Bên ngoài miếu cũ, trăng sáng treo cao, gió lạnh hiu hiu.
Uy thế giữa hè còn sót lại ở nhân gian, cũng không bởi vì mùa thu đã đến mà yếu thế, lại vì màn đêm phủ xuống mà thêm ba phần nhu tình.
Dạ Đàm yên giấc mà ngủ trong khuỷu tay của Huyền Thương quân. Mái tóc đen của nàng phảng phất hương thơm nhàn nhạt, xõa rơi trên vai hắn, uyển chuyển triền miên, tựa như một bến đỗ phong nguyệt giữa đêm mùa thu.
Huyền Thương quân sợ muỗi quấy nhiễu nàng, tiện tay hái được một tàu lá chuối tây, nhẹ nhàng quạt cho nàng.
Không biết nàng đang mơ thấy cái gì mà lẩm bẩm gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."
Huyền Thương quân nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Chỉ có tỷ tỷ thôi sao?"
Dạ Đàm cọ cọ vào trong lòng ngực hắn, gọi: "Hữu Cầm."
Chân mày Huyền Thương quân giãn ra, giống như được hồng trần vạn trượng lấp đầy cõi lòng.
Mà lúc này, Thiên giới.
Bởi vì Huyền Thương quân chợt rời đi, Thanh Hành quân không thể không đảm nhận trách nhiệm canh gác. Hắn một thân áo giáp, dẫn theo thiên binh tuần tra Bồng Lai cung giáng.
Mọi thứ vốn đang bình thường, nhưng đột nhiên trong tích tắc, hắn chỉ cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng không biết từ đâu ra khống chế, tay và chân đều không nghe theo sự sai khiến của mình.
—— đây là có chuyện gì?!
Pháp bảo Kinh Hồng bên hông không ngừng kinh hãi, Thanh Hành quân càng khϊế͙p͙ sợ hơn, dù muốn nói chuyện, nhưng cũng không thể mở miệng. Hắn mắt mở trừng trừng nhìn thân thể của chính mình đi về phía trước, cố hết sức muốn cầu cứu những thiên binh đi ngang qua. Nhưng ngay cả một động tác quay đầu đơn giản như vậy hắn cũng không làm được.
Đi được một lúc, đụng mặt Hồ Tuy đang đi về phía này, nhìn thấy hắn, nàng lập tức gọi: "Thanh Hành quân!"
Thanh Hành quân cố gắng muốn để nàng phát giác ra chút gì đó, thế nhưng thân thể hắn chỉ hờ hững gật nhẹ đầu, tiếp tục rời khỏi đó.
—— Hồ Tuy, báo động! Trong lòng hắn điên cuồng gào thét, nhưng toàn bộ nguyên thần giống như con sâu bị phong ấn trong chai, không có chút ảnh hưởng nào tới thế giới bên ngoài.
Hắn nhìn không chớp mắt mà đi vào Bồng Lai cung giáng, cả quãng đường đương nhiên không ai dám ngăn cản.
Ta bị làm sao vậy? Ta sẽ đi đâu đây?
Thanh Hành quân dùng hết sức lực toàn thân kháng cự, nhưng nguyên thần của hắn như bị đá lớn trấn áp, cỗ lực lượng không thể hiểu được này tuyệt đối không phải thứ hắn có thể chống lại.
Hắn lướt qua tầng tầng thủ vệ, đi thẳng vào nội điện của Bồng Lai cung giáng, không có ai để cảnh báo.
Mãi đến khi bước vào nội điện, thủ vệ cũng chính là thân vệ của Thiếu Điển Tiêu Y. Thấy hắn tiến vào, thân vệ cung kính nói: "Thanh Hành quân! Cấm điện của Bồng Lai cung giáng, không phải bệ hạ không được ra vào. Xin quân thượng quay về cho."
Thanh Hành quân cố gắng chuyển động đôi mắt, nhưng thiên tướng trước mặt lại đang đứng cúi đầu, không dám nhìn thẳng, đương nhiên cũng không trông thấy vẻ mặt của hắn.
