Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 239

Dạ Đàm lùi về một bên, môi dẩu ra đến có thể treo được cái lọ dầu, cũng không có cách nào khác, tự mình giận mình. Huyền Thương quân cầm lấy thìa, chậm rãi húp hết bát cháo nấu lung tung loạn xạ đó. Sau đó hắn dùng khăn lụa lau miệng, hỏi Thanh Hành quân: "Vừa nãy đệ nói gì?"


Thanh Hành quân lùi về phía sau hai bước, bên cạnh, Dạ Đàm vui vẻ, nói: "Mặc dù nấu nhão hết, nhưng ăn vẫn rất ngon...... í nhầm, uống ngon, đúng không?"
Huyền Thương quân cầm tay nàng lên vỗ vỗ, trong lòng một mảnh ấm êm: "Ừ."


Dạ Đàm hất cầm lên, nói: "Ta đã nói rồi mà! Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, Li Quang Dạ Đàm ta nhất định cũng có thể trở thành một đầu bếp!"


Bên cạnh, Thanh Hành quân gặp phải ánh mắt dò xét của huynh trưởng, hồi lâu mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, giọng nói cũng bất giác nhỏ xuống: "Đệ nói là...... huynh trưởng không nên vì một nữ tử mà vứt bỏ trách nhiệm của bản thân. Đó chẳng lẽ không phải là những chuyện huynh dạy cho chúng đệ từ nhỏ đến lớn sao?"


Huyền Thương quân dán mắt vào mặt hắn, đối với lời vừa rồi của hắn, hiện lên chút hoài nghi.
Đệ ấy nói, đệ ấy có thể cưới Dạ Đàm làm thê.
Là đơn giản chỉ hy vọng mình trở về, hay là vì trong lòng đệ ấy sớm đã có ý nghĩ này?!


Mắt thấy Huyền Thương quân không nói lời nào, Thanh Hành quân đành phải cố hết sức che giấu sự xấu hổ của chính mình. Hắn nói: "Phụ thần đã hạ lệnh, cấm linh đan truyền ra ngoài. Cho dù huynh trưởng có muốn ở lại nhân gian lâu dài, không có thanh linh khí, huynh sẽ giống như một phàm nhân."


Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Ta đã lựa chọn rồi, tự nhiên sẽ gánh vác hậu quả. Thiên giới trừng phạt ta như thế nào, ta đều chấp nhận. Đệ lập tức quay về Thiên giới đi, đừng nhiều lời nữa."


Bên cạnh, Triều Phong ngược lại có chút hứng thú, hỏi: "Thiên giới cấm linh đan truyền ra ngoài? Không tước thần tịch của hắn à? Xem ra, Thiếu Điển Tiêu Y vẫn giữ lại một tia hy vọng cho tiền đồ của ngươi. Nếu như ngươi chịu vứt bỏ mỹ sắc, trở về Thiên giới cũng không phải không có khả năng đâu."


Lúc hắn nói những lời này, nhân tiện nhìn lướt qua Dạ Đàm. Nhưng Dạ Đàm lại chẳng có tí phản ứng nào với sự khiêu khích của hắn, nói: "Ta biết làm sao có linh lực rồi, Viễn Tụ, dù sao ngươi cũng đã hạ phàm, vậy thì đi tới đây một chút, chúng ta đi lấy một ít!"


Nàng dẫn đầu chạy ra ngoài, Thiếu Điển Viễn Tụ nhìn nàng, rồi lại nhìn huynh trưởng của mình, nhưng vẫn nhịn không được mà chạy theo nàng.


"Ái chà!" Triều Phong khoanh hai tay lại, chăm chú nhìn theo bóng dáng hai người từ từ biến mất ở hành lang quán. Hồi lâu hắn nói: "Nhìn kỹ một chút thì hai người này có vẻ cũng rất xứng đôi. Đúng không?"
Thanh Quỳ giận mắng: "Triều Phong!"


Sắc mặt Huyền Thương quân u ám, đứng lên lại ngồi xuống, do dự mấy lần, rồi đứng dậy đuổi theo.
Man Man nhìn Hồ Tuy, rồi lại nhìn Thanh Quỳ, rất nhanh bắt được trọng điểm, nói: "Đều thất thần làm gì, thừa dịp bọn họ đi rồi, mau ăn bánh bao xanh đi!"
......
Lôi Hạ Trạch, Pháp Tổ quan (am, chùa)


Lúc này trời đã tối, cửa điện sớm đã cài then, tiểu đạo sĩ bên trong cũng đã đi ngủ. Tường bao quanh đạo quan cao ngất ngưỡng, nhưng cũng không làm khó được Dạ Đàm. Nàng chà xát hai tay, trực tiếp từ chóp tường trèo lên trên.
Thanh Hành quân dù sao cũng là Thần, ngay lập tức đuổi kịp.


