Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 254

Pháp bảo đầy đất.


Huyền Thương quân hết nhìn nàng rồi lại nhìn một đống thần khí lớn dưới đất, cho dù là Thần Quân trên trời cũng nhất thời nói không nên lời: "Nếu ta không nhìn nhầm thì, đây, chút...... pháp bảo đáng thương này, chắc là chỉ đủ cho nàng phô trương phung phí, tùy ý hoang phí tiêu xài mấy chục đời."


—— "di sản" lúc trước hắn tặng nàng ở Thùy Hồng điện, nàng thật đúng là dọn đi không thiếu một món. Có trời mới biết sao nàng có thể làm được. "Thanh bạch" của nàng, là dọn trống cả Thùy Hồng điện sao?


Những pháp bảo này đều do chính tay Huyền Thương quân đích thân luyện chế, mỗi một cái ở Yêu tộc đều là có bán mà sợ không ai mua nổi.


Dạ Đàm lại mặt ủ mày chau, nàng vạn phần không muốn mà sờ sờ cái này, rồi sờ sờ cái kia. Hơn nửa ngày, nàng cuối cùng cũng chọn ra được một cái, mang đến tiệm cầm đồ.
Quả nhiên, đợi đến khi chủ tiệm cầm đồ đích thân tiễn nàng đi ra, nàng đã trở thành người giàu nhất một phương.


"Đi! Bản công chúa mời chàng ăn bánh bao." Dạ Đàm dắt Huyền Thương quân, hiếm khi có được vẻ mặt khí phách nói.


Dưới mái hiên xưa cũ, Nghê Hồng thượng thần một thân váy dài màu hạnh nhạt, điểm xuyết tinh quang màu bạc rơi rụng trên váy, hai vai bà hoa châu như bướm, run nhẹ theo gió. Tay áo và vạt áo lụa mỏng xếp tầng, tinh tế trang trọng, như giai nhân được mây mù lượn lờ xung quanh.


Màu hạnh nhạt rất hợp với bà, dịu dàng mà uyển chuyển.
Bà nhìn con phố từ phía xa, chỉ thấy trước tiệm bánh bao, Dạ Đàm đang đưa một cái bánh bao chay tới miệng Huyền Thương quân. Giọng nói của nàng trong trẻo vang dội, tựa như chuông gió dưới hiên nhà, không cần tập trung cũng có thể nghe rõ.


"Ta đặc biệt mua bánh bao chay, mau nếm thử đi." Nàng hơi hơi kiễng mũi chân, ngẩng mặt cười, đôi con ngươi như nước chảy hoa trôi.
Huyền Thương quân không ăn. Hắn từ nhỏ đã quản chế bản thân rất nghiêm, trên con phố dài, ăn bằng hai tay, khó tránh bất nhã.


Dạ Đàm liền tự mình cắn một miếng, hỏi: "Rất thơm nha, chàng thực sự không ăn thử một miếng nào sao?" Lúc đó nắng mai dần dần rực rỡ, như ánh mặt trời bị hòa tan, ánh nắng trải đầy từng ngõ ngách của con phố. Người người dắt la ngựa đi qua, con phố dài nhiều mùi hỗn tạp.


Huyền Thương quân không hề muốn ăn.


Lão nam nhân này gần đây không dễ chiều ý. Dạ Đàm đứng thẳng người lại: "Chàng phải ăn một chút gì đi chứ. Được rồi được rồi, ta giúp chàng che chắn bọn họ!" Nàng thực sự đứng ở trước mắt Huyền Thương quân, dang hai cánh tay ra: "Bây giờ trong mắt chàng chỉ còn có ta thôi. Mắt nhìn sắc hoa, có thể dùng bữa được chưa nào?"


Nàng đứng rất gần, ba vạn trượng phồn hoa đều lùi bước phía sau nàng. Khi Huyền Thương quân đưa mắt nhìn, chỉ thấy một mảnh tím dày đến hóa thành hư không. Ánh mặt trời tỏa xuống đầu vai mép tóc nàng, đến cả da thịt nàng cũng phát sáng. Gương mặt tươi cười đỏ bừng, cái trán trơn bóng, lấm tấm mồ hôi.


