Mà hiện tại, Bích Khung cũng chẳng có tâm tư hại ai.
Nàng ngã bệnh rồi, ngay ở Trọng Mặc đài, bệnh đến nằm trên giường không dậy nổi.
Nếu là trước kia, khi Đan Hà thượng thần còn ở đây, đương nhiên là một chuyện lớn khó lường. Nhưng Thiên giới hiện tại, đầu tiên là Hoa Thủy Tiên lệnh sứ Bộ Thanh Từ bị hại, sau là Thiên phi thân phận còn nghi vấn, cuối cùng Huyền Thương quân còn mang Dạ Đàm trốn khỏi Thiên giới.
Thiên giới rối loạn lỗ chỗ, nào còn lo lắng cho Bích Khung?
Văn Khúc tinh quân là đại sư huynh, có báo với Thùy Hồng điện vài lần. Nhưng Huyền Thương quân vốn không còn ở đó, báo với Thùy Hồng điện có tác dụng gì đâu? Ngay cả Đan Hà thượng thần, mấy ngày gần đây cũng bế quan dưỡng thương.
Cuối cùng, vẫn là Phi Trì thực sự nhìn không nổi, mang theo đan dược đến thăm.
Trọng Mặc đài.
Lúc Phi Trì đi vào, trong lòng cũng hoảng hốt. Bích Khung đang nằm trên giường, sắc mặt vàng vọt. Nàng tốt xấu gì cũng là con gái của Đan Hà thượng thần, lại vẫn đang ở Thiên giới, linh khí đầy đủ. Phi Trì thực sự là không thể ngờ nàng sẽ bệnh thành như vậy.
"Cô đây là...... tiên tì hầu hạ đâu cả rồi?" Hắn nhìn trái ngó phải, quả thực ngay cả một tiểu tiên nga cũng không thấy.
Bích Khung mở choàng mắt, hồi lâu mới nhận ra người trước mặt là ai. Nàng nói: "Phi Trì, sao ngươi lại tới đây?"
Phi Trì cầm đan dược, nói: "Nếu tôi không đến, cô sẽ bệnh chết mất." Hắn dùng mu bàn tay áp vào trán Bích Khung, nói, "Sao lại suy yếu tới như vậy?"
Bích Khung rũ mắt xuống, thấy linh đan trong tay hắn, hỏi: "Sư tôn bảo ngươi đến thăm ta à?"
"Sư tôn?" Phi Trì lúc này mới phản ứng lại, mấy ngày nay nàng bệnh suốt, vẫn chưa biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Hắn nói: "Hoa Thủy Tiên lệnh sứ Bộ Thanh Từ bị hại, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Thiên phi tương lai. Quân thượng mang theo nàng ta...... trốn khỏi Thiên giới rồi."
"Cái gì?" Bích Khung kinh hãi ngồi dậy, nàng phản ứng như vậy cũng chẳng có gì lạ, cả Thiên giới này ai mà không khϊế͙p͙ sợ chứ?
Phi Trì nói: "Hãy khoan quan tâm chuyện bên ngoài, nào, uống thuốc trước đã." Hắn nhét linh đan vào miệng Bích Khung, Bích Khung hiển nhiên biết, đây là đan dược Huyền Thương quân tự mình luyện chế, tinh thuần vô cùng.
Nàng mới vừa nuốt xuống, Phi Trì lập tức vận công giúp nàng hấp thụ thuốc.
Bích Khung dù sao cũng là Thần tộc, thanh khí ngấm vào, nàng liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Phi Trì chờ nàng hấp thu gần hết, mới nói: "Quân thượng đã kê không ít phương thuốc, tôi kiếm thuốc đúng với bệnh của cô mang đến đây. Chỗ này của cô không có một tiên nga nào hết vậy." Hắn vừa nói chuyện, vừa dùng tu vi của mình ngưng tụ một bình thuốc trong suốt, bắt đầu sắc thuốc
Hơi nóng tản ra vị thanh đắng nhẹ trong không trung, lây nhiễm không khí nặng nề u ám của Trọng Mặc đài mấy ngày nay. Bích Khung nhìn xuyên qua khói nhẹ lượn lờ mà đánh giá hắn.
Chú thỏ này, bình thường không biểu lộ thực lực của mình, nhưng tu vi lại cũng không tệ.
Phi Trì nhìn nước thuốc sôi ùng ục, tâm tư rõ ràng lại không ở nơi này.
—— quân thượng, Bích Khung ngã bệnh, dù sao cũng còn có ta đưa linh đan tới. Người ở nhân gian còn có ai chăm sóc không?
Nhân gian, Yêu tộc.
Huyền Thương quân không ai chăm sóc. Không chỉ không có ai chăm sóc, đám người bọn họ còn bị đuổi khỏi Tân Phân quán, thậm chí ngay cả chỗ ở cũng không có.
Cuối cùng vẫn là Man Man yếu ớt nói: "Ta biết gần đây có một cái miếu cũ nát."
"Ta biết ngay mà! Một khi đã nghèo khó, sẽ không thể tránh khỏi nơi như thế!" Dạ Đàm trợn trắng mắt, nhìn nhìn cái lưng bị thương của Huyền Thương quân, biết mọi người cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn, nói: "Còn nhìn gì nữa? Đi thôi."
Vùng ngoại thành, miếu cũ.
Chỗ này miếu là miếu thật, nhưng cũ cũng là cũ thật.
Dạ Đàm đứng ở trước tượng thần đã sụp đổ, nhìn nửa ngày cũng không biết nơi này thờ vị thần tiên nào.
"Mặc kệ là ai, chúng ta cũng nên cúi đầu lạy ngài ấy, cảm tạ ngài ấy đã cho chúng ta một chỗ dung thân." Thanh Quỳ kéo kéo Dạ Đàm, ý bảo nàng quỳ xuống. Dạ Đàm một mặt bất mãn mà than thở: "Lạy cái gì chứ, không thấy hắn cũng sắp không có chỗ dung thân rồi sao?"
Thanh Quỳ bất đắc dĩ, đành phải tự mình bái lạy. Nàng vừa lạy, vừa trịnh trọng nói: "Thần linh trên cao, tín nữ Thanh Quỳ, thỉnh cầu hai tộc Thần, Ma không vì chuyện của hai tỷ muội con mà gây khó dễ cho nhân gian. Mong cho phụ vương suôn sẻ an khang, Li Quang thị mưa thuận gió hòa, dân chúng bình an."
Nói xong, nàng trịnh trọng lạy thêm cái nữa. Dạ Đàm quỳ xuống bên cạnh nàng, cũng bắt chước chắp tay khấn viếng, nói: "Thần linh trên cao, tín nữ Dạ Đàm, thỉnh cầu bản thân con cả đời bình an hỷ lạc. Nếu trong số mệnh con có gì ủy khuất, hãy để cho tỷ tỷ Thanh Quỳ của con nhận thay. Tỷ ấy chịu được ủy khuất. Nếu trong số mệnh con phải gặp cảnh khốn cùng khổ cực, hãy để cho Thiếu Điển Hữu Cầm chịu thay, dù sao chàng cũng đã quen với nghèo khổ. Nếu con phải qua nguy nan gì thập tử nhất sinh, hãy để cho Triều Phong gánh lấy. Dù sao hắn cũng tội ác chồng chất, đúng người đúng tội. Nhớ kỹ nhớ kỹ, đừng quên đừng quên."
Huyền Thương quân, Triều Phong: "......"