Hai người thuận lợi đi vào đại điện, chỉ thấy tượng Càn Khôn Pháp Tổ cao hơn một trượng, phấn vàng phủ thân, uy nghiêm rực rỡ.


Xung quanh không có một bóng người, chỉ có pháp đăng đang cháy rừng rực. Cả đại điện tràn ngập mùi dầu hạt cải đang cháy. Thanh Hành quân một mặt hoài nghi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì á?!" Dạ Đàm chìa tay ra, cào cào vào ngón chân to của Pháp Tổ, "Lão tổ, chơi mạt chược nào!"


Pháp tổ thân vàng trên đài bấm tay niệm chú, một mực trang nghiêm, không để ý đến nàng.
Thanh Hành quân nói: "Ông ấy có thể không có ở đây đâu, chúng ta vẫn nên đi thôi."


Dạ Đàm chẳng thèm để ý: "Ông ấy pháp lực thông thiên, ta nói chuyện ở trước mắt ông ấy, sao ông ấy có thể không nghe thấy được chứ? Nào nào, phụ họa đi."
Thanh Hành quân đành phải cùng nàng cầm mâm cỗ lên, Dạ Đàm cũng không vội, ngồi xuống cạnh bàn chờ đợi.


Chỉ chốc lát sau, thân vàng của Càn Khôn Pháp Tổ khẽ nhúc nhích, rồi bước xuống thần đài. Dạ Đàm gõ mấy đầu ngón tay xuống bàn, nàng còn giận dỗi: "Thiên Tôn, người đi đâu vậy, chúng ta đã chờ hết nửa ngày rồi!"


Càn Khôn Pháp Tổ cười hề hề: "Đương nhiên là đi gọi thêm người chơi bài rồi, thiếu một người thì đánh thế nào được."


Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, liền thấy một chùm ánh sáng vàng hiện lên, Phổ Hóa Thiên Tôn vẻ mặt nghiêm túc mà xuất hiện ở cạnh bàn, còn mang đến một bộ mạt chược.
Dạ Đàm đổ mạt chược lên bàn, vừa xào bài vừa nói: "Hôm nay cược linh châu, không ghi sổ nha!"


Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Còn không ghi sổ á, ngươi có bao nhiêu nào?"
Dạ Đàm nói như lẽ đương nhiên: "Mặc dù ta không có, nhưng Thanh Hành quân thì có đó!"
Thanh Hành quân: "......"


Ngoài quan, Huyền Thương quân đã đuổi tới nơi này rất lâu rồi. Chỉ là bên ngoài cửa lớn đóng chặt, hắn đẩy không ra.
Mất đi thần lực...... cái gì cũng không làm được.


Quân thượng ở ngoài quan đi tới đi lui, cuối cùng thực sự nhịn không được, định bụng làm quân tử leo xà nhà một lần. Hắn bám vào tường quan, chuẩn bị trèo tường vào. Nhưng tường quan kia thực sự rất cao, hắn cắn chặt hàm răng, mắt thấy sắp bò lên được, nào ngờ phía dưới có người quát: "Ai đó, bắt kẻ trộm đi!"


Quân thượng trong lòng cả kinh, tay đang bám vào tường buông lỏng, bịch một tiếng, cả người từ trên chóp tường té xuống. Sau đó răng rắc một tiếng xương cốt bị trật giòn vang. Hắn chỉ cảm thấy xương sống đau nhức......


Lão nông hô hoán chạy vài bước đã tới, vừa thấy cách ăn mặc và phong thái của Huyền Thương quân, cũng không khỏi ngạc nhiên: "Xem áo mũ của ngươi cũng không giống tiểu tặc lắm, giờ đã quá nửa đêm rồi, có việc gì gấp không thể chờ trời sáng rồi nói được sao? Trèo tường làm gì?"


Quân thượng xoa lưng, đã sớm đau đến đầu đổ đầy mồ hôi.
—— hỏi thừa! Người trong lòng ta ở trong đó cùng đệ đệ ta, ta có thể chờ đến sáng được à!