Huyền Thương quân cầm lấy một cái bánh bao chay, cắn một miếng nho nhỏ. Bánh bao chay vốn có da dày, Dạ Đàm cười hì hì nhích lại gần hơn, cắn mạnh một miếng bánh bao lớn: "Loại bánh bao này phải ăn như vậy! Cứ kiểu nhã nhặn như chàng, tới da bánh cũng cắn không đứt đâu nha!"


Nụ cười của nàng khiến kẻ khác ma mị trầm luân, phàm là người gặp qua, đều chỉ có thể bị nó mê hoặc. Vì thế mà Huyền Thương quân cắn mạnh một miếng to. Dạ Đàm hài lòng tự đắc: "Đúng rồi đó, đây mới là khí thế ăn bánh bao ven đường nên có!"


Khóe môi Nghê Hồng thượng thần khẽ nhếch lên, chỉ nhìn từ xa, không hề tiến lên.
...... Hữu Cầm, bọn họ đều cho rằng con nên trở về Thần tộc. Chỉ có ta cảm thấy, con như thế này, cũng tốt.


Trong ngôi miếu cũ, Cốc Hải Triều rất nhanh nhìn lướt qua Triều Phong, lập tức bị Triều Phong tức giận quát vào mặt: "Ngươi nhìn cái gì?! Còn không mau cút đi!"


Cốc Hải Triều sờ sờ mũi, thực sự là cút một cách gọn gàng sạch sẽ. Triều Phong lúc này mới nói: "Muội muội đó của nàng, quả thực là...... thực sự là......" Hắn suy nghĩ nửa ngày, đang suy tư tìm một từ thích hợp. Đột nhiên, trên mặt đất từ từ nổi lên khói đen, ngưng tụ thành một bóng ma.


Triều Phong khẽ lay động trong lòng, giơ cánh tay che chở cho Thanh Quỳ ra phía sau.
Trong bóng ma, đường vân của Bỉ Ngạn hoa tươi đẹp như máu.
"Anh Chiêu......" Triều Phong rùng mình, đến khi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Cốc Hải Triều đã đi khuất bóng.


Bóng ma hóa thành hình người, đúng thật là Ma hậu Anh Chiêu. Bà ta nhìn chằm chằm Triều Phong, mặt nở nụ cười, đôi con ngươi lại vằn tia máu: "Triều Phong, hôm nay ta sẽ ở chỗ này, báo thù cho Đỉnh Vân của ta!"


Triều Phong lùi bước, che chở cho Thanh Quỳ vào trong miếu, nói: "Mẫu hậu, nguyên nhân cái chết của Nhị ca chẳng qua chỉ là tự người phỏng đoán. Chuyện không có chứng cứ, sao có thể trở thành lý do để người giết hại nhi thần được?"
Anh Chiêu làm sao chịu nghe hắn xảo biện?


Bà từng chữ ôm hận: "Hôm nay nơi này, chính là chỗ chôn thân của ngươi. Sự xảo biện của ngươi, cứ giữ đến địa phủ mà nói cho Đỉnh Vân của ta nghe đi!" Dứt lời, bà nâng tay đánh ra một chưởng. Miếu cũ vốn đã đổ nát, sao có thể chịu được một kích này? Đất đá lâu năm nứt toác ra, vỡ vụn văng đầy đất.


Triều Phong nhanh chóng né tránh, cố ý rời xa Thanh Quỳ. Quả nhiên, Anh Chiêu vì căm hận hắn nhất, từng chiêu thức đánh ra đều muốn lấy mạng hắn.
Nếu là bình thường, Triều Phong cũng không sợ bà ta. Nhưng giờ phút này, hắn ngay cả tránh hai chưởng đã là chật vật đến cực điểm!


