Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 234

Bên cạnh, Triều Phong vừa lưu ý tình hình của Thanh Quỳ, vừa âm thầm điều tức.


Huyền Thương quân vẫn đang chuyên tâm bức ma khí ra cho Thanh Quỳ. Dạ Đàm tiến đến gần người hắn, nhẹ chân nhẹ tay mà sờ mó bên hông hắn. Kỳ lạ, rõ ràng tận mắt nhìn thấy hắn bỏ mảnh vỡ rìu Bàn Cổ vào chỗ này mà, sao lại không có được chứ?


Nàng hành động như kẻ trộm mà lén liếc mắt nhìn Huyền Thương quân một cái, không ngờ lại thấy khóe môi hắn lộ ra ý cười.
"Chàng gạt ta!" Nắm tay hồng phấn của nàng đấm vào ngực Huyền Thương quân một cái.
Triều Phong nói: "Có thể đừng liếc mắt đưa tình vào lúc này được không?"


Dạ Đàm ngược lại rất có lòng tin với Huyền Thương quân, nàng nói: "Tỷ tỷ của ta là thuần thanh thân thể, quân thượng chữa thương cho tỷ ấy, như vậy còn không phải dễ như trở bàn tay sao?"


Nhưng giống như tát vào mặt nàng, nàng vừa dứt lời, Thanh Quỳ liền phun một búng máu văng đầy đất. Dạ Đàm sửng sốt, Huyền Thương quân mở to mắt, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi, kỳ thực với tu vi của hắn, chữa thương cho Thanh Quỳ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng hôm nay, hắn đã thất bại rất nhiều lần.


"Không được sao?" Dạ Đàm đỡ lấy Thanh Quỳ, rốt cuộc bắt đầu lo lắng.
Huyền Thương quân nhẹ giọng trấn an: "Linh lực của ta không đủ, để ta nghĩ cách khác vậy."
Dạ Đàm sửng sốt, ngay cả Triều Phong bên cạnh cũng nhất thời không nói nên lời.


Huyền Thương quân thân là trưởng tử của Thần đế, từ khi ra đời đến nay, hắn luôn nắm quyền sinh sát, quý không thể tả. Mùi vị thiếu linh lực, hắn có thể cả đời cũng chưa từng nếm qua.


Mà ngay tại hôm nay, giờ này khắc này, khi thể lực của hắn không thể khôi phục, cơ thể mệt mỏi đến cực điểm, cảm giác cả đời học nấu ăn nhưng lại có lúc không có gạo để nấu, hắn cuối cùng đã hiểu được.


Cũng may hắn còn có thể nghĩ ra cách khác. Hắn triệu pháp bảo bản mạng Hi Thị cầm của bản thân ra, không chút do dự hấp thụ linh lực trong đàn. Pháp bảo hiếm có của Tứ giới này, nhận trưởng tử của Thần đế làm chủ nhân, có bao giờ phát sầu vì linh lực đâu?


Chỉ là hiện giờ, thanh linh khí của nó bị chủ nhân hấp thụ quá mức. Rất nhanh, hào quang của nó ảm đạm đi, giống như một cây đàn làm bằng gỗ cây ngô đồng bình thường, cô đơn tựa vào trong lòng chủ nhân.


Huyền Thương quân mượn lực của nó, rốt cuộc lần nữa ngưng khí kình. Thanh Quỳ trước mặt khe khẽ run rẩy, một đám ma khí màu tím đen càng tụ càng nhiều trên đỉnh đầu nàng, to như cái bánh xe.


Dạ Đàm vươn tay ra, ma khí màu tím đen kia bị nàng thu hút, thấm nhập vào đầu ngón tay nàng, rất nhanh được nàng hút lấy.
Nếu là thường ngày, Huyền Thương quân nhất định sẽ sớm phát giác ra điều khác thường. Nhưng hôm nay hắn lại không cảm nhận được gì.
Hắn quá mệt mỏi.


Đến khi sợi ma khí cuối cùng bị bức ra khỏi cơ thể Thanh Quỳ, cả người Huyền Thương quân không còn sức lực mà nhẹ ngã xuống. Dạ Đàm vội đỡ lấy hắn, sắc mặt hắn tiều tụy, hai mắt không có thần, trên y phục lộ ra vết cháy xém do thiên hỏa thiêu đốt.


