là Triều Phong đã trở về sao?
Thanh Quỳ ngồi dậy, nhưng bên ngoài lại tạm thời không có động tĩnh gì.
"Triều Phong?" Nàng bèn thử gọi một tiếng, bức rèm che bị vén mở. Một thị nữ chạy vào, chưa kịp nói câu nào, miệng đã phun máu tươi, gục xuống đất.
Thanh Quỳ vừa định đứng dậy, một mảnh Thái Lăng chợt trói chặt nàng lại. Nàng rên lên một tiếng, nhưng cũng nhận ra —— Thái Lăng, chính là pháp bảo mà Hà tộc ở Thiên giới hay dùng. Nàng ngẩng đầu, lúc này mới thấy hai nữ nhân đứng trước mặt.
Một người là Ma hậu Anh Chiêu, mà người còn lại, cũng ăn mặc thành bộ dạng thị nữ Ma tộc...... là Đan Hà thượng thần?!
Đan Hà không hề thủ hạ lưu tình, máu trên người Thanh Quỳ thấm ra, bôi thêm một sắc thái diễm lệ cho Thái Lăng. Nàng nhíu mày, hỏi: "Đan Hà thượng thần thân là Thần tộc, sao lại tới Trọc Tâm đảo này?"
Đan Hà thượng thần đến nước này rồi, cũng không trốn tránh nữa, bà nói: "Nha đầu này ngược lại có mắt nhìn tốt đấy, lần trước ở Quy Khư chỉ vội vàng gặp mặt một lần, vậy mà cho tới hôm nay còn có thể nhận ra ta."
Ma hậu không rảnh hàn huyên với bà, nói: "Thừa dịp Cốc Hải Triều và Ô Đại bị điều đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi. Nếu không e rằng khó mà thoát thân được."
"Đây là điều đương nhiên." Đan Hà thượng thần một tay nhấc Thanh Quỳ lên. Thanh Quỳ vội la lên: "Ma hậu nương nương, người bắt ta đi, chẳng lẽ không sợ tôn thượng truy cứu sao?"
"Truy cứu? Bản cung chịu đựng đủ rồi!" Anh Chiêu cười lạnh, trong mắt lại lộ ra hàn băng, "Hiện giờ Ma tộc này, đã là thiên hạ của mẫu tử tiện nhân kia. Còn ai xem bản cung là Ma hậu nữa đâu? Bọn họ đều nói Đông Khâu Xu là một ác tặc, ha ha. Bản cung cũng không quan tâm hắn là loại người gì. Chỉ cần hắn có thể giúp bản cung báo thù, làm cho tiện nhân Tuyết Khuynh Tâm đó sống không bằng chết, bản cung sẽ làm việc cho hắn, có cái gì không được?"
Đan Hà thượng thần gật gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy, thực sự không còn gì tốt hơn nữa."
Hai người sợ Ma tôn và Triều Phong trở về, dẫn theo Thanh Quỳ, một khắc cũng không dừng lại, vội vàng rời đi.
Người hầu của Trọc Tâm đảo ngã chết một đường, máu nhiễm đỏ hồ nước, che đậy mùi thuốc.
Không lâu sau đó, Triều Phong và Ma tôn từ Quy Khư trở về. Người còn chưa thể đi vào Vong Xuyên, đã nhận được một tin khiến kẻ khác khϊế͙p͙ sợ.
—— Ma hậu bắt cóc Thanh Quỳ, trốn đi mất rồi.