Đôi con ngươi của Anh Chiêu bị sát khí xâm chiếm, chỉ thấy tơ máu. Bà gầm lên một tiếng, chưởng phong gào thét. Hàn khí xung quanh như kim châm, đâm thẳng vào phế phủ. Triều Phong chỉ cảm thấy máu đóng băng, muốn tránh cũng không thể tránh. Chiến liêm Tham Niệm trong tay hắn xuất ra, chắn ở trước người. Nhưng tự hắn cũng biết, hiện giờ bản thân mình không hề có chút ma khí nào, chịu một kích này, gần như là nhất định phải chết.


Sống chết trong nháy mắt, hắn chỉ có thể dùng hết toàn lực, hét lớn với Thanh Quỳ: "Chạy mau!"
Đầu ngón tay Thanh Quỳ, cầm một nắm phấn độc.


Nhưng nàng vẫn chưa ra tay. Phấn độc này chính là độc lúc trước giết chết Đỉnh Vân —— thứ kịch độc có thể độc chết Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm, Tứ giới vốn không có nhiều. Mà tu vi của nàng không đủ thâm hậu, có thể sử dụng được lại càng ít!


Nàng tuy rằng lo lắng, nhưng cũng đủ thông minh. Nếu lần này ra tay, nhất định sẽ tỏ rõ nguyên nhân cái chết của Đỉnh Vân. Cho dù Triều Phong và nàng không chết trong tay Ma hậu, cũng chắc chắn mang tội danh giết huynh trên lưng, bị cả Ma giới đuổi giết.


Chuyện lớn quan trọng, nhưng nếu không ra tay, Triều Phong làm sao chống lại được một kích của Ma hậu?
Nàng khẽ cắn răng, lúc sắp ra tay, đột nhiên một đạo kim quang lóe lên. Vang lên một tiếng ầm ầm dữ dội, trời đất lay động. Một chưởng toàn lực của Ma hậu bị cỗ lực lượng này đánh bật đi, lệch sang một bên.


Triều Phong mở to mắt, đầu tiên là nhìn về phía Thanh Quỳ, thấy nàng không sao, lúc này mới nhìn về phía bóng dáng phát ra ánh sáng vàng kia.


Người này một thân khoác long y, có thể thấy được rõ ràng hoa văn mặt trời, mặt trăng và sao thêu trên áo. Dưới mũ miện, mười hai chuỗi ngọc che khuất mặt ông, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, cũng biết được người này uy nghiêm như thế nào.
—— dĩ nhiên là Thiếu Điển Tiêu Y.


Ông một chưởng đánh nát chưởng phong của Ma hậu, chắp tay phải ở sau lưng, nhàn nhạt nói: "Nó tuy rằng không phải do ngươi sinh ra, nhưng tốt xấu gì cũng gọi ngươi một tiếng mẫu hậu. Đã không có bằng chứng, cần gì phải đuổi cùng giết tận?"


Trong lời nói của ông, cũng không thấy được buồn giận. Nhưng mà ngữ điệu từ trên cao nhìn xuống, đều là sự bao quát và phán quyết được quyền lực địa vị nuôi dưỡng mà thành.


Anh Chiêu giận dữ: "Thiếu Điển Tiêu Y! Ngươi vậy mà lại che chở nó như thế, còn dám nói nó không phải là nghiệt chủng của ngươi và Tuyết Khuynh Tâm hay không?!"


Thiếu Điển Tiêu Y không hề đem buồn giận của bà ta để vào mắt, trong mắt ông, chỉ có thể nhìn thấy sự thất trách của vị Ma hậu này. Ông nói: "Ngươi thân là Ma hậu, lại ăn nói dơ bẩn. Không cảm thấy mất mặt cho Ma tộc à?"


Trong thâm tâm Anh Chiêu không cam lòng, đánh úp lại một chưởng mạnh: "Ngươi đã biết đây là chuyện của Ma tộc, sao còn dám ra tay can thiệp vào?!"


Đáng tiếc tu vi của bà ta, ở trước mặt Thiếu Điển Tiêu Y liền yếu hơn rất nhiều. Thiếu Điển Tiêu Y chỉ dùng ba phần tu vi, nhẹ nhàng như không đánh lui bà ta: "Niệm tình ngươi mất trí, tha cho ngươi một mạng. Rời khỏi đây đi."