Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 270

Thiên Ba viện.
Dạ Đàm bị ác mộng quấy nhiễu.


Nàng mơ thấy Quy Khư, một mảnh hỗn độn. Cái loại cảm giác tựa như ngạt thở chìm xuống nước khiến nàng ra sức bơi về phía trước, nàng không biết mình bơi bao lâu, ở cuối Quy Khư, Thiếu Điển Hữu Cầm đã đứng ở bên bờ, một thân bạch y, đeo Hi Thị cầm trên lưng, lặng yên đứng lặng.


Dạ Đàm dùng hết sức lực, thật vất vả mới đến được trước mặt hắn, nàng rốt cuộc không thể ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng, hỏi: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ở trong lòng chàng, ta và chúng sinh Tứ giới, ai quan trọng hơn?"


Thiếu Điển Hữu Cầm trước mặt chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng đến khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Hắn vươn tay, đẩy mạnh nàng xuống Quy Khư.
Dạ Đàm hét một tiếng chói tai, chìm xuống vô tận. Hai chân nàng đạp vào trong bóng đêm, bỗng dưng mở choàng mắt.


Trước mặt, Hồ Tuy đang lay nàng dậy nói: "Công chúa, người làm sao vậy?" Dạ Đàm thở hổn hển, mãi đến khi Hồ Tuy đưa khăn tay tới, nàng mới phát hiện trên đầu mình đổ đầy mồ hôi.


"Người mơ thấy ác mộng sao?" Hồ Tuy vừa giúp nàng lau mồ hôi, vừa hết sức ngạc nhiên, "Công chúa đã nằm mơ thấy gì mà bị dọa thành thế này vậy?"


"Mơ cái gì á?" Ánh mắt Dạ Đàm ngơ ngác, hồi lâu mới nhớ lại cảnh trong giấc mơ vừa rồi. Quả nhiên là ban ngày có chút suy nghĩ, ban đêm liền nằm mơ. "Sao ta lại có câu hỏi ngu xuẩn như vậy?" Nàng lẩm bẩm nói, "Thân mẫu hắn cũng không quan trọng bằng sinh linh Tứ giới cơ mà."


"Hả?" Hồ Tuy nghe thấy đều không hiểu gì cả, Dạ Đàm rời khỏi giường, cầm lấy ấm trà trên bàn điên cuồng uống một hơi. Hồ Tuy vội ngăn nàng lại: "Công chúa, ta đi đổi trà nóng cho người!"


Dạ Đàm nổi giận nói: "Đổi trà nóng cái gì chứ! Rau của ta, ngươi biết không, bây giờ ta nên dùng chân đạp lên mặt nam nhân đó, để hắn chuyên tâm đi mà thương Thần tộc của hắn, sinh linh của hắn đi! Ta tự mình đi tiêu dao sung sướng!" Nói tới đây, giọng nàng dần dần nhỏ xuống, "Mà không nên ở mãi trong cái cung điện buồn tẻ này, gặp phải một giấc mơ lo được lo mất, lo lắng về việc hắn sẽ không quay trở về nữa."


...... Thiếu Điển Hữu Cầm, ta vốn là một người nhanh gọn hoạt bát biết bao nhiêu. Chàng xem, sao bây giờ tính khí của ta lại trở nên dài dòng ướt át như vậy? Trong lòng đã biết rõ đáp án, nhưng vì sao ta còn muốn một lần một lần mà suy đoán suy nghĩ, đi ôm ấp một tia hy vọng?


Hồ Tuy rất không yên tâm, Dạ Đàm hôm nay rất kỳ lạ.
Nàng nói: "Công chúa, bệ hạ và quân thượng bọn họ còn đang nghị sự. Đúng rồi, Nhị điện hạ đang dưỡng thương, hay là ta gọi ngài ấy đến đây, uống rượu với người nhé?"


Thanh Hành quân à? Dạ Đàm lắc đầu, nói: "Rau của ta, ta không thể uống rượu vào lúc này được. Đi tìm hắn đi, nếu không thuốc ngươi đưa qua đó sẽ nguội lạnh mất."


"Hả?" Hồ Tuy đỏ mặt, không nghĩ là Dạ Đàm đã sớm phát hiện nàng đang sắc thuốc, nàng vội vàng giải thích, " Lần trước Nhị điện hạ đã bảo vệ ta, lại khiến cho ta được bệ hạ thăng làm địa tiên. Ta là vì báo đáp ngài ấy cho nên mới......"
Dạ Đàm phất phất tay: "Ta biết rồi, mau đi đi."


Hồ Tuy vẫn có chút lo lắng, nhưng mà thuốc của Thanh Hành quân quả thực rất nhanh nguội. Nàng nói: "Vậy công chúa nghỉ ngơi một chút trước, ta rất nhanh sẽ về."
Nói xong, nàng xoay người chạy đi.
Sau khi nàng đi, Dạ Đàm có chút hối hận.


Bởi vì cả cung điện im lặng đến có thể nghe thấy âm thanh của thời gian trôi qua. Dạ Đàm đi vào trong viện, nghe thấy mây bay cùng gió mát. Nàng tựa lưng vào cột trụ, nhìn chằm chằm cửa đại điện, vô cùng buồn chán, đương nhiên lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ.


Thời khắc này, sách đá khắc thiên quy lệnh cấm cũng thật là cực kỳ giống cái tên đáng ghét kia, góc cạnh sắc bén, vừa lạnh vừa cứng.


Nàng bất chợt tức giận, chạy lên phía trước, hung tợn đá sách đá mấy cái, sau đó chỉ vào nó hỏi: "Còn dám ở trong mơ đẩy ta xuống nước nữa không hả? Cả người toàn là tật xấu, ai quan tâm chàng!"


Sách đó từ trên cao nhìn xuống nàng, im lặng không nói gì. Tư thế này càng giống với người nào đó hơn.


Dạ Đàm tức giận đến mức vẹo cả mũi, xoay người hái mấy cành hoa, sau đó ngắt hoa tươi bỏ đi, chỉ chừa lại lá. Nàng thuần thục kết một cái vòng hoa bằng rất nhiều lá xanh, trèo lên phía trên sách đá, cài lên đầu cho nó.


Sách đá đương nhiên sẽ không phản kháng, Dạ Đàm ra vẻ như thật mà chỉ vào vào nó, nói: "Thấy chưa hả, đây chính là kết cục cho việc xem thường bản công chúa!"


Sách đá ngoan ngoãn đội cái vòng cỏ xanh biếc ướt át trên đầu, như là cúi đầu nhận sai. Dạ Đàm nhàm chán mở pháp trận ra, nó dường như trong nháy mắt được thổi linh hồn vào, thiên quy lệnh cấm ở mặt trên bắt đầu thay đổi từng điều từng điều.


Dạ Đàm đương nhiên là không xem. Nàng ngồi ở đầu sách, lấy hai tay chống lên má, lại đợi một lúc thật lâu, mới lẩm bẩm nói: "Sao chàng còn chưa quay lại nữa, nghĩ ra được cách chưa vậy......"