Trong không khí vang lên một tiếng sắc nhọn, pháp bảo Kinh Hồng của Thanh Hành quân phá không bay ra, một thân vệ bị thắt cổ ngay tại chỗ. Máu tươi bắn lên mặt, nhưng Thanh Hành quân lại không có cảm giác. Mấy thân vệ khác gầm lên một tiếng xông lên, nhưng lực lượng trong cơ thể Thanh Hành quân bộc phát ra kinh người. Mấy thân vệ ở trước mặt hắn không chịu nổi được một kích.
Thanh Hành quân trơ mắt nhìn mười hai thân vệ bị đánh chết trong nháy mắt, nỗi sợ hãi trong lòng rốt cuộc lên đến đỉnh điểm.
Người đang khống chế mình là ai? Sao lại có loại sức mạnh khủng bố như vậy?!
Hắn bước qua xác chết của các thân vệ, tung một chưởng nổ nát kết giới của cấm địa. Cửa điện chỉ có Thần đế mới có thể ra vào mở rộng chào đón hắn. Mà thân thể hắn bị trận pháp phản phệ, máu theo khóe miệng chảy ra, nhưng nguyên thần lại không có nửa điểm cảm giác.
Hắn nhanh chóng đi vào, liếc mắt một cái đã thấy thứ đồ đặt ở chính giữa cấm điện —— mảnh vỡ rìu Bàn Cổ!
Chính là mảnh vỡ rìu Bàn Cổ Huyền Thương quân vừa mới đưa hắn mang về Thiên giới. Thế nhưng ai có thể nghĩ đến, Tứ giới lại có người kiêu ngạo như vậy, trực tiếp vào Thiên giới cướp đoạt?!
Thanh Hành quân thấy mình lại rất nhanh xuất chưởng, cấm chế bảo vệ mảnh vỡ rìu Bàn Cổ nứt toạc thành cụm, lung lay sắp đổ. Cuối cùng, cả cấm chế nổ lớn một tiếng, hóa thành bụi mù. Thanh Hành quân bước nhanh tiến lên, vươn tay về phía mảnh vỡ rìu Bàn Cổ.
Mắt thấy mảnh vỡ sẽ tới tay, mà đúng vào lúc này, có người nhanh hơn hắn một bước, bỗng cướp đoạt mảnh vỡ đi!
Tầm mắt Thanh Hành quân tấc tấc di động. Chỉ thấy một nha đầu mảnh khảnh đang ôm mảnh vỡ đó, nói giọng kinh hoảng: "Ngươi là ai?!"
Là Hồ Tuy! Thanh Hành quân phát khổ trong lòng! Ngươi không phải bị ngốc đấy chứ, phát hiện không đúng thì phải đi gọi người đi! Tự mình theo tới đây là muốn chịu chết hay sao?!
Nhưng mà Hồ Tuy cứ nhìn chằm chằm Thanh Hành quân, chẳng những không biết mình ngốc, nàng còn cảm thấy mình rất thông minh: "Ta trông thấy ánh mắt của ngươi, liền biết ngươi không phải là Thanh Hành quân rồi! Ngươi giả mạo ngài ấy đến Thiên giới trộm mảnh vỡ này đúng không?!"
"......" Thanh Hành quân lòng tràn đầy mệt mỏi. Rau thơm không có đầu óc, ngươi nên bị nhúng lẩu cho rồi......
Hắn muốn mở miệng, lại nghe thấy giọng nói của chính mình, không thể kiểm soát được mà nói: "Đưa nó cho ta."
Hồ Tuy tỏ vẻ xem thường cái chết: "Đây là bảo vật của Thiên giới, ta sẽ không bao giờ đưa cho ngươi!"
Thanh Hành quân cảm thấy mình nâng tay phải lên, sắp sửa tung một chưởng qua —— với thực lực của Hồ Tuy, một chưởng này, nàng thậm chí ngay cả tro cũng chẳng còn thừa lại.
Nhưng hắn lại đến cả hai chữ "chạy mau" cũng nói không ra hơi.
Cỗ lực lượng bí ẩn tụ khí trong lòng bàn tay, mắt thấy sẽ chém Hồ Tuy từ rau thơm thành tương. Thanh Hành quân cắn chặt răng, rút hết tất cả sức mạnh của nguyên thần, chỉ nghe lồng ngực phát ra một tiếng trầm đục, hắn phun ra một búng máu, cả người lại phấn chấn mà bạo phát.