Nếu hắn vẫn còn ở Thiên giới, linh khí dồi dào, thì khôi phục kỳ thực chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nhưng mà hiện tại, hắn lại ở nhân gian, chỉ có thể hình dung ra sự chật vật.
Dạ Đàm nói: "Chàng ngủ một lát trước đi, ta đi tìm chút linh đan."


Nàng đang định xuống giường, bỗng dưng, bụng Huyền Thương quân không ngừng phát ra tiếng kêu ọt ọt.
Huyền Thương quân sờ sờ bụng, vẻ mặt cổ quá. Dạ Đàm đưa tay giúp hắn xoa bụng, còn thấp giọng dỗ: "Ngoan ngoãn đừng kêu nha, ta đi gọi đồ ăn liền, trong chốc lát sẽ có người mang đến đây ngay thôi."


Huyền Thương quân nhẹ nhàng đè tay nàng lại, hai người đưa mắt nhìn nhau, Dạ Đàm từ từ áp sát vào hắn. Huyền Thương quân hô hấp dồn dập, không hề cự tuyệt.
Dưới giường, Triều Phong buồn bã nói: "Này này, hai người các ngươi không cảm thấy loại tình huống trước mắt này rất quỷ dị sao?!"


Dạ Đàm sao có thể tha cho hắn?
Nàng tiện tay cầm một chiếc giày thêu cạnh giường lên, dùng đế giày đập tới: "Hiện tại là lúc ngươi lên tiếng đó à? Cái thứ không có mắt, phá hư chuyện tốt của ta! Chó còn biết điều hơn ngươi đấy!"
Đang đánh khí thế, bên ngoài có người gõ cửa.


Dạ Đàm hô một tiếng mời vào. Cửa phòng, tiểu nhị xách theo một giỏ đồ ăn tiến vào. Liếc mắt thấy tình hình trong phòng, cho dù là hiểu sâu biết rộng, y cũng không khỏi cảm thán một câu —— người bây giờ thật là biết cách chơi.


Y lấy rượu và thức ăn ra, dọn xong từng cái. Dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, Dạ Đàm không khỏi hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"


Tiểu nhị nói: "Các vị còn chưa biết sao? Mới hôm qua thôi, Thần tộc và Ma tộc đã xảy ra một chuyện lớn! Hiện tại hai tộc đang phái binh chặt chẽ tra xét đấy. Nhưng mà bốn vị đây không cần lo lắng, suy cho cùng thì chỗ này của chúng tôi là Yêu tộc, còn do Yêu hoàng định đoạt. Không thuộc phạm vi quản lý của hai tộc Thần, Ma."


Dạ Đàm ờ một tiếng, biết rõ còn hỏi: "Hai tộc Thần, Ma đã xảy ra chuyện lớn gì?"
"Biết ngay là ngài sẽ cảm thấy hứng thú mà!" Tiểu nhị đang chờ nàng đặt câu hỏi, nghe vậy nhất thời mặt mày hớn hở, "Nghe nói, là con trai của Thần đế bỏ trốn cùng với con trai của Ma tôn rồi!"


Này!! Triều Phong đang ngồi dựa vào cạnh chân giường trợn trừng hai mắt, Huyền Thương quân trên giường bệnh đến sắp chết cũng kinh hãi ngồi bật dậy. Hai người trăm miệng một lời hỏi: "Cái gì?!"


Tiểu nhị một mặt đắc ý với tin tức của mình: "Nghe nói hai người này, nhiều năm trước, khi du học ở Tàng Thức hải đã nhất kiến chung tình. Nhưng vì thân phận cách xa, thế tục khó mà dung thứ. Thần đế và Ma tôn vì chặt đứt đoạn nghiệt duyên này của hai người họ, đã sớm chỉ định hai vị công chúa của Nhân tộc làm vợ của riêng từng người. Nhưng không, hai người nhiều năm đau khổ lưu luyến, rốt cuộc thoát khỏi sự trói buộc, hóa bướm thành đôi, về chung một nhà!"


...... Y bày xong rượu và thức ăn, còn không quên bình phẩm một phen: "Nhưng mà ở Yêu tộc chúng tôi, mọi người vẫn rất ủng hộ bọn họ đó."
—— ngươi mau biến nhanh hộ cái! Dạ Đàm trực tiếp đuổi người ra ngoài, để lại Triều Phong và Huyền Thương quân một mặt kinh hãi ở trong phòng.


Đây đều là cái quái gì thế này!!